Không Có Tiền Ly Hôn

Chương 15

“Nếu bên đó không định thật sự đẩy Điệp tới tinh khu Navi, vậy chúng ta cũng chẳng cần để ý tới đặc phái viên đó làm gì.”

Một sĩ quan khác phụ hoạ: “Đúng thế. Từ ghi chép hội nghị này có thể thấy được bọn họ đang nóng lòng lấy được tự liệu đáng tin cậy về tình huống nội bộ của chúng ta. Trên phi thuyền hay trên người đặc phái viên chắc hẳn sẽ giấu một lượng lớn thiết bị quay chụp. Chúng ta cứ dứt khoát không cho họ vào trong, cứ để bọn họ chụp quanh biên giới thôi.”

“Như vậy không ổn lắm.” Một sĩ quan trẻ tuổi khác phản đối, “Chưa bàn tới tính xác thực của bản ghi chép này, cứ xem như là thật thì tới lúc đó dư luận sẽ thế nào đây? Điệp đã muốn tiến vào Navi, chúng ta lại một mực cự tuyệt giao lưu với bên ấy, giữ thái độ thờ ơ. Chúng ta đều biết đây chỉ là ngụy trang, nhưng dân chúng thì không. Hơn nữa, tôi vẫn khá hoài nghi tính xác thực của tình báo này. Ghi chép chi tiết về hội nghị bàn tròn như vậy lại thật sự có thể tuồn ra ngoài sao? Không đến mức độ trong mười hai Nghị sĩ có kẻ phản bội chứ đâu nhỉ?”

Một sĩ quan khác nói: “Sao nói vậy được, phản bội gì chứ? Phải gọi là kẻ sĩ biết nhìn thời!”

“Ông có cần nhất định phải tranh cãi với tôi thế không?”

Adrian gõ lên bàn một cái, “Thôi ngay! Hai người các cậu tự nói ý mình, có lần nào họp mà không cãi nhau không hả? Ra ngoài mà đánh một trận đi kìa?”

Hai sĩ quan nọ bất mãn ngậm miệng không nói tiếp nữa.

Liên lạc viên ngồi bên trái Adrian nói: “Liên quan tới chuyện này… căn cứ vào tin tức mấy ngày trước chúng ta bất ngờ nắm được,” anh ta nhìn thoáng qua Fayn ngồi đối diện, “Mặc dù không rõ thao tác cụ thể ra sao, nhưng phần ghi chép này đúng là có khả năng truyền ra được.”

Fayn tán đồng gật đầu một cái.

Cả bàn họp đều châu đầu ghé tai nghị luận, lại có sĩ quan khác đề nghị: “Vậy chọn địa điểm gặp bên ngoài tinh khu Navi thì sao?”

“Người đó là đặc phái viên tới ‘Khảo sát chủ tinh tinh khu Navi có phải là nơi thích hợp để thành lập trạm tín hiệu hay không’, không gặp ở chủ tinh chỉ sợ họ sẽ không chịu đâu.”

“Chỉ cần vào trong Navi, đi đâu còn không phải đều do bên ta định đoạt hay sao? Chẳng lẽ bọn họ lại có thể cưỡng ép đáp xuống chủ tinh?”

“Vấn đề là ta đang không muốn họ vào được Navi! Trang thiết bị quay chụp trên phi thuyền được nhắc đến trong cuộc họp này có thể phát hiện được phạm vi vũ khí laser trong nửa hành tinh. Các tinh cầu của chúng ta cái nào mà không có vũ khí laser chứ hả?”

Adrian bỗng nói: “Bạch Thuẫn tinh.”

Tất cả mọi người đều sững sờ, Fayn là người kịp phản ứng đầu tiên, nói: “Đúng nhỉ! Trên Bạch Thuẫn tinh không có! Đừng nói vũ khí laser hay vũ khí lượng tử, ngay cả vũ khí nóng trên đó cũng không có bao nhiêu, đủ cho họ thăm dò thỏa mái.”

Bạch Thuẫn tinh là một tinh cầu còn đang tranh chấp. Tinh cầu này nằm trên ranh giới giữa Navi và tinh khu bên cạnh. Trên bản đồ hành chính, nơi đây thuộc về tinh khu Labor sát vách Navi. Ba năm trước, dưới mặt đất của tinh cầu này phát hiện một lượng lớn các khoáng thạch quý giá, Điệp phán định chuyển đổi tinh cầu Bạch Thuẫn từ một tinh cầu cư trú thành tinh cầu tài nguyên, đề nghị tất cả người dân ít ỏi sống trên tinh cầu này di cư sang nơi khác.

Tinh cầu này tuy không giàu có, giao thông bất tiện, nhưng con người nơi đây lại chất phác. Dân cư đều mang lòng trung thành sâu sắc với tinh cầu này, không muốn nơi chôn rau cắt rốn của mình bị sụp đổ, cả tinh cầu trở thành một khu mỏ lạnh lẽo. Nghị viện phân khu tinh cầu Labor nhiều lần kiến nghị lên Thủ đô tinh, yêu cầu giữ lại phần đất đai cư trú, thậm chí mong muốn có thể để dân cư nơi đây ở lại tinh cầu Bạch Thuẫn, để tinh cầu trở thành trạng thái nửa khai thác nửa cư trú, nhưng đều bị bác bỏ.

Một năm sau, công ty nhận thầu đã lựa chọn xong, kế hoạch khai thác đã được đề ra, mắt thấy cư dân ở đây đều sắp bị cưỡng chế di dời, tinh cầu Bạch Thuẫn đã xin sự trợ giúp của  tinh khu Navi. Chưa đến một tuần sau đó, Nghị viện địa khu Bạch Thuẫn tinh tuyên bố thoát ly khỏi Nghị viện phân khu Labor, sát nhập vào Nghị viện phân khu Navi. Nhóm Nghị viên của tinh khu Labor đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua, tuyên bố với bên ngoài rằng đã bị quân đội tinh khu Navi uy hiếp, cân nhắc tới an toàn mới ngầm đồng ý để Bạch Thuẫn tinh thoát ly khỏi tinh khu Labor. Chờ tới khi người của Thủ đô tinh đuổi đến, nơi đây sớm đã được tinh khu Navi khống chế, chỉ đành bị ngăn bên ngoài đường biên giới mới được khuếch trương.

Thủ đô tinh không thừa nhận hiệp nghị này. Trong bản tinh đồ được phát hành chính thức, Bạch Thuẫn tinh vẫn nằm trong tinh vực của tinh khu Labor, chỉ là trên thực tế tinh cầu này đã trở thành tinh cầu nằm ở rìa ngoài của Navi.

“Chẳng bằng cứ để họ tiến vào Navi. Trong cuộc họp chẳng phải đã bàn rất rõ rồi sao, phi thuyền của đặc phái viên sẽ không bay theo lộ tuyến cố định. Để tránh khỏi tầm mắt của công chúng sẽ bay vòng về phía nam tinh khu Labor. Nói cách khác, bọn họ sẽ nhập cảnh từ biên giới phía nam của chúng ta. Chúng ta chỉ cần chặn họ lại ngay ở Labor, sau đó ép người phải đổi tuyến đường đáp cánh xuống Bạch Thuẫn tinh là được.” Adrian dứt khoát nói.

Có một đoạn ghi chép về cuộc họp mà hắn còn nhớ rất rõ, Chung Yến vì miêu tả kỹ càng về tuyến đường dự định mà còn bị Bard châm chọc: “Loại chuyện này cậu có thể về thương lượng với người của mình, không cần phải trình bày với chúng tôi.”

Các sĩ quan ngồi đây đều không khỏi giật mình, Fayn do dự nói: “Chỉ huy, chúng ta cứ trực tiếp dùng vũ lực ép người như vậy sao? Đó chính là người của Thượng nghị viên đấy, không phải nên tiên lễ hậu binh, ít nhiều gì cũng nên lá mặt lá trái trước…”

“Không.” Adrian quả quyết nói, “Muốn tới địa bàn của tôi thì phải theo quy củ của tôi.”

“Chỉ huy! Anh đại, anh đại chờ đã!” Fayn đuổi theo Adrian, theo chân hắn vào văn phòng. “Đừng đi nhanh như vậy chứ, kể tôi nghe xem, cậu có ý nghĩ gì với đặc phái viên kia đúng không.”

“Nghĩ gì?” Adrian nói: “Không nghĩ gì cả.

Fayn: “Sao cậu lại không nghĩ gì được? Vào tới Navi còn không phải là mặc cho chúng ta định đoạt sao, bắt về xong muốn làm thịt kho hay thịt chiên cậu cũng nên nói chứ, đỡ cho thuộc hạ làm việc không hợp ý cậu.”

Adrian trầm giọng nói: “Đừng đụng tới cậu ta!”

Vừa dứt lời, cả hai đều sững sờ. Adrian không được tự nhiên bổ sung: “Chung Yến là dân văn phòng, cả đời chưa từng đánh nhau, các cậu cho là tôi định sẽ dân binh tới đánh một người mà tay còn không đánh nổi ai như vậy sao. Đám các cậu không mất mặt nhưng tôi thì có đấy… Vẻ mặt đó là ý gì?”

“Xem cái vẻ mặt không kìm nổi của cậu kìa. Có phải cậu vẫn còn thích cậu ta đúng không?”

“Câm miệng.”

“Cậu đừng nhắc tới việc này với cái thái độ đó có được không.” Fayn vẫn luôn tốt tính cũng không khỏi hơi phật lòng, “Năm đầu tiên tới Navi, cái dáng vẻ như muốn chết của cậu là cho ai nhìn hả! Sau này cậu nói mình đã tỉnh táo lại, nhưng tôi cũng đâu có mù, ở Học viện tinh… Cậu căn bản không quên được cậu ta. Thứ cho tôi nói thắng, nhiều năm như vậy cậu còn chẳng quên được, cả đời này e cũng chẳng quên nổi đâu. Nếu đã không buông bỏ được, vậy thì đừng giao phần tiền phạt kia nữa, kết hôn rồi tìm lý do gì đó nhốt người ở Navi luôn đi. Nhốt vào phòng tối xong, cậu muốn làm gì còn không được?”

Adrian lạnh lùng nói: “Có phải cậu điên rồi? Đó là giam giữ bất hợp pháp.”

“Bất… cái gì cơ? Tôi nói này, cậu còn chiếm hẳn một tinh khu bất hợp pháp rồi cơ đấy…”

“Fayn, tôi sẽ không gặp lại cậu ta nữa.” Adrian hơi do dự nhưng vẫn tiếp tục nói, “Cậu ấy sẽ làm nhiễu loạn suy đoán của tôi.”

Fayn hỏi theo: “Phán đoán gì”

“Cậu không nhìn ra sao? Nhìn thấy cậu ấy sẽ rất dễ không kiềm chế được cảm xúc, hơn nữa…” Adrian nhớ lại hình ảnh Chung Yến đuôi mắt đỏ bừng, khuôn mặt dính đầy nước mắt trong hành lang nhỏ u ám, lại nhớ tới bóng dáng cuộn mình của trong máy quay theo dõi, lại thêm Fayn mới rồi nói “nhốt trong phòng tối”, cổ họng không tự chủ được mà khẽ lên xuống. Hắn nhắm mắt lại, nói: “Tóm lại, cậu ta sẽ quấy nhiễu tới tôi. Chuyện này hãy cứ để cậu và người liên lạc làm đi. Tôi sẽ không gặp cậu ta đâu.”‘

***

“Tiểu Yến,” Adrian ôm lấy Chung Yến từ phía sau, chôn đầu lên vai y, “Tớ đói quá rồi, còn bao lâu nữa vậy…”

“Sắp xong đây rồi! Chung Yến nhanh tay thêm một thìa gia vị vào trong nồi. Adrian cao hơn y không ít, gần như ôm cả người y vào lòng, khiến y nấu ăn rất bất tiện. Tuy vậy y không bảo đối phương buông ra, cứ tiếp tục dùng tư thế khó khăn như vậy mà làm đồ ăn.

“Đói lắm à? Tớ múc một bát nhỏ cho cậu ăn lót dạ trước nhé? Xin lỗi cậu, hôm nay tớ tan học muộn quá.” Y hơi bất an nói, “Lần sau tớ sẽ đi nhanh hơn, để cậu về đến là nhất định đã có đồ ăn…”

Chỉ còn nửa năm nữa là sẽ tốt nghiệp, bất an trong lòng y càng ngày càng mãnh liệt. Adrian có suy nghĩ muốn tới tinh khu Navi dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, Adrian còn nói Fayn cũng có suy nghĩ này.

Fayn Suster từ sau khi phân viện đã là bạn tốt cùng lớp với Adrian. Ngày đầu tiên khai giảng của năm hai, Adrian trở về đã nói với Chung Yến rằng mình gặp được một người bạn cùng chung chí hướng cực kỳ hợp ý.

Chung Yến chỉ có một người bạn là Adrian, Adrian lại có rất nhiều bạn bè. Trong số đó, Fayn ngay lập tức được hắn coi là anh em tri kỷ tót, thậm chí còn từng bàn với Chung Yến muốn mời Fayn tới ký túc xá họ chơi.

Ký túc xá của họ là nơi của riêng hai người, sao có thể để người khác đến được! Chung Yến biết bản thân xuất thân bình thường, sợ làm gì không đúng sẽ khiến Adrian sinh lòng chán ghét, sau đó sẽ không thân cận với mình nữa, bởi vậy mà y cực ít khi từ chối Adrian chuyện gì, luôn cố gắng dùng hết khả năng để thoả mãn yêu cầu lớn nhỏ của hắn, chỉ riêng lần đó lại rất kiên quyết.

Học viện quân sự cách khu ký túc của họ rất xa, Adrian cũng không biết nấu cơm, Chung Yến bèn phụ trách nấu cơm tối hàng ngày. Về sau Adrian phàn nàn đồ ăn ở nhà ăn Học viện quân sự không ngon, Chung Yến lại dứt khoát mua hộp cơm, kiêm luôn cả việc làm bữa sáng bữa trưa cho hắn.

Cũng may thành tích của y đủ loá mắt, chẳng những được miễn học phí mà học bổng cũng rất đầy đủ, dư xài tiền hai người ăn uống cơm nước.

“Adrian,” Bữa cơm tối ngày hôm đó, Chung Yến thử thăm dò hỏi, “Nếu như… có người có quan điểm khác cậu, mục đích khác cậu, nhưng vì để thực hiện được mục đích của mỗi người mà các cậu cần cùng làm một chuyện thì cậu có hợp tác với người đó không?”

Adrian dứt khoát nói: “Không. Dĩ nhiên là tớ sẽ tìm người có cùng chung chí hướng để hợp tác rồi, cần gì phải dây dưa với người có quan điểm khác mình làm gì. Sao vậy? Lại là đề xã luận hử.”

“Ừ… ừ.” Chung Yến cúi đầu, đẩy đĩa sườn xào chua ngọt tới trước mặt hắn, “Món cậu thích ăn này, hôm nay đổi loại giấm khác đấy, ăn thử xem thế nào.”

Đánh lừa cậu ấy rồi nói: Cậu muốn đi trường kỳ kháng chiến, còn tôi muốn cùng cậu nội ứng ngoại hợp thôi. Trong lòng Chung Yến có một âm thanh: Dù sao chuyện muốn làm cũng giống nhau, cậu ấy tín nhiệm mày vậy mà, không nhìn thấy sao!

Nhưng có thật sự là vậy không…

Chung Yến trằn trọc trong đêm. 

Không phải đâu, mày biết mày không muốn trường kỳ kháng chiến gì cả mà, cũng phải vì muốn cùng cậu ấy nội ứng ngoại hợp, mày chỉ vì chính mày thôi. Lừa ai cũng được, đó là Adrian… Sao có thể lừa gạt cậu ấy chứ.

“… Thưa cậu! Cậu Chung! Cậu Chung!”

Có người đang gõ cửa ầm ầm bên ngoài. Chung Yến bị đánh thức, y kéo mình khỏi mộng cảnh của bảy năm trước trở lại hiện thực chỉ trong nửa giây —— Y đang ở trên phi thuyền tới tinh khu Navi. Hiện giờ đã là ngày thứ tư, bọn họ chỉ còn cách Navi một tinh khu nữa.

Y vừa vội vàng thay quần áo, vừa cao giọng hỏi Bayer ngoài cửa: “Chuyện gì vậy?”

“Có kẻ chặn đường phi thuyền chúng ta!”

Cũng phù hợp với phong cách của Adrian đấy nhỉ, Chung Yến không quá bất ngờ. Y mở cửa, nói chuyện với Bayer bên cạnh: “Họ muốn gì? Yêu cầu hội đàm bên ngoài tinh khu Navi sao? Tôi đã nói là không thể rồi…”

“Cậu Chung, kẻ chặn đường chúng ta không phải người của Navi.” Vẻ mặt Bayer cực kỳ khó nhìn, lão ngắt lời: “Là cướp vũ trụ, chúng muốn tiền.”

- Hết chương 15-
Bình Luận (0)
Comment