Không Biết Vị

Chương 17

Trở về từ bãi biển, ăn cơm trưa đơn giản, lại nghỉ ngơi một lát, đến ba bốn giờ, mặt trời không còn chói lắm, Đoàn Hạc Thừa mới ra khỏi phòng xuống hậu viện, ngoài chuyện quan trọng ra, hắn cũng thật sự coi chuyến đi này thành nghỉ phép.

Hậu viện khác tiền viện, không có bãi cỏ rộng, mà có hoa và cây cảnh được cắt tỉa gọn gàng tươi tốt, bên ngoài có sàn nhà được phủ gỗ chống ăn mòn, bên trên đặt mấy cái sofa, phía sau có một hàng giá đỡ bằng gỗ thô dây leo xanh bám đầy lên đó, sau giá đỡ là một con đường bằng đá, hai bên trồng hoa cỏ, đi thẳng đến tiền viện.

Chu Dục Cảnh bưng đĩa nho người làm đã chuẩn bị xong đi ra, đặt lên cái bàn nhỏ trước sofa hỏi: “Khách anh Cửu hẹn vẫn chưa đến à?”

Đoàn Hạc Thừa bảo cậu ngồi cạnh mình, nói: “Không vội”.

Chu Dục Cảnh ngồi xuống bóc vỏ nho giúp hắn, cậu đang định bóc thêm mấy quả bỏ trong cái cốc thủy tinh đợi lúc Đoàn Hạc Thừa muốn ăn lại lấy cho hắn, ai biết một quả còn chưa bóc xong đã nghe Đoàn Hạc Thừa nói: “Đút cho tôi.”

Chu Dục Cảnh vội vàng đưa quả nho còn dính ít vỏ đến trước mặt hắn, vỏ và thịt nho tách ra, nước từ từ trượt theo ngón trỏ khớp xương của Chu Dục Cảnh, cậu không kịp lau, đầu lưỡi mềm ướt đã nhanh nhẹn quấn lên, chẳng biết lúc nào ngón tay đã bị Đoàn Hạc thừa ngậm lấy, theo quả nho đưa vào miệng hắn, liếm láp một phen, lúc nhả ra trên bụng ngón tay còn dính vỏ nho màu tím đậm.

Chu Dục Cảnh luyện súng trong thời gian dài, trên tay có khá nhiều vết chai, vân tay rõ ràng, thậm chó còn hơi thô ráp, cậu xấu hổ muốn rút tay về, lại bị Đoàn Hạc Thừa kéo mạnh lại, khều vỏ nho trên tay Chu Dục Cảnh, đan năm ngón tay lại với cậu, ngón cái gãi lên gan bàn tay hơi thô, cảm giác ngứa ngáy giống như xuyên qua vết chai dày, gãi da thịt mềm bên dưới. Cái tay kia của Đoàn Hạc Thừa lặng lẽ bò lên gáy cậu, khóe mắt Chu Dục Cảnh tự nhiên rũ xuống, lông mi run run, chờ nụ hôn sắp đến, đột nhiên bên tai vang lên một loạt âm thanh khác thường, Đoàn Hạc Thừa buông lỏng tay, trong giây lát, người trong lòng đã vọt ra ngoài từ sofa, vọt ra sau giã đỡ chắn tầm mắt.

Lúc này Đoàn Hạc Thừa ôm không khí, khẽ nhíu mày.

Mấy giây sau, tiếng đánh nhau vang lên, quả nhiên có người trốn sau giá đỡ, người đến mặc áo đen che mặt, rất cao, động tác của Chu Dục Cảnh lưu loát, ra tay quyết đoán, từng quyền kéo gió, không dây dưa dài dòng chút nào, đối phương không phải loại lương thiện, trốn tránh kịp thời, lần thứ hai vung nắm đấm qua, nháy mắt đỡ được, giằng co một giây, bụng dưới đau nhói, bỗng nhiên Chu Dục Cảnh đá người kia một phát bay xa nửa mét, vẫn chưa đứng vững, Chu Dục Cảnh lại nhanh chóng áp sát, người kia lập tức vươn tay ra đỡ, mấy chiêu tiếp theo, bị Chu Dục Cảnh luồn vào chỗ sơ hở, kéo cánh tay quật ngã, đè người kia xuống đất, sợ người chạy, lại vặn ngược tay lại đè xuống, triệt để khóa người kia dưới đầu gối. Người kia nằm rạp trên mặt đất thở hổn hển, khẩu trang bị Chu Dục Cảnh kéo xuống, sau đó gào to: “Phắc! Gãy tay! Đoàn Hạc Thừa! Mau lôi tiểu bảo bối nhà chú ra cho anh!” Rống lên hai tiếng, trước mắt mới xuất hiện một đôi giày da, y nằm rạp trên mặt đất dùng lực trợn mắt lên nhìn: “Nhìn cái gì! Để anh đứng lên!”

Đoàn Hạc Thừa rũ mắt, vẻ mặt không vui, hắn ra hiệu cho Chu Dục Cảnh đứng lên, thấy cậu không bị thương, mới nói: “Kỹ năng tiến bộ không ít.”

Người nằm trên đất nói: “Anh đã bị đánh thành thế này…”

Đoàn Hạc Thừa sửa lại: “Tôi nói Chu Dục Cảnh.”

Chu Dục Cảnh buông thõng con mắt, hỏi Đoàn Hạc Thừa: “Người này là…”

“Vị khách hôm nay, Liễu Kiều.”

Chu Dục Cảnh nhìn về phía mặt đất, lập tức xin lỗi: “Xin lỗi tôi không biết.”

Liễu Kiều bò dậy khỏi mặt đất, phủi đất trên người: “Không sao, là tài nghệ của tôi không bằng cậu.”

Lúc này Chu Dục Cảnh mới nhìn rõ mặt mũi người đến, cường tráng đẹp trai, cao ngang Đoàn Hạc Thừa, Liễu Kiều xem xét tường tận Chu Dục Cảnh một hồi nói: “Nhìn ngoan thế này, mà động thủ ác thật, ái chà, sao vành tai cậu đỏ bừng lên thế?”

Đoàn Hạc Thừa nhíu mày, kéo Chu Dục Cảnh ra sau lưng mình, thờ ơ hỏi Liễu Kiều: “Đồ đâu.”

Suýt nữa Liễu Kiều quên mất chuyện chính, lấy ra một cái USB trong túi, đưa cho hắn: “Tư liệu đều ở trong này.”

Đoàn Hạc Thừa nhận lấy, quay đầu nói với Chu Dục Cảnh: “Ngoan, đi ăn nho.” Chu Dục Cảnh đáp một tiếng ngoan ngoãn quay lại ngồi xuống sofa.

Liễu Kiều huýt sáo: “Tiểu bảo bối nhà chú cũng nghe lời quá đi?”

Đoàn Hạc Thừa không nói tiếp, hắn với Liễu Kiều có chuyện khác cần nói, chuyện trong Đoàn gia lộn xộn, một số chuyện Chu Dục Cảnh có thể nghe, một số chuyện cậu không được nghe, thường là biết càng ít, ngược lại sẽ an toàn hơn. Hai người đến phòng sách, để lại Chu Dục Cảnh ngồi một mình trên sofa ở hậu viện. Cậu mím môi, con người đen bóng đảo tới đảo lui, không biết nghĩ đến cái gì, từ cổ đến mang tai đỏ bừng. Xưng hô lúc nãy Liễu Kiều gọi, Đoàn Hạc Thừa không bác bỏ, Chu Dục Cảnh sẽ lén coi như hắn chấp nhận, nghĩ như vậy, không ngăn được khóe miệng đang cong lên. Cậu sợ không giấu được tâm trạng này, vội vàng bóc một quả nho bỏ vào miệng. Nhưng lại cảm thấy nho hôm nay hình như trộn mật ong, ngọt lạ thường, mặc dù xưng hô này gọi ra từ miệng người khác, nhưng Chu Dục Cảnh vẫn cảm thấy vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment