Không Có Ngày Mai

Chương 42

BẢY GÃ ĐÀN ÔNG. BẢY MÓN VŨ KHÍ. Những khẩu súng dài của bốn tay cảnh sát là loại Franchi SPAS 12. Của Ý. Chắc chắn không phải chuẩn súng do NYPD trang bị. SPAS 12 là loại súng có vẻ ngoài đáng sợ, như thuộc về tương lai, một khẩu bán tự động, nòng trơn đạn cỡ 12 có tay nắm giống kiểu súng lục và báng gập. Về ưu điểm, có nhiều. Nhược điểm, có hai. Trước hết là chi phí, nhưng rõ ràng một số bộ phận chuyên gia trong lực lượng cảnh sát đã vui vẻ thông qua việc mua loại súng này. Cơ chế hoạt động kiểu bán tự động là nhược điểm thứ hai. Về lý thuyết, cơ chế này bị coi là không đáng tin cậy khi dùng cho súng dài hỏa lực mạnh. Người phải bắn hoặc người phải chết đều lo về chuyện đó. Có thể xảy ra trục trặc cơ khí. Nhưng tôi sẽ không đặt cược cho việc bốn trục trặc cơ khí xảy ra đồng thời, cũng cùng một lý do khiến tôi không mua vé số. Lạc quan là tốt. Tin tưởng một cách mù quáng thì không.

Hai nhân viên điều tra liên bang nắm khẩu Glock 17 trong tay. Súng ngắn tự động cỡ chín milimét của Áo, vuông vức như cái hộp, đáng tin cậy, đã được minh chứng hẳn hoi qua hơn hai mươi năm phục vụ hữu dụng. Cá nhân tôi thì hơi thích loại Beretta M9 hơn, cũng có xuất xứ Ý như Franchi, nhưng cả triệu lần như một, khẩu Glock cũng sẽ hoàn thành công việc của nó tốt như một khẩu Beretta.

Khi ấy công việc của nó là buộc tôi đứng yên, sẵn sàng làm trung tâm chú ý.

Tay chỉ huy nhóm nhân viên điều tra liên bang đứng chính giữa hình bán nguyệt. Ba tay đứng bên trái, ba tay ở bên phải. Ông ta đang cầm một thứ vũ khí mà tôi chỉ từng thấy trên truyền hình. Tôi nhớ nó rất rõ. Một kênh truyền hình cáp, trong một phòng motel ở Florence, Texas. Không phải kênh Quân sự. Mà là kênh National Geographic. Một chương trình về châu Phi. Không có những cuộc nội chiến, hỗn loạn cùng bệnh tật và nạn đói. Mà là một phim tư liệu về đời sống hoang dã. Đười ươi chứ không phải du kích[40]. Một nhóm nhà nghiên cứu động vật đang tìm kiếm một con đực trưởng thành lưng trắng. Họ muốn gắn thiết bị theo dõi bằng sóng điện từ vào tai nó. Con vật kia nặng hai trăm hai lăm ký. Một phần tư tấn. Họ hạ gục nó bằng một khẩu súng bắn tên nạp thuốc an thần dành cho động vật linh trưởng.

Đó là thứ mà tay cầm đầu nhóm nhân viên điều tra liên bang chĩa vào tôi.

Một khẩu súng bắn tên.

Người của kênh National Geographic đã nỗ lực đảm bảo với khán giả rằng quy trình trên là rất nhân đạo. Họ đã trình bày các biểu đồ chi tiết và mô phỏng của máy tính. Mũi tên là một hình nón nhỏ xíu có đuôi gắn lông, cùng một lưỡi dao phẫu thuật bằng thép. Phần đầu của lưỡi dao này là sứ vô trùng hình tổ ong chứa thuốc gây mê. Mũi tên bắn ra với tốc độ cao và thiết bị phẫu thuật sẽ cắm ngập khoảng một phân vào con đười ươi. Và dừng lại. Phần đầu muốn tiếp tục đi vào. Do quán tính. Định luật Newton về chuyển động. Lực va chạm và quán tính làm vỡ phần ma trận bằng gốm, chất gây mê trong hình tổ ong sẽ văng về phía trước chứ không phải nhỏ giọt, không hẳn phun. Giống như một lớp mờ sương dày đặc dưới da, làm các mô ướt sũng như kiểu tờ giấy ăn hút một tách cà phê bị đổ. Khẩu súng là loại bắn phát một. Nó phải nạp chỉ một mũi tên, và một bình khí nén rất nhỏ để tạo lực. Theo như tôi nhớ là khí nitrô. Việc nạp lại rất mất thời gian. Tốt hơn là nên bắn trúng ngay phát đầu tiên.

Trong bộ phim tài liệu, các nhà nghiên cứu đã bắn trúng ngay phát đầu. Con đười ươi choáng sau tám giây, và hôn mê sau hai mươi giây. Rồi sau mười giờ đồng hồ, nó tỉnh dậy với trạng thái sức khỏe hoàn hảo.

Nhưng nó lại nặng gấp đôi tôi.

Phía sau tôi là quầy tiếp tân của khách sạn. Tôi có thể cảm nhận được nó ở sau lưng. Quầy có rìa rộng khoảng ba lăm phân nằm cách mặt sàn chừng hơn một mét. Cao ngang tầm quầy bar. Tiện cho một vị khách bày giấy tờ của mình ra. Tiện để ký mọi thứ. Sau rìa, mặt phẳng sụt xuống thành ngang tầm bàn làm việc thông thường cho nhân viên. Sâu xuống chừng non tám chục phân. Hoặc hơn nữa. Tôi không chắc. Nhưng tất thảy trở ngại là một rào cản cao và rộng không thể vượt qua ở tư thế đứng. Nhất là khi đang quay mặt ở hướng không thích hợp. Và dù sao thì cũng vô ích. Nhảy qua quầy cũng chẳng đưa tôi vào một phòng khác. Tôi sẽ vẫn ở đó, ngay sau quầy thay vì đứng phía trước. Chẳng kết quả gì, mà thậm chí còn tổn hại lớn nếu tôi vụng về rơi đúng một chiếc ghế lăn hay vướng phải dây điện thoại.

Tôi quay đầu liếc phía sau mình. Chẳng có ai ở đó. Đám nhân viên lễ tân đã chuồn ra, cả trái lẫn phải. Họ đã được huấn luyện, có lẽ thậm chí đã tập dượt. Bảy kẻ phía trước tôi có mặt thoáng để khai hỏa.

Không đường tiến, chẳng có đường lui.

Tôi đứng yên.

Tay cầm đầu nhóm nhân viên điều tra liên bang đang ngắm dọc theo nòng khẩu súng phóng tên và chĩa thẳng vào đùi trái tôi. Đùi trái tôi tạo thành một mục tiêu tương đối lớn. Không có mỡ dưới da. Chỉ có thịt cứng, đầy mao mạch và những thứ giúp lưu thông máu nhanh chóng, hiệu quả. Hoàn toàn không được bảo vệ trừ chiếc quần mới màu xanh nước biển may bằng chất vải cô tông mỏng mặc cho mùa hè.

Đừng đến mà ăn mặc như thế, nếu không ông chẳng vào được đâu. Tôi gồng lên, như thể sức căng cơ sẽ khiến thứ khốn kiếp kia nảy ra. Rồi tôi lại thả lỏng. Sức căng cơ còn chẳng giúp gì cho con đười ươi, nên sẽ chẳng giúp gì cho tôi. Xa thật xa sau bảy gã này, tôi có thể trông thấy một nhóm nhân viên cấp cứu trong góc tối. Đồng phục của cơ quan cứu hỏa. Ba đàn ông, một phụ nữ. Họ đang đứng chờ đợi. Họ đã chuẩn bị sẵn sàng một chiếc cáng có bánh xe.

Khi tất cả những cách thức khác đã thất bại, hãy bắt đầu nói chuyện.

Tôi lên tiếng, “Nếu các ông có thêm câu hỏi, tôi rất sẵn lòng ngồi xuống để nói chuyện. Chúng ta có thể uống thêm cà phê, tiến hành mọi việc một cách văn minh. Cà phê không chất cafêin, nếu các ông thích. Vì giờ đã muộn rồi. Họ sẽ pha đồ mới, tôi chắc chắn thế. Gì thì đây cũng là khách sạn Four Seasons.”

Tay cầm đầu nhóm nhân viên điều tra liên bang không trả lời. Thay vào đó hắn bắn tôi. Bằng khẩu súng phóng tên, từ cự ly khoảng hai mét rưỡi, thẳng vào phần thịt ở đùi tôi. Tôi nghe thấy tiếng nổ của khí nén và cảm thấy đau ở chân. Không phải một cú chích. Một cú thọc bằng loại ống tiêm to, cùn, như một vết thương bởi dao gây ra. Rồi chốc lát chẳng thấy gì, như thể không tin. Rồi đến phản ứng mạnh, giận dữ. Tôi nghĩ nếu là đười ươi thì tôi muốn bảo đám nghiên cứu chết tiệt kia ở nhà và để cho đôi tai tôi được yên.

Tay cầm đầu hạ khẩu súng xuống.

Trong một giây, chẳng có chuyện gì xảy ra. Rồi tôi thấy nhịp tim mình tăng dần rồi huyết áp tăng vọt rồi lại hạ rất nhanh. Tôi nghe thấy tiếng rần rật ở hai thái dương, như thức ăn Trung Quốc cách đây hai chục năm[41]. Tôi nhìn xuống. Phần đuôi có lông của mũi tên bám chặt vào quần tôi. Tôi lôi nó ra. Lưỡi dao lấm tấm máu. Nhưng phần đầu đã biến mất. Chất liệu gốm đã rã thành bột và phần chất lỏng nó chứa đã nằm trong cơ thể tôi, đang phát huy tác dụng. Một giọt máu lớn chảy ra từ vết thương, thấm vào vải cô tông của chiếc quần tôi mặc, chạy theo thớ vải như tấm bản đồ mô tả một đại dịch đang lan khắp các con đường trong thành phố. Tim tôi đang đập mạnh. Tôi có thể cảm nhận máu đang rần rần chảy khắp nơi trong cơ thể. Tôi muốn dừng nó lại. Không cách nào làm được việc ấy. Tôi tựa người vào quầy. Chỉ tạm thời thế, tôi nghĩ vậy. Cho bớt phần nào. Dường như bảy gã đàn ông phía trước tôi đột ngột tránh sang bên. Như một chiến thuật phòng thủ khi chơi bóng chày. Tôi không chắc là họ đã di chuyển hay là tôi di chuyển đầu mình. Hoặc có lẽ căn phòng đã chuyển động. Chắc chắn tất cả mọi thứ đều xoay vòng rất nhanh. Một kiểu cảm giác xoay tít. Rìa của quầy lễ tân va vào phía dưới xương vai tôi. Hoặc nó đang nâng lên hoặc tôi đang trượt xuống. Tôi đặt hai bàn tay về sau, ép xuống mặt quầy. Tôi cố gắng giữ nó đứng yên. Có thể là giữ tôi lại. Chẳng ăn nhằm gì. Rìa quầy va vào gáy tôi. Đồng hồ trong đầu tôi hoạt động không chuẩn. Tôi cố đếm từng giây. Tôi muốn đếm tới chín. Tôi muốn trụ lâu hơn con đười ươi lưng trắng. Chút kiêu hãnh cuối cùng còn lại. Tôi không chắc mình có thành công hay không.

Mông tôi chạm xuống sàn. Mắt tôi không còn nhìn thấy gì. Thị lực tôi không mờ hay tối đen đi. Thay vào đó nó lại sáng lên. Đầy những hình thù màu bạc xoay tít, chớp lóa theo chiều ngang từ phải qua trái. Như trò đu quay ở hội chợ chạy nhanh quá ngàn lần mức bình thường. Rồi tôi bắt đầu những giấc mơ điên rồ, gấp gáp, nghẹt thở, sống động. Đầy hoạt động và màu sắc. Sau đó tôi nhận thấy rằng sự khởi đầu của những giấc mơ đánh dấu thời điểm tôi chính thức ngất đi, nằm gục trên sàn sảnh khách sạn Four Seasons.
Bình Luận (0)
Comment