Không Có Tiền Ly Hôn

Chương 63

Adrian sốc tới mức tay run lên, một cái bát rơi thẳng từ trên tay xuống. Cũng may hắn có năng lực phản ứng hơn người, lấy tốc độ phi nhân loại xoay người bắt được cái bát khi nó còn cách mặt đất mấy centimet, lúc này mới tránh khỏi vận mệnh bát sứ đôi mà Chung Yến mới mua hai ngày đã bị vỡ mất.

“Em…” Vốn ban đầu Adrian định nói ’em không nên đứng đây, về phòng nằm đi’, nhưng hắn vừa định mở miệng, trong nháy mắt xoay người thấy rõ được Chung Yến thì quên sạch mình muốn nói gì.

Da Chung Yến rất trắng, so với màu trắng của áo ngủ thế mà cũng không kém bao nhiêu. Toàn thân tuyết trắng càng làm nổi bật lên đôi môi đỏ mọng cùng tóc đen mắt đen của y. Y không đội mũ nên một đôi tai thỏ đã lớn lại càng dài tới mức rủ xuống đến mặt đất. Giờ phút này y đang rụt rè đứng trước cửa không biết làm sao, làm Adrian nhớ đến một lần hắn ra sân sau, con thỏ nhỏ lớn bằng bàn tay cũng thò đầu khỏi ổ thỏ nhìn quanh như thế.

Chung Yến xấu hổ vịn cửa, hiển nhiên là chuyện mặc áo ngủ của trẻ em cỡ lớn như thế này đối với người thường ngày mặc âu phục làm việc như y là rất xấu hổ. Y không được tự nhiên giật nhẹ lớp lông trên áo. Vì da trẻ em rất mẫn cảm nên vải áo ngủ này được làm khá mềm mại. Thấy Adrian không nói lời nào, y càng thêm bối rối căng thẳng, lời nói ra cũng không thuận: “Có phải nhìn lạ lắm không? Người trưởng thành còn mặc đồ thế này quả nhiên… như vậy, em vẫn cứ nên đi thay thì hơn.”

“Đừng.” Adrian ba bước thành hai vọt đến trước mặt y, “Thay làm gì, em vừa phẫu thuật xong, vừa vặn vải lông này cũng đủ mềm, đừng thay.”

Miệng thì nói vì vải mềm nên không cần đổi, trên tay lại không chờ được mà kéo mũ trùm phía sau lên cho Chung Yến. Chung Yến đội mũ vào lập tức trở thành một con thỏ tai cụp, Adrian nhịn không được kéo một bên tai thỏ rũ xuống. Chung Yến bị hắn kéo tới nghiêng cả đầu, không khỏi càu nhàu nói: “Sao lại kéo tai em?”

“Nhìn thấy em đẹp, muốn bắt nạt.” Adrian nói, tai thỏ được làm bằng vải lông nhung dày dặn, sờ lên rất thỏa mãn, hắn không nhịn được lại kéo thêm một chút.

Dưới tình huống bình thường, Adrian là một người luôn đồng tình với kẻ yếu. Giống như ngày đầu mới quen Chung Yến, hắn biết trạng nguyên năm nay là cô nhi, vóc dáng đơn bạc như vậy lại mang theo một vali lớn đến trường học. Sau đó không lâu hắn lại mơ hồ nghe y nói tuổi thơ không như ý ra sao, khi đó hắn tự tưởng tượng rằng người bạn cùng phòng đến từ tinh cầu còn chưa từng nghe tên này là một bé thỏ trắng đơn thuần mặc người bắt nạt, bèn không do dự kéo người này bảo vệ dưới đôi cánh vốn cũng chẳng mấy to lớn của bản thân, làm chuyện gì cũng mang y theo cùng.

Chuyên ngành của bọn họ khác nhau rất lớn, gần như không có lớp chung, thời gian ở cùng nhau mỗi ngày cũng không nhiều. Vào năm đầu tiên, lớp học cách nhau không xa, thậm chí nghỉ giữa giờ họ cũng phải gặp nhau nói mấy câu. Mãi cho đến khi Chung Yến dần bộc lộ tài năng trong trường, trở thành học sinh cốt cán, lại còn là hội trưởng hội học sinh từ năm hai – chuyện xưa nay chưa từng có, Adrian mới dần ý thức được, hóa ra người này không phải là bé thỏ trắng như hắn vẫn nghĩ.

Thế nhưng Chung Yến khi ở ký túc xá và lúc ở ngoài cực kỳ khác biệt. Khi chỉ có hai người họ, tính tình Chung Yến rất mềm yếu, hơn nữa còn ngoan ngoãn phục tùng hắn từng li từng tí. Chưa kể tới Adrian ngày ngày đều trông thấy ga giường in đầy hình Thỏ vũ trụ của y, vậy nên trong tiềm thức của hắn vẫn luôn có một ấn tượng cố hữu rằng ‘Chung Yến rất yếu ớt, cần mình bảo vệ’.

Lần đầu tiên Chung Yến thổ lộ dã tâm che giấu sâu trong lòng, nói thứ y muốn là vị trí cao nhất kia, Adrian rõ ràng trông thấy trong cặp mắt đó có vẻ sắc bén và khát vọng hung ác của loài thú ăn thịt. Mặc dù hắn không thể tán đồng quan điểm của Chung Yến nhưng hắn buộc phải thừa nhận, vào thời khắc ấy hắn đã nhận thức rõ hơn bất kỳ kẻ nào rằng: Người đàn ông này không cần bất kỳ ai bảo vệ, y là người bạn có thể sóng vai cùng y, là đối thủ có khả năng đối địch với mình.

Hiện giờ Chung Yến mặc áo ngủ lông nhung trắng muốt, tai thỏ dài rũ xuống lại là bộ dáng mặc người  —— người này ý chỉ Adrian —— bắt nạt. Không biết vì sao, lần này Adrian không có tâm tư thương tiếc gì, ngược lại yết hầu còn căng chặt, phần ác liệt từ trong xương cũng bị k1ch thích ra ngoài.

Thỏ nhỏ, mắt phải đỏ mới đúng.

“Anh đừng đùa nữa.” Mũ của Chung Yến bị kéo tới kéo lui, không vui đẩy cái tay cứ nghịch tai thỏ mãi của Adrian, “Em phải thay ra mới được.”

Y chân trước vừa mới vào phòng ngủ, chân sau Adrian đã vào theo, còn khép cửa phòng lại, ôm y từ phía sau.

Chung Yến theo phản xạ ôm lấy cổ hắn. Adrian cố kỵ vết thương của y nên không ném người lên giường, chỉ nhẹ nhàng bế người lên đặt xuống giường như đang ôm vật gì dễ vỡ. Chung Yến bị bao quanh trong vải vóc trắng muốt mềm mại, thuần khiết như em bé sơ sinh. Hai tay Adrian chống lên ga giường, vây lấy Chung Yến dưới thân thể mình, cũng không dám đè lên người y, chỉ liên tục nhìn y.

Trên người Adrian vẫn là quân trang uy nghiêm phẳng phiu, bản thân lại mặc như vậy khiến Chung Yến cảm thấy vô cùng xấu hổ, đưa tay khước từ nói: “Đợi một chút, anh thay áo đã rồi… rồi…”

“Rồi sao?” Adrian trầm giọng hỏi, nhưng thực ra hắn đã không còn nghe lọt lời nào của Chung Yến nữa. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm thấy loài động vật mềm nhũn yếu ớt có lông mềm nhung như loài thỏ cũng có chỗ đáng yêu. Ví dụ như bộ quần áo lúc này Chung Yến đang mặc đã thu hút toàn bộ sự chú ý của hắn. Hắn mê muội cúi người, tự tay gỡ chiếc mũ mình vừa đội lên cho Chung Yến, hôn lên vành tai đã phiếm hồng của y.

“Không cho tôi nghịch tai thỏ,” Thanh âm trầm khàn mang theo dòng hơi nóng truyền vào màng nhĩ Chung Yến, “Nghịch tai em thì được đúng không.”

Phiếm đỏ ửng lan tràn từ thính tai đến khóe mắt Chung Yến. Chiếc mũ thuần trắng bị đè sau đầu, càng làm nổi bật lên màu đỏ diễm lệ ấy, khiến Adrian cảm thấy một trận miệng đắng lưỡi khô, dưới quần quân phục cũng trở nên căng chặt.

Đây không phải thời điểm thích hợp để thân mật. Vết thương của Chung Yến còn chưa khỏi, hơn nữa lần trước Chung Yến phẫu thuật còn là ngày hôm sau sau khi hai người làm chuyện đó. Dù hôm ấy hắn đã cẩn thận khắc chế, nhưng ít nhiều vẫn để lại chút vết tích. Hắn cực kỳ khẳng định được rằng Úy Lam đã thấy, bởi vì sau khi phẫu thuật xong Úy Lam còn cố ý nghiêm túc căn dặn hắn trong thời gian bệnh nhân dưỡng bệnh không được ‘vận động kịch liệt, bao gồm cả sinh hoạt t1nh dục’.

Chung Yến vừa mới động t1nh, lại nghi hoặc phát hiện ra Adrian đã ngừng động tác, hắn nhắm mắt bình ổn lại nhịp thở hơi gấp gáp, ảo não xoay người nằm xuống cạnh Chung Yến.

“Vẫn nên… để mấy ngày nữa rồi nói sau.”

Chung Yến cũng nhớ ra tình huống của bản thân, y khắc chế chút dục v0ng cũng không sao, nhưng lo Adrian khó chịu, do dự một chút vẫn nhỏ giọng hỏi: “Hay là em giúp anh, dùng…”

“Đừng nói!” Adrian vội cắt lời y, “Tôi sợ em nói xong lòng tự chủ của tôi sẽ sụp đổ mất.”

Hắn đứng dậy xuống giường, thậm chí còn không quay đầu nhìn Chung Yến, sợ bản thân đổi ý, vừa đi vừa nói: “Em đừng nói nữa, đợi tôi tắm xong em hẵng nói chuyện với tôi.”

Chung Yến ngồi dậy giữ chặt góc áo Adrian. Adrian nghĩ y định giữ mình lại, trong tích tắc đó hắn thậm chí đã kiến thiết tâm lý bản thân, nếu như cẩn thận một chút, chậm một chút, thực ra cũng không phải không thể thử…

“Anh lên tầng mà tắm.” Chung Yến nói.

Cái này chênh lệch hơi lớn với tưởng tượng của Adrian, hắn nhất thời không kịp phản ứng, trố mắt hỏi: “Cái gì?”

“Em muốn dùng phòng này.” Chung Yến trả lời, nói rồi bò xuống khỏi giường.

Adrian nhìn lông trên người y, không đúng, là lông trên áo ngủ của y đã bị xẹp hết, buột miệng nói: “Em không phải vừa mới tắm… xong…” Nói được một nửa hắn mới kịp phản ứng được lý do Chung Yến vào nhà tắm cũng giống với hắn, đành gượng gạo dừng câu chuyện, “À.”

“À gì mà à.” Chung Yến khóe mắt hồng hồng mặc áo ngủ con thỏ nhìn hắn một cái, trực tiếp đi thẳng vào phòng tắm, đóng cửa lại trước mặt hắn.

Adrian vô thức tới gần cửa phòng tắm một bước. Chung Yến như mở Thiên Lý Nhãn mà dự đoán được hành động của hắn, gõ cửa từ bên trong một cái, cách cửa nói: “Anh mau đi tắm đi. Ngày mai còn phải dậy sớm tắm cho con thỏ ở đằng sau nữa.”

“Tôi biết rồi.” Adrian đáp, hậm hực lên lầu tự lực cánh sinh.

Lần tắm này Adrian tắm lâu hơn lúc bình thường nhiều, chờ hắn trở lại phòng ngủ, Chung Yến đã nằm trong chăn xem thiết bị đầu cuối.

“Vừa rồi lúc tôi đang tắm đã nhận được thông báo từ bên kia,” Adrian vội vàng nói với Chung Yến, “Khuất Vĩnh Dật đã cung cấp một phần chứng cứ.”

Chung Yến ngồi thẳng dậy, “Thật sao? Là thứ gì?”

“Ôi tổ tông ơi, em kiềm chế một chút có được không.” Adrian khiếm đảm vọt lên giường giữ lấy y, “Em cử động mạnh như thế mà không thấy đau à?”

“Không đau, đừng nói chuyện này, thế nào? Chung Yến vội hỏi, “Chứng cứ ông ta cung cấp tới trình độ nào?”

“Tôi cũng chưa xem xong, chúng ta cùng xem đi.” Adrian phóng đại màn hình ảo, ngồi vào trong chăn của mình —— vì sợ đụng tới vết thương của Chung Yến nên mấy hôm nay họ đều chia chăn ngủ.

Chung Yến lại gần tựa lên người hắn. Trên người y vẫn mặc bộ áo ngủ thỏ vừa rồi, lông tơ mềm mại cọ lên cánh tay tr4n trụi của Adrian, nhưng lúc này hắn không bị dao động nữa, hai người đều tập trung nhìn ghi chép phía trại giam giữ gửi tới.

Mấy phút sau, Chung Yến lẩm bẩm nói: “Quá đầy đủ. Em nghi ngờ rằng đây không phải là một phần chứng cứ mà là tất cả những gì ông ta có thể đưa ra, Pearson chắc chắn là không để cho ông ta nắm giữ những bằng chứng trực tiếp như lịch sử giao dịch. Ông ta biết mình chạy trốn cũng không thoát chết được, giữa chúng ta và Pearson bèn đánh cược vào chúng ta.

“Để tôi gửi cho em.” Adrian nói, “Em có muốn điều chỉnh lại sắp xếp chỗ đoàn đội bên em không?”

Chung Yến đấu trí sôi sục nói: “Đương nhiên rồi!”

Pearson vẫn luôn là cái gai trong lòng y. Kể từ khi biết người này ôm sát ý với Adrian, y vẫn luôn muốn diệt trừ Pearson, càng khỏi nói tới lần này Pearson suýt nữa đã thành công. Thù mới hận cũ gộp lại, Chung Yến lập tức liên hệ với Intron và người của lão Yate, quyết tâm toàn lực phát động thế công.

Adrian hồi âm cho cấp dưới xong, ngẩng đầu lại thấy Chung Yến một thân mặc áo ngủ thỏ ngây thơ đang nghiêm túc xử lý công việc, nhịn không được bật cười thành tiếng.

“Anh cười cái gì?” Chung Yến trong lúc cấp bách quét mắt nhìn hắn một cái, trong con ngươi vẫn còn đọng sát khí.

Con thỏ đằng đằng sát khí.

Càng buồn cười hơn.

Adrian phải nhanh chóng cố nhớ lại mấy chuyện nghiêm túc mới miễn cưỡng khống chế được nét mặt.

Mà những người được Chung Yến liên hệ khẩn cấp trong đêm cũng không ai ngờ được rằng, phía bên kia gửi tín hiệu ra lệnh lại là một người mặc áo ngủ thỏ, bởi vì nhiệm vụ mỗi người họ nhận được đều là sát chiêu độc ác một đao thấy máu.

- Hết chương 63-
Bình Luận (0)
Comment