Không Còn Tâm Trạng Để Yêu

Chương 17

Sebastian cầm dao và cắt đôi một vài miếng sandwich gà. Anh đặt chúng lên đĩa và cầm theo một hộp khoai tây chiên Pringles. Anh chưa bao giờ trả tiền máy bay cho một người phụ nữa chỉ để anh có thể có một ngày lên giường với cô ta. Nhưng sau đó anh nghĩ trước đây anh chưa bao giờ có được một người phụ nữ giống như Clare.

Chỉ mặc độc nhất chiếc quần lót, anh cầm lấy bữa ăn trưa và bước ra khỏi bếp. Anh đã đến đón Clare vào sáng hôm kia từ Sea Tac, và không đợi đến khi anh nhìn thấy cô trong chiếc áo khoác đen và khăn quàng màu đỏ đang từ thang cuốn đi xuống, anh nhận ra rằng anh thích việc được ở cùng cô nhiều như thế nào. Họ có quá nhiều điểm chung. Cô thông minh, xinh đẹp, và không đòi hỏi. Quan trọng hơn, ở cùng với cô thật dễ chịu. Với kinh nghiệm của anh, khi một người đàn ông quan hệ với một người phụ nữ nhiều hơn hai lần, họ thường nêu ra từ Q - quan hệ - điều đó luôn được theo sát với từ H - hứa hẹn. Phụ nữ dường như không thể bớt căng thẳng. Họ luôn làm cho mọi việc trở nên phức tạp.

Anh bước vào phòng ngủ và ánh mắt anh nhìn thấy hình ảnh Clare đang ngồi ở giữa giường, một tấm khăn trải giường trắng lộn xộn được kéo lên bên dưới nách cô. "Chẳng co gì xem ngoài bóng bầu dục," cô nói với giọng điệu chán ghét khi liên tục chuyển kênh. "Em ghét bóng bầu dục. Em từng hẹn với một gã luôn thu lại bất cứ trận đấu nào."

Mái tóc cô rối tung và có một vết cắn màu hồng trên vai. "Anh xem nó khi không có việc gì làm." Anh đặt đặt đĩa bánh lên gờ giường và bò về phía cô. Anh đưa cô một nửa miếng bánh sandwich và hôn vào dấu hồng trên vai cô. Anh thích cách da thịt cô tỏa hương và hương vị của cô trong miệng anh.

"Em đã đá anh ta khi bắt gặp anh ta xem bóng bầu dục trong khi bọn em làm tình." Cô cắn một miếng nhỏ, trong chế độ im lặng vì thế em không biết được."

"Thằng khốn láo toét." Sebastian mở nắp hộp Pringles và lấy ăn một vài miếng khoai tây chiên giòn.

"Đúng vậy. Em là một thanh nam châm của những đồ khốn láo toét đó." Cô tắt tivi và quẳng cái điều khiển lên giường. "Đó là lý do tại sao em hiện đang cắt đứt quan hệ với đàn ông."

Anh ngừng nhai. "Thế anh là gì?"

"Anh chỉ là người bạn có ích. Và tin em đi, sau Lonny, em cần những người bạn có ích như anh hơn." Cô cười lớn và cắn thêm một miếng nữa.

Đó cũng là một lý do nữa mà anh thích cô. Anh đưa cô một vài miếng khoai tây và lấy nửa sandwich còn lại cho mình. "Kể cho anh nghe một vài chuyện đi. Nếu em là một cô gái chỉ thích được quan hệ, và cả hai ta đều biết rõ điều đó, tại sao em lại đi đính hôn với gã đàn ông bị gay đó? Muốn làm hài lòng mẹ em là lời giải thích duy nhất cho điều này."

Cô nghĩ trong giây lát khi cô ăn ngấu nghiến một vài lát khoai tây Pringles. "Việc đó dần dần xảy ra. Lúc đầu mối quan hệ là khá điển hình. Nhu cầu tình dục của anh ta không mạnh mẽ như những người bạn trai khác của em, nhưng em tự nói với chính mình đó không phải là vấn đề gì lớn. Em yêu anh ta. Và nếu anh yêu một người nào đó, anh sẽ phải học việc chấp nhận. Rồi sao đó, một khi anh đắm chìm sâu vào trong sự phủ nhận, chắc chắn anh sẽ không thấy được bất cứ điều gì. Nói đúng ra, anh thật sự không muốn thấy điều đó." Cô nhún vai. "Và ngoài vấn đề về nhu cầu tình dục ra, anh ta chẳng có thêm biểu nào to lớn cả. Chỉ có vô số dấu hiệu nhỏ mà em đã bỏ qua."

"Như cái màn trướng bằng ren đó, cái thứ con gái được treo phía trên giường của em à. Một người đàn ông chân chính sẽ không bao giờ ngủ dưới cái đó."

Cô nhìn anh và đẩy tóc mình ra phía sau một bên tai. "Anh đã làm vậy mà."

Anh lắc đầu: "Anh làm tình ở bên dưới nó. Anh không ngủ dưới màn ren." Điều đó gợi lại cho anh cảnh ân ái họ vừa mới làm xong. Nó bắt đầu từ cửa trước và kết thúc bằng việc quấn vào nhau trên giường anh. Cô thật sự nóng bỏng đối với anh và anh cũng vậy. Đối với một người đàn ông biết được một người phụ nữ cũng muốn anh nhiều như anh muốn cô ấy đó là một chất kích thích cực mạnh. Việc quan hệ sẽ còn tuyệt hơn nếu như không có bao cao su mà cô yêu cầu anh phải mang.

"Anh nghĩ em tin anh, và anh không cần phải mang đồ bảo vệ?" anh vừa ăn một miếng khoai tây vừa nói.

"Em tin anh." Cô nghiêng đầu sang một bên và nhìn anh. "Nhưng em cho rằng anh hiện đang gặp một người phụ nữ khác và em buộc phải cẩn thận."

"Đang gặp một người phụ nữ khác? Tính từ những ngày cuối tuần vừa qua? Cám ơn vì lời khen, nhưng anh không mủi lòng nhanh như vậy." Anh đã cho rằng cô không gặp bất cứ người nào khác và ý nghĩ cô có thể gặp ai đó khác đã làm anh lo lắng nhiều hơn anh muốn thừa nhận. "Em đã ở cùng với người đàn ông khác à?"

Cô phản bác lại. "Không."

Thế sao ta không giữ tình trạng của mình theo kiểu đó?" Anh với tay lấy chai nước và mở nắp nó ra.

"Ý anh là anh muốn có tình dục độc quyền sao? Cả hai chúng ta à?"

Anh uống một ngụm nước, sau đó đưa cho cô. Anh thích ý tưởng Clare chỉ quan hệ với một mình anh, và anh không muốn quan hệ với những người phụ nữ khác. "Chính xác."

"Anh có thể làm điều đó không?"

Anh cau mày nhìn cô. "Ừ. Còn em?"

"Em chỉ muốn nói là anh sống ở một bang khác."

"Điều đó không thành vấn đề. Anh sẽ thường xuyên đến thăm cha, và tin anh đi, anh đã sống mà không cần tới tình dục trước đây. Anh không thích việc đó lắm nhưng anh vẫn sống tốt."

Cô uống một ngụm và dường như chìm sâu vào suy nghĩ trước khi đưa bình nước lại cho anh. "Được thôi, nhưng Sebastian à, nếu và khi anh tìm được một người nào đó, anh phải nói với em nhé."

"Tìm một người nào đó? Tìm một người nào đó để làm cái gì?"

Cô hơi liếc nhìn anh.

"Được thôi." Anh ngả người về phía trước và hôn vào bờ vai trần của cô. "Nếu anh chán em, anh sẽ nói cho em."

Cô trượt tay lên xuống trước ngực anh và tạo da gà khắp làn da của anh. "Em nhận ra anh đã không nhắc đến điều gì xảy ra nếu em chán anh trước."

Anh cười và đẩy cô xuống giường. Điều đó không có khả năng xảy ra.

Sau khi ăn trưa, họ cùng tắm và rời căn hộ cho việc mà Sebastian nghĩ là một chuyến đi nhanh đến khu mua sắm Pacific Place. Anh không thích thú lắm với việc mua sắm và anh cũng không có nhiều áo quần. Anh có một bộ vest của Hugo Boss và một vài cái áo sơmi, nhưng anh đặc biệt yêu thích loại quần hộp có nhiều túi được anh dùng để cất đồ và áo thun bằng cotton tiện lợi của Eddie Bauer. Sự thật mà nói, mua sắm là một trong những thứ chán nhất đối với anh, nhưng vì một lý do nào đó anh để chính mình bị dắt đi vòng quanh Khu thương mại Seattle và chờ đợi Clare thử hết loại áo quần này đến áo quần khác, xem xét kỹ đủ các loại túi xách, và gặp được ánh mắt phát cuồng trong mắt cô khi cô phát hiện đôi giày màu bạc ở Nordstrom.

Sau khi dạo qua cửa hàng thứ năm và một đống túi trên tay, Sebastian thư giãn và chấp nhận tất cả. Anh không thể nói là anh vui vẻ, nhưng việc đi mua sắm cùng Clare rất thú vị. Clare có một gu thời trang rõ ràng và biết cô cần những gì khi cô nhìn thấy nó. Vào thời điểm họ bước vào Club Monaco, anh có thể tiên đoán được điều gì sẽ thu hút được sự chú ý của cô.

Vào sáng hôm đó, khi anh đón cô ở sân bay, anh tự hỏi tại sao cô lại mang đến hai cái vali thật lớn cho một chuyến du lịch ngắn ngày. Giờ anh đã có được câu trả lời.

Clare là một tính đồ shopping kinh điển.

Vào tối hôm Sebastian mang cô đến buổi tiệc mừng Năm mới của một người bạn học đại học cũ, Jane Alcot-Martineau. Anh biết Jane rất lâu trước khi cô ta kết hôn. Họ đã cùng nhau theo học các lớp báo chí ở Đại học Washington, và trong khi Sebastian rời khỏi Seattle ngay sau khi tốt nghiệp để trở thành một nhà báo tự do đi khắp đất nước, thậm chí là cả thế giới thì Jane trụ lại ở Seattle. Cuối cùng cô ta cũng vào làm việc cho tờ Seattle Times, nơi cô đã gặp và kết hôn với thủ thành môn khúc côn cầu Luc Martineau. Họ đã kết hôn trong một vài năm và sống trong một căn hộ không xa nơi ở của Sebastian lắm. Họ đã có một cậu bé trai một tuổi, James, và Marie - em gái của Luc cũng sống cùng với họ khi theo học ở Seattle.

"Cậu có chắc là Clare chỉ là bạn không?" Jane hỏi khi đưa chai bia Pyramid Alehouse.

Sebastian nhìn xuống người phụ nữ cao hơn một mét sáu bảy đang đứng bên cạnh anh, sau đó nhìn về phía Clare, người đang đứng nói chuyện với một người phụ nữ tóc vàng cao gầy, anh chàng bạn trai tóc đỏ của cô ta và một anh chàng hậu vệ người Nga lực lưỡng. "Ừ, tớ chắc mà." Clare mặc một chiếc đầm ống màu bạc sáng lấp lánh, trông cô như được quấn vào trong một tấm lá thiếc, sau đó một người nào dùng tay và ấn nó vào sát cơ thể cô. Chiếc áo chẳng có gì khiếm nhã, nhưng một vào lần trong đêm Sebastian chú ý thấy một vài tay chơi khúc côn cầu đầy cơ bắp đang dùng ánh mắt để mở cô ra khỏi lớp vải quấn đó. Khi họ phát hiện ra cô là một nhà văn lãng mạn, sự thích thú của họ trở nên mãnh liệt hơn. Anh biết những gã chó chết đó nghĩ gì.

"Vì cậu trông như sẵn sàng muốn đá vào Vlad vậy." Jane nói.

Sebastian cẩn thận mở hai tay đang khoanh lại phía trước ngực của chiếc áo sơmi màu xanh da trời và uống một ngụm bia. "Cậu nghĩ là tớ có thể đánh lại anh ta không?"

"Dĩ nhiên là không rồi. Anh ta sẽ đá bay cái mông phóng viên ẻo lả của cậu đó." Jane đã luôn là một cô gái thông minh. "Anh ta có tên ‘Vlad - Người xiên qua’ là có lý do của nó cả. Một khi cậu biết rõ anh ta, anh ta là một chàng trai khá tử tế." Cô ta lắc đầu và mái tóc đen ngắn quệt qua quệt lại trên má cô ta. "Nếu cậu muốn những anh chàng đó không bám theo cô ấy, cậu không nên giới thiệu cô ấy là ‘bạn’ của cậu."

Chắc chắn Jane đã đúng, nhưng việc giới thiệu cô như một người bạn gái dường như quá sớm. Và chắc chắn Clare sẽ không cảm kích nếu anh nói, "Cô gái này là của tôi vì thế tránh xa cô ấy ra!" Clare có thể không phải là bạn gái anh, nhưng cô đang hẹn hò với anh, và anh không thích nhìn người đàn ông khác tán tỉnh cô. "Cậu biết là tớ đang đùa phải không?"

"Về việc Vlad hả? Ừ. Còn về việc Clare ‘chỉ là bạn’ thôi, tớ nghĩ cậu đang lừa dối chính mình đấy."

Anh mở miệng để tranh cãi nhưng Jane đã bỏ đi tới phía chồng cô ta. Vào đêm đó, khi anh nhìn Clare đang say ngủ bên cạnh, anh tự hỏi điều gì ở cô đã cuốn hút anh và làm anh không thể từ chối được điều đó. Nó không phải là tình dục. Nó là một thứ gì khác. Tất cả việc mua sắm mà cô bắt anh phải chịu có thể sẽ làm giảm đi sự thích thú của anh. Nhưng nó lại không xảy ra. Có thể đó là do cô không đặt nặng tình cảm vào đó. Cô càng giữ khoảng cách với anh, anh lại càng muốn kéo cô vào gần hơn.

Sebastian thức dậy vào sáu giờ sáng ngày hôm sau, bồn chồn, anh mặc áo thun và quần hộp rồi ra khỏi phòng. Trong khi Clare ngủ, anh bắt đầu pha café, và khi chờ nó sôi anh gọi điện cho cha mình. Giờ là bảy giờ sáng ở Boise, nhưng anh biết Leo là một người luôn dậy sớm. Mối quan hệ giữa anh và cha đang dần dần được cải thiện với các chuyến viếng thăm. Chính xác họ không thân thiết với nhau lắm, nhưng cả hai đều cực kỳ nỗ lực để sửa chữa sai lầm trong quá khứ.

Anh chưa nói chuyện với cha mình từ lễ Giáng sinh, nhưng anh khá chắc chắn rằng Leo không biết về vị khách đang ngủ trên giường anh. Anh đã không nhắc đến điều đó, và anh không biết cha anh sẽ có cảm giác như thế nào nếu biết được việc anh hẹn hò với Clare. Được rồi, đó là một lời nói dối. Leo sẽ không là vấn đề gì, nhưng dĩ nhiên, anh biết việc đó sẽ xảy ra. Lần đầu tiên anh hiểu rõ điều đó là khi anh hôn cô, và lần cuối cùng anh hiểu rõ điều đó là khi anh ân ái với cô vào đêm trước. Anh tự mình rút ra kết luận rằng anh và Clare là những người thông dâm thành niên và những gì họ đồng ý làm cùng nhau là việc của riêng họ, và không ai có thể can thiệp vào.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Leo, anh đi vào phòng làm việc của mình. Một vài tháng trước anh đột nhiên có ý tưởng đùa giỡn về việc viết tiểu thuyết. Một series tiểu thuyết trinh thám/hình sự với nhân vật trung tâm lập lại dáng điệu của nhân vật Dirk Pitt của Cussler hay Jack Ryan của Clancy. Chỉ khác biệt là nhân vật chính của anh sẽ là một nhà báo điều tra.

Sebastian ngồi xuống bàn làm việc và khởi động máy tính. Anh có một phác thảo sơ lược về cốt truyện và một ý niệm không rành mạch về nhân vật, nhưng sau hai giờ viết liên tục, nó trở nên cụ thể hơn trong đầu anh.

Một tiếng động từ nhà bếp thu hút sự chú ý của anh khỏi ngữ cảnh đang diễn ra trong đầu anh. Anh ngẩng đầu nhìn lên từ màn hình máy tính khi Clare bước vào phòng chỉ mặc một chiếc áo ngủ đơn giản màu xanh da trời hợp với đôi mắt của cô. Nó ngắn và có hai sợi dây nhỏ xíu, và quyến rũ đến chết người, đơn giản vì nó không quá cầu kỳ. Trông thật giống với chính bản thân Clare.

"Ồ, em xin lỗi," cô nói, và ngừng lại ở cửa ra vào. "Em không biết anh phải làm việc."

"Không sao đâu." Anh đứng lên và duỗi thẳng người. "Thật ra anh cũng không phải là đang làm việc. Chủ yếu là đang chơi vớ vẩn thôi."

"Bài Solitaire à?" Cô đi nhanh hơn vào phòng và uống một ngụm café từ chiếc cốc trong tay cô.

"Không. Anh đang có ý tưởng cho một cuốn sách." Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy hứng thú về việc viết lách bất cứ điều gì. Có lẽ là kể tư trước khi mẹ anh chết.

"Về câu chuyện mà anh đã theo dõi gần đây à?"

"Không. Tiểu thuyết." Đây cũng là lần đầu tiên anh đề cập đến những gì anh đang làm với một người khác. Anh cũng chưa nói với người đại diện của mình về điều này. "Anh đang nghĩ thêm về các hoàn cảnh của một nhà báo điều tra, người phát hiện ra các bí mật của chính phủ."

Hai mày cô nhướng lên. "Kiểu như tiểu thuyết của Ken Follett hay Frederick Forsyth sao?"

"Có thể thế." Anh từ phía sau bàn đi ra và mỉm cười. "Hoặc có thể anh sẽ trở thành một nam nhà văn viết truyện tình cảm vậy."

Đôi mắt cô mở lớn đằng sau cốc café và cô bắt đầu cười.

"Em cười gì chứ? Anh là một anh chàng lãng mạn mà."

Cô đặt cốc café lên bàn anh, và không biết làm sao, tiếng cười của cô chuyển thành tiếng cười khùng khục như cố kìm nén trong cổ họng cho đến khi anh vác cô lên vai và mang cô trở lại giường như nhân vật Valmont Drake trong cuốn sách mới nhất của cô, Surrender to Love.

Vào ngày mùng ba tháng Ba, Clare tròn ba mươi tư tuổi với mâu thuẫn thực tế về việc lớn hơn thêm một tuổi. Mặt này cô thích sự từng trải xuất hiện mỗi năm khi tuổi của cô được tăng thêm và sự tự tin cũng đến theo sự từng trải đó. Mặt khác, cô không thích đồng hồ tích tắc trong cơ thể cô. Cái vẫn dõi theo cô mỗi ngày và mỗi năm và nhắc cho cô nhớ rằng cô vẫn còn độc thân

Một vài tuần trước đây cô đã lên kế hoạch kỷ niệm ngày này với các bạn của mình. Lucy đã đặt bàn cho bốn người tại Milky Way ở một tòa nhà cũ trong khu mua sắm. Nhưng họ dự tính gặp nhau trước ở nhà Clare để cùng nhau uống rượu và tặng quà sinh nhật cho Clare.

Khi Clare mặt chiếc váy liền hiệu Michael Kors mà cô mua trong dịp giảm giá ở Nieman Marcus, cô nghĩ về Sebastian. Theo như những gì cô biết, anh hiện đang ở Florida. Cô đã không nói chuyện với anh trong một tuần, khi anh nói với cô rằng anh quyết định viết về làn sóng người Cuba nhập cư gần đây ở khu Little Havana (1). Trong hai tháng qua cô đã gặp anh ít nhất là cách hai tuần một lần khi anh lái xe hoặc bay đến Boise để thăm cha mình.

(1) Nằm ở khu vực bờ Tây sông Miami, là nơi tập trung và sinh sống của nhiều người Cuba nhập cư nhiều thế hệ ở thành phố Miami, bang Florida. Little Havana không lớn, không giàu, nhưng nổi bật với những nét văn hóa độc đáo riêng như câu lạc bộ chơi domino, hoạt động vũ hội hóa trang carnival, hàng loạt các cửa hàng nhỏ bán những sản phẩm handmade nổi bậc là những điếu xì gà

Clare mang vào tai đôi bông tai màu bạc và xịt một ít nước hoa Escada lên hai cổ tay. Hiện tại, mối quan hệ lập lờ giữa Sebastian đang hoạt động. Họ đã cùng nhau vui vẻ và không có việc phải áp lực và gây ấn tượng với anh. Cô có thể nói với anh về mọi thứ, vì cô không phải lo lắng xem liệu anh có phải là Mr.Right của cô hay không. Dĩ nhiên là không rồi. Mr.Right sẽ nhanh xuất hiện thôi. Cho đến thời điểm đó, cô sẽ vui vẻ bên cạnh Mr.Right Hiện tại của mình.

Khi anh đến thành phố, cô rất vui được gặp anh, nhưng trái tim cô không đập mạnh hay nhói đau, và lòng cô không thư thái và cũng chẳng nôn nao gì. Ừm, có thể có một tí, nhưng điều đó chỉ xảy ra với cái cách anh nhìn cô chứ không do việc cô cảm nhận về anh. Cô không mất đi khả năng hít thở hay suy nghĩ một cách có lý trí. Thật dễ chịu khi được ở bên cạnh anh. Vào cái ngày việc đó trở nên không dễ dàng nữa, cô sẽ chấm dứt nó - hay anh sẽ làm điều đó. Không buồn phiền gì cả. Nhưng đó là thỏa thuận. Họ có thể chỉ dành riêng cho nhau trong thời gian này, nhưng cô biết điều đó sẽ không tồn tại mãi, và cô không để chính mình phải nghĩ quá nhiều về những gì sắp đến.

Cô với tay lấy một ống son đỏ và nghiêng người về phía trước chiếc gương của bàn phấn. Cô chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ nghiêm túc. Chưa đến lúc. Như tuần vừa rồi cô dự tính làm một cuộc thăm dò và đã đi cùng Adele đến một nhà hàng ở Montego Bay, nơi có chương trình đêm hẹn hò tám phút, trong đó một người sẽ dùng tám phút để biết về một người nào đó trước khi chuyển sang bàn kế tiếp. Hầu hết đàn ông mà cô đã gặp trong tối đó dường như rất khá. Họ có vẻ không có gì không ổn cả, nhưng sau hai phút trong lần "hẹn hò" đầu tiên, cô mở miệng và nói rằng, "Tôi có bốn đứa con." Khi điều đó hoàn toàn không hạ gục anh ta, cô nói thêm, "Tất cả đều dưới sáu tuổi." Vào cuối buổi tối đó, bằng cách nào đó, cô trở thành một người mẹ đơn thân tìm kiếm những con mèo đi lạc. Khi điều đó cũng không hoàn toàn hạ gục những người hẹn hò dũng cảm khác, cô nói bóng gió đến "những vấn đề rắc rối của phụ nữ", và anh ta đã hoàn toàn bị hạ gục và vội vàng tìm cách nhanh chóng tránh xa cô.

Tiếng chuông cửa vang lên khi Clare vừa tô xong môi, và cô đi về phía trước. Adele và Maddie đang đứng trong mái hiên nhà cô với quà trong tay.

"Tớ đã bảo các cậu đừng mang cho tớ bất cứ thứ gì cơ mà," cô nói, nhưng biết rằng họ sẽ không hoàn toàn làm theo.

"Cái gì vậy?" Maddie hỏi khi chỉ tay về hộp bưu phẩm phát chuyển nhanh dưới chân cô.

Clare không muốn có bất cứ thư đặt hàng hay bất cứ điều gì từ nhà xuất bản của cô trong ngày này. Khi cô cúi xuống lấy nó lên, cô nhận ra địa chỉ gởi trả lại là ở Seattle. Nó có dấu tem của bang Frorida. "Tớ nghĩ chắc nó là qùa sinh nhật." Sebastian đã nhớ ngày sinh nhật của cô, và cô cố kìm nén niền vui thích trước khi nó chạm đến trái tim cô. Khi cô nghe tiếng bước chân, cô hơi hy vọng đó là Sebastian. Nhưng đó là Lucy và cô đang mang một bó hoa hồng màu hồng phấn và một hộp màu vàng nhỏ.

"Tớ nghĩ mình đến trước các cậu," cô ấy nói khi Clare mời các bạn vào nhà.

Clare cầm bó hoa Lucy tặng và đi tìm lọ cắm hoa trong khi các bạn cô đang móc áo khoác lên giá. Vào bếp, cô cắt đi phần cuối của cành hoa, và ánh mắt cô lại tập trung vào chiếc hộp trắng được đặt trên quầy bếp. Cô ngạc nhiên khi Sebastian đã nhớ được ngày sinh nhật của cô. Đặc biệt khi anh lại đang đi công tác, và niềm vui sướng mà cô cố kìm nén lan tỏa khắp da thịt. Cô tự nói đó không phải là một món quà được mua với sự suy nghĩ sâu sắc. Có thể trong hộp chỉ chứa một món quà bình thường thôi.

"Chúa ơi, tớ đã chịu đủ với cái lạnh này rồi," Maddie than phiền khi ba người phụ nữ bước vào bếp.

"Một trong các cậu rót rượu được không?" Clare hỏi khi cô cắm hoa vào chiếc lọ bằng men sứ của Portmeirion. Lucy rót rượu, và khi cô hoàn tất, cả bốn người cùng đi vào phòng khách. Clare đặt lọ hoa vào một chiếc bàn nhỏ gần sofa, và khi cô quay lại, Adele đang đặt các món quà trên bàn café. Trong đó có cả gói quà màu trắng nữa.

Khi bốn người phụ nữ nói về việc đang trở nên ngày càng già hơn, Clare mở quà những người bạn đã tặng. Lucy tặng cô một hộp đựng danh thiếp có chữ lồng lên nhau, và quà của Adele là một chiếc vòng đeo tay với những viên pha lê màu tía. Maddie, vẫn luôn là Maddie, tặng cho Clare một thiết bị bảo vệ an toàn cá nhân - một cây bút gây tê màu đỏ - thay thế cho cây đã bị hỏng mà cô ấy tặng cô vào năm ngoái. "Cám ơn các cậu. Tớ rất thích chúng," cô nói khi cô ngồi lùi lại trong sofa với ly rượu trên tay.

"Cậu không mở cái hộp đó à?" Adele hỏi.

"Là quà của mẹ cậu ư?" Lucy muốn biết. Một vài năm trước đây khi cô trốn tránh Joyce, mẹ cô đã gởi đến cho cô bộ chăn drap giường thật đẹp trong ngày sinh nhật cô. Bà không muốn cầm điện thoại lên và gọi chúc mừng Clare.

"Không. Mẹ tớ và tớ năm này bắt đầu nói chuyện lại với nhau."

"Thế nó là của ai?"

"Một người bạn của tớ." Ba người bạn nhìn cô, lông mày họ nhướng cao khi chờ đợi các thông tin tiếp theo. "Sebastian Vaughan."

"Sebastian, tay nhà báo ấy hả?" Adele hỏi. "Có phải anh chàng mà Maddie nghĩ là to lớn không?"

"Ừ." Cô làm vẻ mặt bình thản khi nói thêm, "Và anh ta chỉ là một người bạn."

Maddie hít thật sâu. "Chỉ là một người bạn cái khỉ ấy. Nhìn mặt cậu là tớ có thể đoán được cậu đang che giấu điều gì đó. Cậu luôn có vẻ mặt đó khi cậu muốn che giấu điều gì đó."

"Không. Anh ấy chỉ là bạn thôi." Khi các bạn tiếp tục nhìn cô, cô thở dài và thú nhận, "Được rồi. Chúng tớ là bạn tình của nhau."

"Tốt cho cậu!" Maddie gật đầu. "Adele đã nói rằng cậu nên sử dụng anh ấy như là một người đàn ông khơi lại niềm cảm hứng của cậu vậy."

Adele gật đầu. "Tớ có một vài người, và việc có tình dục không ràng buộc là một trong những việc tốt nhất."

Lucy im lặng trong chốc lát, sau đó hỏi, "Cậu có chắc không?"

"Về điều gì?"

"Rằng cậu có thể quan hệ mà không cần có sự ràng buộc ấy? Tớ biết cậu. Cậu có trái tim của một người hoàn toàn lãng mạn. Cậu thực sự có quan hệ mà không cần đến việc cậu có yêu người đó hay không?"

"Tớ có thể làm điều đó." Cô đặt ly rượu lên bàn café và với tay lấy hộp quà màu trắng đó. Để chứng minh điều đó, cô phải cho họ thấy rằng món quà từ Sebastian không phải là cái gì to tát cả. Không một chút nào. "Và tớ đang làm được điều đó." Cô mở hộp thư màu trắng đó ra và mỉm cười. Bên trong là một cái hộp nhỏ được gói bằng giấy kim tuyến màu hồng và vô số những cái nơ bướm và ruy băng. "Mối quan hệ giữa tớ và anh ấy vẫn tuyệt. Anh ấy sống ở Seattle và gặp tớ khi anh ấy đến đây thăm cha mình. Chúng tớ vui vẻ bên nhau và không mong đợi gì cả."

"Cẩn thận đấy." Lucy cảnh báo. "Tớ không muốn thấy cậu bị tổn thương lần nữa."

"Tớ sẽ không," cô nói khi cô mở lớp giấy hồng ra. "Tớ không yêu Sebastian và anh ấy không yêu tớ." Cô nhìn xuống khi cô mở cái hộp ra, và nép mình bên trong lớp giấy có chấm tròn màu trắng và hồng là một chiếc thắt lưng da màu đen. Trên khóa lưng bằng bạc nặng là dòng chữ được khắc sâu, BOY TOY.

Clare nhìn xuống món quà khi cô cảm nhận được cái nhói đau trong ngực cô và sự sợ hãi nhỏ bé đang tràn ngập trong lòng cô. Cùng lúc, cô cảm giác như mình đang được đẩy lên phía trên đỉnh của tàu lượn siêu tốc. Cao, cao, cao mãi, và cô biết không còn chỗ nào để đi ngoại trừ việc lao thẳng xuống dưới. Boy Toy.

"Cái gì thế?"

Cô giơ nó lên cao và các bạn cô cười tủm tỉm. "Anh ta đang đánh dấu lãnh thổ của mình sao?" Adele hỏi.

Clare gật đầu, nhưng cô biết nó không hoàn toàn như thế. Nó tệ hơn thế. Anh đã nhìn vào trái tim của một cô gái trẻ, vụng về và mang đến cho cô điều mà cô ao ước nhất. Anh đã chú ý. Anh đã lắng nghe lời cô nói và đã nhọc công tìm được nó cho cô. Anh đã gói nó trong giấy gói màu hồng và anh chắc nó sẽ đến đúng vào ngày sinh nhật của cô. Mặt cô đột nhiên nóng bừng, và trái tim đau nhức của cô đập một cách điên cuồng, đánh mạnh vào bức tường cô đã dựng lên để ngăn Sebastian lại. Bức tường mà cô trốn đằng sau để khỏi điên cuồng và hoàn toàn rơi vào tình yêu với người đàn ông hoàn toàn sai lầm đối với cô. Quanh cô, các bạn cô đang nói cười và dường như không chú ý đến sự đấu tranh để giữ cho mình mãi luôn ở trên đỉnh của tàu lượn siêu tốc bên trong cô. Đấu tranh và chống lại và kiên trì. Nhưng đã quá muộn. Cô bất lực khi cô bắt đầu lao xuống. Xúc cảm sâu kín laovào cô, và sức thuyết phục của nó quá mạnh đã đe dọa cướp đi hơi thở của cô. Cô tự nhủ không thể để chính mình phải lòng anh ấy được, nhưng đã quá muộn. Nó lao thẳng vào cô, và cô thấy mình điên cuồng, hết sức và hoàn toàn phải lòng với Sebastian Vaughan. "Ôi, không," cô thì thào.

Lucy nhận ra điều gì đó không đúng và hỏi cô. "Cậu ổn chứ?"

"Tớ ổn. Tớ nghĩ việc chuyển sang độ tuổi ba mươi tư đã làm tớ có tâm trạng kỳ lạ." Cô cười và thầm cầu nguyện cô có thể thuyết phục được các bạn của mình.

"Tớ hiểu điều đó. Khi tớ chuyển sang độ tuổi ba mươi lăm, tớ bắt đầu có một cảm giác cực kỳ hốt hoảng," Lucy nói, và Clare nhẹ nhàng thở dài. "Đó là điều thật bình thường."

Sau đó, trong suối buổi ăn tối, Clare cố nói với chính mình rằng sự thiêu đốt trong ngực cô không thật sự là tình yêu. Đó chỉ là kết quả của món tôm xào ớt jalapeno cô đã chọn cho món khai vị. Những giọt nước mắt đe dọa sẽ làm cay mắt cô là kết quả của việc trở nên già thêm một tuổi. Đó là điều bình thường. Ngay cả Lucy cũng nghĩ thế.

Nhưng vào lúc bữa ăn kết thúc với món bánh kem trứng, Clare nhậ ra rằng đó không phải là do ớt jalapeno hay ngày tháng. Cô đã phải lòng Sebastian, và cô không nghĩ mình lại sợ hãi đến thế. Chắc chắn là có những khoảng thời gian khủng khiếp xảy ra trong đời cô, nhưng cô luôn biết cách để giải quyết chúng. Lần này cô hoàn toàn không có một ý tưởng nào. Không hiểu sao khi cô đang cố thuyết phục chính mình rằng tất cả những gì cô cảm nhận được chỉ là tình bạn, tình yêu cô dành cho anh lại lặng lẽ lẻn vào trong cô. Đó không phải là một cú đấm mạnh vào lồng ngực hay một cái liếc nhìn cướp đi hơi thở từ phía bên kia phòng. Không phải những cảm giác nhoi nhói nhẹ nhàng ấm áp lao vụt đến trái tim cô khi cô nghĩ đến anh. Thay vào đó, nó lớn dần từ một hạt mầm bé nhỏ, tìm kiếm những khe hở và những vết nứt trên bức tường bảo vệ trái tim cô, quấn lấy cô vào nó mà cô không hề hay biết chút nào cho đến khi cô mắc chặt vào đó và không thể thoát ra được.

Trong khi cô và Sebastian cùng nhau nói hết chuyện này đến chuyện khác, nhưng họ chưa bao giờ nói về việc họ cảm nhận như thế nào về nhau. Nhưng ít nhất cô không tự lừa dối mình nữa. Không bao giờ nữa. Đúng vậy, anh muốn được độc quyền sở hữu cô, nhưng cô biết anh không yêu cô. Cô từng sống với người đàn ông yêu cô. Cô có thề không có cảm giác gì quá mãnh liệt đối với họ, nhưng cô biết cách một người đàn ông đang yêu hành động. Và nó không giống với những gì Sebastian làm.

Một lần nữa cô lại rơi vào tình yêu với người không dành cho cô. Cô thật là một con ngốc.

Đêm đó cô lên giường và nghĩ về Sebastian, và khi cô thức dậy, anh vẫn còn trong tâm trí cô. Cô nghĩ về mùi hương nơi cổ anh và những cái chạm nhẹ nhàng của đôi bàn tay anh, nhưng cô không dám gọi cho anh. Cô có một lý do hoàn hảo cơ mà. Cô nên gọi và cám ơn anh về món quà sinh nhật. Sự thật, phép xã giao yêu cầu cô ít nhất cũng nên gọi cho anh, nhưng cô cố để từ chối sự cám dỗ muốn được nghe giọng nói của anh. Có thể nếu cô chỉ cố gạt bỏ đi cảm xúc của chính mình, chúng sẽ quay trở lại ấn nấp trong tim cô. Cô không định lừa phỉnh chính mình rằng chúng sẽ biến mất. Cô là một người phụ nữ từng trải ba-mươi-tư tuổi và là người phụ nữ trang nghiêm. Nhưng có lẽ, nếu cô may mắn, sự vắng mặt của anh sẽ làm cho trái tim cô có ít hy vọng hơn
Bình Luận (0)
Comment