Không Biết Vị

Chương 19

Ngày hôm sau.

Liễu Kiều đợi Đoàn Hạc Thừa xuống lầu, thấy Chu Dục Cảnh theo sau lưng, vẫy vẫy tay với cậu: “Ha ha, Tiểu Cảnh Cảnh.”

Chu Dục Cảnh cũng biết thái độ hôm qua không tốt, chủ động xin lỗi: “Xin lỗi Liễu tiên sinh, hôm qua xúc phạm anh.”

Liễu Kiều rất rộng lượng, tỏ vẻ không sao, sau đó ba người cùng nhau đi ra ngoài.

Phong cảnh vùng duyên hải đang lúc đẹp, để tiện cho Liễu Kiều và Đoàn Hạc Thừa nói chuyện, Chu Dục Cảnh ngồi ở ghế phụ.

Liễu Kiều lén cười toe toét, nói đến công việc lại vô cùng nghiêm túc, Chu Dục Cảnh trộn nhìn hai người qua gương chiếu hậu, cao ngang nhau, tướng mạo xuất sắc, nói chuyện gì cậu cũng không hiểu lắm, trong lòng khó tránh khỏi hơi ghen tị.

Cậu rũ khóe mắt nghĩ: Cũng không biết lúc nào mình mới có năng lực, có thể giúp A Cửu ca ca xử lý công việc.

Đoàn Hạc Thừa tai nghe Liễu Kiều nói chuyện, mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Chu Dục Cảnh, đồ ngốc lúc đầu tràn đầy phấn khởi nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi liếc nhanh nhìn gương mấy lần, lại cúi đầu xuống, ngón tay Đoàn Hạc Thừa gõ lên tay vịn ghế, liếc xéo Liễu Kiều, Liễu Kiều dừng lại, hỏi hắn: “Sao thế?”

Đoàn Hạc Thừa hỏi: “Chấn thương trên chân anh thế nào rồi.”

“Chấn thương? Chấn thương nào?” Liễu Kiều không hiểu gì.

Đoàn Hạc Thừa nhíu mày, giúp ý nhớ lại: “Bốn năm năm trước, trêu ghẹo bạn học nữ, bị chó nhà cô ta đuổi theo chạy ba con phố, định leo cây, kết quả quần bị cắn, vẫn leo lên cây được nhưng quần bị chó tha đi, ngồi trên cây muốn giật quần về, ngã xuống gãy xương…”

“Ối đậu má! Mau ngậm mồm lại!” Liễu Kiều kêu lên.

Chu Dục Cảnh nghiêng tai nghe, tưởng tượng ra dáng vẻ đó của Liễu Kiều, không nhịn được “phì” một tiếng bật cười, ý thức được mình không lễ phép, nhanh chóng nhịn xuống, Liễu Kiều nghe thấy tiếng cậu nhào về phía trước hỏi: “Tiểu Cảnh Cảnh, có phải cậu đang trộm cười không?”

Chu Dục Cảnh vội vàng xấu hổ nói: “Xin lỗi Liễu tiên sinh, tôi, tôi nhất thời…”

“Hừ hừ.” Liễu Kiều hừ hai tiếng, chuẩn bị trả đũa, y ghé vào tai Chu Dục Cảnh nhỏ giọng nói: “Đoàn Hạc Thừa có chuyện còn bựa hơn, muốn biết không.”

Chu Dục Cảnh nháy mắt bị khơi tính tò mò, tuyệt đối không phải cậu muốn nghe chuyện cười của Đoàn Hạc Thừa, chỉ đơn thuần muốn hiểu hắn nhiều hơn một chút, thế là quay đầu nhìn Đoàn Hạc Thừa, thấy hắn nói xong chuyên cười vừa rồi, đã nhắm mắt lại dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, xoắn xuýt trong chốc lát, vẫn có chút mong đợi gật đầu với Liễu Kiều: “Muốn.”

Liễu Kiều vỗ tay cái độp, vẫn chưa móc điện thoại ra, đã nghe Đoàn Hạc Thừa nói: “Dừng xe.”

Lái xe lập tức dừng lại, Đoàn Hạc Thừa nâng một mắt lên nhìn về phía Chu Dục Cảnh, hỏi cậu: “Muốn gì?”

Chu Dục Cảnh chớp lông mi, vội vàng ngồi thẳng người: “Không muốn nữa.”

Lái xe chạy một đường, dừng trước một quán trà tư nhân.

Hôm nay hẹn Ngô gia vùng Cố Chấu, Ngô gia khoảng bốn mươi tuổi, mặc áo sơ mi khóa cổ tròn vải đay, ngồi trong nhã gian đốt Long Tiên Hương [1] đợi vị tiểu bối là Đoàn Hạc Thừa.

[1]Long Tiên Hương: là một chất sáp màu xám được tạo ra trong hệ tiêu hóa của cá nhà táng. Trước đây, long tiên hương được sử dụng trong ngành công nghiệp sản xuất nước hoa, nhưng ngày nay nó đã được thay thế phần lớn bằng vật liệu tổng hợp và chỉ còn được sử dụng trong một số loại nước hoa đắt tiền.

Nhã gian cổ kính, vách ngăn bằng bình phong, tranh cổ quý báu, ở giữa đặt bàn trà gỗ đàn hương, mấy cái ghế chạm khắc xung quanh, Đoàn Hạc Thừa đẩy cửa vào, gọi một tiếng: “Bác Ngô.”

Ngô gia giương mắt nhìn hắn: “Ôi, Tiểu Cửu lớn thế này rồi à? Trổ mã càng đẹp trai ra nhỉ.”

Vẻ mặt Đoàn Hạc Thừa thản nhiên: “Khiến bác Ngô chê cười rồi.”

“Nói gì vậy, bác đang khen cháu mà.”

Liễu Kiều coi như người trong vùng của Ngô gia, đi theo góp vui: “Ngô gia đừng khen cậu ta như thế, không chừng ngày nào cánh cứng rồi, nổ quán trà này của chú.”

Đoàn Hạc Thừa không nói gì nữa, giới thiệu người đứng sau với Ngô gia: “Chu Dục Cảnh.” Lại nói với Chu Dục Cảnh: “Gọi Ngô gia.”

Chu Dục Cảnh vội vàng mở miệng: “Ngô gia.”

Ngô gia nâng chén trà thổi ít hơi nóng, nghiền ngẫm trong mắt: “Đây là nhóc con mẹ cháu nói cháu mang từ viện mồ côi về nhà?”

Đoàn Hạc Thừa nói phải.

Ngô gia cảm thán: “Nhoáng một cái cũng lớn rồi, mau ngồi đi.”

Nói về chính sự, để Ngô gia giúp đỡ nói một tiếng, những mối quan hệ liên đới của công ty phá sản kia cũng sẽ được giải quyết sạch sẽ, chỉ là phiền trưởng bối, vẫn phải ngay mặt xin nhờ.

Trừ cái đó ra, nhiều hơn là ôn chuyện cũ nói chuyện phiếm, vợ Ngô gia là bạn của mẹ Đoàn, trước kia hàng năm đều sẽ dẫn Đoàn Hạc Thừa đến đây thăm hỏi mấy lần, hai, ba năm nay sức khỏe mẹ Đoàn không tốt, không ra ngoài được, cũng chưa đến đây.

Chu Dục Cảnh vẫn ngẩn ngơ, cậu không nghĩ đến vậy mà mình có thể ngồi giữa mấy người này, cậu khác Liễu Kiều, ngay cả bạn bè của Đoàn Hạc Thừa cũng không tính, nhiều lắm chỉ là vệ sĩ tùy tùng nhỏ, mặc dù ngoài mặt Ngô gia hòa ái, nhưng quanh người vẫn mang theo khí tràng hùng mạnh khó mà diễn tả thành lời như cũ, Chu Dục Cảnh ngồi trên ghế, không khỏi len lén nhích gần về phía Đoàn Hạc Thừa một chút.

Ngô gia chú ý tới, cố ý gọi cậu: “Tên là Dục Cảnh?”

Chu Dục Cảnh vội vàng ngồi thẳng, quy củ đáp lời: “Vâng, Ngô gia.”

“Ha ha, thả lỏng đi, đến đây coi như thành người nhà với tôi, bình thường thế nào thì giờ cứ thế, không cần câu nệ.”

Ngoài miệng Chu Dục Cảnh nói vâng, nhưng vẫn hơi căng thẳng, cậu quay đầu nhìn về phía Đoàn Hạc Thừa, mím môi nhìn có vẻ đáng thương.

Đoàn Hạc Thừa nói: “Không sao.” Cậu mới thoáng bình tĩnh lại.

Ngô gia nhìn hai đứa trẻ, đáy mắt mang cười, đột nhiên nghĩ đến gì đó ý cười càng sâu hơn, ông hỏi Liễu Kiều: “Tôi nhớ có một năm, dì cậu dẫn hai người bọn cậu đến nhà tôi, có phải còn buộc bím tóc mặc váy cho Tiểu Cửu?”

Liễu Kiều nghe xong cười “ha ha”: “Đúng đó, cháu còn có ảnh chụp.” Nói rồi chạy như bay đến cạnh Chu Dục Cảnh, mở ảnh chụp ra.

Chu Dục Cảnh cũng cảm thấy tò mò, nhìn chằm chằm màn hình, Liễu Kiều chụp bức ảnh này từ trong album ảnh, trong đó là một cô bé mặc váy, tóc lượn sóng màu đen vắt qua vai, xinh đẹp nhỏ nhắn như búp bê, dưới góc phải tấm ảnh còn ghi thời gian, năm đó Đoàn Hạc Thừa mười tuổi, Chu Dục Cảnh thấy được nhất thời không dời nổi mắt, chẳng qua cảm thấy nhiều năm trôi qua, Đoàn Hạc Thừa càng ngày càng đẹp, không biết nếu như bây giờ mặc váy sẽ có dáng vẻ ra sao.

“Tôi nhớ lúc đó Tiểu Cửu lại sống chết không mặc, lúc sau mẹ thằng bé nói gì nhỉ?” Ngô gia nhấp một ngụm trà ngẫm lại: “Đúng rồi, lúc đó mẹ thằng bé nói, nếu như hôm nay con không mặc váy mẹ mua, lúc mẹ về đến nhà, sẽ lén ném anh bạn nhỏ con mang về đi.” Ngô gia nói xong cười ha ha, lại quay đầu nhìn về phía Chu Dục Cảnh: “Cậu không biết, lúc đó vẻ mặt Tiểu Cửu nhắn nhó cỡ nào, nhưng lại sợ mẹ thật sự ném cậu đi, vẫn lạnh mặt mặc vào.” Chu Dục Cảnh không ngờ cái váy này mặc vì mình, trong lòng trộm cảm thấy vui vẻ, quay đầu nhìn về phía Đoàn Hạc Thừa lại nháy mắt rùng mình một cái.

Lúc đó vẻ mặt Đoàn Hạc Thừa nhăn nhó cỡ nào, Chu Dục Cảnh không biết, nhưng bây giờ nhăn nhó bao nhiêu, cậu rất rõ ràng.
Bình Luận (0)
Comment