Đường Y Y bước ra cửa sân bay, cô bước theo dòng người ra ngoài, áo sơ mi trên người hơi nhăn, trên mặt cô có một vết trầy nhỏ, nhưng vì làn da tái nhợt, vết máu lốm đốm càng trở nên nổi bật.
Âm thanh xôn xao vang lên từ xa.
Vài người đàn ông mặc tây trang vây quanh một người đàn ông thân hình tinh tráng, mặc đồ tây đen, tỉ mỉ gọn gàng.
Từ trên đám người đó toát ra vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, khí tràn toát ra bốn phương tám hướng, khiến người xung quanh bất giác nhỏ giọng lại, ngừng cười đùa, không khí ồn ào lắng xuống, nhiều người trừng mắt lớn dõi theo hành động của đám người kia.
Người đàn ông ở giữa bỏ tay trong túi quần, anh cao quý, lãnh khốc, nhìn về một hướng, đôi mắt phía sau tròng kính không bận tâm xung quanh hay có một chút nào không ổn định.
Đám đông vây xem đều nhìn theo hướng người đàn ông kia đang nhìn, tất cả ánh nhìn đều tập trung lên một người con gái.
Đường Y Y bất giác nhận được ánh mắt của đám đông, cô ngẩng đầu, đi qua bầu không khí quỷ dị, ánh mắt cô chạm vào Tần Chính.
“Tiểu thư.”
Phía sau lưng truyền đến giọng nói của một người đàn ông, Đường Y Y quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người đàn ông ngồi cạnh cô trên máy bay.
Người thanh niên hào hoa phong nhã lấy ra một tấm danh thiếp – “Đây là quán ăn tứ xuyên tôi đang kinh doanh, mong cô ghé, thưởng thức hương vị.”
Đường Y Y nhận danh thiếp, rũ mắt nhìn qua, cô cười nhẹ - “Cảm ơn anh, có cơ hội tôi sẽ đến.”
Người thanh niên nở nụ cười cởi mở - “Rất hân hạnh được quen biết cô.”
Dư quang khóe mắt Đường Y Y quét qua Tần Chính, sắc mặt anh âm trầm.
Người thanh niên còn đang cảm khái những gì xảy ra trên máy bay, kinh sợ nhưng không gặp phải nguy hiểm, anh cảm ơn Đường Y Y đã ra tay giúp đỡ, nếu không có cô anh có thể bị phát bệnh.
Đường Y Y nói với người thanh niên – “Tạm biệt.”
Bước chân cô không ngừng lại, khoảng cách rút ngắn lại.
Đường Y Y đứng trước mặt Tần Chính, tay anh vuốt nhẹ gò má bên trái của cô, khẽ khàng lướt qua lại miệng vết thương, không mạnh không yếu, giống như sâu gặm.
Cô níu lấy tay Tần Chính, đẩy ra.
Hiếm có khi Tần Chính không nổi giận, nóng nảy với Đường Y Y ngay tại chổ.
Việc này khiến cho Đường Y Y có chút kinh ngạc.
Qua khoảng thời gian một ngày hai đêm, người này thay đổi bản chất?
Cô không cho phép bản thân nghĩ ngợi lung tung, Tần Chính mở miệng, từ giọng nói không nghe ra được tâm trạng của anh lúc này như thế nào.
“Người kia là ai?”
“Anh ta ngồi cạnh tôi trên máy bay.”
Tần Chính nhướng mày, đáy mắt dấy lên lửa giận - “Đối với một người không quen biết, em và anh ta có chuyện gì để nói?”
Đường Y Y nhìn anh, trong ánh mắt đầy vẻ trêu tức.
Bị cô nhìn như thấy một điều gì đo rất buồn cười, đuôi lông mày Tần Chính nhướng lên, chuyển đề tài, còn chuyện về người đàn ông kia, anh sẽ đích thân điều tra rõ chân tướng sau.
“Đi Thanh Uyên Sơn chơi thú vị không?”
Đường Y Y thu liễm thần sắc lại – “Khá tốt.”
“Như thế nào?” Tần Chính nhìn xuống từ trên cao – “Nói tôi nghe một chút.”
Đường Y Y nói ngắn gọn – “Non xanh nước biếc, hoa thơm cỏ xanh.”
“Đường Y Y” Tần Chính nói bằng giọng điệu thản nhiêni – “Em biết không?! Chính bản thân em suýt chút nữa chết trên máy bay.”
Đường Y Y nói – “Chỉ là suýt chút thôi.”
Một bóng người ập từ trên cao xuống, nghiền ép môi cô, hô hấp bị cưỡng chế trong cổ họng.
Cánh tay Tần Chính vòng qua eo Đường Y Y, bàn tay mò lên trên siết lại, một cánh tay khác của anh để sau ót cô, ôm cô sít sao vào cơ thể anh.
Không coi ai ra gì tàn sát bữa bãi ngay tại sân bay.
Thấy một màn như vậy, đám đông cũng không có bàn tán xôn xao, có lẽ họ bị khí áp của đám người Thanh Sơn làm kinh sợ.
Cảm giác hít thở không thông ngày càng nghiền ép bản thân, càng mãnh liệt, Đường Y Y bắt đầu cảm thấy choáng váng, cô cầm lấy tay Tần Chính, xô xát bộ tây trang tỉ mỉ của anh trở nên nhăn nhúm.
Khi Tần Chính rút lui khỏi miệng Đường Y Y, anh vẫn chưa thật sự thỏa mãn, chóp mũi anh tựa vào trán cô, hô hấp gấp gáp, nặng nề.
Một lúc lâu sau, anh vân vê đôi môi đã sưng của Đường Y Y, nỉ non nói – “Em không có cơ hội.”
Bả vai Đường Y Y đột ngột đau đớn.
Tần Chính bấm vai Đường Y Y, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, ánh mắt sâu thẩm tối tăm bổng dưng mở ra nhìn bao quát xung quanh, môi anh mở ra chậm rãi rít ra một, đầy thương cảm – “Đường Y Y, tôi cho em biết, em không còn cơ hội như vậy.”
Âm cuối cùng biết mất trên đầu lưỡi, Tần Chính thở dài, bỡn cợt.
Có trời mới biết trong nửa giờ đồng hồ ngắn ngủi, trong lòng anh đã trải qua những gì, thật đáng buồn, buồn cười vô cùng.
Đúng như Đường Y Y nói, anh yêu cô.
Anh yêu người con gái ở dưới mí mắt anh từ nhỏ đến lớn.
Anh vẫn còn nhớ rõ, vào năm đó, người thiếu nữ mười mấy tuổi nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ, thỏ thẻ nói – “Tần đại ca, em thích anh.”
Trong ánh mắt mong đợi, ngượng ngùng, căng thẳng của người thiếu nữ, anh lãnh ngạo, khinh miệt cảnh cáo cô – “Đường Y Y, em đừng quên thân phận của mình là gì.”
Hiện giờ, Đường Y Y đã thoát ra.
Anh rơi vào.
Quả thật là chuyện hoang đường.
Nhưng! Mẹ nó! Chuyện như vậy lại xảy ra.
Ông trời đang nói cho anh biết, đời này, có người có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
Thái dương giật giật, anh vuốt nhẹ vài lọn tóc rủ xuống trong lòng bàn tay thon dài, hô hấp của anh phả ra tầng tầng phun lên.
Từ đây về sau, anh tuyệt đối sẽ không để người con gái này rời khỏi mình.
Cho đến khi không còn thở nữa, cho đến thời khắc sinh mạng này không còn trên cõi đời.
“Em nghe hiểu chưa? Hả?”
Đường Y Y mân mân đôi môi mím lại, nếm thấy hơi thở Tần Chính còn vương lại trong miệng, phun không đi.
Ngay thời điểm máy bay gặp chuyện không may, cô cũng biết là kết quả như thế này sẽ xảy ra.
Như trong dự liệu, cho nên cô cũng không muốn so đo với kẻ bệnh tâm thần Tần Chính này.
Bầu không khí lắng đọng lại.
Mọi người xung quanh không nghe được bất cứ điều gì từ hai người, chỉ thấy người đàn ông cuối đầu, khom người, hôn người con gái, hôn rất lâu.
Bọn họ nghĩ rằng hai người là một cặp tình nhân tình cảm vô cùng thắm thiết.
Người đàn ông có khí thế cường đại, trong xương tản mát ra khí chất tôn quý và uy nghiêm.
Người con gái thì ngược lại, dáng dấp cao gầy, xinh đẹp, mặt mày như vẽ.
Chuyện tình của hai người nhất định là rất đẹp.
Nhưng những điều đó đều là do khán giả ảo tưởng mà ra.
Với gương mặt lạnh lùng, Tần Chính xoay người, giày da ma sát trên mặt sàn, bước chân mạnh mẽ, nhanh nhẹn.
Đường Y Y đứng tại chổ, cô vén tóc tơ trước trán, cô không bước theo mà xoay người đi mua nước uống.
Cô cần nhanh chống hòa tan mùi vị trong miệng, bất chợt nghĩ đến tình huống vừa xảy ra trên máy bay, tim cô đập mạnh.
Trên đời này, mỗi một phút đều có người chết đi, cáo biệt nhân gian bằng rất nhiều hình thức, kết thúc nhân sinh của mình.
Ra ngoài du lịch, không ngờ được đã bước vào con đường không có lối về.
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chuyện gì cũng không xử lý kịp.
Đường Y Y hít sâu một hơi.
Giống như tất cả mọi người trên máy bay, cô cảm thấy may mắn.
Còn sống, thật tốt.
Còn có thể tiếp tục con đường vận mệnh của bản thân.
Tần Chính phát hiện không cảm thấy hơi thở của Đường Y Y, anh quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy được bóng dáng của cô bước vào một cửa hàng.
Trong tiệm không còn chổ ngồi, Đường Y Y muốn uống một ly trà sữa, cô đứng một bên cắn ống hút uống.
Tần Chính xoải bước bước vào, hơi thở bén nhọn bọc lấy tiếng bước chân, trong nháy mắt khí tràn mãnh liệt xông vào từng ngóc ngách hẻo lánh, làm cho người khác trở tay không kịp.
Anh không đếm xỉa đến ánh mắt mọi người xung quanh, cúi đầu nhìn Đường Y Y – “Em làm gì ở đây?”
Đường Y Y lườm anh một cái, ánh mắt kia như muốn nói ‘không nhìn thấy tôi đang uống trà sữa hay sao?’
Cô không để ý đến Tần Chính nữa, xoay mặt qua cửa kính nhìn nam nữ già trẻ lớn bé bước đi bên ngoài.
Tần Chính bị lờ qua một bên, môi mỏng mím lại, hàm dưới cong cớn, khí tràn quanh thân lạnh như băng hoàn toàn trái ngược với không khí trong tiệm, biến đổi đột ngột vô cùng.
Vài người nhân viên trong cửa tiệm hết sức sững sờ.
Cho đến khi có người muốn gọi nước, bọn họ mới nhớ bản thân đang làm gì.
Uống cạn hết phân nữa trà sữa, Đường Y Y nhấc chân bước ra ngoài, Tần Chính bước theo.
Tần Chính rời khỏi, đồng thời anh cũng mang theo bầu không khí lạnh lẽo xung quanh mình, trong tiệm phục hồi lại trạng thái bình thường – không khí thoải mái.
Ngồi vào bên trong xe, Đường Y Y dự định nhắm mắt nghỉ ngơi, thì Tần Chính ngồi gần lại ôm hôn cô.
Tiết tấu lúc này so với khi trên sân bay thong thả hơn nhiều, anh dùng lực cũng nhẹ hơn.
Tựa như là cọ xát.
Tần Chính nếm được hương vị trà sữa ngọt ngào trong miệng cô, từng sợi từng sợi, dừng một lát, hương vị chui vào cuốn họng, khuếch tán trong dạ dày.
Anh nhíu mày, ghét bỏ nói – “Sau này ít uống những loại như thế này đi.”
Đường Y Y mắt điếc tai ngơ.
Một lát sau, mặt Tần Chính không chút biến hóa hỏi cô – “Ngoài mặt ra còn chổ nào bị gì không?”
Không có tiếng trả lời.
Tần Chính nghiêng đầu, người con gái bên cạnh nhắm mắt lại, ngủ thiếp.
Bị cô không đếm xỉa một cách triệt để, sắc mặt anh trầm xuống, vô cùng không thích như vậy.
Sau khi trở về nha, Tần Chính xức thuốc trên mặt cho Đường Y Y.
Trong suốt quá trình cả người Đường Y Y cứng ngắc.
“Để tự tôi làm.”
Động tác của Tần Chính vẫn không ngừng lại, anh nắm cằm Đường Y Y, ngăn lại hành động không hợp tác của cô, không cho cô lộn xộn.
Ánh mắt Đường Y Y nhìn vào khoảng không, cô cảm thấy giây phút này làm cho toàn thân cô khó chịu.
Người đàn ông này đúng là không bình thường.
Nếu là bình thường, anh ta sẽ gọi bác sĩ đến, hoặc là đem cô đi bệnh viện, không có khả năng anh ta tự tay bôi thuốc thế này.
Nhưng bây giờ thì chuyện không bình thường lại phát sinh.
Sau khi bôi thuốc xong, Tần Chính nói – “Bôi thuốc đúng giờ, chú ý ăn uống, nếu không sẽ bị sẹo.”
Đường Y Y nói – “Không cần phải để ý như vậy.”
Tần Chính nhướng mày – “Nhưng tôi để ý.”
Khóe miệng giật nhẹ, Đường Y Y không nói thêm gì nữa.
Cô đứng lên khỏi ghế, để nguyên quần áo nằm trên giường, đầu lệch vào trong chăn, cả người nhìn như mệt chết đi được.
Ở phía sau, Tần Chính nhìn người con gái không coi anh ra gì.
Nếu chuyện đã phát sinh, thì anh liền giang tay tiếp nhận.
“Đường Y Y, nếu như tôi nói tôi phát hiện tôi đã phát hiện ra, tôi yêu em.” Tiếng nói Tần Chính vang lên, trong giọng nói đầy tâm trạng phức tạp – “Em sẽ nghĩ gì?”
Sau khi anh nói ra câu đó, tim đập như sấm.
Lần đầu tiên anh bị như vậy trong đời.
Gương mặt Tần Chính vẫn là vẻ chững chạc, lạnh nhạt, ngón tay trên bàn khẽ nắm chặt lộ ra tâm trạng của anh ngay lúc này trái ngược với vẻ mặt của anh.
Ở vào độ tuổi của anh, vậy mà anh lại bị căng thẳng, lo âu vì một người con gái.
Cực kỳ giống như một phạm nhân đang chờ tuyên án tử hình.
Tần Chính sững sờ, sương mù mờ mịt trong lòng.
Nếu như không phải anh yêu Đường Y Y, yêu đến mức không thừa nhận không được, nếu như có thể dùng một tia lý trí có thể che dấu được điều này thì anh nhất định đem cảm giác xa lạ đầy thấp kém này lờ đi.
Căn phòng yên tĩnh.
Lá thường xuân trên dây leo đung đưa theo gió, nhè nhẹ, chập chờn, in bóng mờ nhạt lắc lư trên ly thủy tinh.
Thời gian trôi qua, hơi thở Tần Chính trầm xuống – “Đường Y Y, nói chuyện.”
Đường Y Y năm trên giường đưa lưng về phía Tần Chính, cô không mở mắt ra, nói – “Tôi mệt mỏi.”
Không biết là cô đang nói về trạng thái của mình hôm nay không muốn nói nữa, chỉ muốn nghỉ ngơi.
Hay là cô muốn nói đến mọi chuyện diễn ra nhiều năm qua đã khiến cho cô sức cùng lực kiệt, cô không muốn gì nữa, vô dục vô cầu.
Vẻ mặt Tần Chính thay đổi đột ngột, cảm giác đau đớn tập kích vào lồng ngực, tựa như bị vật gì đó chận lại, hụt hẫng.
Nếu tiếp tục câu chuyện, anh sợ bản thân mình sẽ càng thêm khó chịu.
“Vậy em ngủ đi.”
Người đàn ông ngông cuồng tự đại không muốn đối diện với trực tiếp với trở ngại thế này, còn có cảm giác thất bại nữa, anh tự động lý giải là Đường Y Y muốn ngủ.
Nếu không anh sợ bản thân mình không khống chế được.
Tiếng cửa khép lại vọng vào lỗ tai Đường Y Y, lông mi cô rung rung, mắt mở ra, rồi nhắm lại.
Chẳng lẽ vì cô suýt chút nữa gặp tai nạn máy bay, nên Tần Chính hiểu ra tâm ý của bản thân mình lên lựa chọn thừa nhận điều đó? Không muốn tiếp tục lừa mình dối người?
Đường Y Y yên lặng cười cười, nhìn thấy bàn cờ sắp thua của cô và Tần Chính có chuyển cơ.
Ngủ thẳng đến buổi trưa Đường Y Y mới thức dậy.
Tần Chính đã đến công ty, một mình cô tận hưởng cả bàn mỹ thực.
Quản gia thấp giọng nói – “Đường tiểu thư, cô vừa đi, tiên sinh một miếng cơm cũng không ăn.”
Đường Y Y tựa như đang nghe thấy một chuyện vô cùng buồn cười – “Ông có phải còn muốn nói cho tôi biết, anh ta một ngày hai đêm cũng chưa ngủ?”
Quản gia dùng sự im lặng trả lời cho Đường Y Y.
Đường Y Y dừng động tác gắp thức ăn lại – “Không có chuyện gì khác thì tôi ăn cơm.”
Nhìn cô lạnh lùng như vậy, quản gia dừng lại một chút, giọng nói già nua vang lên kèm theo vẻ nghiêm túc.
“Tiên sinh không muốn rời khỏi cô, tiên sinh xem cô như…”
Đường Y Y mở miệng cắt đứt lời – “Đủ rồi.”
“Vậy ông cảm thấy tôi phải làm như thế nào? Bị anh xem như con chó bị buộc dây trên cổ, khi vui thì ném cho cục xương thịt, sờ đầu một cái, mang ra ngoài đi tản bộ một vòng, khi không vui thì nhốt lại, cầm tù, hành hạ tinh thần và thể xác, đến mức đó tôi còn phải vẫy đuôi nịnh nọt với anh ta hay sao?”
Nghe hết đoạn hội thoại của Đường Y Y, quản gia á khẩu không trả lời được.
Tiên sinh đúng là quản lý Đường Y Y hơi nghiêm ngặt, chính bản thân tiên sinh cũng không biết là như vậy không ổn, chỉ cảm thấy là mọi chuyện vốn nên như vậy.
Khống chế một người, cũng có thể bị nghiện.
Quản gia nhìn Đường Y Y, tựa như nhìn cháu gái của mình – “Tiên sinh đã tỉnh ngộ, sẽ nhìn thấy vấn đề của bản thân mình, sau đó sẽ chậm rãi bỏ dần, trong tương nhất định tiên sinh sẽ đối xử với tiểu thư.”
Ra vậy, Đường Y Y hoàn toàn không còn cảm giác thèm ăn, cô để đũa xuống, trên mặt đầy vẻ mỉa mai và tức giận.
“Trần thúc, những người khác không biết rõ chuyện, nhưng ông không phải như vậy, vài chục năm nay, ông luôn nhìn thấy, ông chẳng lẽ không hiểu rõ, tôi và Tần Chính không thể nào ở bên nhau.”
Tỉnh ngộ?
Vĩnh viễn không có ngày Tần Chính tỉnh ngộ!
“Vài chục năm rất dài.” Quản gia nói – “Thời gian hai người trải qua chỉ có người thân mới chùng chia xẻ quãng thời gian như vậy.”
“Sai.” Đường Y Y sửa lại – “Chủ tớ mà thôi.”
Có lẽ cũng không tính là chủ tớ.
Cô nở một nụ cười không có nhiệt độ - “Chú Trần, tôi nói không sai chứ?
Cơ thể cường tráng bị hao mòn theo năm tháng, đôi mắt vẩn đục của ông vẫn hiện lên ánh nhìn hồi tưởng lại quá khứ, năm đó ông mang Đường Y Y đến Tần gia, nói với Đường Y Y – “Sau này con đi theo thiếu gia.”
Ông vẫn nhớ.
“Vì cô, tiên sinh chờ đợi rất thống khổ.”
Đường Y Y cười lạnh – “Anh ta chỉ mới bắt đầu, còn tôi đã đau khổ rất nhiều năm.”
“Chú Trần, những chuyện ông vừa kể với tôi so với những gì tôi phải chịu đựng trong nhiều năm qua chỉ là nói nhảm, không bằng đi nói với Tần Chính, khuyên anh ta buông tha cho tôi, để tôi rời đi.”
“Tôi bảo đảm, tôi còn sống một ngày, tuyệt đối sẽ không ló dạng trước mặt anh ta.” Đường Y Y nói – “Nếu vậy thì Tần Chính cũng sẽ không đau khổ phải không?”
Cô biết rõ, ông lão này bảo vệ Tần Chính nhiều như thế nào, một lòng luôn muốn tốt cho Tần Chính.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã thấy rất nhiều lần như vậy.
Tần Chính mặt dù không nói ra, nhưng cũng rất coi trọng ông, nếu không cũng sẽ không để ông ở lại Tần gia, đem ông mang theo bên người, thậm chí cho người đến Manhattan rước ông đến thành phố C.
Bầu không khí trong phòng khách khẽ cứng lại.
Quản gia thở dài.
Làm sao Tiên Sinh sẽ không thống khổ cho được?
Nói nhiều như vậy, ông mới phát hiện, con bé này không có một chút tình cảm nào với tiên sinh, thậm chí là là bài xích, thù ghét.
Có thể là tiên sinh…
Tiên sinh không thể nào rời khỏi con bé này được.
Nếu tiên sinh không làm đến mức khiến cho con bé muốn rũ bỏ tất cả mọi thứ, kể cả ký ức mấy chục năm sống gần nhau, rồi khi phát hiện ra tình cảm của bản thân mình lại không chịu buông tay. Thì tình huống hiện tại của hai người chính là kiếp nạn.
Sau khi ăn xong, người giúp việc đem cà chua bi đã được rửa sạch để trên bàn trà.
Trong khoảng thời gian này, Đường Y Y ăn gì cũng cảm thấy buồn nôn.
Cô bỏ một quả cà chua bi vào miệng – “Đến lúc tiêm cho Phú Quý rồi.”
Quản gia nói – “Đã hẹn lịch.”
Đường Y Y ồ lên một tiếng, bỏ thêm một quả cà chua bị vào miệng, giọng nói hàm hồ, có chút ít mỉa mai – “Không cần phải giám sát tôi, chung quanh đây đều bị giám sát chặt chẽ, tôi chạy cũng không được.”
Quản gia phất tay, tất cả người giúp việc đều đi xuống.
Ông cũng rời khỏi.
Trong vườn hoa vệ sĩ đi đi lại lại bốn phía, chỉ cần vừa có gió thổi cây lay, bọn họ sẽ lập tức phát giác.
Tựa như có một tấm lưới vô hình bao bộc biệt thự lại không cho Đường Y Y thoát ra ngoài.
Cảm giác hít thở không thông bao phủ mọi nơi, Đường Y Y ôm Phú Quý bước lên lầu, tránh khỏi những vách tường hữu hình và vô hình đó đập vào mặt.
Tần Chính từ công ty về, nghe thấy Đường Y Y đang nói chuyện với Lưu Đình Vân, anh đứng ở cửa phòng, khuôn mặt lạnh lùng.
Tiếng mèo kêu vọng ra từ trong phòng, mí mắt Tần Chính mở lên, đẩy cửa bước vào.
Phú Quý chấn kinh, lập tức từ trên ghế salon bò lên bờ vài của Đường Y Y, ngồi cạnh vai cô.
Tiếng động từ phía cửa làm loạn suy nghĩ của Đường Y Y, cũng phá tan tâm tinh đang vui vẻ của cô – “Vậy tớ cúp máy.”
Cô nhấn nút tắt cuộc trò chuyện, ôm Phú Quý thả xuống.
Giọng điệu ra lệnh như thường ngày của Tần Chính cất lên – “Ném con mèo mập này ra ngoài.”
Đường Y Y không hợp tác.
Tần Chính hí mắt, tia lạnh chớp lóe – “Đường Y Y, em có phải nghĩ là Tần Chính này yêu em, thì em có thể đắc ý vênh váo, coi trời bằng vung?”
“Anh nghĩ quá nhiều.” – Đường Y Y hời hợt nói – “Tôi đã qua độ tuổi ngây thơ.”
Cô ôm Phú Quý ngồi trên ghế sofa, một tay rãnh rổi lật lật mấy quyển tạp chí.
Hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện dù chỉ một chữ với Tần Chính.
Lồng ngực Tần Chính phập phồng kịch liệt, lệ khí vọt lên trên mặt, tức giận không nhẹ.
Nhưng bản thân lại không muốn làm cô bị thương dù chỉ một chút.
Tình cảm là thứ chỉ cần dính dào, bỏ cũng bỏ không được, trừ phi rút gân lột da, thoát thai hoán cốt.
Được rồi, Đường Y Y, em thắng!
Ai kêu, con mẹ nó! Tôi không thể nào rời xa em!
Bởi vì cô gắng khống chế bản thân, ngũ quan Tần Chính có chút vặn vẹo, anh lấy quần áo từ trong tủ ra, bước vào phòng tắm dội nước.
Khi bước qua bên cạnh Đường Y Y, ánh mắt lạnh thấu xương của anh quét một vòng qua người chú mèo mập, muốn đem nó ném ra ngoài cửa sổ.
Tần Chính vừa đi khỏi, Đường Y Y sờ sờ lông mao dựng đứng trên lưng Phú Quý – “Không có gì.”
Chú mèo mập vùi mặt vào trong vuốt, dùng sức cọ cọ cọ, không hiểu được thế giới của chủ nuôi nó, thật là đáng sợ.
Trước khi ngủ, Tần Chính bôi thước cho Đường Y Y.
Anh vẫn giữ cái bộ như không có chuyện gì, tựa như người vừa nộ khí trùng thiên, cấu véo, hành hạ Đường Y Y đến khóc cầu van xin tha thứ trên giường không phải là anh ta, không có chút nào quan hệ tới anh.
“Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
Móng tay Đường Y Y đăm mạnh vào lòng bàn tay, da thịt của cô không chịu nổi lực đăm quá mạnh, cô ngẩng đầu – “Anh nói gì?”
Tần Chính sẳn tay nâng cằm cô lên – “Đừng nhúc nhích.”
Đường Y Y nhìn chằm chằm Tần Chính – “Anh vừa nói cái gì với tôi?”
Tần Chính lạnh nhạt nói – “Trẻ nhỏ dối gian.”
“Em nghe thấy được, rồi tự nói với mình là nhất định bản thân nghe lầm, Đường Y Y, tôi nói có đúng không?”
Mặt Đường Y Y trắng bệnh không còn chút máu.
Trong lòng cô đang suy nghĩ, tia may mắn cuối cùng cũng bị Tần chính đoán trúng.
“Tôi không đồng ý.”
“Em lại mất trí.” – Tần Chính nở nụ cười – “Tôi không phải trưng cầu ý kiến của em, trước kia cũng vậy, sau này càng không thể.”
Đường Y Y đẩy tay Tần Chính ra, âm thanh khàn khàn lập lại câu nói vừa nói – “Tôi không đồng ý!”
Cô một mực như vậy, trong khi Tần Chính đang xức thuốc lên vết thương cho cô, vết thương đau rát, nhưng có những nơi khác càng khiến cô khó chịu hơn.
Nhìn vết thương trên mặt Đường Y Y đã có chút máu rỉ ra, giọng nói Tần Chính bỗng dưng thấp xuống, lạnh lùng – “Lại đây, để tôi xem một chút.”
Đường Y Y lui về phía sau, tựa như đang trốn tránh một sinh vật vô cùng đáng sợ.
Cô lập lại lần thứ ba, bằng thái độ vô cùng kiên quyết – “Tần Chính, tôi không đồng ý.”
Mùi thuốc tràn ngập trong bầu không khí.
Mi mắt Tần Chính khẽ khép lại, anh dựa người vào ghế - “Em không muốn gả cho tôi?”
Đường Y Y không chút do dự đáp – “Phải.”
Vẻ mặt Tần Chính vẫn như cũ không có chút thay đổi, tựa như không để ý đến những gì cô nói – “Em không yêu tôi?”
Đường Y Y nói năng khí phách – “Tôi không yêu anh.”
Tần Chính câu môi – “Nói dối!”
“Năm đó em chính miệng nói với tôi, em thích tôi, có cần tôi giúp em nhớ lại không?”
Đường Y Y nói – “Ai cũng có thời điểm trẻ người non dạ.”
Cô nói từng chữ từng chữ một – “Tôi xin thề, nếu như Đường Y Y yêu anh, tôi sẽ bị chết vì…”
Tần Chính tức giận rống lên – “Câm miệng!”
Gương mặt luôn có vẻ không sao cả bắt đầu xuất hiện vết rách, những gì giấu phía dưới bắt đầu bị lật lên.
Khuôn mặt anh dữ tợn vô cùng.
“Em cứ như vậy mà nói…”
Mí mắt Tần Chính nhếch lên, ánh mắt đen kịt, không nhìn thấy điểm cuối – “Em không yêu tôi?”
Đường Y Y vểnh môi lên – “Tôi chưa bao giờ tỉnh táo như vậy.”
Tần Chính nghe từng lời từng lời của cô, tim anh chìm vào đáy cốc, bị âm thanh đó siết nghẹt.
Anh sững sờ tại chổ.
Cho đến giây phút này, anh mới cảm nhận được cảm giác bị tổn thương là như thế nào.