Không Có Kiếp Sau

Chương 96

Avery cất từng bước về phía sàn đấu.

Giờ khắc này, ít nhất ba phần tư tầm mắt tại toàn trường đều đổ dồn lên người cậu ta.

Đầu cậu ta hóa ra cũng cao phết – khá nhiều người quen biết Avery không khỏi nghĩ vậy.



Cũng chẳng trách người ta được, Avery quen cúi gằm mặt đi đường, lưng lại hơi gù, cứ thế hèn chi mọi người luôn cảm thấy cậu ta rất lùn.

“Yếu xìu.” “Thành tích kém cỏi.” “Mỗi ngày thức dậy sớm nhất, luyện đi luyện lại động tác căn bản.” — đây là nhận thức duy nhất của bạn học trong Đế tổng về cậu ta.

Không hiểu tại sao lớp trưởng Mục Căn lại cử một người như thế thay mình tham gia thi đấu nữa, nội tâm ai nấy đều ôm chút hoài nghi, nhưng họ chọn tin tưởng Mục Căn.

Tổng chỉ huy làm việc nhất định có lý do của cậu ấy, họ phải tín nhiệm quyết định của Mục Căn.

“Avery cố lên!” Chẳng biết ai hô lên đầu tiên, tiếp theo, bên phía Học viện tổng hợp đế quốc truyền đến âm thanh đồng loạt cổ vũ Avery.

Tiếng cổ vũ lọt vào tai Avery, cậu ta cứng đờ, tư thế đứng quân đội được vài tháng quân huấn bồi dưỡng chưa đủ đánh bại tư thế đi đường hình thành mười mấy năm, bấy giờ cậu ta mới phát giác mình thế mà quên dùng cách bước đi chính xác.

Âm thanh cổ vũ đợt sau cao hơn đợt trước vang lên sau lưng, Avery ngây ngốc đứng đờ ra một chốc.

“Mình chưa từng tùy hứng bao giờ.”

“Vì không ai cho phép mình tùy hứng.”

“Nhưng mọi người ở đây cho mình cơ hội bốc đồng.”

“Mình không thể phụ sự khoan dung của họ.”

Không được làm lớp trưởng Mục Căn đã cử mình ra sân mất mặt! Không được làm những người bạn đang cổ vũ mình mất mặt! Không được làm học viện mất mặt!

Một đống “không được” tràn ào ào vào đầu Avery, nhìn thoáng qua mũi chân mình lần cuối, bờ lưng đang gù từ từ đứng thẳng, cậu ta ngẩng phắt đầu lên.

Kiên định nhìn về phía trước, Avery rốt cuộc ưỡn lưng thẳng tắp, mỗi bước đều dài một bàn chân rưỡi, những điểm quan trọng trong bộ pháp học được từ quân huấn lăn lộn trong đầu, Avery đến đối diện Alvin bằng nhịp chân quân nhân hoàn mỹ.

Sau khi cậu ta đứng vững, cửa truyền tống trước người tức khắc mở ra, một cơ giáp màu đen chậm rãi dâng lên. Nhìn thấy hình dạng cơ giáp, hiện trường bỗng chốc ồ lên!

Nguyên nhân không vì gì khác: Cơ giáp này thiệt tình bựa không thể tả! Phần vai vừa dày vừa nặng khiến nó trông cứ như một người đeo mai rùa nặng trịch, bởi thoạt nhìn quá cồng kềnh, thành thử rất nhiều người đều thắc mắc chả biết cậu ta có di chuyển nổi không.

Trên khán đài lại truyền tới tiếng xì xầm nho nhỏ:

“Tui có cảm giác hình như đã gặp nó ở đâu rồi…”

“Tui cũng nghĩ đã gặp rồi…”

“Hình như yếu lắm thì phải.”



Té ra, tương tự như “Đao phủ” Alvin, cơ giáp của Avery cũng có chút tiếng tăm trong đám tân sinh, song danh tiếng rất thảm thương: Mọi người hầu như đều từng chiến thắng một cơ giáp mai rùa giống vậy.

“Yếu kinh dị.” “Chỉ biết mỗi chiêu.” “Chỉ chịu đòn là giỏi.” — đây là đánh giá trong lòng của tất cả những người từng chiến đấu với cơ giáp ấy.

Bởi lẽ khi thi đấu kết thúc, hệ thống chỉ tuyên bố tên người thắng, thế nên chẳng ai biết tên của người điều khiển cơ giáp nọ.

“So với lúc đấu cùng tôi, giờ mai rùa của cậu ta còn lớn hơn…”

Trong tiếng bàn tán rối rít lẫn cười cợt dưới đài, cơ giáp không ai biết tên do Avery điều khiển cứ vậy đối đầu với cơ giáp của Alvin —

Trước mắt bao người, Avery vụng về bày ra tư thế nghênh chiến, đây cũng là lần đầu tiên cậu ta điều khiển cơ giáp trong hoàn cảnh hiện thực. Tuy rằng cơ giáp này cơ hồ giống y đúc cơ giáp trong hệ thống ảo, nhưng Avery vẫn có chút chưa kịp thích ứng, bởi nửa người trên quá kềnh càng nên thân mình cậu ta thậm chí còn nghiêng nghiêng vẹo vẹo, hên là không ngã ụp mặt.

“Mau quét cái thằng đáng xấu hổ ấy xuống đi, Alvin!” Ngồi trên khán đài, Hiệu trưởng Komlo bề ngoài có vẻ bình tĩnh, song gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay vẫn bất cẩn tiết lộ tâm tư chân thật của ông ta.

Phảng phất như nghe thấy tiếng lòng ông, Alvin đột nhiên lao tới hành động, động tác của hắn thực sự quá nhanh, thế nên khán giả bên ngoài còn chưa kịp thấy hắn làm gì, giây sau, đầu của cơ giáp mai rùa đã rơi bộp xuống đất!

Vết cắt gọn gàng lưu loát! Chém đầu chuẩn không cần chỉnh!

Một giây! Chỉ một giây! Người vừa lên sàn của Đế tổng lại lập kỷ lục mới, chỉ kiên trì được một giây dưới đao của Đao phủ á?!

Giờ, giờ… Học viện tổng hợp đế quốc tính bỏ cuộc thiệt hả?

Hiện trường xôn xao không ngớt!

Không chỉ người xem không kịp phản ứng, tựa hồ… ngay cả cơ giáp mai rùa mất đầu cũng phản ứng chẳng kịp, cậu ta ngốc lăng ôm đầu mình, chẹp… hóa ra cậu ta không phải chưa phản ứng kịp, chí ít còn biết ôm lấy đầu mình, cơ mà…

Hình như chả có ích lợi gì sất?!

“Năng lực thế nào làm việc thế nấy. Xéo về phòng bếp của anh đi! Avery, chỗ nguy hiểm này không hợp với anh đâu –” Lạnh lùng nhìn cơ giáp màu đen hành động nực cười trước mắt, Alvin nheo mắt, thốt ra câu đầu tiên kể từ lúc tiến vào cơ giáp. Không có kiên nhẫn chơi tiếp với Avery, hắn nhanh chóng tung đòn thứ hai.

Chiêu đột tiến ba giai đoạn! Bên phải một đao lưỡi liềm! Lần này Alvin ngắm vùng ngực của “mai rùa” — bộ phận nòng cốt của cơ giáp, một khi gặp phải đòn đánh chí mạng, trọng tài sẽ lập tức phán định knockout!

Trong bụng nghĩ vậy, Alvin phát động tấn công chuẩn xác vào ngực phải của cơ giáp mai rùa!

“Rầm!” Tiếng động ầm ĩ vang lên, Alvin đánh trúng mục tiêu xong, cấp tốc hạ xuống từ không trung, tầm mắt dừng trên người trọng tài, chờ đợi khoảnh khắc trọng tài tuyên bố kết quả thi đấu.

“Đỡ đòn hoàn mỹ! Tấn công vô hiệu –” Trọng tài đích xác lên tiếng, nhưng hắn lại nói một câu như vậy…

Alvin thoáng mở to mắt, quay đầu nhìn cơ giáp màu đen phía sau —

Cánh tay phải tráng kiện chắn trước ngực, cơ giáp của Avery lông tóc vô thương!

Nhiệt độ trong mắt tiếp tục hạ xuống, không đợi Avery thu hồi cánh tay, Alvin lại khởi xướng công kích với mục tiêu là bụng cơ giáp. Đó là khoang năng lượng, nếu bị đánh trúng, đối phương tất sẽ bại triệt để!

Thêm một tiếng “Rầm –” nặng nề nữa, lần này Alvin từ đầu chí cuối không hề dời tầm mắt, nên đương nhiên thấy được một màn khó tin: Cánh tay máy lấy tốc độ cực nhanh hạ xuống, Avery chặn đứng công kích của mình lần nữa!

“Đỡ đòn hoàn mỹ! Tấn công vô hiệu!” Giọng trọng tài tức khắc truyền đến tai mỗi người có mặt tại đây.

“Trời đất ơi!”

“Lần thứ hai! Lần thứ hai rồi đó!”

“Là đỡ đòn hoàn mỹ nha! Còn tấn công vô hiệu nữa chớ!”

Trên khán đài lại vang lên âm thanh nghị luận của các học sinh.

Trong ba học sinh lên sàn trước đó, cũng có người ngăn chặn công kích của Alvin đó chứ, nhưng giỏi nhất chỉ là đỡ đòn bình thường thôi.

Nhân nói tới đây, nhất định phải phổ cập khái niệm “đỡ đòn” một chút, trên sàn đấu có người tấn công, tất nhiên có người phòng ngự, bên phòng thủ thực hiện động tác ngăn cản công kích của đối phương, động tác này gọi là “đỡ đòn”. Nếu chặn được ít hơn 20% thương tổn từ toàn bộ lực công kích sẽ bị phán là “đỡ đòn thất bại” hoặc “đỡ đòn vô hiệu”; Đỡ được thương tổn ở mức 20% – 60% gọi là “đỡ đòn bình thường”; Trong khoảng 60% – 90% có thể xưng là “đỡ đòn hữu hiệu”.

Mà đỡ đòn hoàn mỹ có nghĩa gì? Tức là ngăn chặn được 90% công kích của quân địch, tư thế đỡ đòn khiến đối phương tạo thành thương tổn cực nhỏ với mình mới có tư cách xưng là “đỡ đòn hoàn mỹ”!

Nếu tại thời điểm phán quyết, trọng tài chẳng những nói ra bốn chữ “đỡ đòn hoàn mỹ”, mà còn chêm câu “tấn công vô hiệu”, vậy phán quyết ẩn chứa lượng thông tin càng lớn!

Phòng ngự tuyệt đối 100%!

Đây mới là hàm nghĩa ẩn giấu trong phán quyết!

“Đỡ đòn hoàn mỹ? Tấn công vô hiệu? Lần đầu nghe được phán định này trên sân thi đấu hôm nay đấy ~” Nghe xong phán quyết, Nguyên soái Rothesay thích thú chuyển tầm nhìn từ sàn đấu khác về đây.

Trình độ của tân sinh hôm nay về cơ bản đều tám lạng nửa cân, dù cũng xuất hiện học sinh đặc biệt ưu tú, nhưng đối với những ông lớn Quân đội đã quen nhìn chiến sĩ cơ giáp ưu tú nhất, tân sinh có ưu tú mấy cũng là tân sinh, chúng còn non xanh lắm, chiêu thức thoạt trông chỉ được cái mã.

Giữa hàng loạt tiếng phán quyết “đỡ đòn”, “đỡ đòn thất bại”, thỉnh thoảng toát ra một “đỡ đòn hữu hiệu” đã đủ thu hút ánh mắt người xem, một câu “Đỡ đòn hoàn mỹ! Tấn công vô hiệu!” thình lình bật lên này không hấp dẫn lực chú ý của người ta mới lạ đời đó?

Như bình thường, Hiệu trưởng Komlo chỉ ước gì người ta chú ý tới con trai mình, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại, ai biểu một thằng con khác mà ông không muốn người ta chú ý đang ở trên sân đâu?

“Cái… cái mai rùa trông có vẻ chắc nhỉ.” Nguyên soái Rothesay cười ha ha.

Thôi toi! Đứa không muốn để người ta nhìn thấy vẫn bị thấy rồi – sắc mặt Hiệu trưởng Komlo đen y chang đáy nồi bị khét.

“Nhưng thằng bé Đế tổng rất lợi hại! Không có hệ thống cảm giác mà vẫn phản ứng lẹ dữ vậy, nó phản ứng cực nhanh.” Ánh mắt của đại nhân vật Quân đội hiển nhiên tinh tường hơn những tân sinh mới nhập học nhiều, nhìn đầu Avery rơi xuống đất, đám tân sinh chỉ thấy Alvin nhanh mà mạnh, song đại tướng Condon lại phát hiện điểm lợi hại của Avery.

“Dưới tình huống này mà còn làm được đỡ đòn hoàn mỹ, nhóc con thông minh lắm ~ Nó là học sinh xuất sắc của Đế tổng à?” Đại tướng Condon cũng dời mắt về phía Avery. Quan phụ tá nhận ra thủ trưởng nảy sinh hứng thú với tuyển thủ này, bèn vội vàng điều tra tư liệu của Avery. Kết quả khiến tất cả mọi người sốc nặng —

1029 ván đấu, thắng 1, thành tích xếp chót tại toàn chiến khu, đến nay vẫn dừng chân tại khu vực tân sinh!

“Cái này… là trò đùa đúng không?” Đại tướng Condon thộn mặt.

Hiệu trưởng Komlo chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui vào!

Trong lòng ông ta sắp phát điên rồi, thâm tâm không ngừng cầu nguyện, hy vọng thằng út mau mau tống cổ thằng cả xuống khỏi sân, nhưng ông trời hoàn toàn chả buồn nghe ông ta.

Cảnh tượng lạ lùng vẫn tiếp tục diễn ra trong sân.

“Đỡ đòn hoàn mỹ! Tấn công vô hiệu!”

“Đỡ đòn hoàn mỹ! Tấn công vô hiệu!”

“Đỡ đòn hoàn mỹ! Tấn công vô hiệu!”

Mặc cho đồ đao của Đao phủ sắc bén ngần nào, mai rùa lớn vẫn lù lù bất động.

Bất chấp mọi góc độ xảo quyệt mà đồ đao nhắm tới, cơ giáp mai rùa vẫn có thể chặn được nó, lâu dần, kẻ sáng suốt đều phát hiện: “Nó từ bấy đến giờ nó chỉ xài một chiêu thôi nha…”

“Chiêu thứ nhất trong Kỹ thuật chiến đấu tiêu chuẩn sơ cấp.”

“Chiêu phòng ngự.”

Mọi người rốt cuộc chú ý tới điểm này: Toàn bộ đòn tấn công vậy mà bị một chiêu ngăn cản! Lại chẳng phải chiêu thức cao thâm gì, mà là… chiêu thứ nhất trong Kỹ thuật chiến đấu tiêu chuẩn sơ cấp, tất cả mọi người đều từng học qua rồi!

“Chiêu phòng ngự lợi hại thế cơ á?” Hồi tưởng chiêu phòng ngự đã học, đám tân sinh thầm xác minh trong lòng.

“Ồ! Đúng là chiêu phòng ngự hoàn hảo, lâu lắm rồi không thấy ai có tư thế chính xác đến vậy…” Đại tướng Condon híp mắt.

“Có điều, nó chỉ biết mỗi chiêu này thôi sao?”

“Đúng vậy, thằng bé ấy chỉ biết một chiêu này thôi.” Trả lời hắn là Hiệu trưởng Odd: “Hy sinh thời gian ngủ mình, hàng ngày huấn luyện nhiều hơn tân sinh khác vài tiếng, nó cốt chỉ luyện tập một chiêu này.”

Tuy rằng không nhúng tay vào sự vụ trong khóa quân sự, song Hiệu trưởng Odd rõ ràng hiểu rất kỹ về học sinh nhà mình, hắn thế mà biết cả tình hình huấn luyện của đứa không bắt mắt như Avery.

Chắc chắn cậu ta biết Avery là con mình nên mới để ý nó nhiều vậy – Hiệu trưởng Komlo sầm mặt nghĩ.

“Chỉ biết chiêu phòng ngự, nhưng phòng ngự tốt đến mấy, thì sớm muộn gì cũng có ngày bị công phá, từ lúc quyết đấu tới nay, nó mới may mắn thắng một trận thôi.”

Thế nhưng, người nó thắng là Mục Căn, tân sinh điều khiển cơ giáp xuất chúng nhất Học viện tổng hợp đế quốc — Odd không nói ra lời này.

“Với thằng bé này mà nói, đây là thu hoạch lớn nhất của nó trong kỳ quân huấn, bây giờ nó đang triển lãm thành quả học tập quan trọng nhất cho các vị xem đấy.”

“Mời các vị quan sát thật kỹ, hãy cùng tôi chứng kiến kết quả nỗ lực của thằng bé.”

Hết thảy lâm vào trầm mặc, bao gồm cả Hiệu trưởng Komlo, tầm mắt mọi người đều rơi vào cơ giáp màu đen đang bị đánh liên tục giữa sân.

Đối diện tấn công linh hoạt của kẻ địch, từ nãy giờ cậu ta chỉ xài một chiêu: Đỡ đòn.

Nhưng chính một chiêu này lại khiến Đao phủ nổi danh giải quyết kẻ địch mau lẹ bó tay, thời gian dần trôi, bọn họ ấy mà đã giằng co với nhau suốt bốn tiếng đồng hồ!

Alvin điềm tĩnh cũng bắt đầu nôn nóng.

Dứt khoát có thể xem dạng tỷ thí này là đơn phương ngược đãi. Alvin không có ham mê ngược đãi đối thủ, có thể nhìn ra điểm ấy từ xu hướng một kích chí mạng của hắn, huống hồ —

Người đang bị hắn đánh còn là Avery.

Người anh ruột chui từ cùng bụng mẹ với hắn.

Nhanh chấm dứt đi – môi Alvin căng cứng, hắn dùng lực vung một cú chết người.

“Đỡ đòn hoàn mỹ!” Âm thanh trọng tài một lần nữa truyền đến, nghe nửa câu đầu, Alvin lại càng sốt ruột, nhưng —

“Tấn công hữu hiệu.”

Alvin ngẩn người, cúi đầu nhìn Avery dưới đất, tư thế đỡ đòn vẫn hoàn hảo, song cánh tay kim loại của cơ giáp đã nứt.

“Ầm –” Một mảnh kim loại bự chảng bong ra, lấy vết nứt kia làm trung tâm, trên mai rùa của Avery xuất hiện chi chít đường rạn. Đâu chỉ cơ giáp của Avery, Alvin bấy giờ còn phát hiện: Xung quanh cơ giáp của Avery, mặt đất nơi cậu ta đang đứng cũng hiện vô khối vết nứt.

Alvin bỗng sáng tỏ.

“Avery, nhận thua đi, cơ giáp của anh sắp rời ra rồi.”

Từ trên cao nhìn xuống cơ giáp màu đen, phát giác đối phương hoàn toàn không quan tâm mình, Alvin nhếch khóe miệng, vung đồ đao trong tay lên.

Chỉ cần một đao nhẹ nhàng —

Theo cánh tay cấp tốc hạ xuống, móng vuốt của Alvin vẽ ra một đường trăng lưỡi liềm trắng toát giữa không trung.

Avery không nghe Alvin nói gì với mình.

Ngay từ giây phút bắt đầu, cậu ta đã không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài, trong mắt cậu ta, ngoại trừ cơ giáp màu lam đang tấn công mình không ngơi nghỉ thì chẳng hề có bóng dáng thứ hai.

Động tác đỡ đòn liên hồi khá hao phí năng lượng, thể lực cậu ta đã chạm mốc cực hạn.

Đầu gối ghim thật sâu dưới đất, nếu không làm vậy, cậu ta nhất định sẽ ngã xuống. Nhưng ngay cả thế, động tác đỡ đòn vẫn hoàn mỹ vô khuyết. Nếu mỗi ngày bạn không ngừng lặp đi lặp lại một động tác trên vạn lần, thậm chí trên mười vạn lần, thì nó sẽ trở thành một phần trong phản xạ hình cung của bạn. Mặc kệ người khác công kích từ góc độ nào, thân thể Avery vẫn đỡ đòn hoàn hảo theo phản xạ.

Chẳng ai biết Avery giờ đây đã sắp cạn kiệt dầu.

Nhưng càng như vậy, động tác càng trở nên hoàn mỹ.

Huấn luyện cùng những người xuất sắc, bản thân cũng sẽ tiến bộ theo, mà Alvin còn nổi trội hơn người khác rất nhiều.

Ngày ngày lặp lại bài luyện tập khô khan vô vị, kỳ thực điều Avery cần là cơ hội thực chiến, hơn nữa phải là cơ hội thực chiến với đồng đội giỏi hơn. Hôm nay, Alvin tặng cậu ta cơ hội ấy.

“Sau chiêu phòng ngự, chỉ cần huých một khuỷu tay. Miễn là góc độ, độ mạnh và vị trí chuẩn xác thì chả ai né nổi cú này đâu, họ sẽ bay cái vèo ra ngoài liền…” Từng lời của lớp trưởng Mục Căn hiển hiện trong đầu Avery.

Cậu ta không bất ngờ.

Mỗi khi cậu ta mệt tới cực điểm, trước mắt hoa lên, ngay tiếp theo sẽ tê liệt ngã xuống, những lời này sẽ xuất hiện trong đầu. Động tác lúc ấy của lớp trưởng Mục Căn cũng hiển thị phá lệ rõ nét trước mặt. Giá mình làm được, giá mình có thể làm được bộ động tác kia, tưởng tượng đến cảnh kẻ địch bay đi cái vèo, Avery sẽ tỉnh táo ngay tắp lự.

Không phải chưa từng luyện tập động tác sau đó, nhưng cậu ta phản ứng quá chậm chạp, thân thể cũng luôn không nghe lời, chưa lần nào liên kết chính xác.

“… Miễn là góc độ, độ mạnh và vị trí chuẩn xác…” Mấy chữ này của lớp trưởng Mục Căn, Avery hoàn toàn không hiểu.

Tuy nhiên, thời khắc một đao của Alvin chém về phía mình, Avery bỗng giác ngộ triệt để.

Nháy mắt, khi đao cách cậu ta hơn mười cm, cơ thể Avery chợt bắn lên, đầu gối vặn vẹo, cơ thể biến thành trạng thái hết sức kỳ dị trong thời gian cực ngắn!

Khuỷu tay luôn chỉ che chắn trước ngực để phòng ngự tạo thành một góc độ kỳ quái, thứ làm từ hợp kim cứng rắn ấy rõ ràng đang hướng về phía kẻ địch.

Là một tư thế tấn công – Avery chỉ rành phòng ngự thoáng cái ý thức được điều này.

Chính là bây giờ!

“Sau chiêu phòng ngự, chỉ cần huých một khuỷu tay…”

“Chả ai né nổi cú này đâu!”

Vèo… một tiếng.

Cơ giáp của Alvin nháy mắt bay ra ngoài, sau đó —

Đầu của cơ giáp lại bị khuỷu tay mình vặn rụng!!!

Theo tiếng “Ầm –”, đầu của Đao phủ cũng lăn xuống bụi bặm, thân thể thì vỡ nát bấy tại nơi xa hơn chút.

Cơ giáp đeo mai rùa vừa dày vừa nặng trở thành cơ giáp duy nhất đứng trên sàn đấu.

Kim loại trên người từ từ bể nát, bong tróc rồi rơi xuống rào rào, song dù vậy, cậu ta vẫn không ngã xuống.

Thắng bại đã quyết —

“Học viện quân sự Colton vs Học viện tổng hợp đế quốc, ván thi đấu thứ tư kết thúc, người thắng: Học viện tổng hợp đế quốc.”

Không tiếng vỗ tay! Không tiếng hoan hô! Không có lấy một âm thanh! Mọi người ở đây bị cảnh tượng vừa nãy làm sốc đến ngu người rồi!

Sau khoảng lặng thật dài, rốt cuộc có người xé giọng hô to:

“Chiêu vặn đầu Achimota! Trời ơi! Là chiêu vặn đầu Achimota!”

—–

Nay tự dưng nghĩ tới mình cũng vô nghề được năm rưỡi rồi, nổi hứng ôn lại sản phẩm tập tành ngày đầu, và cảm thấy… ko tài nào chấp nhận nổi QAQ Chỉ muốn giấu nhẹm luôn cái bộ Long Quyến QAQ
Bình Luận (0)
Comment