Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính

Chương 33

Giọng nữ hơi khàn hét lên trong hang động thế này khiến Lạc Viêm Chi giật mình dừng bước, cậu quay đầu lại, đối mặt với cô gái kia.

Ánh sáng không tốt cho lắm khiến Lạc Viêm Chi nhìn không rõ mặt người đó, chỉ biết dựa vào âm thanh mà phán đoán rằng vẫn còn trẻ.

"Ai đó, đứng lại!" Cô gái kia đứng dậy, dùng ống tay áo lau sạch mặt mũi của mình, khàn giọng lên tiếng.

Lạc Viêm Chi cũng không định rời đi nữa, cậu đứng yên đó nhìn cô gái kia tiến về phía mình.

"Anh là ai? Sao lại tới đây?" Cô gái kia cuối cùng cũng đến trước mặt cậu, vừa hỏi vừa cảnh giác.

"Tôi cũng không biết." Lạc Viêm Chi lắc đầu nói thật.

Cô gái đó nhăn mặt hừ lạnh. "Sao lại không biết, anh đừng hòng lừa tôi, tôi không tin đâu."

"Tùy cô." Lạc Viêm Chi nhún vai, cảm thấy chỗ này không có thứ mà cậu cần, thế nên liền dứt khoát quay đầu.

"Anh..." Cô gái đó bị hớ, sửng sốt nhìn theo bóng lưng của cậu.

Lạc Viêm Chi không quan tâm tới người mà mình vừa gặp nữa, bây giờ cậu chỉ muốn xem tình hình Bạch Cẩm Thành như thế nào rồi.

Phớt lờ âm thanh đuổi theo đằng sau, Lạc Viêm Chi tìm ra bên ngoài cửa hang động. Sở dĩ cậu có thể thong dong như vậy là bởi vì cảm ứng được cô gái kỳ lạ kia yếu hơn cậu.

"Anh đứng lại!" Cô tức giận, đó giờ rất ít lần cô bị người ta lơ đẹp như vậy. Phản ứng của Lạc Viêm Chi khiến cô có cảm giác rằng mình bị xem thường.

Lạc Viêm Chi cúi đầu nhìn nhịp thở đều đặn của Bạch Cẩm Thành, thoáng yên tâm. Hình như sắc mặt của hắn đã tốt hơn ban nãy thì phải, có điều cứ ở mãi trong này không phải là một chỗ điều dưỡng vết thương tốt. Bạch Cẩm Thành cần được sát trùng và băng bó tử tế.

"Này!" Cô gái kia sửa lại mái tóc của mình, hét lớn về phía của Lạc Viêm Chi.

Cậu nhướn mày nhìn cô, không biết lại muốn bày ra trò gì.

"Tên tôi không phải là 'này'."

"Vậy tên anh là gì?" Giọng điệu của cô có vẻ bực tức.

"Trước khi hỏi người khác không phải nên giới thiệu tên của mình trước sao?" Lạc Viêm Chi cao giọng.

"Anh!" Cô bị cậu nói tới mức nghẹn họng, trừng mắt nhìn chằm chằm Lạc Viêm Chi.

Hai người đấu mắt một hồi, cuối cùng cô gái kia vẫn phải chịu đầu hàng trước. "Tôi tên Tĩnh Nhai."

"Còn tôi là Lạc Viêm Chi." Cậu gật đầu, học theo ngữ khí của Tĩnh Nhai mà đáp lại.

Tĩnh Nhai hết liếc cậu lại nhìn tới người đang nằm dưới đất kia, trong lòng thắc mắc, "Đó là người quen của anh à?"

"Ừ, em trai tôi." Đáy mắt Lạc Viêm Chi thoáng qua vẻ lo lắng.

"Tại sao anh ta lại bị như vậy?"

Gương mặt của Tĩnh Nhai thiên về trong sáng, mắt to trán cao, là một cô gái đáng yêu. Lúc cô hỏi những lời này hoàn toàn không mang theo ác ý, chỉ là tò mò mà thôi, thế nên Lạc Viêm Chi thoải mái nói thật.

"Chúng tôi bị rơi từ trên kia xuống, lúc tỉnh lại thì đã thành như vậy."

"Anh... Anh vừa nói cái gì?!" Đột nhiên Tĩnh Nhai phản ứng rất mãnh liệt, tay đưa lên làm động tác phòng thủ.

"Hả?" Nhất thời Lạc Viêm Chi ngơ ngác.

"Anh bảo anh vừa từ đâu đến cơ?" Cô liền lặp lại câu hỏi của mình, trừng mắt với cậu.

Lạc Viêm Chi khó hiểu nhíu mày, tay chỉ lên trên. "Trên kia."

Nghe thấy vậy Tĩnh Nhai lập tức nhảy dựng lên, cô quát to, "Anh tới đây có mục đích gì?!!!"

"Tôi..." Lạc Viêm Chi lúng túng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Đừng giả vờ giả vịt nữa, đừng hòng tới đây xâm phạm lãnh thổ của chúng ta!" Tĩnh Nhai hùng hổ phóng xuất năng lực của bản thân ra uy hiếp cậu.

Lạc Viêm Chi có cảm giác gió thổi mạnh ngay trong hang động này, có lẽ đây chính là sức mạnh của Tĩnh Nhai - Phong.

Cậu vội vàng lên tiếng giải thích, "Tôi thật sự không hiểu cô đang nói gì cả."

"Cái gì?"

"Tôi nói thật, tôi không hiểu những gì cô đang nói. Tôi với bé... em trai tôi chỉ vô tình bị rơi xuống đây thôi." Lạc Viêm Chi đưa hai tay lên biểu thị bản thân vô hại.

"Thật không?" Tĩnh Nhai hoài nghi.

"Thật, cô nhìn em trai tôi là biết. Nếu như tính làm gì thì tôi cũng không cần để em ấy gặp nguy hiểm như vậy."

Tĩnh Nhai nhìn biểu cảm của Lạc Viêm Chi có vẻ như không nói dối.

"Làm sao tôi biết đó có phải em của anh hay không."

Lạc Viêm Chi chỉ đành bất đắc dĩ nở nụ cười miễn cưỡng, "Cái này tôi cũng không biết phải làm thế nào."

Nhìn bọn họ một lúc, cuối cùng Tĩnh Nhai vẫn thu tay lại. Dù gì đây cũng là địa bàn của cô, nếu như Lạc Viêm Chi tính làm cái gì thì chắc chắn cô sẽ ra tay trước.

Thoáng thở phào nhẹ nhõm, Lạc Viêm Chi cúi đầu phân tích tình hình. Có vẻ như ở đây rất ghét người từ trên kia xuống, hoặc là nói vô cùng căm thù. Chắc là từ xưa đã từng có ân oán trước rồi. Đúng là xui xẻo đến tận mạng, rơi thì thôi đi, lại còn bị xem là kẻ địch.

Tuy rằng nơi này không được nhắc đến trong chính truyện, thế nhưng nếu có tồn tại thì có lẽ dù ít hay nhiều vẫn liên quan tới Bạch Cẩm Thành.

Lẽ nào thứ này là bổ khuyết cho truyện sao? Lạc Viêm Chi đọc không ít truyện, thể loại nào cũng đọc cả, thế nên tự khắc nghĩ tới tình tiết như vậy.

Bổ khuyết chính là lấp những phần trống trong truyện, hoàn thiện thế giới này.

"Thế tại sao hai người lại bị rơi xuống đây?"

Dòng suy nghĩ bị câu hỏi cắt ngang, Lạc Viêm Chi cân nhắc rồi trả lời, "Tôi bị người ta đuổi theo, không cẩn thận rơi xuống đây."

"Bị đuổi theo? Hai người đã làm gì à?" Tĩnh Nhai nhíu mày thắc mắc.

"Cũng có thể coi là vậy." Lạc Viêm Chi gật đầu.

"Hừmmm." Cô kéo dài giọng, "Vậy bây giờ anh tính làm gì?"

"Tôi muốn chữa trị cho em ấy trước đã, sau đó tìm đường rời khỏi nơi này." Lạc Viêm Chi nheo mắt trông ra xa.

Nhìn sườn mặt nghiêng của cậu, Tĩnh Nhai hơi thất thần. Cô cuống quýt vội vàng cúi đầu che giấu vẻ mặt của mình.

"Ở đây có ai biết chữa trị vết thương không?" Cậu thu lại tầm mắt của mình.

"Có thì có nhưng mà dựa vào đâu tôi phải nói cho anh chứ!" Tĩnh Nhai nhếch môi liếc mắt sang hướng khác.

"Xin lỗi." Lạc Viêm Chi cười nhạt không nói gì nữa. Cậu đỡ Bạch Cẩm Thành ngồi dậy, truyền vào trong người hắn một lượng lớn sức mạnh.

Bạch Cẩm Thành vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, có thể thấy hắn bị thương nặng đến mức nào. Cậu không dám chờ đợi nữa, vội vàng kéo hắn lên vai của mình.

"Anh muốn đi đâu?" Tĩnh Nhai lập tức cảnh giác đứng dậy.

"Tìm đường xuống dưới, tôi sợ em trai tôi không trụ nổi nữa." Lạc Viêm Chi điều chỉnh vị trí thoải mái cho Bạch Cẩm Thành, mắt cũng không nhìn Tĩnh Nhai mà trả lời cô.

"Anh biết xuống ở chỗ nào chứ."

"Bây giờ tôi đi tìm." Cậu bước vào bên trong hang động.

Tĩnh Nhai có thể lên được đây, vậy thì chắc chắn sẽ có đường xuống. Có lẽ đi loanh quanh một lúc sẽ tìm thấy lối ra.

Tĩnh Nhai liền chạy theo cậu, hùng hổ mà nói, "Hừ, anh sẽ không tìm được đường đi đâu."

"Vậy cô theo tôi làm gì?" Lạc Viêm Chi nhếch môi.

"Tôi đi theo để xem xem anh có làm gì đáng ngờ hay không, nếu như làm điều gì bất lợi, tôi sẽ bắt anh lại." Cô cố gằn giọng để tạo sự uy hiếp.

"Ừ." Cậu không quan tâm tới Tĩnh Nhai nữa cẩn thận quan sát đường xung quanh.

Thấy Lạc Viêm cứ mãi loanh quanh trong cái chốn tối âm u thế này, Tĩnh Nhai liền không vui. Cô đi đi lại lại theo cậu, cũng dần cảm thấy mệt.

"Rốt cuộc anh có biết dò đường không vậy!" Cô bất mãn lớn tiếng.

Lạc Viêm Chi liếc mắt nhìn sang. "Nếu như cô chỉ đường cho tôi thì đâu cần phải như vậy."

"Anh!" Cô tức giận hừ hừ.

Cuối cùng cũng không nhịn được nữa, túm tay Lạc Viêm Chi kéo sang một hướng. "Chỗ này."

Bình Luận (0)
Comment