Không Biết Sao Yêu Em

Chương 93

Ăn cơm xong, sắp xếp cho Đồng Mục sang nhà bên cạnh nghỉ ngơi. Trong nhà chỉ còn lại Đồng Kỳ và Liêu Thành Xuyên, Đồng Kỳ kéo Liêu Thành xuyên vào phòng tắm, tắm uyên ương, toàn thân đều là nước, tóc ướt rượt, cả người anh bọc lại ôm ra ngoài, đặt trên giường.

Ngày mai phải chia xa.

Liêu Thành Xuyên muốn rất tàn nhẫn, Đồng Kỳ cảm giác eo sắp gãy mất, hơn nữa xương quai xanh đều là dấu hôn, cô xoa xoa vai mình trước gương.

Anh đứng sau lưng cô, cầm máy sấy tóc, bó tóc cô lại, giúp cô sấy tóc, tầm mắt quấn lấy cô trong gương, Đồng Kỳ chỉ vết hôn trên cô mình: “Anh cắn này.”

Anh gật đầu: “Anh cắn đó.”

Đồng Kỳ: “Em bảo anh nhẹ chút.

“Anh đã nhẹ rồi.”

Đồng Kỳ: “……”

Như thế này con mẹ nó bảo là nhẹ?

Cô dựa lên ghế, cô ngã đầu ra phía sau, Liêu Thành Xuyên hơi khom lưng, máy sấy tóc trên aty thổi vù vù, Liêu Thành Xuyên thổi một lát rồi ngừng lại, cúi đầu chặn eo cô, vốn dĩ Đồng Kỳ đã nhắm mắt muốn ngủ, lập tức mở mắt, anh hé miệng cắn trên của cô, trằn trọc hôn môi: “Mình hai anh đến nhà em hỏi cưới.”

“Được.”

Cô nâng tay, quàng lên cổ anh, hai người tiếp tục hôn nhau.

Cả một đêm, Đồng Kỳ bởi vì hoan ái, ngủ rất say.

Người đàn ông ôm cô cả đêm lại không ngủ, anh mở to hai mắt, nương theo chút ánh sáng màu cam nhàn nhạt nhìn người phụ nữ trong lòng, thỉnh thoảng, cầm tay cô, nắm chặt.

Hôm mùng hai, chỉ có anh đi hỏi cưới.

Vì áy náy, anh cúi dầu hôn trán cô, trong lòng vừa thương tiếc vừa áy náy.

Không chuẩn bị được gì cho cô, lại còn để cô đi lĩnh chứng trước với anh, vốn dĩ vì sự ủng hộ của mẹ anh, khiến anh nghĩ tiếp theo sẽ cho một cái hôn lễ thật tốt, bây giờ, mẹ anh lại quay về bên cạnh ba anh.

Liêu Thành Xuyên hơn ba mươi tuổi, lần đầu tiên không biết phải làm sao mà sinh ra cảm giác muốn làm liều.

Ngày hôm sau.

Đồng Kỳ thức dậy, bên cạnh không có người, Bạch Tổng gâu gâu gâu bò lên giường, chân chó bộp bộp, Đồng Kỳ chạm lên cái mũi nó, hỏi: “Ba con đâu?”

“Gâu gâu gâu…..”  – Bạch Tổng nhè nhẹ cắn vạt cô muốn kéo cô xuống giường, Đồng Kỳ cười kéo váy lại, ra khỏi phòng, trong phòng bếp, Liêu Thành Xuyên mặc áo ngủ đang nấu bữa sáng.

Đồng Kỳ dựa lên cửa, thưởng thức một hồi, xoay người đi vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt, sau khi thay quần áo xong đem đồ cần đem theo ra phòng khách.

Chuông cửa vang lên, Đồng Kỳ mở cửa, Đồng Mục vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ, đi vào trong nhà, thì thầm: “Vẫn là bên này ấm áp hơn.”

Đồng Kỳ cười xoa đầu cậu ấy.

Liêu Thành Xuyên đứng trong phòng bếp gọi: “Vào ăn sáng đi.”

Miệng Đồng Mục ngọt ngào, đi qua liền cảm thán ai ôi: “Anh rể thật có đức hạnh.”

Đồng Kỳ đi theo sau lưng cười, khoanh tay lại, dựa lên cửa, Liêu Thành Xuyên đứng thẳng nhìn cô: “Anh có đứ hạnh không?”

Cô gật đầu: “Đức hạnh, cực kỳ đức hạnh, cũng có thể làm mẹ người ta.”

Đồng Mục: “Phụt…”

Đôi mắt Liêu Thành Xuyên híp lại: “Gọi một tiếng ba nghe xem nào?”

Đồng Kỳ: “……Cút.”

Ba người ngồi xuống ăn sáng, ăn xong bữa sáng, Liêu Thành Xuyên giúp cô xách hành lý, Đồng Kỳ khoác thêm một cái áo khoác, xách túi đi theo, lại nhìn thấy trong tay có thêm một bình giữ nhiệt.

Cô chỉ: “Đây là cái gì?”

Liêu Thành Xuyên liếc nhìn: “Nấu cháo bát bửu cho em lót dạ trên đường.”

Đồng Kỳ: “Mới có mấy tiếng.”

Đồng Mụ đằng sau một cái balo, trên tay một cái vali: “Chậc, em phục sát đất đức hạnh của anh rể.”

Xuống lầu một, Liêu Thành Xyueen mở cốp sau, nhét vali của hai người vào trong, lại điều chỉnh ghế cho Đồng Kỳ, nói: “Quãng đường như vậy cũng không mệt lắm, nếu lái xe mệt quá thì để Đồng Mục lái, anh để bình giữ nhiệt ở đây, đói thì ăn nhé.”

Đồng Kỳ đứng trước mặt anh, sửa lại cổ áo cho anh, nói: “Biết rồi, dài dòng như mẹ hiền vậy.”

Một tay để trống của anh ôm eo cô, cười khẽ: “Em có thể gọi ba, anh thật sự không để ý đâu.”

Đồng Kỳ đọc được niềm vui xấu xa trong giọng nói của anh, nhịn không được phóng cho anh một cái lườm, anh nhìn khóe môi cô vểnh lên, cười một cách thoải mái, cúi đầu chặn cô môi, không hề khách sáo, còn càng hôn càng sâu, Đồng Kỳ hé môi, đầu lưỡi người đàn ông như con rắn trực tiếp luồn vào, hôn đến mặt cô nóng lên.

Đồng Mục ở một bên thấy thế thì tự giác xoay người lại, chơi điện thoại.

Lỗ tai lộ ra bên ngoài tóc hơi đỏ lên.

Liêu Thành Xuyên mở cửa xe cho Đồng Kỳ, tay che lại nóc xe: “Chú ý an toàn.”

Đồng Kỳ ngửa đầu: “Được. rồi.”

Liêu Thành Xuyên: “Mùng hai anh đến.”

“Được.”

Liêu Thành Xuyên nhìn cô thật lâu, nhất thời không nỡ buông tay.

Một tay Đồng Kỳ đặt lên vô lăng, mặt hơi ngước lên, đối diện với tầm mắt anh, hai phút sau cô đẩy anh: “Em đi nhé.”

Liêu Thành Xuyên bị cô đẩy lùi về hai bước, cửa “bộp” một cái đóng lại, anh đứng vững vẫn nhìn cô, hơn nữa hầm xe lại vắng lặng như vậy, phía sau chỗ anh đứng là hành lang, anh lẳng lặng đặt tay vào túi áo, sinh ra một chút cô đơn tịch mịch.

Đồng Kỳ tho đầu lên cửa sổ nói: “Nhớ về nhà ăn tết.”

Liêu Thành Xuyên gật đầu, giọng nói trầm thấp: “Được.”

Tay Đồng Kỳ dán lên môi trên, cho anh một nụ hôn gió, sau đó khởi động xe, đạp chân ga vọt thẳng ra ngoài, Cô nhìn anh từ gương chiếu hậu, anh vẫn đứng tại chỗ, áo đen quần đen làm dáng vẻ anh càng cao lơn, Đồng Kỳ thực sự hy vọng anh có thể về nhà ăn tết.

Ngay cả khi mối quan hệ giữa anh với ba mình như vậy, nhưng về nhà vẫn tốt hơn.

Chỉ là không biết Trần Tích kia còn ở đây hay không ….

Đồng Kỳ nhịn không được cầm điếu thuốc bỏ vào miệng, Đồng Mục giật lấy, bóp gãy vứt đi: “Đừng hút thuốc, chị lái xe đàng hoàng đi.”

Đồng Kỳ hoàn hồn, gõ lên đầu cậu ấy: “Em còn quản nữa à!”

Đồng Mục cười hì hì, tiếp tục chơi điện thoại trong tay.

Cậu ấy nói: “Bây giờ em là đại thần trong Vương Giả, chị, chị nói em đi tham gia thi đấu được không?”

Đồng Kỳ liếc mắt nhìn, lái xe chạy vào đường cao tốc, sau khi lấy thẻ nói: “Được, chị thấy em có thể đi, nhưng đừng bỏ bê học hành.”

“Đương nhiên.” – Cậu ấy cười.

Lại tiếp tục cúi đầu chơi game.

Đồng Kỳ cười, xe vẫn chạy thẳng về phía trước, quãng đường về nhà không tính là xa.

Chạy hơn một giờ đồng hồ, đổi thành Đồng Mục lái.

Vào thôn, vừa đúng mười hai giờ trưa, thời tiết u ám, Audi màu đen chạy vào hẻm, liền nhìn thấy trước cửa nhà có không ít người đang tụ tập, Đồng Mục ngáp một cái, xe ngừng lại trước cửa, Đồng Kỳ mở cửa xe, xuống xe gọi: “Ông nội, bà nội!”

Ông nội nắm tay Đồng Kỳ vuốt ve: “Về rồi, về rồi.”

Đồng Kỳ cười tít mắt: “Đúng ạ, con về rồi.”

Bác gái cả cười nói: “Đồng Kỳ, con đổi xe rồi sao?”

Đồng Kỳ ôm cổ ông nội, trả lời: “Không phải, xe của Thành Xuyên.”

Bác gái cả che miệng: “Ai dô, Thành Xuyên mua sao, tốt quá, hành lý để ở cốp sau đúng không? Bác lấy xuống.”

Đồng Mục cũng ngáp một cái xách vali xuống, Tiêu Ngọc Mai nhìn con gái “Có phải con béo lên không?”

Đồng Kỳ đứng thẳng người dậy, nhéo mặt: “Béo rồi sao?”

Tiêu Ngọc Mai nói: “Béo rồi, béo mới tốt.”

Đồng Kỳ nói nhỏ: “Tốt chỗ nào chứ.”

Cô tiến lên, ôm ba mình một cái, gọi một tiếng bác trai cả, hàng xóm cách vách thò đầu ra, Đồng Kỳ cũng nở nụ cười chào hỏi.

Chào hỏi một vòng, liền nhìn thấy Đồng Tương đứng gần đó vẫn luôn không lên tiếng, Đồng Tương thấy cô nhìn qua đây, theo bản năng thẳng eo.

“Chị, hoan nghênh trở về.”

Đồng Kỳ nghe thấy tiếng chị này, cười với Đồng Tương một cái.

Đồng Tương sửng sốt, cười lại với Đồng Kỳ.

Thời tiết lạnh, không nên đứng lâu bên ngoài, Đồng Kỳ đẩy ông nội vào trong, vừa vào nhà ấm áp, cô ngồi luôn lên sofa, chân dài duỗi ra lười biếng.

Mới vừa rồi trong xe gật gà gật gù ngủ không ngon, lúc này vừa thả lỏng mệt đến chịu không nổi, Tiêu Ngọc Mai nhìn Đồng Kỳ như vậy, nói: “Biết con mệt, cơm đã nấu xong, ăn cơm trước đã, ăn xong muốn ngủ thì ngủ.”

Đồng Kỳ ngáp một cái, híp mắt cười: “Vâng.”

Bác gái cả cười kéo cô dậy, thấp giọng hỏi: “Năm nay Thành Xuyên không về sao?”

Đồng Kỳ cười: “Không ạ, ba mẹ anh ấy trở về nên ăn tết ở thành phố S.”

Bác gái cả vừa nghe thấy: “Con gặp ba mẹ cậu ấy rồi sao? Con xem cậu cũng đã gặp qua chúng ta, chúng ta cũng cực kỳ hài lòng với cậu ấy, còn bên cậu ấy thì sao?”

Đồng Kỳ ngừng lại một chút, kéo ghế ngồi xuống.

Chống trán một hồi nói: “Không gấp ạ.”

Tiêu Ngọc Mai nói: “Đúng vậy, còn chưa dự định kết hôn, không gấp gặp ba mẹ làm gì.”

Đồng Tương bưng chén ram theo bản năng nhìn Đồng Kỳ, Đồng Kỳ cười với Đồng Tương, đưa tay làm động tác suỵt, Đồng Tương hiểu ý gật đầu, đi xới cơm.

Hai nhà ngồi quanh bàn cơm, rộn rộn ràng ràng ăn một bữa cơm.

Ăn xong cơm trưa, bác gái cả giúp dọn dẹp bàn, lại giúp rửa chén lau nhà, trò chuyện thêm một lúc, mới rời đi.

Cả nhà bác gái cả vừa đi, trong nhà liền yên tĩnh rất nhiều, ông nội với bà nội có chút buồn ngủ, thời tiết lành lạnh này làm cho người ta ngủ gà ngủ gật, Đồng Khải Lập cầm túi chườm nóng, nhét vào tay ông nội, vừa đẩy xe lăn vừa nói: “Con đưa ba đi ngủ trưa nhé.”

Đồng Kỳ lại nói: “Đợi chút đã.”

Cả nhà đồng loạt nhìn qua cô.

Cô nhìn về phía mẹ, nhìn về phía ông nội, nhìn về phía bà nội, nhìn về phía ba, ánh mắt lướt qua gương mặt của bốn người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, cô xoay người, kéo túi xách bên cạnh ra, lấy từ trong túi một quyển sổ màu đỏ, đặt trên bàn.

“Con kết hôn rồi.”

Trong nhà lập tức lặng ngắt như tờ, túi nước nóng trong tay ông nội bộp – rơi xuống đất, bà nội cách cô gần nhất, cầm lấy quyển sổ, mở ra, gương mặt cũng sắp dán lên quyển sổ kia luôn rồi, bà nội ngẩng đầu: “Là kết hôn với Thành Xuyên sao.”

Đồng Kỳ mỉm cười gật đầu.

Tiêu Ngọc Mai với Đồng Khải Lập cùng thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Ngọc Mai véo mặt con gái: “Con dọa chết chúng ta rồi!”

Đồng Khải Lập nói: “Các con lĩnh chứng lúc nào? Cũng không nói với người nhà một tiếng, như thế này quá đường đột.”

Đồng Kỳ nhìn sắc mặt người trong nhà không hề có chút trách cứm,, trái tim ấm áp, kết hôn không phải chuyện nhỏ, cô tiềm trảm hậu tấu, vốn dĩ chính là bất hiếu.

Cô cười: “Anh ấy đột nhiên cầu hôn, con nhất thời cảm động, liền đồng ý luôn.”

Tiêu Ngọc Mai dở khóc dở cười: “Đứa nhỏ ngốc nghếch.”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment