Không Có Tiền Ly Hôn

Chương 47

Adrian vốn định ở lại Bạch Thuẫn tinh một đêm rồi hôm sau về chủ tinh Navi đón Chung Yến, nhưng giờ hắn lại đi suốt đêm trở về nhà.

Chung Yến không có trong phòng, Adrian mở cửa sân sau ra.

Thỏ khổng lồ vũ trụ non nằm nghiêng trên bãi cỏ, Chung Yến đang ngồi trên lưng nó, trên vai còn có một nắm be bé màu trắng đang nằm sấp, chính là con thỏ con bình thường kia.

Hai con thỏ đều đang ngủ, Chung Yến ngẩng đầu nhìn trời đầy sao mà ngẩn người.

“Chung Yến.”

Adrian gọi tên y, Chung Yến ngồi trên lưng thỏ cúi đầu xuống, thần sắc vẫn bình tĩnh như nước, y nói: “Gặp nghị viện Cayman rồi à? Không phải nói tối nay không về sao?”

Y biết hắn đã hay chuyện. Cũng không lạ, trước khi hắn vội vàng đi còn xác nhận lại thời gian ban bố lệnh cấm kia với Intron. Hành động này chẳng mấy đã truyền đến tai Chung Yến ở đây, Chung Yến tự nhiên hiểu rằng hắn đã phát hiện.

“Tin tức của cậu cũng nhanh thật đấy.” Adrian nói.

Chung Yến gục gặc: “Nhờ tinh lực và tiền bạc tôi bỏ vào thôi.”

Adrian nhất thời có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng nhìn thấy trên vai Chung Yến còn có một cục lông trắng đang nằm sấp xong, ánh mắt bỗng ngừng lại, bật thốt nên lời: “Con thỏ trên vai cậu đến cùng là từ đâu ra?”

Chung Yến cười khẽ một tiếng: “Đừng gắt. Đây là tôi nhờ ông chủ nhà hàng beefsteak mua hộ.”

“Cậu với ông chủ nhà hàng đó cùng phe từ bao giờ vậy?”

“Cậu đừng nói khó nghe vậy. Hôm đó trở về lấy khăn quàng tôi và ông chủ nói chuyện rất hợp cạ nên lưu phương thức liên lạc của nhau thôi.” Chung Yến lấy bé thỏ trên vai xuống, thả trong bàn tay rồi nhẹ nhàng vuốt lông cho nó, “Tôi ở tinh khu Navi không có nhân thủ, theo tôi được biết, người của Thượng nghị viện an bài vào cũng không thành công, cậu cứ yên tâm đi.”

“Tôi biết. Hôm nay họ có nói với tôi, Tiêu bản có một quy tắc là không động đến tinh khu Navi.” Adrian đứng cách Thỏ khổng lồ mấy bước, tiếng hắn không lớn, nhưng giữa đêm yên tĩnh lại nghe dị thường rõ ràng, “Vì sao?”

“Tiêu bản là một tổ chức cố gắng lật đổ sự thống trị của trí tuệ nhân tạo, phương hướng tiếp cận trọng điểm đương nhiên là Thủ đô tinh – bản thể của trí tuệ nhân tạo, tôi thám thính tình báo của đồng minh làm gì?”

Adrian không nói một lời, đứng trên mặt đất, ngẩng đầu chăm chú nhìn y. Đối mặt mấy giây, Chung Yến nói: “Được rồi. Bởi vì tôi biết cậu ghét nhất loại chuyện này, một khi sắp xếp người bị cậu phát hiện, sau này sẽ không thể hợp tác.”

“Vậy nên, lần chúng ta chạm mặt ở ngoài cửa hàng tiêu bản không phải là ngẫu nhiên.” Adrian nói, “Nói như vậy, sau cửa hàng nước trái cây, cậu chính là người mua cửa tiệm đó.”

“Cửa hàng nước trái cây không hề đóng cửa, là tôi ra giá cao mua lại.” Chung Yến dời ánh mắt, nhìn thẳng phía trước, “Bảy năm, tôi không liên lạc được với cậu, rốt cuộc có một cơ hội có thể gặp được cậu nên mới tới đó chờ.”

“Nếu tôi không nhận lời mời, không đến lễ kỷ niệm thành lập trường thì sao?”

“Cậu sẽ đến. Nếu cậu không nhận lời mời, rất nhanh sau đó sẽ nhận được tin tức của Tiêu bản nói rằng chúng tôi hi vọng cậu đích thân tới lấy danh sách quan trọng kia. Nếu cậu cự tuyệt, tôi sẽ an bài một thành viên quan trọng trong tổ chức tới học viện, chuyển lời tới cậu rằng cao tầng của tổ chức muốn gặp trực tiếp cậu một lần. Nếu cậu vẫn do dự, tôi sẽ tiếp tục thêm cược, tới khi cậu đồng ý tham gia ngày kỷ niệm mới thôi.”

“Chỉ vì gặp tôi?”

“Chỉ vì gặp cậu.”

Adrian hỏi: “Đã gặp rồi, sau cậu không nói cho tôi biết?”

“Nói cho cậu thì có ý nghĩa gì?” Chung Yến một lần nữa nhìn về phía hắn, hỏi ngược lại, “Để cậu đoạn tuyệt tiếp xúc với Tiêu bản sao? Tôi hiểu cậu rất rõ, cậu không thích người động tay chân sau lưng mình. Nguyên nhân duy nhất cậu có thể khoan nhượng đối với mấy thủ đoạn không đàng hoàng chính là cậu cảm thấy điểm khởi đầu của tổ chức này là chính xác. Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết. Nhưng nếu cậu biết người đứng đầu tổ chức ngầm này là tôi, mà tôi căn bản không quan tâm ý chí của nhân loại tự do hay không tự do, cậu sẽ tiếp tục hợp tác chứ?”

“Đây chính là lý do tôi vội vã trở về để xác nhận lại với cậu. Lúc trước tôi từng hỏi cậu vì sao tới tinh khu Navi, cậu nói Điệp và Pearson hợp mưu uy hiếp tới vị trí của cậu, nhưng Tiêu bản thực chất đã biết Điệp có biến hóa từ lâu. Cậu đã có ý định lật đổ thống trị của Điệp từ nhiều năm trước rồi. Vậy thì vì sao?” Adrian gằn từng chữ hỏi, “Đến cùng là cậu muốn gì?”

Chung Yến không trả lời ngay. Y lần nữa thả bé thỏ trắng đang ngủ trong tay lên vai, đứng lên trên lưng thỏ khổng lồ, ánh mắt nhìn về chân trời lấp lánh sao phía sau, gần như khẽ khàng thở dài: “Trời sao đẹp thật đấy. Chỉ có đứng càng cao… mới có thể nhìn thấy cảnh sắc càng đẹp.”

Đứng trên lưng thỏ, Chung Yến hạ tầm mắt, từ trên cao nhìn về phía Adrian. Y đưa một tay đè lên vị trí dưới xương sườn mình —— Adrian biết, nơi đó có một vết sẹo đầy khuất nhục, là ấn ký từ thời niên thiếu bất cam của Chung Yến.

“Không đủ cao. Cái gọi là mười hai người có uy quyền nhất, thực chất cũng không phải là ngang vai ngang vế. Dù có như nhau… Vậy cũng chẳng tính là uy quyền nhất, dưới một ‘người’, trên vạn người.” Tiếng Chung Yến rất khẽ. Nếu như thời khắc này ngừng lại, nhìn dung nhan tuyệt mỹ mang theo nụ cười bình thản của y, không ai sẽ nghĩ rằng giờ phút này y đang thổ lộ lòng mình: dã tâm to lớn nhất nhất của con người, giữa thời đại thịnh thế phồn vinh, giữa Liên Bang mênh mông vô số tinh cầu.

“Mười hai người đứng cùng nhau, quá chật chội. Tôi muốn trở thành vị trí cao nhất, độc nhất vô nhị.”

Cho dù là Adrian hồi lâu cũng không thể nói ra lời. Thỏ bự đang nằm nghiêng, Chung Yến thuận theo chân nó đi xuống, vòng qua con thỏ đi về hướng nhà.

“Trở về rồi nói tiếp.” Lúc đi qua Adrian, Chung Yến nói.

Adrian không nói gì, đi theo sau y. Hai người vào trong nhà, Chung Yến nhẹ nhàng đặt bé thỏ đang ngủ say trên vai vào trong rương, sau đó ngồi xuống ghế salon đối diện với Adrian.

Y vừa mới ngồi xuống, Adrian đã chất vấn: “Cậu lừa dối họ.”

“Trên đời này, ngoại trừ cậu, ai tôi cũng từng lừa dối cả, cậu đang nói tới ai?”

Thấy y không hề có chút ý thẹn nào, Adrian nén giận nói: “Những thành viên nhiệt huyết của Tiêu bản, cậu lợi dụng họ để thực hiện tư dục cho bản thân! Họ cho rằng mình cố gắng vì lật đổ trí tuệ nhân tạo, thế nhưng thực tế lại là đang trợ giúp cậu thượng vị!”

“Tôi muốn thượng vị là thật. Nhưng điều kiện tiên quyết là vị trí kia phải là con người đảm nhận. Không có lừa dối hay không lừa dối gì cả, Tiêu bản thành lập hơn bốn năm, mỗi việc làm đều là vì khôi phục nhân loại tự trị. Mà một khi nhân loại tự trị trở thành hiện thực,” Chung Yến nói, “Luôn sẽ cần người đứng đầu.”

“Và người đó không nên là cậu.”

“Vì sao lại không thể là tôi?”

“Bởi vì cậu không phù hợp!” Adrian sắc bén nói, “Trong lòng cậu căn bản không có thiên hạ, không có đại nghĩa, chỉ có tư dục của bản thân!”

Chung Yến trầm mặc hai giây, bỗng nhiên nói: “Cậu không cảm thấy bản thân quá hà khắc với tôi sao?”

“Cái gì?” Adrian khó tin hỏi lặp lại, “Tôi, quá hà khắc với cậu?”

Chung Yến hít sâu một hơi, “Tôi vào Thượng nghị viện bảy năm, tự hỏi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với thiên hạ, với đại nghĩa. Nếu tới ngày ấy, tôi có thể đi đến vị trí kia, tự nhiên cũng sẽ cẩn trọng. Thánh nhân luận tích, không luận tâm; mà cậu lại yêu cầu tôi phải thánh nhân còn hơn cả thánh nhân nữa! Một nhà lãnh đạo chỉ cần có thể quản lý tốt lãnh thổ, tạo phúc cho người dân của anh ta, vậy thì trong lòng hắn rốt cuộc là thiên hạ hay quyền lực, động cơ là vì toàn dân hay vì củng cố địa vị, có gì khác nhau?”

“Có.” Adrian lạnh lùng nói, “Hoàn toàn khác.”

Ánh mắt Chung Yến cũng nghiêm túc, y ngồi đó, biểu lộ trên mặt dần nhạt đi, tới khi chỉ còn lại một mặt nạ không tì vết, y nhẹ nói: “Thì có sao? Khắp thiên hạ cũng chỉ có cậu biết. Nếu như đại sự có thể thành, ngày sau bàn đến công huân, tôi dĩ nhiên sẽ… thuận theo mà làm.”

Adrian cười nhạo nói: “Chung Yến, cậu từng nói tôi ngây thơ, nhưng không biết hai chúng ta ai ngây thơ hơn ai —— cậu cho rằng chỉ bằng những âm mưu quỷ kế cậu dùng để tranh đấu kia đã có thể lật đổ hệ thống thống trị xã hội loài người hơn trăm năm, sau đó yên ổn quá độ quyền lực sao? Cái chúng ta đang bàn chính là triệt để phá hủy một thời đại, không phải là cuộc cạnh tranh vị trí hội trưởng với mấy đàn anh đàn chị như khi ở học viện! Cậu không phải đến thăm dò quân tình của Navi sao? Xem ra trong thời gian ngắn chúng ta tạm thời cùng trên một con thuyền. Nếu cậu đã thành thật, tôi cũng không ngại tiết lộ một sự thật khác cho cậu. Cách đây không đâu, tinh khu Navi, đã không còn tồn tại.”

Chung Yến cả kinh, hỏi: “Có ý gì? Thế nào gọi là tinh khu Navi không còn tồn tại? Chúng ta bây giờ không phải đang ở chủ tinh tinh khu Navi sao?”

“Nơi này là quân đội Navi, không phải tinh khu Navi.”

Liên Bang hiện giờ có tổng cộng năm mươi ba tinh khu, trong mỗi tinh khu đều có một hoặc nhiều tinh cầu được quân sự hóa, những quân đội Liên Bang đóng quân trên đó được gọi là quân đội.

Quân đội nguyên bản của tinh khu Navi vốn nằm ở những tinh cầu khác. Nhưng sau khi Adrian dùng vũ lực chiếm lấy nghị viện nơi đây, tổng bộ cấp cao trong đó được dời về chủ tinh Naviland. Chung Yến nghĩ tới đây, chậm rãi nói: “Hiện giờ tổng bộ các cậu ở đây, gọi nơi này là quân đội… cũng đúng.”

Adrian vẫn nhìn y, không nói gì.

Nơi này là quân đội Navi, không phải tinh khu Navi. Tinh khu Navi, đã không còn tồn tại.

Chung Yến dần tỉnh táo lại, một tia ngạc nhiên xuất hiện trên mặt, chậm chạp nói “Tinh khu Navi… là tinh khu thứ năm mươi ba… Vậy những tinh cầu khác thì sao?”

Adrian không trực tiếp trả lời, chỉ lộ ra một nụ cười lạnh. Hắn nói: “Thủ đô tinh không phát sinh xung đột vũ trang với chúng tôi là sự lựa chọn hoàn toàn chính xác.”

Chung Yến khó mà tin nổi, lẩm bẩm nói: “Tất cả tinh cầu đều trở thành quân đội?! Đến cùng cậu có bao nhiêu binh lực và trang bị vũ trang?”

“Hỏi hơi sâu rồi đấy, ngài nghị sĩ.” Adrian tránh nặng tìm nhẹ nói, “Sao cậu không nói tôi biết trong thiết bị đầu cuối của cậu có những tình báo, kế hoạch thế nào đi?”

“Cậu mới trở thành Tổng chỉ huy được bao lâu? Chẳng trách tất cả dư luận đều do tôi thúc đẩy, hóa ra tất cả tinh lực các cậu đều đặt trên việc phát triển lực lượng quân sự sao? Toàn bộ Navi, cả một tinh khu như vậy, đều là binh lính?! Cậu muốn làm gì?”

“Ngài Nghị sĩ à, bằng cảm giác chính trị nhạy bén của cậu, chẳng lẽ không nhìn ra điều gì sao?”

Chung Yến không để ý tới giọng điệu châm chọc khiêu khích của hắn, không kiềm chế được mà đứng lên, nghiêm nghị nói: “Adrian Yate! Có phải cậu điên rồi không? Cậu định đảo chính?!”

So với Chung Yến đang kích động, Adrian lại bình tĩnh hơn nhiều. Hắn cũng đứng dậy, tiến lên tới gần trước mặt Chung Yến, cúi đầu chăm chú nhìn vào đôi mắt đang kinh sợ của y, hỏi: “Cậu còn thuận theo mà làm nữa không?”

- Hết chương 47-
Bình Luận (0)
Comment