"Tôi sẽ không giúp ông, và cũng đừng mơ làm hại tới em ấy." Lạc Viêm Chi lạnh lùng nhìn ông ta. "Bây giờ đưa tôi ra khỏi đây."
Thấy cậu không chịu hợp tác như vậy, Thần tỏ vẻ không hài lòng. Ông ta đột nhiên đứng dậy, chầm chậm tiến gần tới chỗ của Lạc Viêm Chi.
"Nếu như cậu đã không tình nguyện giúp, vậy thì ta đành phải mạnh tay vậy." Thần thở dài, sau đó liền nói. "Cái này là cậu ép ta đấy nhé."
"Ông muốn làm gì?" Lạc Viêm Chi cảnh giác lùi lại, trong lòng có một dự cảm không hay.
"Nếu như ban đầu cậu chịu chấp nhận thì ta đã không cần phải làm như vậy." Thần lắc đầu, đưa cánh tay ra, chỉ thẳng vào người của Lạc Viêm Chi.
Lạc Viêm Chi đang muốn lùi lại thì chợt cả cơ thể đều cứng còng, không thể di chuyển được. Cậu ngạc nhiên thử giãy giụa, thế nhưng cả người như bị thứ gì đó cố định lại. Ngay cả miệng cũng không thể mở ra để nói thành một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể ú ớ.
Lạc Viêm Chi sửng sốt, đây là chuyện gì vậy chứ?
Cậu trợn mắt nhìn ông ta, tức giận khi bị dở trò. Thần phẩy tay một cái, cơ thể cậu mới được giải thoát.
"Ông tính làm gì?" Lạc Viêm Chi đứng không vững chỉ có thể loạng choạng cố định lại bản thân, tức giận hỏi.
"Ngay từ khi cậu đặt chân tới đây, ta đã đưa một ít thần thức của mình vào người cậu để theo dõi. Và cũng có thể dễ dàng điều khiển được cậu. Tất nhiên, cũng để người của ta bên cạnh tiện bề theo dõi cậu."
"Là Lăng Chi sao?" Cậu lạnh lùng.
Thần lắc đầu, "Là một người mà cậu biết rõ đó."
Lạc Viêm Chi có cảm giác sẽ là một đáp án mà mình không mong muốn.
Quả nhiên sau đó ông ta bình tĩnh phun ra một câu nói động trời, "Uông Cứ, còn nhớ cái tên này nữa không?"
Cậu chấn động, không dám tin vào tai mình.
"Việc Bạch Cẩm Thành bị bại lộ có hai sức mạnh rồi bị đuổi giết, cũng là do ta bảo cậu ta làm đấy." Ông ta thích thú nhìn dáng vẻ bàng hoàng của cậu.
Màng nhĩ cậu ong ong, kinh ngạc tới đỉnh điểm lại khiến cho cả người trở nên chết lặng. Người đầu tiên cậu làm bạn, người cậu tin tưởng, cuối cùng lại là quân cờ bị thao túng. Cậu mệt mỏi xoa đầu, sắc mặt tái nhợt.
Lạc Viêm Chi không biết phải phản ứng như thế nào với sự tính toán này, quả thật khiến cho người ta chán ghét tới cực điểm. Cậu im lặng nhìn ông ta dùng khuôn mặt của Lăng Chi để nhìn mình, trong ánh mắt chứa đầy vẻ điên cuồng.
Đây mà là thần sao? Là vị thần mà mỗi người dân ở Phần Tinh đều thờ phụng, xem như một đức tin để noi theo sao? Nếu như bọn họ biết được thực ra thứ mà bọn họ vẫn luôn tín ngưỡng lại là một kẻ tầm thường, ganh ghét, bỉ ổi như thế này thì sẽ làm gì.
"Ông không xứng đáng với danh xưng này." Lạc Viêm Chi lạnh nhạt.
"Vậy hắn ta thì xứng chắc, hắn ta là cái gì?!" Biểu cảm trên mặt ông ta tan vỡ, điên cuồng chỉ vào giương mặt của Bạch Cẩm Thành.
Nhìn sự vặn vẹo ấy, cậu nhàn nhạt đáp lời, gương mặt đầy vẻ khinh miệt, "Em ấy xứng đáng hơn ông gấp trăm ngàn lần."
Vừa dứt lời, cả cơ thể Lạc Viêm Chi đã bị một lực mạnh đánh bay. Cậu vốn bị thương sẵn, bây giờ còn chịu một đòn như vậy liền phun ra một ngụm máu tươi.
"Câm miệng!" Thần tức giận trước sự xấc láo kia của cậu, dùng sức mạnh của mình điên cuồng trừng phạt Lạc Viêm Chi.
Cậu thở hổn hển, không hé một tiếng.
"Đây là do cậu tự chuốc lấy." Nói đoạn ông ta cúi đầu nhìn gương mặt đang nhăn lại vì đau của cậu, mỉm cười hiền lành.
"Cảm giác bị người mà mình tin tưởng phản bội, hẳn là rất khó chịu nhỉ?"
Một câu nói không đầu không đuôi nhưng lại khiến cho cậu ớn lạnh, cậu không hiểu nụ cười kia của ông ta là đang toan tính điều gì. Thế nhưng không để cậu mở miệng hỏi, cả cơ thể đột nhiên bay ra bên ngoài, thoát khỏi tâm thức của ông ta.
Lạc Viêm Chi rơi vào vị trí ban nãy, mắt đối mắt Lăng Chi ở khoảng cách gần. Nhìn thấy gương mặt này, cậu sa sầm mặt mũi đẩy anh ta ra.
"Thần của anh lòng dạ xấu xí như vậy mà anh vẫn còn nghe theo ông ta."
"Cậu..." Lăng Chi nhíu mày.
"Tránh ra." Cậu lạnh lùng đứng lên, bất chấp cơn đau trên cơ thể mà lao ra bên ngoài.
Lăng Chi đứng ở bên trong nhìn theo bóng dáng của cậu, sau đó rũ mắt xuống thở dài.
Lạc Viêm Chi chạy vào trong rừng, bây giờ rất muốn tìm gặp 04. Có điều cậu không dám nhắm mắt ngủ ở đây, bởi vì còn một tên là Thần vẫn đang theo dõi mình. Rẽ ngoặt vào một lối, còn chưa kịp ngẩng đầu thì đã chạm phải một người.
"Anh vừa đi đâu vậy?!" Giọng nói nóng nảy xen lẫn lo lắng vang lên trên đỉnh đầu.
Cơ thể Lạc Viêm Chi cứng lại, chậm rãi ngẩng lên nhìn hắn. Gương mặt Bạch Cẩm Thành gần ngay đó, bên trong ánh mắt là nỗi lo lắng tới điên cuồng. Hắn nhìn cánh tay bị rỉ máu của cậu, lập tức trở nên sầm lại.
"Này là chuyện gì?"
"Anh..." Lạc Viêm Chi mở miệng, không quan tâm tới đau đớn kia, rất muốn nói hết cho Bạch Cẩm Thành nghe.
Thế nhưng đôi môi vừa mở ra đã bị đình chỉ, tất cả hoạt động trên người cậu đã hoàn toàn bị người khác điều khiển. Lạc Viêm Chi lập tức hoảng hốt, dùng hết sức bình sinh muốn chạy khỏi đó, thế nhưng lực lượng điều khiển cậu lại không cho phép.
"Anh sao vậy, tại sao không trả lời?" Bạch Cẩm Thành cảm thấy cậu trở nên rất kỳ lạ, không khỏi lo lắng chạm tay lên gương mặt lạnh băng của cậu.
Lạc Viêm Chi nhìn thẳng vào mắt hắn, muốn thông qua đó để báo cho hắn biết, mau chạy đi! Chưa bao giờ cậu mong ước hắn có thể đọc hiểu được như bây giờ, chỉ cần tránh khỏi đây là đủ rồi.
Chạy! Xin em, hãy chạy đi!
Thế nhưng trái với mong đợi của cậu, hắn lại càng tới gần hơn, trong mắt chứa đầy lo lắng. Bạch Cẩm Thành đưa năng lượng vào cơ thể cậu để dò xét, có điều vẫn không tìm ra được điểm nào kỳ lạ.
"Anh?"
Đột nhiên cơ thể Lạc Viêm Chi cử động, nhón người lên đem đôi môi của mình chạm vào Bạch Cẩm Thành. Hắn kinh ngạc vì sự chủ động này, nhất thời còn chưa kịp hiểu cậu đang tính làm cái gì.
Nhân thời cơ Bạch Cẩm Thành phân tâm, Lạc Viêm Chi lập tức rút thanh kiếm trên người hắn ra, nhanh gọn chuẩn đâm lên bụng hắn một nhát.