Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính

Chương 19

"Hả?" Lạc Viêm Chi không hiểu chuyện gì nhìn theo bóng lưng cao to của tên đó.

Đang yên đang lành chạy tới thả một câu, cũng không thèm giải thích cái gì đã bỏ đi ngay. Tên này có vấn đề sao?

Vũ Cực thấy vẻ mặt trên trời rơi xuống của Lạc Viêm Chi, đành phổ cập, "Do cậu xin nghỉ nhiều quá nên không biết ai với ai đó. Tên đô con vừa nãy là Phúc Dã, có bối cảnh lớn, sức mạnh cũng không hề tầm thường. Cậu đã đắc tội gì với người ta vậy?"

"Tôi làm sao biết được." Lạc Viêm Chi nhún vai.

Cái tên Phúc Dã kia một chút ấn tượng cậu cũng không có, rõ ràng là chưa từng gặp. Có khi nào hắn ta nhầm người không?

Còn đang suy nghĩ bâng quơ, Vũ Cực đột nhiên huých khuỷu tay cậu, giọng nói đủ hai người nghe, "Phúc Dã quay lại rồi."

Tên này cứ đứng đó như sát thần, ánh mắt đăm đăm nhìn Lạc Viêm Chi khiến cậu cảm thấy không thoải mái. Lạc Viêm Chi nghĩ mãi không ra rốt cuộc bản thân đã làm gì. Dù cho cậu mù mặt người đến mấy đi nữa cũng đâu thể lú lẫn tới mức như thế được. Hơn nữa mức độ xuất hiện lớp sáng của Lạc Viêm Chi không đều, đâu có cơ hội gây sự đâu?

Suốt một buổi học sau lưng Lạc Viêm Chi như có gai chích, mặc dù đã quen với việc nhiều người để ý, thế nhưng bị nhìn mãi cũng khó tránh khỏi tức giận.

"Nhìn kìa, Phúc Dã chặn đường như vậy là không muốn để cho cậu thoải mái rời đi rồi." Vũ Cực tặc lưỡi đánh giá đám người đang dàn hàng ngang không xem ai ra gì kia.

Quả thật gia thế Phúc Dã khá lớn, đủ cho gã phách lối. Thậm chí những giám quan ở đây cũng kiêng dè gã vài phần.

Lạc Viêm Chi từ tốn đi lại, liếc mắt sang đám người đứng xung quanh xem náo nhiệt kia. Cậu nhíu mày, không nhiều lời mà hỏi thẳng Phúc Dã.

"Cậu tìm tôi có việc gì?"

"Mày còn hỏi sao? Không phải mày biết rõ rồi à?" Một tên đứng bên cạnh Phúc Dã lớn giọng nói.

Lạc Viêm Chi nghĩ thầm trong đầu, má nó tao biết kiểu gì, thế nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm.

"Không biết."

"Mày!" Tên đó mất kiên nhẫn đưa nắm đấm lên, cũng may có một người từ đằng sau ngăn lại.

Dáng vẻ thờ ơ như thế này của Lạc Viêm Chi quả thật rất muốn đánh đòn. Phúc Dã hừ lạnh, nhăn mặt với cậu.

"Tại vì mày mà Tiểu Tinh đã từ chối tao, mày còn dám chối hả?"

Tiểu Tinh? Lạc Viêm Chi nghi hoặc trước cái tên xa lạ này. Cậu nhíu mày lục trong ký ức xem đã từng nghe qua cái tên này chưa, có điều vô dụng, bọn họ lần nào lần nấy đều thốt ra mấy câu kỳ lạ.

"Tôi không hiểu mấy người đang nói gì." Lạc Viêm Chi đanh mặt lạnh lùng, Tiểu Tư còn chờ cậu ở nhà, về muộn kiểu gì hắn cũng hỏi cho xem.

Gương mặt Lạc Viêm Chi tinh xảo, lúc đanh mặt lại vô tình gây sức ép cho người đối diện. Phúc Dã vô thức lùi một bước, sau đó lập tức lấy lại khí thế mà bước lên ưỡn ngực.

"Mày đừng có giả ngu!"

Khi vừa dứt lời, năng lượng ẩn chứa trong cơ thể gã cũng dần hiện ra muốn chèn ép Lạc Viêm Chi. Cái kiểu này rõ ràng là không chịu nói đạo lý, nếu như hôm nay cậu không đánh thì có lẽ gã này sẽ không chịu phục.

Lạc Viêm Chi lùi lại mấy bước, cậu có thể cảm nhận được sức mạnh gã này không thấp. Hiện tại cậu đã lên cấp 22, không biết đối phương cấp bao nhiêu.

Không để cho cậu suy nghĩ lâu, Phúc Dã đã lập tức lộ rõ năng lực của mình. Một cột nước bắn thẳng lên trời khiến cho người đứng xung quanh phải tản ra.

Đúng là trùng hợp, Thần Mị của cậu vừa khéo lại là Hoả. Hai luồng sức mạnh khắc nhau, bên phía Phúc Dã vẫn chiếm ưu thế hơn một chút.

"Bọn mày đừng có xen vào!"

Khi một tên đồng bọn cũng tính nhập cuộc, Phúc Dã lập tức nổi nóng. Tên này cũng khá được, không chơi xấu mà lấy nhiều người chọi một.

Lạc Viêm Chi muốn tốc chiến tốc thắng, cho nên vừa ra tay đã dùng đòn sát thủ. Cậu tụ lấy hoả cầu thành một khối lớn, tiếp theo đó phóng mạnh về phía của Phúc Dã.

Có vẻ như Phúc Dã không ngờ rằng cậu lại mạnh như vậy, thế nên nhất thời bị phân tâm mà trúng đòn.

"Khốn nạn!" Phúc Dã chật vật lùi ra đằng sau, cơ thể bốc khói xèo xèo. Nếu như không phải sớm phủ một lớp hộ thân thì có lẽ đã bị thiêu cho cháy rụi.

"Có thật cậu ở ban yếu kém không vậy?" Người đứng xung quanh cũng khó nén nổi kinh ngạc, thì thầm hỏi nhau.

Vũ Cực phản ứng khoa trương hơn, miệng há thành hình chữ O mà không khép lại được.

Nhìn tình hình này Lạc Viêm Chi liền yên tâm, cái tên Phúc Dã kia tuy mạnh, thế nhưng năng lực thực chiến còn khá yếu.

Nhân lúc gã ta mở miệng ra chửi, Lạc Viêm Chi đã lao đầu về phía trước. Tiếp cận được với Phúc Dã, cậu lập tức co gối phải của mình lên, hoả cước lập tức giáng vào cái bụng to lớn ấy.

Phúc Dã ngã xuống đất ôm lấy bụng, gương mặt toát đầy mồ hôi. Gã nghiến răng nén cơn đau, căm giận phóng ra tia nước sắc bén lên người của Lạc Viêm Chi.

Cậu hơi kinh ngạc mở lớn mắt rồi uốn người ra đằng sau, bởi vì đứng gần nên khó tránh khỏi trúng một nhát, bên má bị cắt một vệt nhỏ ứa cả máu.

"Hừ!" Lạc Viêm Chi cười lạnh.

Cậu giơ tay phải lên, tay trái nhanh nhẹn ghì mạnh lên cổ của Phúc Dã khiến gã không có cách gì quay đầu được. Bàn tay Lạc Viêm Chi thanh mảnh là thế, vậy nhưng bây giờ lại dùng sức đến nổi gân xanh mà bóp cổ của Phúc Dã khiến gã chỉ còn cách há miệng ra.

"Thả..." Gã nói không ra hơi, chỉ cần cử động một cái là Lạc Viêm Chi gia tăng lực bóp.

Đám người đi theo Phúc Dã nhìn cảnh này lập tức sốt sắng, không nhịn được mà tức giận chạy lên.

"Đứng yên đó!!!" Lạc Viêm Chi quát.

Bọn họ như bị định phép mà nghe lời đứng im tại chỗ.

"Nếu còn tiến thêm một bước thì đừng trách hôm nay tên này tiêu đời." Lạc Viêm Chi âm trầm đe doạ, bàn tay phải nắm chặt nổi lên ngọn lửa nóng rực.

Phúc Dã nghẹn lời, chỉ có thể nằm im bất động.

"Nói cho mấy người biết, tôi không biết Tiểu Tinh trong miệng mấy người nói là ai. Bị người ta từ chối cũng không liên quan đến tôi." Lạc Viêm Chi gằn giọng, "Có điều nếu còn gây sự lần nữa thì đừng trách tôi vô tình."

Nói xong Lạc Viêm Chi mới thả Phúc Dã ra. Gã ta vừa được thả liền ôm cổ ho không ngừng, viền mắt đỏ lên hằn chứa tức giận.

Thế nhưng vừa bị cậu giáo huấn, trong lòng lập tức có bóng ma tâm lý.

"Đi." Gã ta không cam tâm mà kéo đám người của mình rời đi.

Lạc Viêm Chi phủi tay, trên má có hơi nhức. Đám người kia đã tiêu hao quá nhiều thời gian của cậu rồi, đúng là một lũ phiền phức.

"Oa, không ngờ luôn, cậu thế mà lại mạnh như vậy!" Vũ Cực chạy vội lại chỗ của Lạc Viêm Chi, hai mắt sáng lên. "Ai cũng kinh ngạc đó."

"Cũng thường thôi." Lạc Viêm Chi nhếch môi mỉm cười.

Vũ Cực lắc đầu. "Thường là thường thế nào, sức mạnh này của cậu không thể nào tồn tại ở chỗ bọn tôi được, rốt cuộc cậu là ai?"

Lạc Viêm Chi úp mở, không nói rõ ràng, "Là ai đâu quan trọng."

"Hừ, lại chơi trò bí mật." Vũ Cực bĩu môi, tiếp đó cười hề hề mà nhỏ giọng, "À đúng rồi, cái người tên Tiểu Tinh chính là cô gái áo trắng tôi chỉ cho cậu đó."

"Hửm?"

"Chính là cô gái từ chối Phúc Dã đấy, kiểu này chắc chắn là cô ấy thích cậu rồi." Gương mặt Vũ Cực rất nham hiểm.

Lạc Viêm Chi không quan tâm lắm, cậu đã hơn hai mươi rồi, tình cảm của mấy cô nhóc tuổi mười tám quả thật không khiến cậu để tâm. So với chuyện đó thì bây giờ cậu vẫn nên trở về nhanh, nếu không mắc công Tiểu Tư lại suy nghĩ lung tung.

"Tôi về đây." Lạc Viêm Chi nói với Vũ Cực xong liền lôi tấm thẻ đen ra dịch chuyển.

"Ơ kìa!" Bị cậu hố như vậy, Vũ Cực chỉ biết hô trong vô vọng.

Bình Luận (0)
Comment