Cuộc gặp gỡ với Liêu Trung Nguyên không vui không buồn, câu nói cuối cùng của Đồng Kỳ khiến ông không còn lời nào để nói. Uống xong trà trên bàn, hai người rời đi, vừa ra khỏi quán trà, Liêu Trung Nguyên rút điếu xì gà ra, sắc mặt lạnh lùng như kháng cự con người ngàn dặm.
Xuống là, Đồng Kỳ xách túi, nở nụ cười với Liêu Trung Nguyên nói: “Ở đây cách công ty không xa, con tự về là được.”
Liêu Trung Nguyên trực tiếp mở cửa xe: “Lên xe.”
Đồng Kỳ: “…..”
Độc tài như vậy thật sự là quá đủ.
Dưới sự kiên trì của Liêu Trung Nguyên, Đồng Kỳ giữ mặt mũi cho trưởng bối, ngồi vào ghế phụ.
Liêu Trung Nguyên vòng qua đầu xe, lên xe, nổ máy, đưa Đồng Kỳ về dưới lầu công ty. Đồng Kỳ thấp giọng nói: “Cám ơn chú.”
Nói xong cô mở cửa xe, bước xuống, Liêu Trung Nguyên cũng không nói gì, ông chỉ híp mắt nhìn Đồng Kỳ.
Đồng Kỳ xuống xe, mới đi được hai bước, đã bị Triệu Hoa chặn lại, Đồng Kỳ giật mình, Triệu Hoa nhìn chằm chằm đuôi xe Bently biến mất trong dòng xe, hỏi: “Cô mới xuống xe của ba chồng?”
Đồng Kỳ cười đáp: “Đúng.”
“Ông ấy nói gì với cô?” – Triệu Hoa nắm tay Đồng Kỳ ép hỏi.
“Không nói gì cả.” – Đồng Kỳ cười kéo tay Triệu Hoa lên lầu.
Gương mặt Triệu Hoa hoài nghi: “Không thể nào, ông ấy đột nhiên tìm cô chắc chắn có chuyện, ông ấy đã nói gì?”
“Thật sự không nói gì cả.” – Về chuyện công ty, Đồng Kỳ muốn tự hỏi Liêu Thành Xuyện
Triệu Hoa nhìn chằm chằm Đồng Kỳ suốt quãng đường, sau đó đi lên lầu, Đồng Kỳ chỉ cười, về đến phòng làm việc cô ngồi miết trên ghế sofa.
Cũng không có thời gian suy nghĩ đến những chuyện này.
Công việc chiều nay nhiều hơn, sắp cuối năm, công ty của Đồng Kỳ dù nhỏ đến đâu cũng phải sắp xếp ăn tiệc tất niên một chút.
Bận xong đã gần sáu giờ ba mai, Đồng Kỳ duoix eo uống nước, đưa tay cầm điện thoại, mới phát hiện La Tây bình thường rất đúng giờ sẽ gọi điện đến nhưng hôm nay lại yên tĩnh bất ngờ.
Buổi trưa còn nói tối nay sẽ uống canh.
Đồng Kỳ bấm mật mã, định gọi điện thoại cho La Tây.
Lúc này Wechat của Liêu Thành Xuyên bật ra.
[ Liêu Thành Xuyên: Anh đến đón em, tối nay muốn ăn gì? ]
[ Đồng Kỳ: Mẹ nói tối nấu canh cá chép. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Mẹ về biệt thự rồi. ]
[ Đồng Kỳ: Hả? ]
[ Liêu Thành Xuyên: Đợi anh. ]
Đồng Kỳ trả lời anh một chữ “được”, sau đó ngồi trên ghế chơi điện thoại, đột nhiên La Tây tở về biệt thự? Có chút ngoài dự tính.
Có phải không ly hôn nữa không?
Đồng Kỳ ngồi nghĩ linh tinh một hồi, nghĩ tới nghĩ lui bắt đầu buồn ngủ, cô dựa lên ghế nhắm mắt lại.
Lúc Liêu Thành Xuyên đến, nhìn thấy dáng vẻ nghiêng ngả ngủ gật của cô, tóc che nghiêng mặt, chỉ lộ ra một vài cọng lông mi với đôi môi xinh đẹp kia, trên đó vẫn sót lại một chút son môi, bước chân Liêu Thành Xuyên rất nhẹ, quay đầu suỵt với Triệu Hoa.
Triệu Hoa lập tức xua táy, ánh mắt tỏ vẻ: “Biết rồi, biết rồi, chị đi đây!”
Xoay người rời khỏi văn phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Liêu Thành Xuyên cởi áo khoác ngòi, cẩn thận đắp lên cho cô, đầu Đồng Kỳ khẽ động, nghiêng sang bên khác, bàn tay lớn của Liêu Thành Xuyên đưa ra, tiếp lấy mặt cô đỡ bằng lòng bàn tay, anh nghiêng người qua, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó thật cẩn thận đỡ đầu cô, còn anh thì ngồi lên tay vịn sofa, để đầu cô dựa lên đùi mình.
Đồng Kỳ ngủ một giấc hơn nửa tiếng đồng hồ, lsuc tỉnh lại, cô đang nằm sấp trên đùi anh, tay ô eo anh, cô hé mắt, ngẩng đầu, Liêu Thành Xuyên gảy sợi tóc trên má cô: “Dậy rồi sao?”
Giọng nói dịu dàng.
Đồng Kỳ chớp mắt, mới phản ứng lại, cô cười kéo cổ anh, Liêu Thành Xuyên bị cái kéo này hơi mạnh này làm cho khom lưng, áo sơ mi trong thắt lưng bị kéo ra, lộ ra một phần da thịt ra ngoài, anh cười khẽ: “Kéo anh xuống làm gì?”
Đồng Kỳ ngửa đầu, cắn lên môi mỏng, cười nói: “Eo Liêu Tổng thật dẻo dai, không tệ nha.”
Liêu Thành Xuyên dán lên môi cô, tay đặt trên vai: “Đúng vậy, em nên biết rõ chứ…”
Đồng Kỳ đỏ mặt đẩy anh ra, ngồi dậy, sau đó đứng lên, nhưng có thể vừa mới ngửa đầu nên hơi khó chịu, vừa đứng dậy lập tức thấy lảo đảo.
Liêu Thành Xuyên lập tức ôm cô, lấy áo khoác ngoài khoác lên vai cô, thấp giọng hỏi: “Có đi được không?”
Đồng Kỳ ngáp một cái: “Ừm, đi thôi.”
Liêu Thành Xuyên nghiêng người, cầm túi xách với điện thoại của cô đang để trên bàn, ôm bả vai cô, đi về phía cửa.
Triệu Hoa đã tan làm, công ty cũng không còn ai, Đồng Kỳ đóng cửa phòng làm việc, lại kiểm tả cửa nẻo, mới cùng với Liêu Thành Xuyên rời khỏi công ty, vào thang máy.
Hai người xuống tới bãi đỗ xe, Liêu Thành Xuyên lái xe, đi thẳng về tiểu khu Kim Hải, trong nhà không có ai, La Tây không ở đây.
Đồng Kỳ ôm eo Liêu Thành Xuyên từ phía sau, động tác kéo áo sơ mi của Liêu Thành Xuyên chợt dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn cô: “Sao vậy?”
Đồng Kỳ hỏi: “Sao đột nhiên mẹ lại về biệt thự?”
Liêu Thành Xuyên im lặng nhìn cô, hai giây sau anh xoay người, ôm cô ngồi lên tay vịn sofa, cúi đầu nhìn cô: “Trưa nay ba anh đến tìm em đúng không?”
Đồng Kỳ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ông ấy nói gì?”
Đồng Kỳ ngẩn ra, nói: “Chỉ nói tình hình nợ nần công ty anh.”
Đôi mắt Liêu Thành Xuyên lạnh lẽo: “Còn gì nữa?”
“Chỉ có vậy thôi.”
Lieu Thành Xuyên cười lạnh: “Anh biết ông ấy chắc chắc sẽ như vậy.”
Anh kéo cô ngồi xuống sofa, nói: “Mẹ biết ông ấy đi tìm em, cho nên đi tìm ông ấy.”
Đồng Kỳ nhíu mày: ”Tìm ông ấy làm gì?”
“Tức giận ông ấy đi tìm em, cho nên về nhà nói chuyện ly hôn.”
Đồng Kỳ ồ một tiếng, cô nắm tay anh, nương theo ánh đèn không quá sáng trong phòng nhìn anh: “Bây giờ có phải anh nên nói với em, tình hình công ty anh không?”
Thực ra cô không quan tâm những thứ khác, ba anh nói cái gì chỉ cần không phải anh nói, cô đều không quan tâm, nhưng ba anh đã thức tỉnh cô.
Cô sợ bản thân trở thành gánh nặng của anh, bản thân vốn đã không thể cho anh được cái gì, lại còn trở thành gánh nặng của anh, cô làm sao dám.
Đây là người cô yêu.
Liêu Thành Xuyên cúi đầu, nhéo cằm cô: “Ngốc nghếch, bảng kê khai nợ ông ấy đưa em coi công ty chúng ca cũng có, bất kì một doanh nghiệp nào đến một mức độ nào đó nhất định đều sẽ có, tiền trong tay cơ bản đều dùng để làm việc khác, hơn nữa từng hạng mục hợp tác với một số tổ chức lại do từng người phụ trách tiến hành, trên cơ bản lúc nào tiền cũng sẽ đổ vào hạng mục, không đủ lại tìm người hợp tác đầu tư, có một vài lúc, công ty thật sự rơi vào cảnh nợ nần, nhưng không phải bản thân công ty nợ, hiểu không?”
Đồng Kỳ đương nhiên hiểu, nhưng nghe anh nói như vậy, cô mới yên tâm, cô khoác tay lên vai anh, hôn khóe môi anh: “Hiểu rồi.”
Anh khẽ cười: “Rõ ràng em biết, tại sao lại còn bất an đến vậy?”
Đồng Kỳ đẩy anh ra, trợn mắt nói: “Không phải vì anh sao?”
Sau khi anh bị cô đẩy, lặng lẽ nhìn cô, có sâu nặng, có dịu dàng.
Đồng Kỳ bị anh nhìn đến ngượng, sải bước đi về phía phòng tắm, hỏi: ”Buổi tối muốn ăn gì? Chị làm cho em.”
Anh thong thả đứng lên, đi theo cô, chậm rãi cười: “Muốn ăn em.”
Đồng Kỳ mở tủ lạnh: “Kho hay hấp?”
“Được chọn luôn sao?”
Anh ôm eo cô.
Đồng Kỳ nghiêng đầu, hôn một cái lên khóe môi anh: “Được.”
Anh lại bật cười.
- -----oOo------