Không Đá, 30% Đường

Chương 11

Cuộc thi học sinh giỏi để dành suất tuyển thẳng sẽ bắt đầu vào cuối tháng sáu hàng năm, đối với những học sinh có thành tích tốt mà nói, đây không thể nghi ngờ là tu la tràng gần giống với kỳ thi thi đại học nhất. Đa số học sinh vì cuộc thi này đều lựa chọn điên cuồng học bổ túc, nhưng đến phiên Dụ Hàm Tinh, thi cuối kỳ lại khiến cậu chú ý nhiều hơn.

Nguyên nhân rất đơn giản, trước kia Minh Phong không biết còn có thi học sinh giỏi, nhắn tin với cậu ước định thành tích cuối kỳ mà tốt sẽ liền dẫn cậu về nhà anh chơi. Dù sao đối Dụ Hàm Tinh mà nói, không giành được giải cậu vẫn đủ tự tin để đỗ đại học, đương nhiên không cần thiết quá để ý cơ hội này. Nhưng thật bây giờ có thể dùng thành tích của một cuộc thi dành được khen thưởng từ Minh Phong, điều này khiến cậu cảm thấy hứng thú hơn nhiều.

Sau khi tan học, Dụ Hàm Tinh vừa lúc cùng chủ nhiệm lớp ra cổng trường, lễ phép tạm biệt bà. Lời còn chưa dứt, tầm mắt của cậu đã chuyển đến chiếc xe đỗ bên đường.

Minh Phong ngồi ở bên trong, tầm mắt ngừng ở phương hướng mẹ của anh, nhưng lại bất động thanh sắc lướt qua bà, đối mắt với thiếu niên ở đằng xa. Như một con dã thú đang vận sức săn mồi, âm thầm theo dõi con mồi ngây thơ chưa nhận ra nguy hiểm.

Trên mặt Dụ Hàm Tinh vẫn chân thành như trước, đúng là ánh mắt vô tội này của cậu, đối với Minh Phong là một sự khiêu khích trắng trợn. Ánh mắt của cả hai người truyền đạt tình tố với nhau, không kiêng nể gì mà giao triền va chạm trong không khí, cuối cùng lại lặng yên lắng lại rồi tiêu tán.

Trước khi mẹ kịp nhận ra sắc mặt của mình, Minh Phong liền kịp thời quay đầu đưa mắt nhìn vè phía trước, bình tĩnh nhắc nhở bà thắt đai an toàn.

“Mẹ, ngày thường mẹ ra ngoài cũng nên trang điểm một chút đi, sẽ trông dễ gần đấy.”

Mẹ anh trừng anh một cái, không cho là đúng: “Mẹ gặp học sinh, không phải thấy con dâu, dễ gần quá để làm gì.”

Minh Phong cười không nói, chỉ là thoáng chuyển mặt sang nhìn kính chiếu hậu.

“Mẹ, sang năm mẹ lo xong cho học sinh năm cuối khóa này, có muốn kết thân với ai không?”

“Để làm gì, thích thì con đi coi mắt đi, đừng có quản việc riêng của mẹ.”

“Còn không phải con hy vọng về sau mỗi ngày tan tầm đều sẽ có người đón mẹ về nhà sao.” Minh Phong nói, “Con cũng không thể luôn xin nghỉ về nhà với mẹ được.”

“Ai u, không cần con cứ phải nhọc lòng cho mẹ như thế, nếu là ngày nào đó mẹ gặp được người thích hợp thật chắc chắn sẽ ra mắt với con, nếu con thấy ai thuận mắt cũng phải đưa về cho mẹ xem đó.”

Minh Phong “Vâng” một tiếng, không lại tỏ thái độ gì thêm.

Sau khi về nhà, Minh Phong chủ động giúp bà nấu cơm, chủ động rửa bát. Sinh hoạt một mình bên ngoài lâu như vậy, anh đã sớm biết ngăn nắp soạn sửa việc nhà, hình tượng ở nhà hoàn toàn tương phản với hình ảnh trước màn ảnh.

Mẹ anh bận cả một ngày, buổi tối cuối cùng cũn được thả lỏng mà đi ngủ sớm, còn nhắc nhở Minh Phong không được thức đêm. Minh Phong ngoài miệng thì đồng ý, vừa vào phòng đóng kín cửa lại lén lút gọi điện thoại cho Dụ Hàm Tinh.

Hai người ngày nào cũng gọi điện thoại cho nhau vào giờ này, câu đầu tiên của Minh Phong luôn không phải “Bảo bối buổi tối tốt lành”, mà là “Cuối cùng mẹ anh cũng ngủ rồi”; nội dung nói chuyện phiếm cũng không phải lời ngon tiếng ngọt, mà là Minh Phong nghe Dụ Hàm Tinh ngâm nga thơ, đọc thuộc xong lại bắt đầu kiểm tra phân tích của cậu(Thế mà ngày nào cũng gọi cho nhau được????). Minh Phong thậm chí tải hẳn cả giáo trình ngữ văn ở trên máy, không có việc gì lại bắt đầu tìm nội dung của mấy chương trọng điểm để hỏi Dụ Hàm Tinh.

“Được rồi, đã đọc xong, ngủ sớm chút đi.” Nhiệm vụ hàng ngày “Giám sát Tinh Tinh học tập” của ngày hôm nay đã hoàn thành, Minh Phong nhìn thời gian, dặn dò cậu: “Nhớ mỗi ngày đều phải ăn bữa sáng, không thể nhịn đói làm hỏng thân thể.”

“Vâng vâng vâng, xong chưa ạ?” Dụ Hàm Tinh vội vàng đánh gãy lời nói của anh, “Phần thưởng của em đâu?”

Minh Phong cười rộ lên, dịu dàng nói: “Anh cách xa quá, không tiện đưa cho em, nợ trước nhé.”

“Vậy em phải thu lãi.”

“Được nha.”

“Còn có lần trước anh từng nói, anh muốn gửi ảnh nude cho em……”

Minh Phong sửng sốt, nhớ tới hình như mình từng nói mấy lời không đàng hoàng như vậy thật. Anh lật thân trên giường, nhẹ nhàng nói với điện thoại: “Mấy ảnh như thể gửi qua gửi lại không an toàn đâu…… Sau này cho em tận mắt thấy.”

Dụ Hàm Tinh hô hấp trệ trệ, cắn môi gật đầu, gật xong mới nhớ Minh Phong không nhìn  thấy, nhanh chóng “vâng” một tiếng.

“Thứ bảy có phải học bù không? Thứ sáu buổi tối anh đến đón em, đi ăn cơm với anh.”

“A? Thứ sáu không được.” Dụ Hàm Tinh hiếm khi từ chối anh, “Em phải về nhà ăn sinh nhật với bố mẹ.”

“Bọn họ trở về từ nước ngoài rồi à?”

“Nước ngoài……? À, em nhớ ra rồi,” Dụ Hàm Tinh nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, “Em lừa anh đấy. Bố mẹ em không ở nước ngoài, bọn họ còn không biết nói tiếng Anh đâu.”

Minh Phong: “……”

Dụ Hàm Tinh: “Nhớ đưa quà thành niên cho em nhé. Chúc anh ngủ ngon.”

“Ừ.”

Mỗi lần tắt máy Minh Phong đều chưa đã thèm. Trong lòng anh từng muốn định nghĩa quan hệ của bọn họ theo cách lãng mạn hơn, nhưng trình độ văn hóa của anh cũng chỉ có như vậy, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có mấy từ “Mặt trời ánh trăng” tục không chịu được, nằm trên giường lăn lộn cả buổi, cũng chỉ có thể nghẹn ra vài câu so sánh cấp thấp đại loại như “Cậu như là ngôi sao trong đêm tối”.

Thôi, cấp thấp thì cấp thấp đi, dù sao đã thành thị ô nhiễm nghiêm trọng như thế, ban đêm ngẩng đầu đâu có ngôi sao nào đâu, so sánh gây kinh hỉ như thế.

Minh Phong vì đưa cho Dụ Hàm Tinh một món quà thành niên thích hợp, những nhãn hiệu xa xỉ trong ngoài nước đều nhìn một lượt, cuối cùng lựa chọn một chiếc ly cà phê đặt nhà thiết kế hạn lượng, tạo hình đơn giản, mùa đông dùng để uống sữa bò trong trường học cũng không gây chú ý.

Thi cuối kỳ xong, cuối cùng Dụ Hàm Tinh cũng nghênh đón nghỉ hè cuối cùng trước khi tốt nghiệp, cuộc thi học sinh giỏi khá thuận lợi, thành công nhận được tư cách thi vòng hai vào tháng 10.

Hiện tại, Dụ Hàm Tinh đưa phiếu điểm đứng thứ tư toàn khối cho Minh Phong xem, thành công nhận được thực hiện lời hẹn ước từ đối phương.

Hè nóng bức khó chịu, Minh Phong cũng không muốn dẫn cậu ra cửa chịu tôi, mời Dụ Hàm Tinh đến chung cư của mình chơi. Vừa lúc anh mới mua máy chơi game còn chưa động đến, có thể khiến Dụ Hàm Tinh chơi đến vui vẻ vô cùng.

Trong lúc Dụ Hàm Tinh sức chuyên chú chơi game, Minh Phong cầm hộp quà từ trong phòng ra, ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Quà thành niên đã hứa tặng me,” Minh Phong trịnh trọng nói, “Nhờ bàn ở nước ngoài mua cho nên mới mất nhiều thời gian như vậy.”

Dụ Hàm Tinh buông tay cầm, xoay nửa người, vui vẻ tiếp nhận tới hỏi: “Em có thể mở ra luôn không?”

“Đương nhiên.”

Minh Phong không chớp mắt mà nhìn Dụ Hàm Tinh gỡ dải lụa nơ con bướm, nhìn cậu cẩn thận mà mở giấy gói và hộp quà, cuối cùng cũng cầm một chiếc ly cà phê màu thâm nâu. Từ biểu tình của cậu có thể thấy cậu rất thích nó, có lẽ là bởi vì đây là món quà đầu tiên cậu nhận từ Minh Phong, cho nên dù nó cái gì, cậu đều sẽ thực thích.

“Kỳ thật…… anh còn mua vài nguyên liệu với công cụ pha trà sữa.” Minh Phong duỗi tay cầm ngón tay của Dụ Hàm Tinh, khóe miệng giơ lên nói, “Anh muốn uống, pha cho anh đi.”

Dụ Hàm Tinh cảm thấy buồn cười, cậu còn tưởng rằng mấy lời mà Minh Phong từng nói “Chỉ uống do em làm” là thuận miệng làm cậu vui vẻ thôi, kết quả anh đề ra yêu cầu như vậy thật, không thèm đặt ship luôn. Dụ Hàm Tinh đành phải đứng dậy đi vào phòng bếp, cầm nguyên liệu với dụng cụ mà Minh Phong mua, nhớ lại công thức mà từng học ở tiệm trà sữa, pha ra một ly bốn mùa xuân macchiato vị cũng không tệ lắm.

Đang chuẩn bị đổ ra ly chia cho Minh Phong, lại phát hiện đối phương đang cầm món quà thành niên của mình đứng chờ bên cạnh.

“Anh muốn dùng nó để uống?” Dụ Hàm Tinh hỏi anh.

“Ừ.”

“Tặng cái ly cho em sao anh lại muốn dùng nó trước chứ?” Dụ Hàm Tinh khó hiểu mà cười ra tiếng.

Minh Phong vẫn bày bộ không cho là đúng, đúng lý hợp tình mà trả lời cậu: “Đồ của em anh đều phải dùng.”

Dụ Hàm Tinh không làm gì được anh, nhận lấy ly cà phê mới tinh từ trong tay anh, xoay người đổ trà sữa cho anh.

Minh Phong dán sau lưng cậu, cằm nhẹ nhàng gác lên đỉnh đầu Dụ Hàm Tinh, đè nặng khiến cậu không thể không cúi đầu.

Dụ Hàm Tinh sợ mình run tay đổ ra ngoài, vừa cười vừa hô “Anh Minh Phong”, lại bị đối phương từ ôm lấy eo từ sau lưng.

Minh Phong cúi đầu hôn sườn mặt của Dụ Hàm Tinh, cánh môi dán bên tai cậu, nhỏ giọng hỏi: “Đêm nay muốn ở lại không?”

Vành tai của Dụ Hàm Tinh bị hơi thở nóng bỏng của anh thổi đến phát ngứa, bả vai theo phản xạ run lên, trà sữa cuối cùng vẫn bị đổ ra ngoài.

“Đây là muốn mời em lên giường?” Dụ Hàm Tinh nói thẳng không cố kỵ.

Minh Phong cười ra tiếng, phủ định: “Em tưởng bở. Anh nói này, ít nhiều thì em cũng nên suy xét chột dạ khi chúng ta dấu mẹ anh ở bên nhau được không?”

Hiện tại anh đã đọc vị được kịch bản của Dụ Hàm Tinh rồi, ỷ vào chính mình vẫn học sinh là không kiêng nể dùng thành tích đổi lấy khen thưởng từ người lớn, lại còn có cứ lấy bộ dáng  đáng yêu hoặc làm nũng để biểu đạt dục vọng, rõ ràng là biết đối phương không đành lòng cự tuyệt mà.

Minh Phong suy nghĩ cặn kẽ xong, hạ quyết tâm dùng toàn bộ lý trí của mình để đối phó với thằng nhóc này. Người yêu trong tình yêu này không phải là người yêu nữa rồi, mà là kẻ địch, tuyệt không thể bởi vì đối phương nhìn như không có tính công kích tính mà thiếu cảnh giác. Nếu quyền chủ động cũng không dành lại được từ một học sinh cấp ba vừa thành niên, Minh Phong làm một người sống hơn tận tám năm cũng quá trì độn rồi.

“Tinh Tinh,” Minh Phong ôm sát cậu, nhẹ nhàng hôn vào cổ thiếu niến, “Đêm nay miễn cưỡng em ngủ trong lồng ngực anh vậy.”

Dụ Hàm Tinh buông cái ly, xoay người ngửa đầu hỏi: “Trong lồng ngực anh có cái gì tốt?”

“Thì…… Đúng là không có gì tốt thật, chắc là ấm áp đi. Buổi tối mùa hè bật điều hòa, tránh cho em lạnh đến ốm mất.”

“Anh Minh Phong, em ấm áp hơn đó.” Dụ Hàm Tinh nhón chân, hai tay bám lấy cổ Minh Phong, “Chỗ nào trên người em cũng ấm, anh có muốn thử một lần không.”

Dụ Hàm Tinh nói, thân thể cố ý vô tình cọ cộ trên người đối phương. Khi ở nhà, Minh Phong vì lười nên chỉ mặc quần ngoài, bị cậu trêu chọc như vậy, tần suất tim đập và độ ấm thân thể lập tức lên cao.

Minh Phong đành phải cúi đầu hôn cậu, bàn tay thành thạo vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của Dụ Hàm Tinh, từ eo đến bụng nhỏ tất cả đều ôn nhu mà vuốt ve một lượt, sau đó mới làm càn mà mạo phạm vị trí cang bí ẩn hơn.

Yết hầu Dụ Hàm Tinh nhịn không được phát ra một tiếng rên ` ngâm, lại lập tức bị Minh Phong lấp kín.

Cánh môi hai người tách ra, Dụ Hàm Tinh động tình mà than nhẹ tên đối phương: “anh Minh Phong ……”

Minh Phong không trả lời cậu, một bàn tay vẫn cứ tùy ý vuốt ve bên ngoài lớp quần áo của Dụ Hàm Tinh, một cái tay khác nâng cằm đối phương đối mặt mình.

“Miệng ấm áp thật.” Minh Phong rốt cuộc thu liễm ôn nhu, trên cao chăm chú nhìn xuống cậu, “Vậy, trước từ miệng bắt đầu nhé?”
Bình Luận (0)
Comment