Không Biết Sao Yêu Em

Chương 95

Đơn phương — như vậy chính là tự Liêu Thành Xuyên muốn cắt đứt, như vậy tại sao lại phải cắt đứt?

Lập tức mọi người lại có thêm một đề tài mới, nhưng tập đoàn Tín Lập vẫn không xuất hiện đưa trả lời cụ thể, vài người qua đường suy đoán linh tinh, sau cùng có người đoán được đến Đồng Kỳ, có phải có liên quan đến vợ Liêu Thành Xuyên?

Vì thế đã có người bới móc Đồng Kỳ.

Nhưng Đồng Kỳ là người trong sạch, không đợi bọn họ phát huy, liền phát hiện trên mạng dư luận đang chuyển hướng, bình luận của một vài người tốt bị ngọn gió mới nhấn chìm.

May mắn hơn là, ngày hôm sau, cổ phiếu tập đoàn Tín Lập có xu hướng phục hồi.

Lúc nhìn thấy những tin tức kia, Đồng Kỳ vừa mới ngủ dậy, màn hình điện thoại dừng lại ở Weibo của Liêu Trung Nguyên, nhìn thấy vậy Đồng Kỳ thở phào nhẹ nhõm.

Không thể nào hiểu rõ một người có thể sinh tồn trên thế giới này một mình như thế nào. Nếu Liêu Thành Xuyên thật sự cùng ba mẹ mình cãi nhau đến trở mặt, vậy thì ngoài cô ra anh không còn gì nữa cả, cô không cảm thấy như vậy là may mắn, cô hiểu rất rõ gia đình đối với mỗi người quan trọng như thế nào.

Tiêu Ngọc Mai lên lầu, gõ cửa: “Con dậy chưa?”

Đồng Kỳ khoác áo khoác lên: “Dậy rồi.”

“Xuống ăn cơm nào.”

“Vâng.”

Đồng Kỳ trả lời, ngay sau đó nhấn vào Wechat.

Wechat có rất nhiều tin nhắn, sắp nổ tung rồi.

[ Bốn cô gái nhỏ (4) ]

[ Tử Đồng: @ĐồngKỳ chuyện gì vậy? Có người bới móc cậu, tớ cho người đè xuống rồi, nhưng mà tốc độ của Liêu Thành Xuyên còn nhanh hơn tớ.]

[ Mạn Mạn: @ĐồngKỳ Mẹ ơi, tin tức trên Weibo hôm nay thật sự là gió tanh mưa máu. ]

[ Vu Hân: @ĐồngKỳ Ba mẹ anh ấy thật rắc rối. ]

[ Đồng Kỳ: Tớ mới ngủ dậy. ]

[ Mạn Mạn: Cậu vẫn còn tâm trạng đi ngủ. ]

[ Tử Đồng: Có tâm trạng đi ngủ có nghĩa là chuyện vẫn không quá tệ. ]

[ Vu Hân: Vẫn ổn chứ? ]

[ Đồng Kỳ: Cám ơn các cậu, tớ không sao. ]

[ ZHY: Em về nhà chưa? Có chuyện gì cũng đừng lo lắng, anh đến giải quyết giúp em, mấy thứ trên mạng cũng đừng xem. ]

[ Đồng Kỳ: Cám ơn. ]

[ ZHY: Không ngờ Liêu Thành Xuyên đối xử tốt với em như vậy, nói thật, đổi lại là anh anh cũng không làm được đến vậy, anh phục rồi. ]

[ Đồng Kỳ: cười ]

[ ZHY: Bảo bối, chúc em hạnh phúc. ]

[ Đồng Kỳ: Cám ơn. ]

Thoát khỏi Wechat, tinh thần Đồng Kỳ khá thoải mái, cô xuống nhà ăn cơm, mọi người đều đang đợi cô, sau khi ăn cơm xong cả người đều ngồi ở phòng khách trò chuyện.

Đồng Khải Lập tự nhiên hỏi tình trạng của Liêu Thành Xuyên.

Đồng Kỳ biết mọi người không xem Weibo, cho nên chỉ đem những tin tức tốt nói với họ.

Cả nhà đều giống cô, tảng đá trong lòng đã được gỡ bot, đến giọng nói cũng thả lỏng hơn nhiều, Tiêu Ngọc Mai nói: “Nếu như hiện tại không tiện tổ chức tiệc mừng thì thôi vậy, đợi hai năm nữa tình hình tốt lên một chút muốn tổ chức thì tổ chức, không vội.”

Ông nội cũng nói: “Đây cũng không phải chuyện chưa từng xảy ra, trước đây Trương Lệ ở đầu thôn kia kìa, không vẫn là sinh con trước rồi mới tổ chức hôn lễ sao. Bây giờ người ta cũng không để ý nhiều như vậy, cũng chỉ có bà nội con coi trọng quá mức.”

Bà nội lập tức trừng mắt: “Tôi đây cũng vì tốt cho Đồng Kỳ, kết hôn không tổ chức hôn lễ, không có những thứ lễ nghĩa kia thì làm sao coi được.”

Đồng Khải Lập nói: “Đúng vậy, tổ chức ở nhà đơn giản một chút cũng được.”

Đồng Kỳ dựa vào sofa, chơi điện thoại: “Con không sao hết.”

Sắc mặt bà nội lại xụ xuống: “Con gái không thể không sao cả được, Kỳ Kỳ con nghe bà nội nói, có sao đi nữa thì cũng phải để Thành Xuyên tổ chức ở nhà chúng ta một cái hôn lễ cho con, ít nhất cũng phải để bà con hàng xóm biết được con đã lấy chồng. Nếu không đủ tiền, bà với ông nội còn vẫn còn.”

Tiêu Ngọc Mai nói: “Mẹ, con trai người ta tự có cách, hơn nữa cũng không phải không có tiền mà, chỉ là tình huống có chút đặc biệt.”

Bà nội không vui: “Không được không được, đợi Thành Xuyên tới, mẹ phải nói chuyện đàng hoàng với nó.”

Đồng Kỳ với Tiêu Ngọc Mai nhìn nhau một cái, tuy bình thường mọi chuyện trong nhà đều do Tiêu Ngọc Mai lo liệu, nhưng trước đây đều nghe bà nội. Bà nội kiên trì như vậy, cả nhà cũng không nói nữa, đành phải đếm ngày chờ Liêu Thành Xuyên đến.

Thời tiết ở quê càng gần tết sương càng dày, cực kỳ lạnh. Lúc ra sáng sớm ra khỏi nhà, gió thổi vù vù như dao cắt, trên mặt đóng thành một lớp sương trắng.

Đồng Kỳ ở nhà ngây ngốc bảy tám ngày.

Liêu Thành Xuyên ở bên kia cũng rất bận, hai người cũng chỉ khi đêm về mới có thời gian trò chuyện hôm nay thế nào qua video call. Tin tức đã không còn bàn về chuyện của Liêu Thành Xuyên và ba anh nữa, Đồng Kỳ đã hỏi anh mấy lần, anh đều trả lời: “Họ không thỏa hiệp anh cũng sẽ không thỏa hiệp đâu.”

Đồng Kỳ muốn nói gì đó, sau cùng vẫn không nói.

Chỉ mong anh đến.

Ngày giỗ ông nội anh hôm ấy, lúc Đồng Kỳ muốn gọi video cho anh anh thì Liêu Thành Xuyên lại cúp mắt, anh gửi một tin nhắn thoại qua: “Vợ à, hai ngày nữa sẽ gặp mặt, đến lúc đó chúng ta sẽ nhìn cho đủ.”

Giọng anh có hơi khàn, so với ngày thường còn khàn hơn.

Đồng Kỳ ngập ngừng, cười nói: “Được rồi, em đợi anh.”

Sau đó cô lấy một điếu thuốc, châm lửa, ngậm trên khóe môi: “Chồng à, anh có muốn hút thuốc không?”

Wechat ting một tiếng, một bức ảnh được gửi đến.

Trong ảnh, ngón tay với những khớp xương rõ ràng đang kẹp một điếu thuốc màu trắng, tàn thuốc đang cháy dần cháy dần, bên cạnh còn có một ly rượu vang, anh trả lời: “Anh đang hút.”

Đồng Kỳ nói: “Em cũng vậy.”

Liêu Thành Xuyên: “Em mang thai sẽ cấm cái này.”

Đồng Kỳ: “Còn chưa mà.”

Liêu Thành Xuyên: “Đợi anh đến sẽ tạo người.”

Đồng Kỳ: “Chậc, được thôi.”

Liêu Thành Xuyên: “Anh đem Bạch Tổng đến nhà Triệu Hoa rồi.”

Đồng Kỳ: “Ừm. Anh….. về nhà chưa?”

Liêu Thành Xuyên: “Vẫn chưa.”

Đồng Kỳ: “Ồ.”

Hai người tâm sự thêm một lúc, Đồng Kỳ mới nằm ngủ. Ngày hôm sau là ba mươi tết, nhà cô gần chợ, đồ tết đã mua xong từ sớm, Đồng Kỳ đẩy ông nội ra bên ngoài dạo chơi, những hàng xóm trước đây đã từng gặp Liêu Thành Xuyên, nhao nhao trêu ghẹo hỏi: “Bạn trai con không cùng về ăn tết với con sao?”

Đồng Kỳ cười đáp: “Không ạ.”

“Aido, còn tưởng sẽ về cùng con chứ, yêu đương đừng lâu quá, tàm tạm là được rồi có đúng không?”

Nói xong mấy dì hàng xóng cùng nhau cười.

Gương mặt Đồng Kỳ vẫn nở nụ cười, nhưng không trả lời mấy người này, ông nội vỗ vỗ lên tay Đồng Kỳ: “Đi mua chút cam về đây, để lát nữa mẹ con ép nước cam.”

Vì vậy Đồng Kỳ đẩy ông nội đi mua cam, rồi quay về nhà.

Diện tích thôn này chỉ mà một địa phương nhỏ, chuyện Đồng Kỳ có bạn trai không đến hai ngày đã truyền khắp nơi, các dì hàng xóm lúc trước rục rịch muốn giới thiệu bạn trai cho cô đã chặt đứt ý đó trong đầu. Bây giờ đã biết người ta có bạn trai liền quan tâm hai người khi nào kết hôn, quả thực so với con gái ruột còn quan tâm hơn.

Ra khỏi cửa không lâu mà đã có ba tám người dì hỏi sao Liêu Thành Xuyên không đến, hỏi từ người sao không đến rồi hỏi đã gặp người lớn chưa, lúc này thì đãi tiệc.

Về đến nhà, bà nội cũng mang theo một cái ghế đến ngồi cạnh cửa, bà quấn một chiếc áo khoác thật dàu, nhìn thấy Đồng Kỳ vào nhà liền nói: “Tiệc rượu nhất định phải làm đó, lễ nghĩa cũng phải làm cho phải phép, Kỳ Kỳ con nghe thấy không?”

Đồng Kỳ đẩy ông nội vào cửa, ngồi xổm xuống áp lên đầu gối bà hỏi: “Làm thế nào ạ?”

Bà nội vỗ vỗ đầu câu: “Sao vậy? Các con cũng đã lĩnh chứng rồi không làm cái gì thì sao được, hôm nay biết bao người hỏi chuyện của con rồi? Phải đãi tiệc!”

Địa phương nhỏ như thế này, chú trọng lễ nghi, lại rất coi trọng thể diện, con gái nhà nở mày nở máy đi lấy chồng sẽ được xếp vào hàng danh tiếng tốt đẹp. Bà nội của Đồng Kỳ rất coi trọng cái này, càng nhiều hơn là không muốn cháu gái mình tủi thân, càng không muốn để người bên ngoài có cơ hội chỉ trích.

Chuyện đãi tiệc này đã trở thành một cái gai trong lòng bà, từ sớm đến tối.

Mõi lần bác gái cả đến, bàng nội đều muốn kể ra, nhưng Tiêu Ngọc Mai ngăn lại. Con người bác gái cả nhiệt tình, nếu nghe được chuyện này đoán chừng cả thôn đều biết.

Đồng Kỳ chỉ có thể trấn an bà nội, ở cùng bà ngây ngốc một hồi.

Cô mới đi vào trong nhà.

Tiêu Ngọc Mai bưng một ít trà táo đỏ đi ra, nhân lúc trà còn nóng đưa cho Đồng Kỳ uống, Đồng Kỳ uống một nụm đột nhiên ngừng lại.

Tiêu Ngọc Mai lập tức hỏi: “Sao vậy? Hôm nay không phải con đến kỳ sao? Uống cái này trước đã, ấm bụng còn có thể làm dịu cơn đau.”

Thể chất Đồng Kỳ có hơi lạ lùng. Vào mùa hè lúc đến kỳ không đau không bệnh, nhưng mùa đông đến kỳ bụng sẽ đau, trước khi đến kỳ nếu uống trà táo đỏ sẽ không đau như vậy nữa, bình thời sẽ đến vào buổi tối, bây giờ là buổi chiều.

Nhưng cô không hề cảm thấy đau bụng.

Cô chớp mắt, nhìn trà táo đỏ, vẫn uống tiếp sau đó cũng không để ý tới nữa.

Buổi tối cả nhà bác gái cả sang, ăn xong bữa cơm đoàn viên, ngồi trong phòng khách trò chuyện, Đồng Kỳ với Đồng Tương đến bàn công nói chuyện, Đồng Kỳ ngồi trên ghế, vùi vào khăn quàng cổ, hỏi Đồng Tương: “Công việc em thế nào?”

Đồng Tương: “Vẫn ổn.”

Sau khi Đồng Tương trở về, đã đến làm việc ở một tiệm trang sức, ở trung tâm thành phố, mức lương không cao, trích phần trăm vẫn ổn.

Đồng Kỳ gật đầu, uống thêm ngụm trà.

Tiêu Ngọc Mai đi vào, đưa chút điểm tâm, hỏi: “Chị em hai đứa vào phòng khách đi, cùng nhau xem Xuân Vãn(*), Kỳ Kỳ bụng con có đau không?”

(*)Gala năm mới CCTV, còn được gọi là Đêm hội mùa xuân và thường được viết tắt bằng tiếng Trung Quốc là Chunwan, là một hoạt động năm mới đặc biệt của Trung Quốc được sản xuất bởi Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV).

Đồng Kỳ run tay, suýt chút làm đổ trà.

Cô đã quên mất, hôm nay cô còn chưa đến kỳ.

Trước đây rất chuẩn xác, cho nên Tiêu Ngọc Mai mới nhớ.

Tiêu Ngọc Mai thấy cô sửng sờ hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”

Đồng Kỳ lắc đầu: “Không có gì.”

Tiêu Ngọc Mai nói: “Trong người không thoải mái thì vào nhà đi, đừng ở bên ngoài gió lạnh…”

Đồng Kỳ ồ một tiếng.

Tiêu Ngọc Mai dặn dò xong thì quay vào nhà.

Đồng Tương nhìn Đồng Kỳ, thấp giọng hỏi: “Chị, không phải chị có rồi chứ?”

Đồng Kỳ ngẩng đầu: “Nói bậy bạ gì vậy?”

Đồng Tương: “Không phải hôm nay chị đến kỳ sao?”

Đồng Kỳ: “Đúng vậy.”

Đồng Tương: “Đến chưa?”

Đồng Kỳ: “……..”

Chưa đến, cô mới hoảng tới vậy.

Đồng Tương: “Có thể là chị bị trễ chăng? Em cũng chậm hai ba ngày.”

Đồng Kỳ: “……”

Nếu là chậm, cô cũng đâu có khẩn trương thế này.

Cô ngồi trên gế một lúc, Liêu Thành Xuyên gửi một cái bao lì xì 6666, Đồng Kỳ gửi cho anh một tệ.

Liêu Thành Xuyên: “…….”

Liêu Thành Xuyên: “Vợ à, em keo kiệt quá.”

Đồng Kỳ nhìn tên anh, nhớ lại lần trước cùng anh ở một chỗ có dùng bcs không, thực ra lúc hai người ở cùng nhau, vẫn làm biện pháp rất tốt mà.

Hơn nữa, kinh nguyệt của phụ nữ trước nay thường không hay chuẩn lắm,. Tuy là bình thường cô rất chuẩn nhưng lần này cô tình nguyện là chỉ là rối loạn nối tiết tố, dẫn đến kinh nguyệt đến muộn mà thôi.

Đồng Kỳ nghĩ như vậy, trong lòng nhẹ nhõm bớt.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment