Không Biết Sao Yêu Em

Chương 106

Hôm nay, Danh Thần muốn khai trừ người sáng lập ra khỏi hội đồng quản trị, ký giả từ sớm đã chờ ngoài cửa lớn, bất kể là có được phép phỏng vấn tại chỗ hay phát trực tiếp, hoặc là đến góp vui đi nữa thì cổng tòa nhà cũng tấp nập, một con kiến cũng không lọt qua được.

Sau khi phỏng vấn liên tiếp vài thành viên hội đồng quản trị, Liêu Trung Nguyên – ngược được mong chờ nhất, lại đến muộn.

Chiếc Mercedes màu đen khiêm tốn và sang trọng, hoàn toàn không phải phong cách trước đây của ông, trợ lý xuống xe, mở cửa xe, truyền thông muốn tràn lên nhưng một giây sau đó, giới truyền thông mắt chữ A mồm chữ O trông thấy một đứa trẻ nhảy ra khỏi xe, buộc tóc đuôi ngựa, mặc chiếc váy bồng bềnh, còn lắc lắc đuôi tóc, tủm tỉm cười đến cong mắt cong mày, phóng viên lập tức phản ứng lại, chụp ảnh liên tục.

Đèn flash lóe lên, bàn tay nhỏ xíu của Liêu Nhã che mắt, xoay người ôm chân ông nội, miệng lẩm bẩm: “Chói quá, mắt sắp mù rồi.”

Lúc Liêu Trung Nguyên bị ôm lấy chân, toàn thân cứng đờ một chút, ông giơ tay, vỗ nhẹ lên đầu Liêu Nhã, nhìn phóng viên.

Phóng viên kia bị ông liếc nhìn, sợ đến tay run rẩy, đèn flash chỉ còn hơn phân nửa, từ từ biến mất.

Sắc mặt Liêu Trung Nguyên nhàn nhạt, đi về phía bậc thềm.

Liêu Nhã đi bên chân ông, ngả nghiêng lảo đảo, qua một lúc, cô bé nói: “Ông nội! Con đi không nổi! Ông bế con!”

Thân thể Liêu Trung Nguyên lại cứng đờ lần nữa.

Trợ lý ở bên cạnh lập tức giải vây, ngồi xổm xuống nói: “Bảo bối, chú bế con được không?”

Ông nội của con sao có thể bế người khác được — Con đừng làm khó ông ấy.

“Không cần, bà nội nói rồi, hôm nay ông nội phải bế con! Còn phải chăm sóc con nữa!” – Liêu Nhã hét về phía trước.

Một nhóm phóng viên lướt mắt đến Liêu Trung Nguyên, ngón tay Liêu Trung Nguyên thong thả ung dung vân vê điếu xì gà nhưng suýt chút đã vò nát nó, Liêu Nhã lại gọi: “Ông không bế con con đi méc với bà nội!”

Sắc mặt Liêu Trung Nguyên trầm xuống vài giây, sau đó, xoay người, nhìn cháu gái nhỏ.

Cháu gái nhỏ tuy mồm miệng ồn ào, ánh mắt lại cười đến tít cả mắt chỉ còn lại một đường chỉ, dường như có lúc ở trong mắt Liêu Trung Nguyên còn hiện lên hai cái sừng tà ác trên đầu cô nhóc.

Ông nheo mắt lại.

Phóng viên xung quanh đều có chút sợ hãi, duy chỉ có Liêu Nhã vẫn là vẻ mặt không sợ trời không sợ đất.

Trợ lý sợ Liêu Trung Nguyên tức giận, giơ tay muốn ôm Liêu Nhã, cũng thấp giọng cầu xin: “Tiểu bảo bối à, ông nội con phải đi làm chuyện quan trọng, không thể làm hỏng việc được đâu…”

Liêu Trung Nguyên xoay người, quay lại đi đến trước mặt Liêu Nhã, dưới ánh mắt ngạc nhiên của phóng viên và trợ lý, ông ngồi xổm xuống, một tay bế Liêu Nhã lên nhưng tư thế rất không chính xác, có thể nói là vác Liêu Nhã, cô bé nằm sấp trên vai ông, lầm bầm khe khẽ: “Ông nội, ông ôm con khó chịu quá, ông đổi tay đi.”

Liêu Trung Nguyên không lên tiếng, cũng không đổi tay, cứ ôm cô bé bằng một tay như vậy, đi vào thang máy.

Phóng viên bên ngoài trợn mắt há mồm, sau khi chụp hình lại, một chuỗi hahahahahahaha rồi hahahaha xuất hiện trên tin tức.

Đi vào thang máy, Liêu Nhã thở phì phò: “Ông nội, ngực con sắp bị ông kẹp tắt thở rồi.”

Sắc mặt Liêu Trung Nguyên nhàn nhạt, thả cô bé xuống.

Liêu Nhã ôm chân ông, ở bên cạnh nói:”Ông không chăm sóc con tốt, bà nội sẽ không theo ông ra nước ngoài đâu.”

Liêu Trung Nguyên ngồi xổm xuống lần hay, lần này hai tay bế cô bé lên nhưng vẫn ôm nghiêng nghiêng vẹo vẹo như cũ, trợ lý bên cạnh nghẹn cười.

Thang máy mở ra, một hàng người đang đối mặt với thang máy, trong phút giây tất cả đều ngẩn người, chỉ thấy Liêu Trung Nguyên hai tay cứng ngắt ôm một cô nhóc đi ra. Cô nhóc đó dường như đang nằm sấp trên vai ông, hai chân hai cái đùi quẫy quẫy nhưng vẫn mang theo ý cười, cười tít mắt.

Thư ký tiến lên: “Liêu Đổng?”

Liêu Trung Nguyên thả Liêu Nhã xuống, nói: “Mua thức ăn cho con bé, mua nhiều chút.”

Thư ký: “Vâng ạ.”

Hội nghị sắp bắt đầu rồi, Liêu Trung Nguyên không thể ở cạnh Liêu Nhã được nữa, phải vứt cô bé lại dẫn theo trợ lý đi họp.

Liêu Nhã được thư ký chăm sóc, ngồi trên bàn, rất nhiều nhân viên cười tủm tỉm trêu ghẹo cô, cô bé đung đưa chân, thông minh trả lời câu hỏi của mọi người.

“Hôm nay con không đi học sao?”

Liêu Nhã: “Không đi ạ.”

“Vậy ba mẹ con đâu?”

Liêu Nhã: “Đi công tác rồi ạ.”

Lần họp hội đồng quản trị này rất không yên bình, tất cả mọi người đều mang theo thuốc súng. Trận hỏa chiến này thậm chí sẽ làm khá nhiều người bị bỏng. Liêu Trung Nguyên với tư cách là cổ đông nắm giữ hai mươi phần trăm cổ phần, trong hỏa chiến này đương nhiên phải dần dần ló đầu lên, trở thành một trong những cổ đông lớn nhất. Mấy năm nay người sáng lập đối với sự phát triển của tập đoàn đều chỉ là ăn mày quá khứ, Hội đồng quản trị lại chiêu nạp được rất nhiều nhân tài, ngay cả chức vị CEO cũng là bỏ số tiền lớn ra mời về, thành ra người sáng lập trở thành ăn cơm nhàn rỗi nhưng lại chiếm được vị trí quan trọng.

Lần này, chính là muốn hắn ta giao lại chức vụ, thả hắn ta quay về núi rừng.

Nửa giờ sau, sắc mặt Liêu Trung Nguyên thản nhiên ngồi ở vị trí của mình, tay vân vê điếu xì gà, vô thanh vô tức. còn những người khác sớm đã đấu nhau, thậm chí còn đập bàn, tức giận mắng chửi, mà người sáng lập kia lại biểu đạt càng đầy đủ hơn, tố cáo bất công, trong chớp mắt phòng họp biến thành cái chợ.

Liêu Trung Nguyên từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh.

Đối diện ông là một vị giám đốc có cổ phần bằng ông, ông ta đã đập bàn mấy lần từ sớm.

Trợ lý thấp giọng hỏi Liêu Trung Nguyên: “Liêu Tổng, chúng ta?”

Liêu Trung Nguyên dựa lên lưng ghế, ngước mắt:”Chúng ta thế nào?”

Trợ lý không lên tiếng nữa.

Lại mười phút trôi qua.

“Kiều Khiêm!” – Liêu Trung Nguyên đột nhiên gọi một tiếng.

Tất cả những người đang cãi nhau quét tầm mắt sang Liêu Trung Nguyên, Kiều Khiêm là tên người sáng lập.

Nhưng sau khi mọi người nhìn Liêu Trung Nguyên, lại phát hiện Liêu Trung Nguyên không tiếp tục nữa, ông cúi đầu, điếu xì gà trong tay rơi xuống bàn.

Ngay sau đó, mọi người đều nhìn thấy một cô bé nhỏ nhắn ngồi lên đùi Liêu Trung Nguyên, đầu nhỏ cười tủm tỉm dựa lên bàn.

Liêu Trung Nguyên: “…….”

Trợ lý: “………..”

Quần chúng hội đồng quản trị: “…………”

“Ông nội!” – Liêu Nhã ôm cổ Liêu Trung Nguyên.

Gương mặt Liêu Trung Nguyên cứng đờ: “Sao con vào đây được?”

“Con bò vào —- “

Liêu Trung Nguyên: “………”

“Ông nội, mấy người trong này ồn quá đi!” – Liêu Nhã chu miệng.

Liêu Trung Nguyên ngước mắt lên, quét qua bọn họ một cái, nói: “Tôi bỏ tiền gấp năm mua cổ phiếu trong tay các người, tan họp!”

Quần chúng hội đồng quản trị: “…………”

Qua hai phút, mấy vị cổ đông nói: “Liêu Đổng người nói sớm chút chứ!”

Người sáng lập Kiều Khiêm: “Tôi bán! Tôi bán! Chức vị này tôi không làm nữa!”

Liêu Trung Nguyên một tay bế Liêu Nhã, dẫn theo trợ lý nghênh ngang rời đi.

Rời khỏi tập đoàn Danh Thần đã sắp trưa rồi, trợ lý lái xe.

Liêu Trung Nguyên và Liêu Nhã ngồi ở ghế sau, Liêu Nhã bám lên cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn thấy một chữ “M” xuất hiện trước mắt, bàn tay nhỏ bé của cô bé chọc vào cửa sổ, nói: “Con muốn ăn cái này!”

Trợ lý lập tức dừng xe, cũng nhìn thoáng qua.

Mc Donalds.

Cậu ta nhìn sang Liêu Trung Nguyên.

Liêu Trung Nguyên nói: “Đi thôi.”

Trợ lý quay đầu xe.

Lieu Nhã thích thú ôm tay ông nội: “Ông nội, ông tốt thật. Tuy là ông không biết bế người lắm nhưng ông nhất định sẽ đưa con đi ăn Mc Donalds.”

Nói xong cười tít mặt, gương mặt làm cho người ta yêu thích.

Liêu Trung Nguyên cúi đầu nhìn cô bé, vỗ vỗ đầu Liêu Nhã.

Xe dừng lại trước cửa Mc Donald, hai người lớn một trẻ nhỏ xuống xe, theo yêu cầu của Liêu Nhã, muốn ăn tại chỗ.

Liêu Trung Nguyên đều đồng ý.

Liêu Nhã cái gì cũng muốn: kem, bánh trứng, khoai tây chiên, hamburger…. mỗi loại một phần.

Liêu Trung Nguyên không thích ăn cái này, một chút cũng không ăn cùng cô bé.

Tợ lý ngược lại ăn cùng Liêu Nhã rất vui vẻ, mỗi người gặp một cái hamburger.

Ăn xong, buổi chiều La Tây cũng đã trở về, trợ lý lái xe đến tiểu khu Kim Hải, Liểu Trung Nguyên dắt Liêu Nhã lên lầu, La Tây mặc quần áo ở nhà, mở cửa, ngáp một cái: “Về rồi à?”

Liêu Nhã vui vẻ đi vào, ôm lấy đùi La Tây.

“Bà nội!”

“Ngoan.”

Liêu Trung Nguyên cũng đi theo vào, La Tây nhìn Liêu Trung Nguyên một cái: “Ông về đi, vào đây làm gì?”

Liêu Trung Nguyên: “Tôi chưa ăn trưa.”

La tây suýt chút nhảy lên: “Ông chưa ăn? Vậy Liêu Nhã thì sao? Dẫn theo một đứa trẻ ông không biết cho nó ăn cơm?”

Liêu Trung Nguyên: “Con bé ăn rồi.”

“Ăn cái gì?”

“MC Donalds.”

La Tây lập tức nhảy dựng: “Ông đưa con bé đi ăn MC Donald????? Ông đưua con bé đi ăn MC Donalds????”

Liêu Trung Nguyên: “Không được sao?”

La Tây chỉ vào cửa: “Đi ra ngoài, đương nhiên không được! Con bé mới bao nhiêu tuổi chứ, để con bé ăn loại đồ ăn làm sao được, ông đừng đưa nó về biệt thự nữa, để má Lưu làm!”

Liêu Trung Nguyên nhìn Liêu Nhã theo bản năng.

Liêu Nhã ôm đủi La Tây, nước mắt lưng tròng nhìn ông.

Ông vậy mà hiểu được suy nghĩ của con bé — Ông nội đừng nói với bà nội là con bảo ông đưa con đi ăn mà.

Liêu Trung Nguyên xụ mặt, xoay người rời đi.

La Tây lại càng tức giận hơn, đuổi theo ra cửa, nói: “Liêu Trung Nguyên, không phải tôi nói ông rồi sao, bảo ông đưa con bé đi ăn chút cháo trắng gì đó, ông không nghe thấy hả?”

Liêu Trung Nguyên: “Bận nên quên mất.”

La Tây trừng ông.

Ông lặng lẽ đứng trong thang máy.

Cửa thang máy đóng lại, La Tây lấy tay chặn lại, không bằng lòng nói: “Trong nhà còn chút sủi cảo, tôi nấu cho ông.”

Liêu Trung Nguyên cũng ngăn cửa thang máy lại, đi ra ngoài.

Trợ lý đang đợi ông dưới lầu, gọi điện thoại lên: “Liêu Tổng? Chúng ta đi ăn cơm?”

Liêu Trung Nguyên: “Trẻ con không được ăn MC Donalds, sao cậu không nói?”

Trợ lý: “WHAT?”

Liêu Trung Nguyên: “Cậu không có tuổi thơ hả?”

Trợ lý: “………….”

Trong tuổi thơ của tôi MC Donald con mẹ nó là đồ xa xỉ đó.

La Tây liếc ông: “Đừng trách Tiểu Chúc người ta, ông làm ông nội không biết tự mình lo còn muốn để Tiểu Chúc lo giùm ông?”

Liêu Trung Nguyên không lên tiếng.

La Tây đi vào bếp, Liêu Trung Nguyên ngồi trên sofa, lật tạp chí, trông thích lịch trên bàn hỏi La Tây: “Đồng Kỳ sắp sinh rồi?”

La Tây bưng sủi cảo ra: “Còn hai tháng nữa, đang chuẩn bị thôi.”

Liêu Nhã nằm sấp trên đùi Liêu Trung Nguyên: “Ông nội, ông nói mẹ con có sinh thêm một đứa nhỏ đáng yêu như con không?”

Liêu Trung Nguyên: “…………”

Không.

“Ông nội ông nội —-” – Liêu Nhã giục ông.

Liêu Trung Nguyên cầm đũa, cúi người ăn sủi cảo.

La Tây: “Con bé hỏi ông kìa? Ông trả lời đi.”

Liêu Trung Nguyên bỏ sủi cảo vào miệng, qua quýt trả lời: “Được — “

Liêu Nhã nhảy cẫng lên: “Ye~~~”

La Tây mỉm cười, xoa đầu cô bé: “Bảo bối à, trước đây con đâu nói muốn có em trai?”

Liêu Nhã: “Đúng vậy, cho nên con cảm thấy có em trai em gái chả có gì thú vụ, nhưng mà giống con thì tốt.”

La Tây ôm cô bé: “Chắc chắn giống con.”

Liêu Nhã: “Vâng, đáng yêu như con! Hiểu lòng người!”

Liêu Trung Nguyên: “…….”

Sủi cảo tương đối ngon hơn.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment