Không Còn Đường Lui

Chương 41

Phùng cảnh quan ở sòng bạc Hàn Cẩm ngẩn ngơ đã là ba ngày.
Nơi này cũng không có gì quá phô trương, so ra còn kém hơn hàng loạt "sở hội(1)" của mấy sòng bạc lớn ở bên ngoài, tay nâng lên duỗi ra là có thể từ mấy trăm lên đến mấy ngàn rồi. Nó thắng ở bí ẩn, thắng ở trong sạch nhất, cũng thắng ở bẩn thỉu nhất. Mọi người ở chỗ này không vì hưởng lạc, giống như Phùng Kiến Vũ cùng Bạch Lạc Bình nói, mà là đánh cược một lần.
Một khi bước vào cửa thì phải gửi hết tất cả các thiết bị điện tử lưu ở bên ngoài, cắt đứt toàn bộ liên lạc với bên ngoài. Bên trong Hàn Cẩm cũng có phòng dành cho khách, ăn uống ngủ nghỉ đều phải giải quyết ở bên trong.
Những người trong sòng bạc Hàn Cẩm đều là mãng phu, cho dù trong tay Phùng Kiến Vũ không có thiết bị công nghệ cao gì có thể dùng được, dựa vào chút mánh khóe nhỏ nắm trong tay cũng có thể thừa sức thắng được của bọn họ không ít vốn. Nhưng chuyện này nói đơn giản cũng thật đơn giản, nói nguy hiểm cũng thật nguy hiểm. Nếu như bị những kẻ vong mạng ở đây phát hiện được chính mình gian lận, trốn không thoát được nơi địa phương rộng lớn này, có chết thì cũng sẽ chết đến vô cùng thảm hại.
Ba ngày, cậu cầm trên tay ba mươi vạn biến thành một trăm năm mươi vạn. Cậu biết con số này còn kém rất xa, nhưng cậu cũng biết được cái gì gọi là thấy lợi thì nhận. Bản thân cũng không mang theo hành lý gì, Phùng Kiến Vũ rất nhanh liền thu thập xong vật phẩm tùy thân. Cậu không vội vã rời đi, mà là đi đến trước căn phòng mang số 514.
Vừa mới chuẩn bị giơ tay lên gõ cửa, trong phòng đột nhiên sắc nét truyền ra một tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng, Phùng Kiến Vũ một phen cả kinh, da đầu một trận tê dại. Hơi ngập ngừng một chút, tay vẫn là vươn lên gõ gõ.
Gõ đến tiếng thứ ba, cửa phòng liền kéo ra từ bên trong. Một khuôn mặt lấm la lấm lét mang theo thần sắc đang có mấy phần kinh khủng vẫn chưa rút đi, rụt đầu co gáy, không có lấy nửa điểm khí thế, vừa nhìn liền biết chính là loại người hầu có thân phận thấp bé nhất.
Ánh mắt chuyển sang bên trong phòng, Phùng Kiến Vũ nhấc chân tiến vào bên trong. Nhưng không nghĩ đến, một màn trước mắt khiến cho cậu không nhịn được hít vào một ngụm lãnh khí.
Một người đàn ông tuyệt vọng quỳ rạp trên đất, toàn thân co giật, cánh tay phải máu tươi đầm đìa, bị người trực tiếp chặt đứt hơn phân nửa. Trong màn máu tươi, đều có thể thấy rõ được gân thịt. Trong miệng vẫn còn đang phát ra nhiều tiếng kêu rên đứt đoạn, một giây kế tiếp liền bị người nhét vào một khối vải rách.
Phùng Kiến Vũ nhận ra gã ta, mấy người chủ quản trong sòng bạc gọi gã là Tiết Cùng(nghèo), là thật sự nghèo nàn. Luôn hi vọng có thể ở nơi địa phương này chuyển mình, cược đến trên người không còn một phân tiền cũng vẫn phải cược, thấy không thể thắng được liền giở trò gian lận, thế nhưng thủ đoạn so với Phùng Kiến Vũ còn kém hơn rất nhiều.
Bị người phát hiện gian lận là chuyện của sáng hôm nay, Phùng Kiến Vũ không lòng dạ nào mà chú ý, cụ thể như thế nào cũng không biết rõ, chỉ nghe mấy người đánh cược cùng gã miêu tả đại khái, nói là vị kia của sòng bạc hôm nay vừa vặn tới, phải ra tay giải quyết Tiết Cùng tốt một chút.
Phùng Kiến Vũ thân làm công việc thu thập tình báo, ở chỗ nào cũng có thể dẻo miệng. Hai ba câu liền có thể hỏi ra được chuyện liên quan đến vị kia -- biệt hiệu Hổ Sa. Dáng dấp nhã nhặn lịch sự, nhưng lòng dạ cứng rắn đến hung tàn, sòng bạc Hàn Cẩm là hắn cùng một người huynh đệ khác hợp tác làm ra, một tay sinh ý khác của hắn chính là độc(thuốc phiện), toàn bộ đều là hàng tốt vận chuyển từ Philippines.
Nghĩ đến đám độc trùng(con nghiện) lão thúc phụ cầm quyền dưới trướng Tạ Viễn Khánh ở Khánh Dư, Phùng Kiến Vũ dù sao cũng muốn lấy thứ tốt nhất để lấy lòng mục đích trì hoãn thêm thời gian phân chia xã đoàn, thay vì cùng một đám ruồi nhặng không đầu nháo loạn, chi bằng liền ở nơi này dàn xếp tất cả.
"Cậu, làm gì đây?" Theo thanh âm ngước nhìn, là một nam nhân mi thanh mục tú, ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.
Phùng Kiến Vũ tận lực khiến cho chính mình không chú ý đến Tiết Cùng máu me ở một bên, từng bước vững vàng, "Tìm ngài đây lấy chút hàng."
Cặp mắt đen phía sau tròng kính quan sát cậu tỉ mỉ từ đầu đến chân, nhíu nhíu mày, tựa hồ có chút kinh ngạc gặp phải một người đòi hắn ta lấy hàng ở sòng bạc.
"Muốn bao nhiêu?"
"Không nhiều lắm, nhưng phải là loại tinh khiết nhất." Phùng Kiến Vũ móc ra năm mươi vạn ngay ngắn đặt ở trên mặt bàn, trên mặt không dậy một chút gợn sóng.
Hổ Sa không ngờ đến người trước mắt lại sảng khoái đến như vậy, phỏng đoán hơn phân nửa là cậu ở chỗ này kiếm được không ít tiền, trương dương cười cười, không chút nghi ngờ, phân phó thủ hạ đứng cách hắn gần nhất đi xuống lấy hàng.
Khoảng thời gian này, ước chừng mất hết mười phút đồng hồ, Hổ Sa vẫn luôn nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ, ánh mắt kia vô cùng có tính công kích, giống như muốn đâm xuyên vào da thịt, khiến cho cậu cả người không được tự nhiên. Ho nhẹ một tiếng, muốn thoát khỏi loại lúng túng này, "Nói lấy liền lấy? Chỗ hàng này đủ mạnh sao?"
"Có đủ mạnh hay không, cậu thử một chút đi?" Trên mặt Hổ Sa vẫn như cũ là giả tạo cười cười, ánh mắt híp lại không khỏi khiến cho người khác khiếp sợ.
Vốn chỉ là mấy câu đùa giỡn, nhưng không nghĩ đến lại đụng phải nỗi đau của Phùng Kiến Vũ. Trong khoảng thời gian ngắn, hồi tưởng lại những việc đã trải qua ngày hôm đó xúc mục kinh tâm(2), đầu ngón tay cậu có chút sợ hãi run rẫy. Lại không muốn chính mình lộ ra vẻ thất thố, hung hăng cắn xuống đầu lưỡi, khiến cho mình phục hồi tinh thần lại.
"Không, tôi phải tin ngài chứ."
Thời điểm thủ hạ đến nơi, trong tay ôm một bao bố rất nhỏ. Đặt ở trên bàn mở ra, số lượng bên trong so với Phùng Kiến Vũ ước lượng kém không ít.
"Cậu đừng chê ít, đem đến cho cậu chính là loại tốt nhất." Thanh âm của Hổ Sa ở phía trước bất chợt vang lên, Phùng Kiến Vũ không có đáp lại, chỉ xem như đây là lời khách sáo, hướng hắn ta gật đầu một cái.
"Tôi nói thật, không gạt cậu đâu, " Hổ Sa dường như đoán được cậu đang suy nghĩ gì, bổ sung nói, "Dáng dấp của cậu đặc biệt giống một người bạn trước kia của tôi."
Phùng Kiến Vũ dọn dẹp hàng ở trên bàn, miễn cưỡng cười cười.
"Cậu tên gì?"
"Squirrel."
Trả lời xong một câu cuối cùng này, Phùng Kiến Vũ một khắc cũng không muốn tiếp tục ở lại, phất tay một cái xem như từ giả. Chẳng qua là thời điểm đi ngang qua Tiết Cùng, khó tránh khỏi một lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Bước ra khỏi căn phòng 514, bước chân càng lúc càng lớn, tựa như bị dao găm ở sau lưng.
Nếu như hôm nay chính mình bị phát hiện giở thủ đoạn đùa giỡn thì sao đây? Phùng Kiến Vũ cậu có bao nhiêu tự tin có thể toàn thây chạy ra khỏi cái nơi quỷ quái này đây? Mơ mơ hồ hồ suốt ba ngày, cho đến thấy khi thấy được kết quả của Tiết Cùng, cậu mới ý thức được việc mình đang làm đáng sợ và hoang đường đến dường nào.
Thế mà, khi lúc hắc bạch đảo điên, người nào có thể phân biệt chắc chắn được đúng sai?
Đúng đúng sai sai, chính chính tà tà, người nào có thể vẽ ra được lằn ranh giới ?
Nếu nói yêu hận phân minh, chẳng qua chỉ là những lời nói tươi đẹp sáo rỗng mà người chưa từng đến được ngõ cụt của tình yêu ưa thích nói mà thôi.
Phùng Kiến Vũ giả vờ không chút vướng bận đi ra khỏi sòng bạc Hàn Cẩm, nhưng trong lòng lại tích tụ khó chịu, cậu tức giận một cước đạp đổ thùng rác ven đường, không có chút nào suy nghĩ phun ra mấy câu chửi thề, tức giận phát tiết.
Cậu lên thuyền trở về bờ sông Đông Châu Tây Giác là đã hơn hai giờ sáng.
Sau khi lên bờ trầm trầm thở phào một hơi, Phùng Kiến Vũ mở lên điện thoại di động. Mới vừa khởi động xong hệ thống, đã hiện ra mấy cuộc gọi nhỡ, Phùng Kiến Vũ định thần nhìn lại -- Dư Hạo Viễn.
- Hoàn chương 41 -
____________________
(1) Sở hội: private clubhouse, cậu lạc bộ riêng dành cho các thành viên trong một hội hay câu lạc bộ nào đó (thường thấy nhất câu lạc bộ golf)
(2) Xúc mục kinh tâm: nhìn thấy mà phát hoảng

Bình Luận (0)
Comment