Buổi sáng hôm sau, Cát Tân Na tự mình bưng tô cháo lên phòng Tiền Mật Mật, thấy cô đã tỉnh trong lòng bà cảm giác như đã buông xuống tảng đá to. Bà không biết, tối qua sau khi Kình Thiên Hạo đi ra, cô không có ngủ được.
Cả đêm hình ảnh anh hôn cô như ám ảnh trong đầu, lặp đi lặp đi phá vỡ sự yên tĩnh trong lòng khiến cô không tài nào ngủ được.
Cát Tân Na đối với Tiền Mật Mật rất dịu dàng, từ tốn nói: “Thật tốt quá, cuối cùng con cũng tỉnh, Mạn Trữ à, con hại bác lo lắng gần chết.”
Tiền Mật Mật nhìn bà, nụ cười rất chân thành.
Bà ngồi xuống, hỏi cô: “Sao lại té xỉu vậy? Con bị thiếu máu hả? Thật may là lúc đó Thiên Hạo đi ngang qua, nếu không con té xỉu bên ngoài mọi người cũng không biết!”
Không cần nhắc tên Kình Thiên Hạo có được không! Cô hận chết anh ta! Tiền Mật Mật gào thét điên cuồng nguyền rủa anh ta tận đáy lòng. Cô muốn la lên thật to: các vị đi tìm Thẩm Mạn Trữ thiệt mà nói! Mọi chuyện không liên quan gì đến tôi! Tôi là Tiền Mật Mật, không phải Thẩm Mạn Trữ……….
Cát Tân Na vỗ vai cô, quan tâm cô: “Con chắc là đói bụng rồi phải không? Tối qua không ăn cơm, hèn gì tinh thần không tốt, sắc mặt kém như vậy.”
Tinh thần cô không tốt, sắc mặt kém đều không phải là do Kình Thiên Hạo sao???
“Con không đói bụng.” Vừa lúc đó, cái bụng như phản bội lời nói của cô kêu lên. Tiền Mật Mật đỏ mặt, vội vàng vuốt bụng, vẻ mặt xin lỗi ngước lên nhìn Cát Tân Na.
Bà sửng sốt một chút liền cười nói: “Ở nhà chúng ta không cần khách sáo, con về sau cũng là thành viên trong gia đình này mà.” Bà bưng cháo đến trước mặt cô, vừa giúp cô thổi nguội vừa nói: “Người một nhà, không có gì là không thể nói. Nhà họ Kình chúng ta không giống các nhà giàu có khác, chúng ta không có quan trọng các lễ tiết hay hạn chế các phép tắc.”
Trong lòng Tiền Mật Mật suy nghĩ, một người phụ nữ dịu dàng, nhiệt tình thế này……..sao có thể là mẹ của Kình Thiên Hạo được chứ? Nhìn bà dịu dàng khiến cô rất cảm động. Cô nhớ đến mẹ mình đang ở trên trời! Mẹ cô đã qua đời từ mười năm trước, nghĩ đến lúc nhỏ, chỉ có mẹ mới giúp cô thổi nguội thức ăn. Cát Tân Na……….thật sự rất tốt làm cô bật khóc.
“Sao vậy? Con có chuyện gì vậy, nói cho bác biết?” Cát Tân Na lo lắng: “Mạn Trữ à, con có chỗ nào không khỏe nói cho bác biết đi nào, ngoan……”
Tiền Mật Mật nghẹn ngào nói: “Con………con…….con rất nhớ……..con rất nhớ mẹ con!”
“Mẹ con? Chẳng trách nào………” Bà bừng tỉnh hiểu ra vấn đề: “Bác hiểu tâm trạng bây giờ của con, con gái khi gả ra ngoài rời khỏi cha mẹ đều sẽ có chung tâm trạng này. Nếu con nhớ mẹ nhiều như vậy, lát nữa bác kêu Thiên Hạo chở con về nhà thăm mẹ có đồng ý không?”
Gọi Kình Thiên Hạo đưa cô về? Không được! Nghĩ cũng không cần nghĩ, Tiền Mật Mật đã sợ không chịu nỗi. Cô liều mạng lắc đầu: “Không được!”
“Không được?”
“Bởi vì………mẹ đã qua đời!” Cô thấy Cát Tân Na nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc, mới nhớ tới cô bây giờ là Thẩm Mạn Trữ không phải là Tiền Mật Mật. Chỉ là………Mẹ của Thẩm Mạn Trữ không phải cũng qua đời rồi sao? Cô nói cũng không có sai! Nghĩ tới đây, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ của con qua đời rồi, Chu Tiểu Lam không phải mẹ ruột của con. Mẹ con là……vợ hai.”
“Thì ra là như vậy………” Cát Tân Na đau lòng nhìn cô: “Về sau bác cũng coi như là mẹ con rồi, nếu như con không ghét bỏ………………..”
Tiền Mật Mật vội cướp lời: “Con vui mừng còn không kịp! Bác biết không? Con đã rất lâu không còn cảm giác được mẹ quan tâm chăm sóc rồi, con thích lắm, cảm ơn bác, bác gái!”
Những lời này thật sự làm cho Cát Tân Na rất vui vẻ, bà ôm Tiền Mật Mật hôn cô.
“Bác cũng rất yêu thích con, Mạn Trữ.”
Khi Cát Tân Na nói hai chữ “Mạn Trữ”, Tiền Mật Mật mới nhớ tới quyết định của mình. Trải qua chuyện tối hôm qua, cô càng thêm chắc chắn cô không thể tiếp tục ở đây, cô phải nói với Mạn Trữ giải trừ giao dịch này. Nhưng mà……….cô thật sự xin lỗi Cát Tân Na đã đối xử tốt với cô như vậy. Tiền Mật Mật sau khi ăn điểm tâm xong, liền lấy cơ muốn đi dạo tản bộ. Chuyện không để tiếp tục như vậy, cô phải quyết định, thực hiện nhanh chóng.
Cô nhớ lúc Mạn Trữ rời đi có dặn dò “Nếu trong khoảng thời gian này, có chuyện gì không giải quyết được thì hãy điện thoại cho chị Lăng Khả Mi” Vì vậy, cô liền gọi cho Lăng Khả Mi, nói với cô ấy là cô không muốn giả Mạn Trữ nữa.
Điện thoại vừa thông, cô không quan tâm mình và Lăng Khả Mi có quen nhau không liền bla bla với đầu bên kia oàn trách đủ điều về Kình Thiên Hạo. Cô nói: “Kình Thiên Hạo không phải là người, anh ta tàn bạo, không tôn trọng người khác cũng không thông cảm cho người ta…………alo? Alo alo…..Chị Lăng? Chị có đó không?”
Kỳ lạ, cô nói không ngừng ba phút rồi tại sao bên kia không có phản ứng nào? Điện thoại không có vấn đề gì chứ? Cô gặp xui xẻo nữa à? Thời khắc quan trọng như vậy sao điện thoại lại không có tín hiệu gì?
“Alo! Alo! Chị có nghe được tôi nói gì không vậy?” Tiền Mật Mật dán chặt điện thoại vào lỗ tai hy vọng có thể nghe được âm thanh. Khi cô cho là tín hiệu không tốt đang muốn cúp thì lại nghe được âm thanh thở dài nặng nề.
“Chị Lăng!” Tiền Mật Mật mừng rỡ: “Chị nghe được đúng không? Chị có thể chuyển cho Mạn Trữ những lời tôi vừa nói không, nói với cô ấy mặc dù tôi có xài tiền hết một chút xíu nhưng kêu cô ấy yên tâm, tôi nhất định làm việc thật nhiều trả tiền lại cho cô ấy.”
Ba giây sau cô mới nghe được Lăng Khả Mi trả lời, trong thanh âm lại mang theo tiếng khóc sụt sùi: “Tiền……….Không cần trả lại………….”
“Không được!” Tiền Mật Mật cho rằng làm người nhất định phải có nguyên tắc, mặc dù cô rất thích tiền, thế nhưng lòng tự trọng vẫn phải có.
“Mạn Trữ chết rồi.”
Điện thoại đột nhiên truyền tới bốn chữ này. Tiền Mật Mật cho là mình nghe nhầm.
“Cái gì? Chị Lăng, chị vừa mới nói cái gì?”
“Tôi nói……Mạn Trữ………chết rồi!”
Chết………chết? Hai chữ này làm đầu óc Tiền Mật Mật nổ tung.
“Chị nói…….Cô ấy…….Sao lại như vậy? Tại sao có thể như vậy? Cô ấy sao có thể chết được……….”
“Nó ở Angeri…xảy ra tai nạn trên không…..máy bay rơi xuống núi, không ai……..còn sống…………”
6.hai
“Tôi không tin!” Tâm tình Tiền Mật Mật kích động đến cực điểm, không tin đây là sự thật. Mười năm làm bạn thân với nhau, mấy ngày trước vẫn còn vui mừng nói muốn đi tìm người yêu, tại sao bây giờ……..bây giờ lại chết?
“Cô ấy chắc là nổi tính khí trốn đi chơi không thể nào nói chết là chết, nếu không thì cô ấy nhất định đang ở chung với Duy Thần, cô ấy chắc là đang đùa giỡn với mọi người thôi, chắc chắn là vậy…..”
“Mật Mật!” Lăng Khả Mi tỉnh táo lại, khuyên nhủ Tiền Mật Mật: “Mạn Trữ còn chưa tìm được Duy Thần thì trên đường bay đã gặp tai nạn rồi vì vậy chuyện này cậu ta cũng không biết. Đây là sự thật, chúng ta đều phải tiếp nhận.”
“Tôi không chấp nhận!” Tiền Mật Mật như muốn phát điên “Cô ấy như vậy để tôi ở đây một mình là có ý gì? Tôi chấp nhận nhiệm vụ đáng sợ như vậy là vì muốn tạo cơ hội cho cô ấy và Duy Thần, mà bây giờ cô ấy thật là quá đáng rồi!”
“Con bé cũng không có muốn! Mật Mật tỉnh táo lại một chút, được không? Mật Mật, nghe tôi nói, bởi vì trong tài liệu của Mạn Trữ ghi người liên lạc khẩn cấp là tôi, cho nên chuyện này người của nhà họ Thẩm vẫn không biết chỉ có một mình tôi biết. Tôi lấy di vật, chứng kiện của cô ấy về, cô hãy nghe tôi khuyên, bắt đầu từ hôm nay, hãy diễn xuất vai Thẩm Mạn Trữ này. Bây giờ tất cả của Mạn Trữ đều là của cô!”
“Đừng! Tôi không muốn! Tôi muốn cô ấy trở lại cho tôi!” Tiền Mật Mật khổ sở không dứt: “Tôi muốn cô ấy trở lại, chính cô ấy phải chịu trách nhiệm gả cho Kình Thiên Hạo, tôi không muốn! Tôi không muốn thay thế cô ấy!”
“Mật Mật nghe tôi nói được không!” Lăng Khả Mi nhẫn nại, tiếp tục khuyên nhủ cô: “Cô biết chuyện này nếu để cho ba Thẩm biết ông sẽ khổ sở bao nhiêu đây? Cô cho tôi biết đi! Ba Thẩm tại sao những năm này rất ít khi về Đài Loan, vì Canh Mẫn Hoa chết đi ông ấy không muốn đối mặt với hiện thực quan trọng hơn là, ông ấy đã mắc bệnh ung thư nên mới tiếp tục ở nước ngoài điều trị, cô nhẫn tâm để cho một người già mắc bệnh ung thư trước khi chết còn phải chịu đựng cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao? Mật Mật, cô thật sự muốn thấy ba Thẩm thê thảm như vậy sao?”
“Tôi…………………tôi không biết…………..”
“Mật Mật, tôi biết tâm địa cô rất hiền lành, cô nhất định sẽ đồng cảm cho ba Thẩm. Tôi không miễn cưỡng cô, cô không cần phải đồng ý, nhưng tôi hy vọng trước khi cô quyết định hãy nghĩ đến tập đoàn Caesar trả thù, sức chịu đựng của ba Thẩm, còn có…..tình bạn của cô và Mạn Trữ. Dù sao hiện tại trên thế giới chỉ mình tôi biết cô là Thẩm Mạn Trữ. Nếu cô đồng ý, tôi sẽ đem tất cả quyền thừa kế của Mạn Trữ sang tên cô, ba Thẩm bên kia tôi cũng sẽ giúp cô che chở không lộ ra sơ hở. Còn nếu cô không đồng ý, cô hãy trực tiếp nói với tập đoàn Caesar, thừa nhận thân phận của cô, sau đó ra đi mọi chuyện liền không dính dáng tới cô nữa. Sự việc là như vậy, cô hiểu không?”
Tiền Mật Mật như đứng giữa ngã ba đường. Chuyện này……………Đây là cái thể loại gì đây. Chẳng lẽ cô suốt đời không thể trở về làm Tiền Mật Mật được sao? Hối hận không còn kịp rồi sao?
Vừa lúc đó Kình Thiên Hạo từ trong nhà đi ra. Tiền Mật Mật thấy được, vội vã nói với Lăng Khả Mi sẽ liên lạc sau rồi cúp máy.
Kình Thiên Hạo thấy Tiền Mật Mật đứng đây liền đi thẳng về phía cô.
“Sao vậy? Bà xã!” Kình Thiên Hạo cố ý lỗ mãng vươn tay ra, lau đi nước mắt trên mặt cô “Người nào chọc giận cô?”
“Mắc mớ gì đến anh?” Tiền Mật Mật vội vàng tránh xa anh, giọng nói không được tốt.
“Cũng đã gọi cô một tiếng bà xã dĩ nhiên chuyện gì cũng liên qua đến tôi rồi. Là ai chọc cô? Nói cho tôi biết, tôi lập tức……………..”
“Anh chỉ cần ít chọc tôi một chút, tôi liền rất cảm ơn.” Tiền Mật Mật lạnh nhạt nói với Kình Thiên Hạo.
“Cô còn muốn tiếp tục vì chuyện tối qua mà chiến tranh lạnh sao?”
“……” Cô nhìn chằm chằm anh không nói một câu.
“Tôi cho cô biết, chuyện như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra.” Kình Thiên Hạo cố ý nói: “Là cô không chuẩn bị tâm lý tốt phải lập gia đình, đó cũng không phải lỗi của tôi.”
“…………..” Cô vẫn liều mạng nhìn chằm chằm anh.
“Không có sinh hoạt vợ chồng chính là sẽ không hạnh phúc nha!” Anh cố ý tiến sát mặt của cô, biểu hiện cực kì xấu xa.
Chỉ thấy cô không nói câu nào, quay mặt đi. Kình Thiên Hạo làm sao có thể thả cô đi như vậy, lập tức cản trở đường đi của cô.
“Tôi cho anh biết, bây giờ tâm trạng tôi rất tệ, anh tốt nhất lăn xa một chút cho tôi!” Tiền Mật Mật cố nén nước mắt nói.
Nỗi đau mất đi bạn thân khiến cô không thể tự chủ được, không cần biết anh ta cho dù là tổng thống Mĩ Bush đi chăng nữa cô cũng mặc kệ.
Kình Thiên Hạo nghe những lời này cảm thấy tò mò, anh nâng mặt cô lên, giả vờ giận hờn nói: “Đây là thái độ cần có khi nói chuyện với chồng mình sao?”
Tiền Mật Mật cũng không khách khí, nghênh ngang coi thường ánh mắt của anh “Vậy đây là thái độ cần có khi đối xử với vợ mình của anh sao? Kình Thiên Hạo, anh nghe cho rõ, tôi là người, không là đồ chơi của anh!”
Những lời này khiến Kình Thiên Hạo sững sốt, cô lấy đâu ra bản lãnh hổ báo cáo chồn này thế? Tối hôm qua cô không phải còn sợ anh như muốn chết sao?
“Cô dám…………….”
“Tôi cái gì không dám?” Tiền Mật Mật dùng ánh mắt trầm lặng nhìn anh: “Dù sao cũng xong rồi! Xong rồi! Người cũng đã chết, cái gì cũng không thể vãn hồi được nữa, anh thích thế nào thì tùy!” Nói xong nước mắt trực trào liền rơi như mưa.
Anh kinh ngạc “Tôi phải làm như thế nào?”
Tiền Mật Mật lớn tiếng khóc, hai tay nắm đấm, đánh vào lồng ngực vững chắc của anh phát tiết hết tâm tình. Mặc dù anh không hiểu cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng anh nhìn ra được cô chắc chắn đã bị một đả kích rất lớn. Nhìn cô đang rất đau lòng, anh không nghĩ ngợi kéo cô vào lòng , vỗ vỗ nhè nhẹ vai cô: “không sao, không sao………………”
Ở trong lòng anh, cô khóc thật to, khóc cho hết, cho quên đi tất cả. Mặc dù cô vẫn còn đang rất khổ sở nhưng được anh an ủi, đáy lòng cô cảm nhận được sự ấm áp đang lan tỏa………….