Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính

Chương 26

Cứ như vậy Bạch Cẩm Thành hôn mê liền ba ngày, suốt ba ngày này Lạc Viêm Chi luôn ở bên cạnh canh giữ. Cậu cảm thấy sức mạnh đang đấu đá lẫn nhau giao động trong không khí, thế nên lúc nào cũng sợ hắn không khống chế được sẽ bạo nổ.

Cậu không nằm chung với hắn mà chỉ ngồi đó gối đầu lên giường. Lúc mệt sẽ thiếp đi một lúc.

Đến ngày thứ tư Bạch Cẩm Thành mới tỉnh dậy, tuy rằng cơ thể nhức mỏi nhưng tinh thần lại sảng khoái lạ thường. Hắn đã có thể cảm nhận được  các sự vật xung quanh mình một cách rõ ràng.

Hai luồng năng lượng ngoan ngoãn an tĩnh ở trong cơ thể. Chỉ cần Bạch Cẩm Thành muốn là có thể điều khiển được bọn chúng.

Hắn thử cử động tay chân, ngoài ý muốn phát hiện cánh tay mình bị nắm lấy. Bạch Cẩm Thành ngây người cúi đầu, đập vào mắt chính là khuôn mặt nhìn nghiêng đang ngủ say của Lạc Viêm Chi.

Bàn tay Lạc Viêm Chi nắm không chặt lắm, chỉ cần lắc nhẹ là sẽ thả lỏng, thế nhưng Bạch Cẩm Thành lại không muốn làm thế. Hắn im lặng nhìn cậu, dùng bàn tay kia vuốt ve vết cắn đang dần kết vảy trên cổ của Lạc Viêm Chi.

Vết cắn rất mạnh, dù qua mấy ngày vẫn không hề mờ đi, có thể thấy lúc đó Bạch Cẩm Thành dùng bao nhiêu lực cắn xuống.

Bạch Cẩm Thành vẫn còn sót lại chút ký ức khi bản thân đè cậu xuống, có lẽ lúc đó chính là bản năng nguyên thủy nhất của hắn, đánh dấu con mồi của mình.

Hắn không hề cảm thấy tội lỗi chút nào, chỉ có cảm giác vui sướng trong lòng. Bạch Cẩm Thành biết bản thân dường như đang trở nên kỳ lạ, thế nhưng hắn không hiểu cái sự kỳ lạ này là gì.

Bởi vì tiếp xúc không nhiều với mối quan hệ của con người, thế nên hắn luôn nghiêng về bản năng nhiều hơn.

Lạc Viêm Chi ngủ một giấc dài, tỉnh lại liền phát hiện mình đã nằm ở trên giường, hơn nữa còn được Bạch Cẩm Thành ôm vào lòng.

Ngạc nhiên chớp chớp mắt để tỉnh ngủ, cậu phát hiện nãy giờ Bạch Cẩm Thành vẫn luôn nhìn mình. Khó hiểu tại sao bản thân cảm thấy hơi ngượng, Lạc Viêm Chi ho nhẹ, thành khẩn hỏi hắn, "Em cảm thấy trong người thế nào?"

Bạch Cẩm Thành đưa tay vuốt ve vết sẹo trên cổ của Lạc Viêm Chi, ánh mắt sâu hun hút, "Đoạ và Phần đều đã được dung hoà với nhau, không còn khó chịu nữa."

Thân hình Bạch Cẩm Thành không cao hơn Lạc Viêm Chi, có điều đã sắp bằng cậu rồi, thế nên tư thế ôm này cũng không quá kỳ lạ. Lạc Viêm Chi hơi ngứa ngáy rụt rụt cổ, vẫn không yên lòng lắm.

"Thế có thể thoải mái điều khiển hai luồng sức mạnh sao? Sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ?"

Biết cậu lo lắng cho mình, Bạch Cẩm Thành liền nhẹ giọng an ủi, "Sẽ không, anh đừng lo."

Lạc Viêm Chi đã ngủ bù đủ rồi, suy tính mấy ngày nay Bạch Cẩm Thành đều hôn mê bèn hỏi hắn, "Em có thấy đói bụng không?"

"Có hơi hơi." Năng lực Bạch Cẩm Thành cao nghịch thiên nên có thể nhịn được vài ngày, có điều nếu không ăn nữa sẽ có thể chết đói mất.

Hai người che kín cơ thể rồi chuyển đến một lối đi ít người. Mấy hôm trước Lạc Viêm Chi có đi làm một nhiệm vụ nhanh, tuy tiền thưởng không quá cao thế nhưng đối với cậu như vậy là đủ rồi.

Lạc Viêm Chi chọn một quán ăn sạch sẽ, sau đó tìm vị trí khuất người rồi mới ngồi xuống. Từ chỗ này có thể nhìn toàn cảnh quán ăn này, còn có thể hóng được đủ thứ chuyện.

Đột nhiên có một người đàn ông độ tuổi không lớn lắm từ bên ngoài chạy vào, người đó đến bàn ngay chính giữa, tự rót cho mình một chén trà rồi uống ừng ực.

"Hộc... Mấy người biết chuyện gì chưa?" Người kia vừa thở hồng hộc vừa phất tay lên quạt quạt vài cái.

"Ngồi xuống rồi nói, có chuyện gì mới sao?" Người bên cạnh thấy y mệt mỏi quá bèn thiện tâm lùi vào chừa ra vị trí trống.

Người kia không khách khí mà ngồi xuống, cướp lấy chén trà trên bàn rồi tu một hơi. Đoạn đặt chén xuống, vừa cười vừa kể, "Đúng là có thật, ban nãy đi trên đường đột nhiên gặp được chuyện thú vị."

"Chuyện gì chuyện gì?" Ai nấy đều mang vẻ mong đợi.

"Mấy người đoán tôi vừa gặp ai?" Y thần thần bí bí mà hỏi.

"Ai vậy nói đi!"

"Lăng Chi." Vẻ mặt người kia rất hài lòng với điệu bộ mong chờ của bọn họ.

"Không đùa chứ, số lần nhìn được anh ta như mò kim đáy bể vậy." Bọn họ cùng đồng thanh.

Người kia lập tức đắc ý, "Không chỉ thế tôi còn thấy anh ta đánh nhau với một Đoạ Phần cơ, sức mạnh kia đúng là thứ mà chúng ta không thể với tới nổi."

"Ở đâu vậy, sao tôi không nghe được âm thanh nào ta?" Một người trong đó tỏ vẻ thắc mắc.

Người đó vừa hỏi xong lập tức bị cốc đầu ngay, "Dốt thì dốt vừa thôi, người ta là bậc cao, người ta tự khắc có cách của bản thân mà không ảnh hưởng đến ai khác."

"Cũng đúng."

"Mà nói chứ lại có Đoạ Phần trà trộn vào đây à? Cái đám ác nhân đó đúng là nên chết đi cho rồi."

"Đúng đúng."

"Tôi chúa ghét đám khùng điên đó."

Lạc Viêm Chi im lặng nghe hết mọi chuyện, ban đầu cậu còn cảm thán hình như số lần bản thân đụng mặt Lăng Chi hơi nhiều thì phải. Tiếp theo đó nghe thấy câu cuối cùng của bọn họ bèn vô thức liếc mắt nhìn Bạch Cẩm Thành.

Hình như hắn không bị ảnh hưởng bởi mấy lời này, vô cùng nhàn nhã chọt mặt bàn. Lạc Viêm Chi âm thầm thở phào vì điều này, cũng không quan tâm nữa.

Thức ăn Lạc Viêm Chi gọi rất nhanh đã lên, hai người đều đang đói, thế nên ăn rất nhập tâm. Cả hai đều không phát hiện rằng có người đang đi đến phía của mình.

Khi người kia tới gần, hương hoa thoang thoảng bay vào chóp mũi khiến Lạc Viêm Chi cau mày. Cậu không phải người thích ngửi những thứ này, thế nên hơi khó chịu.

"Có thể ngồi chung được không, tất cả đều hết chỗ mất rồi." Một âm thanh mềm mại vang lên, kèm theo đó là ý tứ nũng nịu kéo đến.

Lạc Viêm Chi không muốn ngẩng đầu cũng khó, cô gái kia có một khuôn mặt rất đáng yêu, thế nhưng lại cố tình ăn mặc mát mẻ để lộ thân hình quyến rũ. Loại tương phản đối lập này khiến cho người khác càng thèm muốn độc chiếm cô, có điều cô lại chọn trúng Lạc Viêm Chi và Bạch Cẩm Thành.

Người người xung quanh đều tập trung tầm mắt lại đây, nhất là đám nam nhân, ánh mắt bọn họ nóng cháy cứ như hận không thể lột da Lạc Viêm Chi và Bạch Cẩm Thành ra vậy.

Lạc Viêm Chi không phải người quan tâm cái nhìn của người khác, thế nhưng bị kéo oán hận như vậy cũng không thoải mái cho lắm.

Trái ngược với cậu Bạch Cẩm Thành rất bình tĩnh, hắn ung dung ăn thức ăn, còn không thèm ngẩng đầu lên cho cô gái kia một cái nhìn.

Thấy Lạc Viêm Chi mãi không chịu trả lời mình, cô gái kia bèn mở miệng hỏi lại, "Có thể không?"

Dưới tầm nhìn của một đám người, Lạc Viêm Chi gật đầu đồng ý, "Tùy cô."

Dù sao thì bọn họ ăn gần xong rồi.

Cô gái kia mỉm cười vui vẻ, không do dự ngồi cạnh Bạch Cẩm Thành.

"Tôi tên Linh Lục, gọi tôi Lục Lục là được rồi." Linh Lục vui vẻ giới thiệu, tầm mắt liếc sang Bạch Cẩm Thành không buồn nâng mí mắt kia.

Trong lòng cô có chút mất mát, bình thường người khác đều vô cùng nhiệt tình khi cô bắt chuyện, sao lúc này lại không như vậy chứ?

Lạc Viêm Chi nhìn tình cảnh này liền cảm thán trong lòng. Người thì cố mãi cũng không kiếm được ai, người thì chỉ cần ngồi không nhân duyên cũng tự đến.

Người so với người đúng là tức chết người mà!

Có điều bây giờ bé con của cậu mới có mười lắm tuổi thôi đó, có thích thì cũng phải thích lúc hắn mười tám chứ?!

Tuy rằng Lạc Viêm Chi hoàn toàn ủng hộ dàn em gái của hắn, thế nhưng cái gì cũng phải đủ tuổi mới được. Hiện tại không thể!

Bình Luận (0)
Comment