Không Dám

Chương 54

"...Nhưng như một giấc mơ

Bị em chối bỏ trong chiều

Anh không có được em dù cho cố bỏ công nhiều..."

Nhạc thế nào ạ?:>

Sương đêm đọng trên lá, Triệu Yến Kỳ cùng Triệu Yến Lâm sánh vai đi từ hậu viện đến bãi đậu xe. Triệu Yến Kỳ do dự một lúc lâu mới nhẹ giọng hỏi: "Anh, có thể nói cho em nghe xem rốt cuộc anh tính toán thế nào không?"

Triệu Yến Lâm lộ ra một nụ cười dửng dưng vô cùng, hào phóng đáp: "Anh đây ở Mỹ ngẩn ngơ mười năm. Trong mười năm đó, chỉ có ba năm đầu tiên, ta quả thật hận, cũng quả thật oán. Nhưng những năm gần đây, mỗi ngày thức dậy, thứ đầu tiên nghĩ tới đều là con bé."

Mặc kệ vẻ mặt bất bình của em trai, Triệu Yến Lâm chậm rãi nói: "Chuyện xảy ra năm đó ta đã sớm không còn tâm khí mà so đo nữa. Sống đến từng này tuổi như chúng ta, đương nhiên sẽ biết rõ cái gì mình muốn nhất, không như lúc còn trẻ, nói một câu, làm một chuyện, đều phải để ý xem người ngoài nhìn vào nói thế nào."

"Ta hiện tại cái gì cũng không để ý. Chỉ cần Tuyết Tử có một cuộc sống tốt, ngay cả khi con bé không muốn đổi họ, từ hôm nay trở đi muốn cùng Giang gia một mất một còn thì ta đều ở đây, sẵn sàng làm mọi chuyện để ủng hộ cùng bảo vệ nó."

Qua một lát, Triệu Yến Kỳ thở dài, xoa mi tâm: "Em hiểu rồi.""

Cả hai anh em nhìn nhau cười, chậm rãi đi tới cạnh xe Triệu Yến Kì, gật đầu với thân ảnh đã đứng chờ từ lâu.

Không biết Triệu Thanh đã đổi quần áo từ khi nào, cả người đã trở lại với áo thun quần jean nhẹ nhàng khoan khoái quen thuộc. Viền mắt có chút phiến đỏ, đôi mắt to tròn trong suốt, lưng thẳng tắp, thoạt nhìn qua liền cảm thấy cô vô cùng có tinh thần.

Không nói thêm gì, ba người cùng nhau lên xe Triệu Yến Kỳ.

Triệu Yến Kỳ lái xe từ trước đến giờ tốc độ ổn định vững vàng, Triệu Thanh ôm ba lô, lẳng lặng nhìn đêm của thành phố B qua cửa kính. Lần lượt từng cột đèn đường vụt qua tầm mắt không kịp thu lại, một cái lại một cái lạnh lùng lướt qua như ánh mắt bình tĩnh nhưng vô tình của người kia. Đáy mắt lấp lánh sáng ngời như ngọc ấy chưa từng dừng lại trên người cô, dư quang luôn luôn như thế, hững hờ lướt qua, chú mục ở nơi khác.

Khi cô muốn chèn ép người uống rượu bị anh phát hiện, đáy mắt kia là lạnh lẽo cảnh cáo. Khi cô vội vàng đuổi theo sau, chỉ thấy anh vì sợ người trong lòng bị cảm lạnh liền để lại một bóng lưng to lớn thẳng tắp mà vội vàng vọt vào trong mưa, đáy mắt kia chắc chắn không có cô. Còn có ngày ấy cô nghe cuộc gọi trong điện thoại của anh, hẳn là anh đã phát hiện ra? Chỉ tính trên mặt nguyên tắc, không kể đến giao tình của Âu Dương với anh thì chắc chắn người này đã nói lại với anh. Nhưng sau đó anh cũng không có động thái gì, cả buổi chiều đều tập trung làm việc, ngẫu nhiên rảnh rỗi sẽ dùng ngón cái một lần lại một lần vuốt ve màn hình điện thoại, đáy mắt kia phá lệ ôn nhu nhưng không hề liếc nhìn cô dù chỉ một lần.

Mọi thứ không phải đều rõ ràng rồi sao? Nhưng cô lại không cam lòng, không thấy rõ, cho nên mới có đêm nay, Triệu Thanh cô giống như thiêu thân lao đầu vào lửa cuối cùng đụng phải cảnh đầu rơi máu chảy mới có thể từ từ bình tĩnh hạ xuống tâm ngoan.

Có lẽ, trên thế giới này nhất định sẽ có một người như vậy, ngay lần đầu tiên gặp mặt liền đem lòng thích anh, điên cuồng đuổi theo anh, mặc kệ anh chưa từng để cho bạn một chút ảo tưởng nào, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng keo kiệt không muốn để ý tới nhưng cũng không hề làm ảnh hưởng đến vị trí của anh trong tim bạn, ngày qua ngày càng cắm rễ, chôn sâu, lan tràn khắp nơi, không gì phá nổi.

Nhưng người ta đã sớm nói qua, mê luyến càng sâu đến tận xương tuỷ thì lại càng khó kết thành lương duyên mỹ mãn.

Mơ càng đẹp, tỉnh càng mau. Ít nhất Triệu Thanh cũng cảm thấy có chút may mắn, đoạn thời gian cô mông lung ảo giác là có chút thất thố nhưng không có làm gì hại đến người khác.

Vì một người đàn ông mà trở nên chanh chua thì mọi người có thể thông cảm nhưng loại người không phân biệt thật giả, càn quấy, thậm chí đòi sống đòi chết không quản đến bất cứ điều gì thì thật sự không thể cứu được. Cho dù về sau đối phương có thay tâm chuyển ý cũng sẽ không có khả năng để ý đến một nữ nhân như vậy.

Suy nghĩ cẩn thận xong xuôi, đáy lòng Triệu Thanh tuy vô cùng đau đớn nhưng cũng đã thông suốt, hiểu thấu rõ ràng.

Qua một lát, cô khe khẽ nói: "Tứ thúc, hôm nay con sai rồi."

"Hôm nào Tuyết Tử đến nhà chúng ta thì người cứ nói trước cho con biết, con sẽ tự mình xin lỗi cô ấy." Tuy rằng Triệu Thanh vẫn không ưa thích gì Giang Tuyết Tử nhưng thật sự hôm nay cô đã quá phận. Trước mặt Triển Kính cùng người nhà Triển gia và các khách nhân, thậm chí trước mặt tứ thúc ngũ thúc, cô ba lần bốn lượt khiêu khích chửi rủa, thật sự là mất mặt không chịu nổi. Hiện tại đầu óc tỉnh táo mới suy nghĩ lại một chút... Cô tự nhận mình không phải là người bụng dạ hẹp hòi, loại tình huống cúi đầu xin lỗi người đã từng là tình địch này cô vẫn đảm đương được.

Triệu Yến Lâm giống như biết rõ Triệu Thanh sẽ có những chuyển biến thế này, cười ôn nhu: "Được."

....

Xe vững vàng đi vào bãi đỗ, Tần Nhất Minh nhìn không chớp mắt phía trước, thấp giọng: "Thay vì tự ý gây rắc rối không cần thiết cho bọn họ, thì hay nhất là suy nghĩ kĩ một chút, giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt. "

Giang Tuyết Tử xoa nhẹ mi mắt còn đọng chút nước, nhẹ nhàng hít sâu, mau chóng bình phục lại cảm xúc, đem tập hồ sơ từ trong túi xách đưa cho đối phương.

Tần Nhất Minh tiếp nhận, thoáng nhìn tiêu đề, mi tâm anh hơi động: "Đây là bản gốc?"

Giang Tuyết Tử gật đầu, hắng giọng một cái: "Đúng ạ."

Khoé miệng Tần Nhất Minh cong nhẹ, nghiêng mặt nhìn cô: "Giang tiểu thư cứ như vậy tín nhiệm tôi?"

Giang Tuyết Tử lễ phép cười yếu ớt đáp lại, đại khái vì lúc trước khóc quá lâu, tròng mắt có chút sung huyết nhưng đáy mắt lại giống như vừa cảnh quang được gột rửa sau mưa, trong vắt hoàn mĩ, rạng ngời rực rỡ.

"Anh là người Triển Lục giới thiệu, anh ấy tín nhiệm anh cho nên tôi cũng tín nhiệm anh. Chưa kể nếu lần này thắng kiện thì Tần luật sư không chỉ có một khoản tiền thích đáng mà danh tiếng cũng lập tức sẽ tiến thêm không ít trong giới luật thành phố B."

Nói cách khác, vô luận xuất phát từ nghề nghiệp hay xuất phát từ mối quan hệ thân thiết với Triển Lục thì Tần Nhất Minh nhất định sẽ không gây ra chuyện gì bất lợi cho cô.

Đối với người thông minh, lời chỉ nói một nửa là đủ.

Từ khi hai người gặp mặt đến giờ, Tần Nhất Minh lần đầu tiên lộ mỉm cười chân thành, bắt tay Giang Tuyết Tử: "Tôi thích làm việc cùng những người thông minh."

Giang Tuyết Tử lễ phép đáp: "Vậy kính nhờ."

Rất nhanh, hai người đã chuẩn bị xong. Tần Nhất Minh cất văn kiện, vừa suy nghĩ vừa giảng giải sơ qua mấy câu ứng đối cho thân chủ. Giang Tuyết Tử nhớ lại toàn bộ đêm nay, thân ảnh của Triệu Yến Lâm cùng Triển Kính luân phiên xuất hiện, tâm tình lúc vui lúc buồn. Lại nhớ tới lúc ở trong hậu viện Triển Lục, Triển Hạo ra sức giúp đỡ, còn có Giang Tử Diêu lần đầu tiên thất thố rống to. Một mặt cảm động vì người Triển gia ra tay giúp đỡ, một mặt lại nghĩ tới Giang Tử Sanh, Giang Tử Diêu cùng với Tống Phong Thành lục đục, không khỏi đau đầu khôn kể.

Quá nhiều chuyện tụ lại một chỗ, lúc xuống xe Giang Tuyết Tử còn có choáng váng, lại thêm nơi mắt cá chân trật khớp, suýt nữa bởi vì nơi mắt cá chân trật khớp, suýt nữa thì ngã lăn ra đất. May mà Tần Nhất Minh nhanh tay phản ứng, cuối cùng cô mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

Đêm tĩnh lặng, gió thổi từng cơn.

Khác với những nơi nhộn nhịp huyên náo khác của thành phố B, toà nhà cao lớn trước mặt như chặn hết mọi thanh âm, chỉ lưu lại trang nghiêm, túc mục, thấp thoáng toả ra một loại quyền uy tuyệt đối không thể xâm phạm.

Có Tần Nhất Minh đi phía sau, Giang Tuyết Tử đi khập khiễng từng bước vào cửa....

Giữa trưa hôm sau, vừa ra khỏi sảnh toà nhà, Giang Tuyết Tử như muốn hoa mắt bởi các phóng viên đang chen chúc cùng các loại điện thoại, máy chụp ảnh, máy quay khua loạn trước mắt. Một nữ ký giả lanh mắt chú ý tới Giang Tuyết Tử đi có chút khập khiễng lập tức sắc bén đặt câu hỏi: "Giang tiểu thư, xin hỏi vết thương ở chân cô là vì sao? Cục cảnh sát không phải chỉ giam giữ thôi sao?"

Trước khi ra cửa, Tần Nhất Minh đã nói qua một lượt các vấn đề với cô, hơn nữa cô cũng biết những kí giả này đều là vì nghe được Triển gia lộ chút thông tin mà vội vàng chạy tới đây. Cho nên cô vô cùng tự nhiên mỉm cười: "Chân của tôi chỉ là trong lúc sơ ý mà trật khớp, không hề có liên quan gì đến các đồng chí cảnh sát. Tôi tin tưởng luật pháp, cũng tín nhiệm năng lực của các viên cảnh sát cùng tất cả các nhân viên xử lý án kiện."

Tần Nhất Minh ở bên cạnh đẩy kính, phi thường thỏa đáng tiếp lời: "Vì vậy Giang tiểu thư mới có thể ra khỏi cục trong vòng chưa tới 15 giờ."

"Nghe nói Giang tiểu thư lần này làm nguyên đơn, kiện anh họ mình cũng chính người thừa kế tương lai của Giang thị, thậm chí là còn kiện cả ông ngoại của mình, Giang Trấn tiên sinh, xin hỏi đây có phải sự thật không?"

Vẻ mặt Giang Tuyết Tử có chút tái nhợt, bên môi vẫn tươi cười, gật đầu thừa nhận: "Là thật."

Tiếng xì xầm ồn ào lập tức vang lên. Qua một lát lại có người hỏi: "Vậy người tối qua tố cáo Giang tiểu thư là nghi phạm lừa đảo nhằm chiếm đoạt tiền bảo hiểm có phải là người của Giang gia không?"

Tần Nhất Minh ở một bên bình tĩnh trả lời: "Cái gọi là lừa đảo nhằm chiếm đoạt tiền bảo hiểm là hoàn toàn không có thật, còn vụ kiện kia...."

Hơi dừng một chút, Tần Nhất Minh lộ ra ý cười nhàn nhạt, trong mắt lóe lên một chút trào phúng: "Làm luật sư, tôi cũng không có cách nào nói rõ cho quý vị. Mười ngày nữa toà án sẽ mở phiên toà thực hiện tố tụng án kiện mà Giang tiểu thư khởi kiện, tôi rất hoan nghênh mọi người đến tham dự phiên toà này."

Còn người muốn hỏi, Tần Nhất Minh liền vung tay, nho nhã lễ độ nói: "Đã 3 vấn đề, xin mọi người nhường một chút."

"Vẫn là câu nói kia, tôi rất hoan nghênh mọi người đến tham dự phiên toà sắp tới và có những cập nhật mới nhất về tiến triển của bản án."

.....

Trên TV dừng lại ở khuôn mặt tuấn lãng cùng nụ cười nhàn nhạt của vị luật sư kia, Giang Tử Sanh "oành" một tiếng đấm xuống bàn gỗ, vung tay đem tập văn kiện trên mặt bàn hất xuống đất. Đáy mắt mất ngủ cả đêm vằn lên những tia máu đỏ, cravat lệch một bên. Ly rượu mạnh đặt trên mép bàn vì lực của quả đấm kia mà trượt đi, "choang" một tiếng vỡ tan tành thành các mảnh nhỏ sắc bén trên nền lát đá màu xanh nhạt.

Cửa thư phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra. Người kia một thân tây trang chỉnh tề mặt nhã nhặn, trên khuôn mặt tuấn tú cũng lộ ra chút mệt mỏi, quầng thâm mắt lộ rõ, râu lúng phúng dưới cằm cũng chưa kịp cạo. Hiển nhiên cũng là một đêm chưa ngủ, chỉ kịp đổi bộ quần áo, liền vội vàng chạy tới đây.

Khuôn mặt vốn có chút lạnh lùng lộ ra chút ý cười thản nhiên, trong tình cảnh này lại hết sức chói mắt.

Giang Tử Sanh nghe được động tĩnh, trông thấy người vừa tới liền đứng phắt dậy, chỉ vào mũi đối phương chửi ầm lên: "Cậu con mẹ nó còn có mặt mũi tới gặp tôi! Cậu là trời sinh phản cốt hay thế nào?  Muốn nhà chúng ta không vượt qua nổi phải không? Lại còn đi giúp đỡ cái loại tiểu tạp chủng đó để cho anh em trong nhà không thể chống đỡ được nữa?"

Khoé môi Giang Tử Diêu nhếch lên: "Tính theo bối phận thì cậu còn phải gọi tôi một tiếng anh hai."

Giang Tử Sanh giận quá hoá cười: "Tính theo bối phận thì nha đầu kia là em họ của cậu đấy! Để tôi nói cho cậu nghe: Nó, là, em, họ, của, cậu!"

Giang Tử Diêu dựa vào khung cửa, hai tay đặt trong túi quần, nhàn nhã hỏi lại: "Không phải là em họ thì tôi đối tốt với cô ấy đến như vậy làm gi..."

Sắc mặt Giang Tử Sanh tái nhợt, lắc đầu thấp giọng mắng: "Cậu đúng là một người điên..."

Giang Tử Diêu cười cười đi tới: "Ông nội tối hôm qua hạ lệnh, từ hôm nay trở đi, mọi chuyện trên danh nghĩa Giang gia đều do tôi, cái người điên này, tiếp quản."

Thanh âm của anh rất nhẹn, cũng rất lạnh, giống như vào lúc giao mùa, thu chưa qua, đông chưa tới nhưng đã lạnh thấu xương. Giang Tử Sanh rùng mình một cái, theo bản năng phản bác: "Nói bậy..."

Giang Tử Diêu tiếp tục duy trì thanh âm lạnh lẽo ấy: "Không tin thì tự mình gọi điện thoại đi."

Giang Tử Sanh lấy điện thoại ra, lại nghe người kia chậm rãi nói: "Sáng nay lúc 6 giờ ông nội đã lên máy bay đi Mỹ nghỉ dưỡng rồi, số điện thoại đó không gọi được đâu."

Giang Tử Sanh cắn răng nhấn gọi, đợi một lát thì nghe được trong loa truyền tới không phải tín hiệu tắt máy, trong lòng không khỏi vui vẻ, vừa ngẩng đầu định phản bác thì đã nghe được trong phòng vang lên một hồi chuông điện thoại quen thuộc.

Trái tim trong lúc bất chợt liền ngừng đập, Giang Tử Sanh chậm rãi ngẩng đầu, cầm điện thoại, dứt khoát đặt ở bên tai, chỉ thấy Giang Tử Diêu cười nhạt, từ trong túi lấy ra chiếc di động màu đen, ở ngay trước mặt Giang Tử Sanh, trực tiếp nhấn từ chối cuộc gọi, sau đó lưu loát tháo pin ra. Tay dùng lực một chút, pin lập tức đập mạnh vào tường, rơi vào hồ cá thuỷ sinh.

Tiếp sau đó, những lời Giang Tử Diêu nói ra cứ như đang ở trong mơ...

Giải trừ tư cách tổng giám đốc cùng thành viên hội đồng quản trị, trả lại Giang thị 25% cổ phần, chuyển đến phân bộ ở R quốc trực tiếp khảo sát thị trường, một tuần 7 ngày đều phải đi làm, nói trắng ra là triệt để lưu đày....

Cho đến khi Giang Tử Diêu đang định ra khỏi phòng thì Giang Tử Sanh mới hoàn hồn, toàn thân run lên: "Không có khả năng..."

Giang Tử Diêu chậm rãi xoay người, ánh nắng giữa trưa theo cửa sổ chiếu lên sườn mặt anh tú phối cùng biểu tình hiện tại của anh cùng khí chất đang lan toả chính là một cỗ sáng ngời chói mắt, lại lạnh lẽo như băng hàn giữa ngày đông.

"Không có khả năng... Cậu căn bản cũng không phải là người Giang gia, ông nội làm sao có thể..."

Làm sao có thể không cần huyết mạch của mình mà dùng một loại tạp chủng so với Giang Tuyết Tử còn bẩn thỉu hơn để tiếp tiếp quản Giang thị?!

Cuối cùng cũng đem lời thật hỏi ra rồi sao? Giang Tử Diêu cười, hào phóng nói ra đáp án: "Bởi vì tôi đã đồng ý với ông nội, cả-đời-họ-Giang."

Lúc anh xoay người rời đi còn có thể nghe thấy tiếng người trong phòng kia suy sụp đổ xuống. Trong lòng cũng không có lưu loát thống khoái giống như trong tưởng tượng của nhiều năm trước, chỉ thấy đau đớn cùng buồn rầu. Nơi mềm mại sâu nhất trong lòng cuối cùng cũng bị chính mình hành hạ đến máu thịt be bét, không bao giờ có thể khôi phục lại hình dạng ban đầu.

"Cả đời họ Giang", vấn đề không phải huyết mạch hay không huyết mạch mà tốt hơn cả chính là có thể đảm bảo cả gia nghiệp không bị tan hoang trong tay cái tên Giang Tử Sanh nông cạn ngu xuẩn kia. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa rằng cả đời này anh chỉ có thể dùng danh nghĩa của một người anh họ, lặng lẽ mà giúp đỡ cùng bảo vệ viên trân châu giấu ở tận đáy lòng kia.

Nước cờ này coi như cũng đủ lợi hại, "Cả đời họ Giang", mấy chữ này trở thành bức tường thành cuối cùng hộ vệ cho cả Giang thị lung lay sắp đổ, tránh khỏi thảm cảnh huynh đệ tương tàn, chặt chẽ ngăn chặn Giang Tử Sanh, cũng khóa cứng một viên chân tình rục rịch mười mấy năm qua của Giang Tử Diêu...
Bình Luận (0)
Comment