Không Có Tiền Ly Hôn

Chương 94

Fayn không chịu nói, Adrian thở dài nói: “Mạng ai không phải mạng người chứ?”

“Vậy…” Fayn vốn định hỏi vậy Chung Yến phải làm sao bây giờ? Nhưng lời như vậy quá tàn nhẫn, chuyện Adrian đã quyết thì giờ có đâm hắn một dao cũng không thể khiến hắn thay đổi ý kiến. Quan trọng hơn cả là nếu giờ Adrian hỏi ngược lại anh ta ‘Thế Úy Lam thì phải làm sao’, anh ta cũng chỉ có thể im lặng.

Cuối cùng Fayn cùng nuốt xuống những lời này, Adrian không nhận ra anh ta muốn nói gì, lên tiếng trấn an: “Hơn nữa, ai bảo là thập tử vô sinh? Mấy cậu đi xuống là thập tử vô sinh, đổi thành tôi chẳng phải là thành cửu tử nhất sinh à.”

“Cũng không khá hơn là bao được không!” Fayn dở khóc dở cười đấm hắn một cái. Adrian nghiêng người né đi, vừa cười vừa nói: “Không và một về bản chất đã không giống nhau rồi.”

Fayn lau mặt: “Thôi được rồi, tôi không nói lại cậu. Đi xuống đi, xem bọn họ có thể lắp thêm mấy cái máy thăm dò không, tốt xấu gì cũng phải dò đường cho cậu trước.”

Anh ta vừa đứng dậy, Adrian đột nhiên mở miệng: “Chờ đã.”

“Sao thế?”

Adrian duỗi tay cầm một túm lông dài trắng như tuyết trên người cậu ta xuống.

“À, thỏ nhà cậu.” Fayn không để ý lắm: “Không phải cậu bảo tôi mấy ngày lại cho nó ăn à? Nên trước khi đi tôi có qua đó một lần, cọ đầy lông lên người tôi, sợ thật.”

“Nó đang vào mùa rụng lông.” Adrian cầm túm lông dài trong tay, bào chữa cho thỏ bự nhà mình.

Kể ra cũng lạ, thật ra hắn không thích con thỏ kia. Vì Chung Yến lại thích nên hắn mới yêu ai yêu cả đường đi thôi. Nhưng bất ngờ nhìn thấy sợi lông dài vô tình bám trên người Fayn, hắn bỗng nhớ lại cảm xúc khi nó thân mật cọ vào mình, rõ ràng là một con quái vật khổng lồ nhưng lại rất nhát gan, hơn nữa còn hết sức dịu ngoan. Chung Yến ghét nó béo, bảo hắn cho ăn ít đi nhưng Adrian luôn giấu Chung Yến lén cho nó ăn thêm. Chẳng hiểu vì sao, kể từ khi kết hôn, hắn ngày càng kiên nhẫn hơn mới sinh vật mềm mại này.

Hắn không có hảo cảm với nhà họ Yate, cũng không cảm thấy cái gọi là huyết mạch dòng chính của gia tộc có gì trân quý, thành ra tư tưởng từ nhỏ Stalvern luôn áp đặt cho hắn như nối dõi tông đường, quang tông diệu tổ lại càng phản tác dụng. Từ trước đến nay hắn vẫn luôn cho rằng có thể tìm được một người đồng hành cả đời là được rồi, con trẻ là thứ vướng víu, gánh nặng và chướng ngại mà thôi. Nhưng nếu người bạn đời này là Chung Yến… Bọn họ chưa từng thảo luận về vấn đề này, Chung Yến liệu có thích trẻ con không?

Adrian cầm chặt sợi lông thỏ kia đi tìm Chung Yến.

“Một thời gian nữa cửa vào mới mở ra được, mở xong còn phải đặt máy thăm dò xuống để tìm hiểu tình hình, sau đó các chuyên gia sẽ họp hội nghị vạch ra tuyến đường cho anh, việc chuẩn bị trang bị cũng phải tốn mất một đêm.” Chung Yến đã tiếp nhận công việc, kể lại tình hình vừa nói với Vahl cho Adrian nghe: “Anh không cần phải quan tâm gì hết, từ giờ cho đến lúc có phương án cụ thể anh chỉ cần nghỉ ngơi là được, ngay bây giờ hãy về nghỉ ngơi lấy sức đi.”

“Được, mọi chuyện đều nghe ngài tổng thống sắp xếp.” Adrian đồng ý, nhét sợi lông thỏ vào túi áo của Chung Yến.

“Hửm?” Chung Yến sờ lên miệng túi áo mình: “Cái gì thế?”

Adrian nói: “Lông thỏ nhà chúng ta dính trên người Fayn.”

“À.” Chung Yến không để ý, tâm tư của y còn đang tập trung vào nâng cao tỉ lệ sinh tồn cho nhiệm vụ: “Để em bảo họ sắp xếp phòng cho anh ngủ nhé? Hay tìm ai đó đến giúp anh làm nóng người… Không, lúc này tốt hơn hết là anh nên làm quen với các cơ quan bên trong mà chúng ta đã thăm dò được đã…”

Adrian đè lại vai y, trấn an nói: “Giờ anh sẽ đi luôn. Dù sao trong chốc lát cũng không xuống được ngay, đừng quá căng thẳng… Dù em có suy nghĩ nếu ngày mai anh thất bại, hoặc là Học viện tinh phát nổ, lại hoặc như sáng sớm ngày kia Điệp tỉnh lại, bắt đầu trả thù con người. Vậy thì dù là tình huống nào, những người như chúng ta đều sẽ khó tránh khỏi được cái chết. Cho nên, dù anh chết em cũng chết theo thôi, cũng ta vẫn là được ở cùng nhau.”

Lời nói như “Anh sẽ không chết một mình, dù phải chết cũng sẽ kéo em chết cùng” tuy kỳ lạ thế mà lại thật sự vỗ về được tâm trạng của Chung Yến một cách cực kỳ hiệu quả. Y suy tư một lúc mới gật đầu đồng ý: “Cũng có lý.”

Vừa dứt lời, thiết bị đầu cuối của y đã dồn dập kêu lên, Adrian hỏi: “Thủ đô tinh gọi đến sao?”

“Vâng. Bên đó cũng đang rất nôn nóng.”

“Vậy em nghe đi, anh đi tìm mấy người kia để làm quen cơ quan bên trong trước.”

Hai người tạm thời chia nhau ra làm việc, Chung Yến nhận cuộc gọi từ Thủ đô tinh, còn Adrian không đi tìm tổ chuyên gia như hắn nói mà đến phòng y tế.

“Đại ca? Sao cậu lại đến đây?” Fayn kinh ngạc hỏi.

Adrian ung dung lên tiếng: “Bên kia bảo tôi đến làm kiểm tra sức khỏe. Thế còn cậu, sao đang trong giờ làm việc cậu lại ở đây?”

“Sao lại trong giờ làm việc? Cậu không cho tôi đi làm nhiệm vụ, rảnh quá không có chuyện gì làm còn không cho người ta yêu đương nữa nữa à.”

“Cậu nhàn rỗi nhưng bác sĩ Úy thì không, cậu ấy còn có việc, ra ngoài đi.”

Úy Lam nghe vậy thì đứng dậy, khó hiểu hỏi hắn: “Kiểm tra sức khỏe gì cơ? Bên tổ chuyên gia yêu cầu sao? Chẳng lẽ là kiểm tra về mức độ dưỡng khí cực hạn?”

“Ừm… đúng, đúng là cái đó.” Adrian không trả lời cụ thể, tiếp tục nói với Fayn: “Đến cũng đến rồi, đừng đứng chơi nữa, qua giúp viện kỹthuật bên kia đi.”

Fayn đáp một tiếng, vừa ra đến cửa lại cảm thấy không hợp lý lắm, quay đầu nhìn Adrian một lượt, hỏi: “Cậu đẩy tôi đi làm gì?”

Adrian không kiên nhẫn ra lệnh: “Phó chỉ huy Suster, lập tức đến học viện kỹ thuật để hỗ trợ Quân đoàn trưởng quân đoàn một và Tổng thống. “

“Vâng, thưa chỉ huy.” Fayn phản xạ có điều kiện trả lời, nghi ngờ nhìn qua Adrian và Úy Lam, sau đó mới do dự hỏi: “Không phải cậu định đào góc tường nhà tôi đấy chứ? Bác sĩ, em đừng đồng ý đó.”

“Biến!” Adrian nói.

Thấy hắn sắp nổi giận thật, Fayn vội chuồn đi trước.

“Chỉ huy… Xin lỗi, ngài thống soái, mời đi theo tôi.” Úy Lam cầm hồ sơ bệnh án điện tử của mình lên, vừa đứng dậy, Adrian đã rút hồ sơ khỏi tay cậu.

“Chờ chút, chúng ta không đi làm kiểm tra sức khỏe. Tôi đến để hỏi cậu một chuyện, Úy Lam… Cậu biết dùng máy chiết xuất gen không?”

Úy Lam sững sờ nhưng vẫn trả lời hắn: “Tôi có từng học, nhưng sau khi tốt nghiệp còn chưa thao tác thực tế lần nào.”

“Vậy là được rồi, tôi hoàn toàn tin tưởng vào sự tố dưỡng chuyên nghiệp của cậu.” Sắc mặt Adrian bỗng trở nên nghiêm túc: “Sĩ quan quân y Úy Lam, tiếp theo tôi sẽ giao cho cậu nhiệm vụ bí mật.”

Úy Lam là một quân y, quân trước y sau, cậu ta nghiêm mặt trả lời: “Vâng.”

“Trong Học viện y có một máy chiết xuất gen, ngay bây giờ chúng ta sẽ qua đó, tại đây cậu hãy lấy mẫu gen của tôi. Chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật, chỉ có hai người chúng ta biết.” Adrian ra mệnh lệnh: “Ngay mai sau khi tôi xuống dưới mặt đất làm nhiệm vụ, nếu nhiệm vụ thành công nhưng tôi không thể đi lên…”

Adrian dừng lại, cảm nhận trong lòng đau đến kịch liệt, không phải vì hắn có thể sẽ chết, mà là vì Chung Yến.

“Nếu tôi không thể quay về, cậu hãy đưa mẫu gen này cho Chung Yến, còn lại tuỳ em ấy xử lý.”

Cho dù là Úy Lam cũng đã nghe hiểu ý của lời này. Kỹ thuật dung hợp gen đã gần như hoàn thiện, dù số lượng vị trí đã ít lại còn quý giá, nhưng hàng năm thật sự vẫn có trẻ em do dung hợp gen cùng giới được sinh ra. Trước đây khi Adrian và Chung Yến còn chưa kết hôn, vì hiểu lầm mà Liên Bang có lời đồn đại rằng bọn họ đã thông qua kỹ thuật này mà có con riêng, cho tới giờ vẫn có không ít người tin tưởng vào chuyện này.

Adrian đang nỗ lực để lại một đứa con cho Chung Yến.

Nếu quả thật phải đi đến một bước kia, hắn dĩ nhiên đã không có cách nào can thiệp vào bất kỳ quyết định gì của Chung Yến. Thế nhưng, nếu như Chung Yến vẫn còn phải sống thật tốt thì sao đây? Hắn cũng nên cố gắng hết mình nhằm tạo ra một lý do để Chung Yến chống đỡ.

“Vâng.” Úy Lam nói.

Adrian gật đầu nói: “Theo tôi, chúng ta tới Học viện Y.”

Adrian dễ dàng dẫn theo Úy Lam đi vòng qua những nơi có binh lính canh gác. Không ai phát hiện được Thống soái và Quân y trưởng đã cùng nhau tới Học viện Y một chuyến rồi trở về. Úy Lam cẩn thận cất kỹ mẫu gen, khi hai người trở lại phòng y tế, Fayn đang từ bên trong đi ra.

“Hai người đã đi đâu vậy?” Fayn hỏi.

Adrian không lo Úy Lam sẽ nói ra, mặc dù trong lòng hắn thầm không thích tính cách của Úy Lam cho lắm; nhưng khi làm việc, hắn cực kỳ tín nhiệm mỗi người lính mà mình lựa chọn, tin tưởng rằng họ có thể chấp hành tốt nhiệm vụ của bản thân.

Úy Lam quả nhiên không nói gì, Adrian chỉ qua loa trả lời: “Có chút việc thôi. Không phải bảo cậu đi hỗ trợ rồi à, sao mới một tiếng đã về rồi?”

Đây chính là không định nói cho anh ta. Fayn trợn mắt, nhưng không định hỏi tiếp: “Sao lại không hỗ trợ, tôi không đang chạy chân cho Tổng thống thì là gì đây. Tổng thống đang tìm cậu đấy, tất cả cơ quan máy thăm dò điều tra được dưới tầng bom bẩn đã được chỉnh lý hết rồi, đang gọi cậu qua, bọn họ định sẽ phân tích trước cho cậu một lần.”

“Đi thôi.” Adrian đi theo anh ta.

Tiêu hóa xong nhưng lộ tuyến và phương án dưới mặt đất, Chung Yến vốn còn định để Adrian đi ngủ một giấc thật ngon rồi mới đi làm nhiệm vụ; nhưng vì tình thế cấp bách, qua đêm đã là ngày thứ bảy sau khi Điệp ngủ đông, cũng là ngày còn lại cuối cùng của nhân loại. Để giành giật từng giây, mọi nhân viên trên hành tinh này đều đang dùng hiệu suất cao nhất để hoàn thành công việc.

Adrian mới chỉ chợp mắt được bốn giờ, các phương diện đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Chung Yến đành không thể không đi vào phòng đánh thức hắn.

“Anh có muốn ngủ thêm một lúc nữa không?” Chung Yến khoác áo ngoài giúp hắn, êm ái hỏi.

Adrian lắc đầu nói: “Không cần, đã đủ rồi, giờ anh tinh lực dồi dào lắm.”

Chung Yến xưa nay không có thói quen nói nhiều trong lĩnh vực mà mình không am hiểu, y gật đầu thuận theo. Bộ quần áo này của Adrian chút nữa chắc chắn sẽ phải thay bằng đồ tác chiến đặc chế, nhưng Chung Yến vẫn cẩn thận giúp hắn chỉnh cổ áo như thường ngày, y khẽ nói: “Lệnh Tổng thống đã ký xong rồi, dù thành hay bại, em vẫn sẽ cho cả Liên Bang biết cống hiến của anh đối với nhân loại.

“Anh sẽ thành công.” Adrian như tuyên thệ nói.

Hắn chỉ có thể thành công. Đã là ngày thứ bảy sau khi vị thần nhân tạo ngủ say, con người đã không còn đường lui nữa.

Chung Yến nhắm mắt lại, cân nhắc xem nói lời này có phải quá mềm yếu không, liệu có tạo thành ảnh hưởng tâm lý gì đến Adrian không, nhưng cuối cùng y vẫn nói: “Điều em càng quan tâm hơn cả, là anh có thể trở về hay không.”

Adrian nắm chặt tay y, trang trọng đặt lên vị trí trái tim mình, phát thệ nói: “Anh sẽ dốc hết sức.”

- Hết chương 94-
Bình Luận (0)
Comment