Không Còn Đường Lui

Chương 106

Đường về (归途): Con đường dẫn về nhà
Chú thích:
phần phiên ngoại này tác giả đan xen giữa chính kịch thực tại, một số đoạn sẽ kể về chuyện sau này của Thanh hai người, một số đoạn sẽ nói về thực tại toàn bộ câu chuyện chỉ một bộ phim do hai người diễn vai chính.
1.
Chính là ngày hội tân xuân, mặt đường của Lĩnh Thủy Thành quanh năm luôn luôn mang theo vị đạo rất nồng, dọc theo đèn đường treo một dãy đèn lồng màu đỏ, lại gặp phải một trận tuyết trắng bay lả tả, càng tôn lên cho lòng người thêm chút ấm áp.
Khoan Tử không có che dù, trong tay cầm một cái túi, một đường vừa đi vừa gạt tuyết, đây là muốn tặng lễ cho Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ. Từ sau khi ra tù, đây là việc hằng năm cậu ta phải làm, mặc dù hai người chung quy vẫn cứ từ chối, nhưng phần tâm ý này của cậu ta và Đại Oản, cũng không thể vứt bỏ được, cuối cùng không cưỡng được nữa, Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ cũng không ngăn cản nữa. Chẳng qua năm nay thân thể xương cốt của Đại Oản vừa vào đông cũng không còn nhanh nhẹn, mới vắng mặt lần này, để cho Khoan Tử thay mặt thăm hỏi.
Cậu ta và Đại Oản, tự nhiên không giống với Vương Thanh trên thân có nhiệm vụ như vậy, tình huống đặc thù. Một miệng cơm tù, ăn một lần chính là tám năm, đầu tiên lúc mới vừa biết đại ca luôn bên cạnh mình chính là một nội gián, nói không căm tức đều là giả, so với tức giận, càng nhiều hơn chính là biệt khuất. Nội gián nếu đổi lại là một người khác, trong lòng cậu ta đã hận không thể băm chết vô số lần, thế nhưng thiên sinh lại là Vương Thanh, một đường dẫn dắt chăm sóc cho bọn họ, một Thanh ca không hề bạc đãi bọn họ lấy nửa điểm. Có thể như thế nào đây? An an ổn ổn trôi qua tám năm kia, vừa ra ngục khuôn mặt ngay lập tức tiếp nhận quang cảnh đột ngột biến đổi, đột nhiên cảm thấy, hết thảy dường như lại không còn quan trọng gì nữa. Nhờ vào lời khuyên của Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ, sau khi ra tù được hai người bọn họ giới thiệu cho công việc cũng không tệ, ông chủ cho đến bây giờ cũng không hề mang theo sắc mặt bất thiện với bọn họ, hai người đều hoàn toàn cách xa với cảnh chém chém giết giết của lúc trước, sống lại thêm một lần. Mọi chuyện cũng không hề quá khổ sở như trong tưởng tượng. Sau đó nữa, chính là hàng năm đều đến thăm hỏi, hạ qua đông đến, nhìn thấy con đường dẫn đến nhà của hai người bọn họ sửa chữa, rồi lại sửa chữa, cứ như vậy trôi qua hơn ba mươi năm.
Có lẽ người lớn tuổi, liền yêu thích nhớ những chuyện cũ. Khoan Tử ôm theo ý nghĩ như vậy, một mặt đi vào phía trong khu căn hộ.
Xa xa, nhìn thấy một vị lão nhân mặc một thân áo, mắt kiếng cũng không giấu được tinh quanh lấp lánh hữu thần trong mắt, người nọ ngồi ở trong đình, chung quanh quây quần một đám trẻ con, bộ dáng kia đại khái là đang nghe chuyện xưa.
2.
"Đạo diễn, hai người mới này ổn không a?" Ở trong khách sạn một ngày một đêm, phụ tá mới đến bị ánh đèn sáng bất chợt làm cho hai mắt phát đau, dựa vào lợi ích giao hảo giữa mình và đạo diễn, không nhịn được tranh thủ lúc đang nghỉ ngơi hỏi lên nghi vấn ở trong lòng.
Vị đạo diễn trước mắt này là người vô cùng có năng lực, dù không thể nói là đẳng cấp quốc tế, nhưng cũng được xem như là một trong những người đẳng cấp nhất trong nước. Mỗi lần chọn vai đều phải cân nhắc rất nhiều điều kiện, bắt bẻ bằng mọi cách, lần này thử vai của vị nam diễn viên mới thân hình cao lớn nhuệ khí, một lần đã được chấp thuận rồi, vừa nhìn thấy cậu ta, đạo diễn liền không suy nghĩ thêm người nào khác nữa, lại phá lệ thấy cậu ta tiến cử thêm một người mới khác, đạo diễn cũng chỉ vỗ bàn một cái nói một tiếng được liền quyết định một cặp song nam chủ này.
Quả thật làm cho người không thể tưởng tượng nổi được ngay.
Đạo diễn hồi lâu vẫn không để ý đến phụ tá, ngồi ở trước máy quay chăm chú quan sát hai người đang diễn trước mắt, bối cảnh là ở một con hẻm nhỏ bên ngoài quán bar.
Một ống kính quay độ dài viễn cảnh, dựa vào tình huống, ngay sau đó đẩy ống kính đền gần độ trung cảnh, cận cảnh màn hình một nam nhân cao lớn dựa ở bên tường hút thuốc lá, làn khói trắng phảng phất có linh hồn tạo nên không gian vô cùng vắng lặng, cuối cùng góc quay lại dừng ở một người nam nhân khác có ánh mắt trong trẻo vô cùng đang cong khóe miệng giảo hoạt vui vẻ nhìn nam nhân, thanh âm cũng là hoàn toàn khác biệt cùng với hoàn cảnh này, "Thanh ca."
Đạo diễn từ trong túi áo lấy ra bao thuốc lá, phụ tá rất có ánh mắt đưa lên cái bật lửa, đạo diễn khoát tay áo một cái ý nói không cần, chỉ đem điếu thuốc kia ngậm lên miệng, trong mi mắt nhìn không ra được tâm tình, rất khó phân biệt lại cực kỳ nặng nề.
Ông lại đem một đoạn kia tái diễn nhìn đến mấy lần, cuối cùng đưa mắt từ máy quay dời đến hai người đang ngồi ở phía đối diện bàn bạc kịch bản.
Ông mở miệng hỏi: "Cậu có biết cái gì gọi là chuyện đã định sẵn không?"
3.
"Khoan Tử, " Phùng Kiến Vũ nhìn thấy người nọ cách đó không xa, cười cười khoát tay áo một cái, "Thế nào lại không thấy Đại Oản cùng nhau a?"
Khoan Tử bước vào đình, đem cái túi trong tay đặt ở trên ghế dài, hướng Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái, "Thật ra trong khoảng thời gian này thân thể của Đại Oản một mực không được tốt ...... cũng oán chính là lúc cậu ta còn trẻ chơi đùa quá mức, không thương yêu thân thể, cho nên a, lớn tuổi tật xấu gì cũng đều tìm đến cửa. Hôm nay cậu ta cũng rất muốn đến, em nhìn bộ dáng kia của cậu ta, vẫn là nên nghỉ ngơi thỏa đáng một chút, cho nên cứng rắn để cho cậu ta tự mình ngây ngô ở trong nhà."
Không đợi Phùng Kiến Vũ tiếp nhận lời nói, liền nghe bên cạnh có mấy tiếng trẻ con nhốn nhốn nháo nháo, "Oa, chú chính là trợ thủ của Vương bá bá sao ! "
Đã bao lâu không nghe người khác gọi như vậy, Khoan Tử nhất thời ngẩn người, Phùng Kiến Vũ vội vàng ho khan đáp, "Về hưu không có chuyện gì làm, lão Vương chỉ là vô cùng rãnh rỗi cùng bọn nhỏ nói mấy chuyện xưa, nói xong của tiểu bối, còn nói của chính mình, tôi đây muốn quản cũng quản không được a ......" Cũng không chịu nói cho xong, cậu híp mắt hắc hắc cười.
Khoan Tử khoát khoát tay, nói tiếng không sao, ngược lại cùng Phùng Kiến Vũ nói chuyện phiếm với bọn nhỏ. Đa số thời điểm chẳng qua là nghe, Phùng Kiến Vũ nói đến mấy đoạn cậu ta cũng sẽ bồi thêm vào vài câu.
Phùng Kiến Vũ như thế nào đích thân đánh vào nội bộ tập đoàn tội phạm, như thế nào từng bước một tan rã thế lực khu bắc, Vương Thanh như thế nào ở giao lộ ngoại thành huyết chiến lấy một địch mười, Phùng Kiến Vũ như thế nào đơn độc một mình lấy được sổ sách lại không cẩn thận bại lộ thân phận của mình, hai người lúc trốn chạy khỏi xe hơi có bom lại là như thế nào nguy hiểm, đến cuối cùng Vương Thanh như thế nào khôi phục thân phận ẩn nấp trong ngục giam sau ba năm, hai người như thế nào bay qua Philippines bắt sống tội phạm.
Thậm chí dù đã qua đi hơn ba mươi năm, nhân thế chìm nổi, những thứ chuyện xưa này vẫn có thể đầy đủ tái hiện sống động lại trong đầu óc non nớt của những đứa trẻ con ở nơi này, là rõ ràng rung động đến tâm can, vô cùng đặc sắc ngoạn mục.
Khoan Tử nghiêng đầu hơi xuất thần, phảng phất như nhìn thấy lại toàn bộ quá khứ tinh phong huyết vũ của trước kia.
"Phùng bá bá, " Một đứa nhỏ đứng ở một bên trầm mặc không nói, đột nhiên nhớ đến điều gì nhịn không được mở miệng hỏi, "Bác lúc ấy rõ ràng không biết Vương bá bá cũng là nằm vùng, tại sao một lấy được tin tức trên xe có bom, liền nhất định phải chạy đến cứu bác ấy vậy a? -- Nếu như bác ấy thật sự là tội phạm thì sao?"
Phùng Kiến Vũ nghiêng đầu, nhíu mày, nghiêm túc suy tư. Khoan Tử cũng hồi thần trở về, nhìn về phía bên này, tựa hồ đối với vấn đề này cũng có chút ngạc nhiên.
4.
Cảnh trên giường.
Đây là lần đầu tiên hai nhân vật trong kịch bản lên giường -- những lần trước đều là vì công đều thông cảm cho thụ nên không làm đến bước cuối cùng cho nên đều không được tính, đây là cái kết luận mà tiểu tử cao lớn kia cho ra được.
Mặc dù hai người đều là nam nhân, nhưng đạo diễn vẫn là rất tôn trọng hỏi thăm bọn họ có cần hướng dẫn hay không, hai người ngược lại cũng đều không ngại, cũng không muốn cho đoàn phim thêm phiền toái -- nhiều lắm là lộ ra bả vai lộ ra bắp đùi, có ai mà chưa từng đi bơi a.
Đạo diễn dùng cùng một ống kính lúc ban đầu, hình ảnh chặt chẽ lưu loát, nhận thấy gương mặt của tiểu phụ tá đỏ rần, luôn cảm thấy cũng không phải quá mức lộ liễu. Nhưng cẩn thận nhìn thêm mấy lần, hình như cũng không phải là chuyện như vậy a.
"Anh lại gần đây." Nam nhân bị đè ở phía dưới, hốc mắt hồng hồng, cứng cổ, mỗi một âm tiết đều phát ra run rẫy. Trông đôi mắt nửa khép kia là đang tồn tại thứ tình cảm gì? Căn bản không nói lên được. Yêu sâu đậm, tuyệt vọng, bất lực, tất cả đều thoát ra ngoài ...... Lệ chí dưới mí mắt như khai hỏa một đoàn lửa.
Nam nhân trên thân tiến đến gần sát cậu thêm một chút xíu, lỗ tai dừng lại ở bên môi cậu.
Run rẫy, hô hấp nặng nề.
Đợi sau khi một trận yên tĩnh qua đi, nhiệt độ dần dần như có thứ gì đó nóng bứt đến muốn xuất hỏa.
Cậu cơ hồ là khóc gọi ra tiếng, "Em yêu anh."
Điện quang hỏa thạch, khắc cốt ghi tâm.
- còn tiếp -

Bình Luận (0)
Comment