Không Biết Vị

Chương 25

Chu Dục Cảnh hiểu sai ý, xấu hổ không thôi hận không thể tìm cái kẽ hở trong đất chui vào, Đoàn Hạc Thừa vốn chỉ đơn thuần lo lắng cậu tự tắm đụng phải vết thương, lúc này cầm vật nhỏ giữa hai chân cậu, thật sự làm cho cậu bắn ra, mới đem người cọ rửa một phen, ôm về giường.

Cửa sổ tầng hai vẫn mở, có thể nghe được tiếng côn trùng kêu râm ran giữa hè, Chu Dục Cảnh nằm bên cạnh Đoàn Hạc Thừa, nghĩ đến khả năng kia lần nữa, nếu như đặt vào trước đây, cho dù Đoàn Hạc Thừa làm gì, Chu Dục Cảnh đều cảm thấy đúng, không có ý kiến khác.

Nhưng bây giờ, vì lần tai nạn này Đoàn Hạc Thừa tự tay tắm cho cậu, A Cửu ca ca của cậu luôn luôn cao ngạo lạnh lùng, đối nhân xử thế cũng cao cao tại thượng từ đầu đến cuối, trước kia đều là người khác hầu hạ hắn, nghe hắn sai khiến, cho dù là mấy anh em tuổi tác ngang Đoàn Mậu Sinh, cũng sẽ gọi hắn một tiếng “Tiểu Cửu gia”, từ trước đến nay chưa từng thấy thái độ hạ thấp này của Đoàn Hạc Thừa.

Mắt thấy lại sắp đến sinh nhật Đoàn Hạc Thừa, Chu Dục Cảnh bị thương không giúp được gì, chỉ có thể nghỉ ngơi cho khỏe trước, lúc này biệt thự Mậu Thành cũng giống mấy năm qua, rất nhiều khách khứa, mang theo quà tặng quý giá và tâm trạng dựa thế, Đoàn Mậu Sinh cũng lấy làm kiêu ngạo với đứa con trai này, cứ thư thể ông ta là một lão thô kệch, có một đứa con trai ưu tú như thế, nhất định phải khoe khoang với mọi người một phen, Chu Dục Cảnh biết, Đoàn Hạc Thừa không thích những thứ này.

Hôm sinh nhật, Đoàn Hạc Thừa cũng không lộ mặt, mà dẫn theo Chu Dục Cảnh gần như khỏi hẳn đến viện điều dưỡng.

Chu Dục Cảnh lên xe trán vẫn đẫm mồ hôi, Đoàn Hạc Thừa hỏi cậu: “Sáng sớm chạy đi đâu.”

Ánh mắt Chu Dục Cảnh né tránh, giọng nói chột dạ: “Đi, đi chạy bộ.”

Đoàn Hạc Thừa nhíu mày: Biết nói dối rồi.

Một giờ sau, đến chỗ Đoàn phu nhân tĩnh dưỡng, nói là viện điều dưỡng, nhưng lại thiết kế một tòa nhà đơn, lúc này Đoàn phu nhân ngồi dưới cây dù trong sân, đợi bọn họ.

Đoàn phu nhân tươi tắn xinh đẹp, chỉ là mấy năm này sức khỏe không tốt, gầy đi không ít, thấy Đoàn Hạc Thừa đến, cong mắt bảo hắn ngồi xuống, lại nhìn Chu Dục Cảnh đứng bên cạnh nói: “Dục Cảnh cũng ngồi đi.”

Mẹ con hai người nói chuyện, Đoàn phu nhân lấy quà sinh nhật đã chuẩn bị xong đưa cho Đoàn Hạc Thừa, giả vờ nhíu mày nói: “Mỗi lần chọn quà cho Cửu đều rất hao tổn tinh thần, cũng không so với người khác được, lại không nghĩ ra ý tưởng gì mới, mẹ cảm thấy khó xử quá.”

Đoàn Hạc Thừa mở hộp ra, bên trong đặt một chiếc đồng hồ rất bình thường, hắn cầm lên đeo: “Rất thực tế.”

Đoàn phu nhân bĩu môi hỏi Chu Dục Cảnh: “Bạn nhỏ nhận được quà không phải nên nhảy dựng lên reo hò sao?”

Chu Dục Cảnh tưởng tượng dáng vẻ Đoàn Hạc Thừa nhận được quà nhảy dựng lên reo hò, mắt vụt sáng nhếch miệng lên, trộm cười theo Đoàn phu nhân.

Đoàn Hạc Thừa không để ý đến hai người họ, đứng lên đi về phía bác sĩ đẩy xe lăn cách đó không xa, Chu Dục Cảnh định đứng dậy đi theo, chợt nghe Đoàn phu nhân nói: “Để nó tự làm việc, Dục Cảnh ngồi cùng cô một lát.”

Chu Dục Cảnh đáp một tiếng, đàng hoàng ngồi xuống.

Đoàn phu nhân ngẩng mặt lên, cong mắt hỏi cậu: “Con tặng quà gì cho Cửu thế?”

Quà của Chu Dục Cảnh càng bình thường hơn, lúc đầu muốn tặng một cái cà vạt, nhưng đắt quá, năm ngoái vội vàng ôn tập tốt nghiệp lại không có thời gian làm thêm, suy nghĩ rõ lâu, cũng không biết có thể tặng quà gì cho Đoàn Hạc Thừa.

Đoàn phu nhân thấy cậu ngại nói, cũng không ép: “Đừng cảm thấy không lấy ra được, con tặng Cửu cái gì, nó cũng sẽ thích.”

“Thật, thật sao?” Chu Dục Cảnh không tự tin.

“Đương nhiên rồi.” Đoàn phu nhân cười: “Bởi vì chỉ có quà của con là để tâm nhất.” Mặc dù gương mặt bà tràn đầy mệt mỏi, đôi mắt lại vừa đen vừa sáng lộ ra vẻ mặt hồng hào, Đoàn phu nhân duỗi tay xoa xoa tóc Chu Dục Cảnh tóc giọng nói hiền hậu dặn dò: “Sau này phải luôn ở cạnh Cửu, nếu như ngày nào đó cô đi, cũng đừng để cô lo lắng.”

Chu Dục Cảnh vội vàng lắc đầu: “Sẽ không đâu phu nhân.....” Nói còn chưa dứt lời, Đoàn phu nhân đã nháy mắt với cậu: “Nói cho con một bí mật nha, từ lúc Cửu còn rất nhỏ nó đã cưng con nhất đó.”

Tám giờ tối, hai người ra khỏi viện điều dưỡng, lúc này tiệc tối ở Đoàn gia mới bắt đầu, Đoàn Hạc Thừa không muốn về, bảo lái xe chạy vòng vòng, Chu Dục Cảnh ngồi bên cạnh nói với hắn: “Anh Cửu, em có thể dẫn anh đến một chỗ không?”

Đoàn Hạc Thừa gật đầu đồng ý.

Lái xe theo con đường Chu Dục Cảnh nói, rẽ vào một khu chung cư, Chu Dục Cảnh mở cửa xe giúp Đoàn Hạc Thừa, lại lấy ra một chiếc chìa khóa, dẫn hắn theo vào trong một tòa nhà, nhấn thang máy.

Trong căn hộ cao cấp đơn giản lại sạch sẽ, Chu Dục Cảnh đặt chìa khóa lên tủ giày ở cửa, nói với Đoàn Hạc Thừa: “Anh Cửu, anh đợi một lát, em xong ngay thôi.” Nói rồi vội vàng chạy vào một căn phòng.

Đoàn Hạc Thừa bước vào, nhìn xung quanh, phòng ở không lớn, ba phòng hai phòng tắm, đồ dùng trong nhà rất mới, không giống từng có người ở lâu năm, đồ đạc giống như một ngôi nhà kiểu mẫu, căn phòng Chu Dục Cảnh đi vào, chắc là phòng bếp.

Nói là đợi một lát, lại trôi qua gần một giờ, Đoàn Hạc Thừa cũng không vội, đứng trước cửa sổ sát đất ngoài ban công, nhìn ra ngoài. Dưới lầu có không ít người trong khu chung cư đang tản bộ, dưới ánh đèn có cặp tình nhân trẻ tuổi, cũng có vợ chồng già, mở cửa sổ ra còn có thể nghe được tiếng cười nói rôm rả, Đoàn Hạc Thừa rũ mắt hơi ngẩn người, cho đến khi cửa phòng bếp mở ra, mới quay đầu lại.

Chu Dục Cảnh bưng bánh gato trong tay, bên trên cắm một ngọn đến đã thắp, thấy Đoàn Hạc Thừa xoay người ngượng ngùng cười, bề ngoài của bánh gato cũng không đẹp lắm, không tính gương mặt cười trơ trọi vẽ lên lớp bơ bóng loáng, trên đó viết mấy chữ nho nhỏ xiêu vẹo: Chúc anh Cửu sinh nhật vui vẻ.

Đoàn Hạc Thừa đi qua, cụp mắt, thổi tắt nên, Chu Dục Cảnh đặt bánh gato lên bàn, lại vội vàng cầm quà trên bàn ăn đưa cho Đoàn Hạc Thừa: “Tặng cho anh Cửu.”

Món quà lần này cậu tự làm, trong lòng hơi thấp thỏm, thừa dịp lúc Đoàn Hạc Thừa mở quà, Chu Dục Cảnh mới bắt đầu quan sát căn phòng này, phòng ở do cậu cố ý thuê, tìm hiểu rất lâu mới biết có khách sạn gia đình như vậy, vừa ấm áp vừa có đồ có thể tự mình làm.

Thế là cậu nhân lúc nghỉ ngơi, học cách làm bánh sinh nhật, lại sợ chuẩn bị đồ sớm quá không mới mẻ, sáng sớm chạy ra ngoài, mua đủ nguyên liệu để ở đây, cậu không thể xác định Đoàn Hạc Thừa nhất định sẽ ra ngoài, nhưng vẫn lo trước khỏi họa, muốn thử cho hắn một chút bất ngờ.

Chu Dục Cảnh ở Đoàn gia nhiều năm, biết rõ kết cấu gia đình này. Chuyện như sinh nhật rõ ràng vốn phải ấm áp tốt đẹp.

Đoàn Hạc Thừa mở quà ra, là một bình thủy tinh trong suốt, bên trong bỏ từng ngôi sao may mắn được dây tóc quấn quanh, miệng bình có công tắc nhỏ, ấn xuống ngôi sao bên trong sẽ sáng lấp lánh lên.

Đoàn Hạc Thừa cảm thấy rất đẹp, hỏi cậu: “Em thích sao lắm à?”

Chu Dục Cảnh gật đầu, ngẫm nghĩ không đúng, lại vội vàng nói: “Em, em… thích đôi mắt anh Cửu.”

“Bởi vì mắt anh Cửu, giống ngôi sao.”

Đoàn Hạc Thừa nghe xong hôn khóe miệng cậu, ngậm cười nói: “Để tôi nếm xem, có phải em ăn hết đường?”
Bình Luận (0)
Comment