Không Chỉ Là Mùa Hè - Lục Manh Tinh

Chương 56

Kết thúc buổi tập gym, Hứa Bạch Nghiên và Hạ Du về nhà tắm rửa rồi đi ăn trưa. Ba giờ chiều, họ chuẩn bị ra biển tập luyện.

Huấn luyện viên Zach lái xe đến đón họ. Hạ Du được mời lên thuyền hỗ trợ giống như ở Hải Thành trước kia. Trong thời gian anh luyện tập, cô có thể quan sát từ bên cạnh.

Cô quan sát suốt buổi chiều và nhận thấy sóng ở đây hung dữ hơn ở Hải Thành. Thuyền lắc lư, cô thường xuyên thấy kinh hoàng, nhưng may mắn là Hứa Bạch Nghiên luôn hóa giải được nguy hiểm trên con sóng rồi thực hiện một động tác kỹ thuật khiến cô kinh ngạc.

Kết thúc đợt huấn luyện, mặt trời sắp lặn. Hứa Bạch Nghiên trở lại thuyền, mái tóc đen ướt sũng, từng sợi rõ ràng. Khi anh cầm khăn lau, những giọt nước văng ra như những mảnh kim cương vụn.

Anh thở nhẹ rồi ngồi xuống. Nhân viên bên cạnh đã sốt ruột bước lên phân tích động tác vừa rồi của anh.

Hạ Du tựa vào một bên, không rời mắt khỏi anh. Cô vẫn chưa hoàn hồn khỏi màn trình diễn xuất sắc vừa rồi, chỉ thấy dáng vẻ tĩnh lặng lúc này của anh cũng đủ khiến lòng người xao động.

“Mệt không?” Đột nhiên anh quay đầu hỏi cô.

Hạ Du nhận ra anh hỏi mình, không nhịn được cười: “Câu này không phải em nên hỏi anh sao? Em ở trên thuyền thì mệt gì chứ.”

“Vậy có bị say sóng không?” Anh vẫy tay gọi cô.

Nhân viên bên cạnh hiểu ý, khéo léo nhường chỗ cho Hạ Du. Cô hơi ngượng ngùng ngồi xuống: “Không say. Anh đừng lo cho em, cứ nói chuyện với họ đi.”

Hứa Bạch Nghiên: “Không vội, tối sẽ họp nói chung.”

“Ồ.”

“Đói rồi chứ, lát nữa về anh dẫn em đi ăn ngon. Em muốn ăn món gì đặc biệt không?”

“Em ăn gì cũng được, anh chọn đi. À mà lúc nãy anh bị ngã mấy lần, không sao chứ?”

Hứa Bạch Nghiên: “Không sao.”

Hạ Du: “Anh nhất định phải chú ý an toàn đấy, đừng chỉ theo đuổi những động tác quá khó.”

Thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, ánh mắt đầy sự quan tâm chân thành. Hứa Bạch Nghiên thấy lòng mềm lại, giơ tay xoa tóc cô: “Ừm, anh biết rồi.”

“Felix, lát nữa về có ăn tối cùng bọn tôi không?” Lúc này, Zach đi tới hỏi.

Hứa Bạch Nghiên: “Không ăn cùng đâu.”

Zach vẻ mặt “tôi hiểu rồi”: “Được rồi, vậy cậu đi ăn với Hạ Du đi. Bọn tôi không đợi cậu, nhưng đừng quên cuộc họp lúc chín giờ tối nhé.”

“Ừm.”

“Felix, cậu qua đây chút.”

Hứa Bạch Nghiên đưa cho Hạ Du một chai nước bảo cô uống, rồi đứng dậy đi về phía Zach.

Hạ Du chợt thấy khát, tu một hơi hết gần nửa chai. Uống xong, cô thấy Hứa Bạch Nghiên đang nói chuyện với Zach thì quay lại nhìn cô một cái.

Gió và sóng ngoài biển lớn, họ lại cố ý nói riêng nên cô không nghe thấy họ nói gì. Cho đến khi lên bờ, cô đi theo anh về phía bãi đỗ xe mới tiện miệng hỏi: “Zach vừa nói gì với anh vậy, sao anh lại nhìn em?”

“Không có gì, nhắc anh vài điều cần lưu ý thôi.”

“Điều cần lưu ý gì? Là gì vậy?” Hạ Du coi trọng trận đấu của anh, đương nhiên muốn nghe để giúp anh ghi nhớ.

“Một tuần trước trận bán kết, huấn luyện viên thường yêu cầu các thành viên kiềm chế về mặt t*nh d*c.”

Hạ Du đang lắng nghe một cách nghiêm túc, nhưng khi nghe thấy hai chữ "t*nh d*c" thì khuôn mặt cô đỏ bừng hoàn toàn. Thảo nào Zach phải gọi anh ra nói lén lút, hóa ra là nói chuyện này!

Cô vội vàng liếc nhìn huấn luyện viên và nhân viên đang đi phía trước, nói lắp bắp: “Vậy, vậy chúng ta không nên—”

“Không phải là hoàn toàn không đụng vào, mà là dặn dò anh không được quá độ buông thả.” Hứa Bạch Nghiên kịp thời bổ sung.

Có hai nhân viên người Trung Quốc đi phía trước có thể hiểu được họ đang nói gì, nên Hạ Du lập tức đưa tay bịt miệng Hứa Bạch Nghiên: “Anh nói nhỏ thôi.”

Hứa Bạch Nghiên nhếch nhẹ mày rồi im lặng.

Hạ Du lặng lẽ rụt tay về, tai vẫn còn nóng ran, cô khẽ hừ: “Tối nay em sẽ sang phòng khác ngủ.”

“Gì cơ?”

“Cứ quyết định vậy đi…”

Hứa Bạch Nghiên nheo mắt: “Ai đã quyết định vậy với em?”

“Vì để anh thắng trận đấu.”

“Anh vừa nói là không được quá độ buông thả, không phải là cấm dục.” Hứa Bạch Nghiên cau mày: “Sức khỏe tâm lý trước trận đấu cũng quan trọng không kém. Làm chuyện đó với em giúp anh thư giãn.”

Dưới ánh sáng ban ngày, cô không muốn thảo luận mấy chuyện này với anh. Hơn nữa những lúc họ ngủ cùng nhau thì khi nào là có chừng mực chứ, rõ ràng là quá độ buông thả rồi.

“Tóm lại tối nay chia phòng ngủ. Sáng nay đã làm rồi.”

“…”

Đáng lẽ anh không nên nói với cô thì hơn. Hứa Bạch Nghiên cảm thấy mình tự đào hố chôn mình rồi.

.

Sau khi ăn tối xong, Hứa Bạch Nghiên đi họp. Hạ Du một mình cũng lười đi lang thang bên ngoài, cô cuộn mình trên ghế sofa phòng khách vừa xem phim vừa ăn vặt, vô cùng thư thái.

Xem được một lúc, cô bắt đầu thấy buồn ngủ, liền đi lên phòng ngủ phụ ở lầu trên.

Phòng ngủ phụ không có người ở, chăn ga gối đệm chưa được bày biện. Nhưng Hạ Du nghiêm túc với lời nói muốn ngủ riêng với Hứa Bạch Nghiên nên cô lấy bộ chăn ga ra từ trong tủ và trải giường.

Không biết bao giờ Hứa Bạch Nghiên mới về sau cuộc họp. Hạ Du tắm xong, leo lên giường, nhắn cho anh một tin nói rằng cô ngủ trước rồi tắt đèn.

Cuộc họp phân tích diễn ra rất lâu. Mười giờ tối, Hứa Bạch Nghiên mới rời khỏi phòng họp.

Anh thấy tin nhắn Hạ Du gửi đã từ một giờ trước. Anh đoán cô đã ngủ say nên không trả lời, lái xe về nhà ngay lập tức.

Vào nhà, đèn phòng khách vẫn sáng. Bộ phim đang chiếu trên TV đã được bấm nút tạm dừng. Trên bàn trà chất đống đồ ăn vặt, bên cạnh chiếc bánh ngọt ăn dở có một tờ giấy ghi chú: Nếu anh không ăn thì giúp em cho vào tủ lạnh nhé, mai em còn ăn nữa!

Phòng khách vốn gọn gàng giờ hơi bừa bộn, nhưng điều đó không hề khiến anh khó chịu. Ngược lại, anh cảm thấy căn phòng có thêm hơi ấm của con người. Nụ cười trên môi Hứa Bạch Nghiên không hề tắt, anh vứt luôn chiếc bánh ngọt đi. Kem để qua đêm sẽ bị mất vị, anh có thể mua cho cô một chiếc y hệt vào ngày mai.

Dọn dẹp xong phòng khách, anh vào phòng tắm. Khi quay về phòng ngủ chính thì thật bất ngờ, không có ai trong phòng. Khi thấy Hạ Du đang ngoan ngoãn ngủ trong phòng phụ, anh thầm mắng Zach một trận.

Anh rón rén bước vào rồi nằm xuống bên cạnh cô.

“Ừm…”

Người trong lòng rên khẽ, mơ màng quay người lại: “Anh về rồi à? Mấy giờ rồi?”

“Gần mười một giờ.”

“Ồ… Khá muộn rồi nhỉ, em ngủ lâu thật.”

Giọng cô nửa tỉnh nửa mê, khàn khàn, nũng nịu, khiến lòng người ngứa ngáy. Hứa Bạch Nghiên vô thức cũng hạ giọng như đang dỗ dành: “Chưa ngủ bao lâu đâu, ngủ tiếp đi.”

Hạ Du dụi nhẹ vào ngực anh: “Tỉnh rồi thì khó ngủ lại lắm… Khoan đã, sao anh lại ở đây?”

“Thế anh phải ở đâu?”

Hạ Du tỉnh táo hơn vài phần: “Anh phải về phòng chính ngủ chứ, em ngủ riêng với anh.”

Hứa Bạch Nghiên cười nói: “Xa nhau mấy tháng mới gặp, em lại bắt anh ngủ riêng, em định hành hạ anh à?”

“Không phải mà…”

Đang nói, cô cảm thấy bàn tay đang ôm sau lưng mình lấn sâu vào mép quần ngủ. Cô lập tức nắm chặt cổ tay anh: “Không được nhúc nhích.”

“Không làm nữa, được không?”

“Thế cũng không được sờ.”

“Sao em yêu cầu nghiêm ngặt thế?”

Hạ Du: “Tóm lại, anh phải giới hạn lại.”

Hứa Bạch Nghiên cười khẽ, hôn lên trán cô: “Vậy em nói xem, giới hạn bao nhiêu lần?”

“Ba lần. À… thôi, một lần thôi!”

“Ồ, một đêm chỉ được một lần thôi à.”

Hạ Du trợn tròn mắt: “Em nói là một tuần! Tuần trước trận đấu này chỉ được một lần thôi.”

“Em đang nói linh tinh gì vậy?”

“Tóm lại em không quan tâm… Anh thắng trận này rồi tính tiếp.”

Hứa Bạch Nghiên khẽ hít một hơi. Anh cảm nhận được bàn tay cô đang nắm cổ tay anh đã dùng lực thật sự. Xem ra cô rất quyết tâm.

“Thôi được rồi, ba lần.”

Hạ Du: “Em nói là một lần!”

“Hai lần.”

“Hứa Bạch Nghiên! Em không có mặc cả.”

Hạ Du quyết tâm không làm "Tô Đát Kỷ", nên sau đó cô thực sự nghiêm cấm. Có vài đêm cô dứt khoát khóa trái cửa đi ngủ khiến Hứa Bạch Nghiên bị từ chối ngoài cửa vừa bực mình vừa buồn cười.

Cuối cùng một tuần trôi qua, đến ngày bán kết của Giải Challenger Series.

Giải Challenger Series là con đường cốt lõi để các vận động viên thăng hạng lên WSL Championship Tour năm sau. Ngày thi đấu, khán đài đã chật kín khán giả và truyền thông.

Hứa Bạch Nghiên đã đi chuẩn bị. Hạ Du không muốn làm phiền anh nên đã sớm tìm một vị trí trên khán đài để chờ đợi.

“Hạ Du, uống chút nước ép đi.”

Lương Tiêu bước đến, mang theo một ly nước ép.

Hôm nay Lương Tiêu đi cùng Hạ Du đến khán đài vì tối qua Hứa Bạch Nghiên đã dặn đi dặn lại anh ta phải chăm sóc cô thật tốt. Lương Tiêu không dám lơ là, lúc thì mang đồ ăn, lúc thì mang đồ uống, phục vụ cô không chê vào đâu được.

Hạ Du vội vàng cảm ơn: “Tôi ngồi ở đây là được rồi, anh có việc thì cứ đi làm đi.”

Lương Tiêu: “Hôm nay, việc quan trọng nhất là chăm sóc cô, việc quan trọng thứ hai mới là xem A Nghiên thi đấu. Cô đừng ngại làm phiền tôi, có cần gì cứ nói.”

Hạ Du đành cười nói: “Thôi được rồi, cảm ơn anh nhé.”

“Không cần khách sáo. Tôi và cậu ấy lớn lên cùng nhau, hiếm khi cậu ấy nhờ vả tôi chuyện gì.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, có người vỗ vai Lương Tiêu từ phía sau: “Cậu ở đây à, tôi tìm mãi!”

Lương Tiêu và Hạ Du đồng thời quay đầu lại, thấy Từ Giai Nhân và Phương Tri Hiền đi tới. Mấy ngày nay Hạ Du cũng có vài lần gặp họ, cô cũng biết hôm nay họ chắc chắn sẽ đến xem trận đấu nên không mấy ngạc nhiên.

Phương Tri Hiền chào cô: “Hạ Du, bọn tôi ngồi đây được không?”

Chỗ này khán giả nào cũng có thể ngồi, Hạ Du nói: “Mọi người cứ tự nhiên.”

“Được thôi, vậy bọn tôi cùng chờ anh Nghiên nhé.”

Hạ Du nhấp một ngụm nước ép không nói gì thêm. Sau khi họ ngồi xuống, hai cô gái bắt đầu trò chuyện với Lương Tiêu. Hầu hết là chuyện về nhóm bạn của họ. Một vài người bạn không đến được còn nhờ họ quay video Hứa Bạch Nghiên gửi cho xem.

“Cô Lục biết tôi ở đây, bảo tôi chụp vài tấm ảnh cho cô ấy xem” Lương Tiêu nói.

Từ Giai Nhân: “Vậy à, để tôi gửi cho. Vừa nãy tôi có chụp vài tấm lúc A Nghiên chuẩn bị trước trận đấu.”

Lương Tiêu: “Được đấy.”

Từ Giai Nhân vừa nói vừa cúi đầu gửi ảnh. Gửi xong, cô còn gửi thêm tin nhắn thoại: “Cô ơi, hôm nay cháu cũng ở sân đấu. Lát nữa cháu sẽ quay video gửi cô. À, nếu cô muốn xem trực tiếp thì có kênh phát sóng chính thức đấy ạ.”

Phương Tri Hiền: “Chị Giai Nhân, đó là mẹ của anh Nghiên ạ?”

“Ừm.”

Phương Tri Hiền liếc nhìn Hạ Du: “Chị thân với cô ấy thật đấy.”

...

Gió nóng từ biển thổi tới, nhưng thật may hôm nay không phải là nhiệt độ cao, ngồi trên khán đài vẫn cảm thấy khá thoải mái.

Ngay từ khi nghe họ nhắc đến cô Lục, Hạ Du đã biết họ đang nói về mẹ của Hứa Bạch Nghiên. Những câu bổ sung của Phương Tri Hiền có vẻ thừa thãi.

Hạ Du nhìn về phía các vận động viên chuẩn bị bắt đầu trận đấu. Lòng cô rất bình thản.

Cô đâu có ý định kết hôn với Hứa Bạch Nghiên. Việc thân thiết với bố mẹ anh hay bố mẹ anh có đồng ý hay không, cô đã hoàn toàn không còn bận tâm nữa.

“A Nghiên ở nhóm thứ hai. Một thành viên khác trong đội cậu ấy cũng khá mạnh” Lương Tiêu nói.

Hạ Du nhìn về phía màn hình TV chuyên dụng của giải đấu. Lúc này, ống kính chuyển sang Hứa Bạch Nghiên, bình luận viên đang giới thiệu về anh. Hôm nay anh mặc đồ màu đen. Vì chưa ra biển nên anh vẫn đội mũ và đeo kính râm. Chiếc kính râm đó là món quà cô tặng anh ở Hải Thành trước đây, vậy mà giờ anh vẫn còn đeo.

Khóe môi cô khẽ cong lên. Dù biết lúc này anh không thể thấy, cô vẫn gửi tin nhắn qua WeChat cho anh: [Cố lên, nhất định thắng!]

Trận bán kết có tổng cộng hai bảng đấu. Các vận động viên sẽ lướt sóng trong khu vực đã định và tranh tài trong thời gian giới hạn. Những người có điểm số cao hơn sẽ được tiến vào chung kết.

Dù trình độ lướt sóng của Hạ Du vẫn còn rất tệ, nhưng ít nhất cô đã có thể hiểu được luật chơi. Sau khi bảng đầu tiên tranh tài căng thẳng, các vận động viên thắng cuộc lên bờ, nhanh chóng bị ống kính vây quanh, nhận phỏng vấn với vẻ mặt rạng rỡ.

Thế nhưng Hạ Du không có tâm trí lắng nghe họ nói gì bởi vì bảng thứ hai của Hứa Bạch Nghiên đã chuẩn bị bắt đầu. Cô đứng dậy nhìn từ xa, chỉ thấy được bóng dáng anh lờ mờ.

“Yên tâm đi, A Nghiên không có vấn đề gì đâu” Lương Tiêu sợ cô quá căng thẳng nên an ủi.

Hạ Du gật đầu: “Tôi biết.”

Cô đương nhiên tin tưởng anh sẽ bách chiến bách thắng, nhưng dù thế nào, cô vẫn lo lắng cho sự an toàn của anh.

Rất nhanh, buổi phỏng vấn kết thúc, máy quay chuyển sang khu vực thi đấu. Hứa Bạch Nghiên và một vận động viên khác xuất hiện trong ống kính.

Tại giải đấu ở đảo Hạ Vĩ, Hứa Bạch Nghiên là vận động viên châu Á duy nhất. Nhưng nhờ màn trình diễn xuất sắc trước đây và ngoại hình nổi bật, khuôn mặt Trung Quốc này cũng có không ít người hâm mộ ở đây.

Còi của trọng tài vang lên, Hứa Bạch Nghiên sẵn sàng bứt phá. Khi máy quay chiếu cận mặt anh, khán đài vang lên một tràng hò reo.

Cuộc thi lần này kéo dài 30 phút. Hai vận động viên sẽ lần lượt đón sóng dựa trên “quyền ưu tiên” trong lướt sóng.

Rất nhanh, một bức tường sóng đầy đặn từ khu vực nước sâu đẩy tới. Sóng cuồn cuộn, một con sóng ống đầy sức mạnh đang hình thành.

Tim Hạ Du thắt lại. Cô thấy Hứa Bạch Nghiên trong ống kính sẵn sàng bứt phá. Khi thời cơ đến, anh lao ra như một mũi tên!

Cú Pop-up đầy bùng nổ giúp anh đặt chân đúng vị trí. Cơ thể anh lướt đi ổn định trong con sóng ống trong suốt như ngọc bích. Sau đó, anh lao lên điên cuồng, thực hiện một cú xoay người gấp gọn gàng khi lên đến đỉnh sóng!

Không có chút khoảng trống nào để thở, anh điều khiển chiếc ván ngắn dưới chân, lao đi với tốc độ cao trong lòng đại dương, thực hiện những động tác khó đáng kinh ngạc…

Quá mạnh mẽ. Hạ Du chợt nhận ra khi tập luyện, anh vẫn còn giữ lại. Chỉ có ở sân đấu thật sự mới có thể kích hoạt toàn bộ tiềm năng của anh.

Khi 30 phút kết thúc, anh hoàn thành động tác cuối cùng, đạp sóng dưới chân. Ống kính cũng linh hoạt chuyển sang khuôn mặt của đối thủ.

Điểm số cuối cùng của trọng tài chưa được công bố, nhưng từ vẻ mặt nghiêm trọng của đối thủ và tiếng hò reo của khán giả, mọi người gần như đã biết ai là người chiến thắng trong bảng đấu này…

Ngày hôm nay, phong độ của anh thật sự quá tốt.

“Biết ngay mà, biết ngay mà! Trận này không có vấn đề gì!” Lương Tiêu kích động nói bên cạnh.

Hạ Du cũng thấy lòng mình dâng trào. Cô nhìn anh lên bờ trong ống kính, sau đó kết quả được công bố.

Quả nhiên Hứa Bạch Nghiên là người đứng đầu bảng đấu tiến vào chung kết.

Ống kính tiếp tục theo sát hành động của anh. Lên bờ xong, anh không đi thẳng đến khu vực nghỉ ngơi mà đi về phía khu khán đài. Bóng dáng anh ngày càng gần, cuối cùng bị truyền thông và một nhóm khán giả vây quanh ở bục bên dưới cầu thang.

“Đi, đi, đi, chúng ta cũng qua đó” Lương Tiêu phấn khích, chạy nhanh xuống phía dưới.

Từ Giai Nhân và Phương Tri Hiền cũng đi theo. Hạ Du nhìn thấy ba người họ chen vào, nhiệt tình vây quanh Hứa Bạch Nghiên.

Chỉ cách nhau hơn mười mét, Hạ Du thấy Hứa Bạch Nghiên đưa mắt nhìn về phía cô. Đón ánh mặt trời, cơ thể anh như phát sáng.

Anh cứ nhìn cô mãi.

Nhưng Hạ Du không động đậy. Thế là cô nhanh chóng thấy niềm vui trong mắt anh pha thêm vài phần khó hiểu.

Cô liền mỉm cười với anh, dùng khẩu hình nói: Chúc mừng.

Lại đây.

Cô thấy anh đang bị vây quanh cũng dùng khẩu hình nói lại.

Hạ Du liếc nhìn các máy quay xung quanh, cười nhẹ rồi lùi lại một bước.

Bình Luận (0)
Comment