Không Để Ý Tây Đông

Chương 11

Cố Tiểu Đông cùng cha ruột anh gặp gỡ, hoàn toàn bắt nguồn từ một hồi bất ngờ.

Sau khi bị thương, dưới sự yêu cầu của Cố Viêm Vũ, anh ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, băng gạc trên đầu được tháo ra, liền quay lại với công tác đang nghiên cứu. Ngày đó, anh đại biểu cho sở nghiên cứu đi tham gia một hội báo cáo học thuật, từ bên trong biết được vài điều. Hội Báo cáo sẽ được cử hành ở một quán rượu lớn tại nhà hàng năm sao. Cố Tiểu Đông cùng toàn bộ nhân viên đều tham dự, trước ngực được dán lên từng đóa hoa hồng nhỏ, bên cạnh là tên hiệu của anh. Người khác cũng còn tốt, cái mặt con nít này của anh nhất định cần phải hoá trang,giống như một học sinh cấp ba tốt nghiệp chuẩn bị lên đài nhận thưởng, nhìn qua rất vui mừng.

Trên đường nghỉ ngơi, Cố Tiểu Đông đi một chuyến vào phòng vệ sinh. Thời điểm rửa tay, anh chú ý tới có người liên tục nhìn chằm chằm vào bản thân mình trong gương. Bình thường anh đã sớm quen thuộc ánh mắt người khác nhìn chăm chú vào mình. Nếu là người bình thường chỉ là lặng lẽ nhìn, nhưng người này cũng không phải, ánh mắt anh ta sáng quắc trắng trợn, thật giống như đối với khuôn mặt của anh kinh ngạc đến quên cả che giấu. Cố Tiểu Đông căn cứ vào ân cần dạy bảo nhiều năm qua của cha, nhất quán tuân theo đường lối khiêm tốn, cẩn thận, không hề nóng vội, cảm thấy hẳn là nên đi trước, rửa sạch tay,xoay người rời đi, đến máy sấy khô tay cũng không dùng. Không ngờ người kia đột nhiên động thủ, một cái bắt lấy cổ tay anh.

"Chờ đã!"

Cố Tiểu Đông cau mày, "Ngài có chuyện gì? Mời ngài buông tay."

Lúc này anh mới ngẩng đầu đánh giá người xa lạ trước mặt. Là một người đàn ông trung niên, tóc chải chuốt đàng hoàng, mặc một thân tây trang màu đen, nhìn qua rất có dáng vẻ xa hoa, cả người ra vẻ đạo mạo, một đôi mắt vẫn cứ thẳng tắp nhìn mình chằm chằm.

"Cậu... tên mẹ cậu là gì?"

"Ngài biết mẹ tôi?" Cố Tiểu Đông rõ ràng . Bởi vì anh cùng mẹ quá giống nhau , từ khuôn mặt này nhận ra cũng hoàn toàn không kỳ quái.

"Cô ấy có phải là gọi, Đường Hiểu Bình?"

"Ngài là ai?"

"Ta gọi Tuần Sâm. Cậu có thể gọi ta là Tuần thúc thúc."

"Ngài là bằng hữu của mẹ tôi sao?"

"..." Người kia giống như rơi vào một loại sâu sắc thống khổ, há miệng nhưng không nói nên lời, đến nửa ngày mới mất công sức - nói: "Chúng ta, trước đây từng quen biết. Cô ấy có khỏe không?"

Cố Tiểu Đông tràn ngập cảnh giác. Người này giống như biết được mẹ anh, nhưng không biết là địch hay là bạn. Chuyện cũ trước kia của mẹ, Cố Tiểu Đông không biết gì cả. Xưa nay mẹ anh không đề cập tới. Cố Tiểu Đông chỉ mơ hồ biết, cha ruột anh là một tên xấu xa, để mẹ trải qua thương tổn rất lớn, không chỉ riêng là tâm lý. Mẹ mất sớm, cũng là bởi vì trước đây thân thể chịu quá nhiều trọng thương. Do đó anh đối với người trước mặt, "cố nhân" này của mẹ, theo bản năng liền không có hảo cảm.

" Tại sao tôi phải nói cho ngài biết?" Cố Tiểu Đông động thân phía bên phải muốn đi.

"Ta muốn gặp cô ấy." Tuần Sâm ngăn ở trước người anh.

Cố Tiểu Đông trầm mặc một chút."Mẹ tôi đã mất ."

Tuần Sâm nhắm chặt mắt, giống như đang cố gắng tiêu hóa tin tức này.

"Tôi có thể đi được chưa? Tránh ra." Cố Tiểu Đông vòng qua người Tuần Sâm đi ra ngoài.

"Cậu không muốn gặp cha của cậu sao?"

Câu nói này khiến Cố Tiểu Đông dừng bước lại, xoay người lại. Nhưng cuối cùng anh vẫn nói ra hai chữ, "Không muốn."

Tuần Sâm đột nhiên nhìn về phía cửa, "Cậu tìm ai?"

Theo bản năng, Cố Tiểu Đông quay đầu nhìn lại, đột nhiên sau gáy một trận đau đớn, sau đó cái gì cũng không biết nữa.

Một tay Tuần Sâm vỗ xuống gáy gọn gàng nhanh chóng. Tiếp được người ngã xuống, khiêng trên vai, đi ra ngoài.

Kỳ thực không cần ông phải kích động như thế. Đứa nhỏ này xuất hiện ở bên trong quán rượu này, có thể theo manh mối đó chậm rãi tra ra. Thế nhưng, hơn hai mươi năm , hoàn toàn không có tin tức. Phái ra nhiều người điều tra như vậy, không hề có một chút tin tức nào. Hiện giờ, bỗng dưng một người lớn sống sờ sờ rơi xuống trước mặt, khuôn mặt lại giống nhau như đúc. Niềm vui bất ngờ này quá lớn. Ông thật sự là không muốn mạo hiểm một chút nào. Tuyệt đối không thể đem người đánh mất một lần nữa. Cho dù bắt buộc phải dùng tới thủ đoạn không đủ tư cách đi nữa. Ngược lại, đợi mọi chuyện qua đi, giải thích một chút sẽ không sao.

Tuần Sâm cõng Cố Tiểu Đông đi qua đại sảnh. Một người phục vụ bước nhanh lên phía trước.

"Tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì? Cần tôi giúp đỡ hay không?"

"Bằng hữu của tôi đột nhiên té xỉu , bây giờ tôi muốn đưa hắn đi bệnh viện." Bước chân dưới chân Tuần Sâm không ngừng lại.

Người phục vụ nhìn ông thong dong trấn định, không nghi ngờ chút nào, còn giúp ông mở cửa.

Tuần Sâm mang người thẳng đến bãi đậu xe. Mở cửa xe đem người nhét vào chỗ ngồi phía sau. Chính mình lên xe. Audi màu đen "Xoạt" một tiếng - khởi động, mang theo Cố Tiểu Đông rời khỏi khách sạn.

Sau khi Tuần Sâm vừa lái xe, một bên nhìn. Tất cả đều giống như nằm mơ vậy. Ông lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại.

"Thiệu Lương, cậu đang ở nơi nào?"

"Ở nhà."

"Nói cho cậu một chuyện." Dừng lại một chút, "Hiểu Bình, có tin tức rồi."

Bên kia yên lặng một hồi. Một lát liền truyền đến một câu, "Cô ấy đang ở nơi nào?"

"Kỳ thực chúng ta đều nên chuẩn bị sẵn tâm lý đi, " Tuần Sâm hít sâu một hơi, "Cô ấy đã không còn trên đời nữa ."

Càng lâu dài trầm mặc."Làm sao cậu biết được ?"

Tuần Sâm không trả lời vấn đề này."Tôi có một tin tức tốt cho cậu."

Bên kia thở dài thật sâu một tiếng."Kết quả như thế này, còn có tin tức tốt gì sao?"

"Có. Cậu chuẩn bị sẵn sàng đi. Tôi mang một người qua chỗ cậu."

"Người nào?"

"Cậu nhìn liền biết. Mở cửa đi, tôi tới cửa rồi."

Cửa lớn phía trước biệt thự từ từ mở ra. Xe Audi mang theo một lễ vật quý giá, lái vào đại trạch Mạnh gia.

Edit: Khả Tịch Nguyệt

Beta: Snivy

Cố Tiểu Đông cùng cha ruột anh gặp gỡ, hoàn toàn bắt nguồn từ một hồi bất ngờ.

Sau khi bị thương, dưới sự yêu cầu của Cố Viêm Vũ, anh ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, băng gạc trên đầu được tháo ra, liền quay lại với công tác đang nghiên cứu. Ngày đó, anh đại biểu cho sở nghiên cứu đi tham gia một hội báo cáo học thuật, từ bên trong biết được vài điều. Hội Báo cáo sẽ được cử hành ở một quán rượu lớn tại nhà hàng năm sao. Cố Tiểu Đông cùng toàn bộ nhân viên đều tham dự, trước ngực được dán lên từng đóa hoa hồng nhỏ, bên cạnh là tên hiệu của anh. Người khác cũng còn tốt, cái mặt con nít này của anh nhất định cần phải hoá trang,giống như một học sinh cấp ba tốt nghiệp chuẩn bị lên đài nhận thưởng, nhìn qua rất vui mừng.

Trên đường nghỉ ngơi, Cố Tiểu Đông đi một chuyến vào phòng vệ sinh. Thời điểm rửa tay, anh chú ý tới có người liên tục nhìn chằm chằm vào bản thân mình trong gương. Bình thường anh đã sớm quen thuộc ánh mắt người khác nhìn chăm chú vào mình. Nếu là người bình thường chỉ là lặng lẽ nhìn, nhưng người này cũng không phải, ánh mắt anh ta sáng quắc trắng trợn, thật giống như đối với khuôn mặt của anh kinh ngạc đến quên cả che giấu. Cố Tiểu Đông căn cứ vào ân cần dạy bảo nhiều năm qua của cha, nhất quán tuân theo đường lối khiêm tốn, cẩn thận, không hề nóng vội, cảm thấy hẳn là nên đi trước, rửa sạch tay,xoay người rời đi, đến máy sấy khô tay cũng không dùng. Không ngờ người kia đột nhiên động thủ, một cái bắt lấy cổ tay anh.

"Chờ đã!"

Cố Tiểu Đông cau mày, "Ngài có chuyện gì? Mời ngài buông tay."

Lúc này anh mới ngẩng đầu đánh giá người xa lạ trước mặt. Là một người đàn ông trung niên, tóc chải chuốt đàng hoàng, mặc một thân tây trang màu đen, nhìn qua rất có dáng vẻ xa hoa, cả người ra vẻ đạo mạo, một đôi mắt vẫn cứ thẳng tắp nhìn mình chằm chằm.

"Cậu... tên mẹ cậu là gì?"

"Ngài biết mẹ tôi?" Cố Tiểu Đông rõ ràng . Bởi vì anh cùng mẹ quá giống nhau , từ khuôn mặt này nhận ra cũng hoàn toàn không kỳ quái.

"Cô ấy có phải là gọi, Đường Hiểu Bình?"

"Ngài là ai?"

"Ta gọi Tuần Sâm. Cậu có thể gọi ta là Tuần thúc thúc."

"Ngài là bằng hữu của mẹ tôi sao?"

"..." Người kia giống như rơi vào một loại sâu sắc thống khổ, há miệng nhưng không nói nên lời, đến nửa ngày mới mất công sức - nói: "Chúng ta, trước đây từng quen biết. Cô ấy có khỏe không?"

Cố Tiểu Đông tràn ngập cảnh giác. Người này giống như biết được mẹ anh, nhưng không biết là địch hay là bạn. Chuyện cũ trước kia của mẹ, Cố Tiểu Đông không biết gì cả. Xưa nay mẹ anh không đề cập tới. Cố Tiểu Đông chỉ mơ hồ biết, cha ruột anh là một tên xấu xa, để mẹ trải qua thương tổn rất lớn, không chỉ riêng là tâm lý. Mẹ mất sớm, cũng là bởi vì trước đây thân thể chịu quá nhiều trọng thương. Do đó anh đối với người trước mặt, "cố nhân" này của mẹ, theo bản năng liền không có hảo cảm.

" Tại sao tôi phải nói cho ngài biết?" Cố Tiểu Đông động thân phía bên phải muốn đi.

"Ta muốn gặp cô ấy." Tuần Sâm ngăn ở trước người anh.

Cố Tiểu Đông trầm mặc một chút."Mẹ tôi đã mất ."

Tuần Sâm nhắm chặt mắt, giống như đang cố gắng tiêu hóa tin tức này.

"Tôi có thể đi được chưa? Tránh ra." Cố Tiểu Đông vòng qua người Tuần Sâm đi ra ngoài.

"Cậu không muốn gặp cha của cậu sao?"

Câu nói này khiến Cố Tiểu Đông dừng bước lại, xoay người lại. Nhưng cuối cùng anh vẫn nói ra hai chữ, "Không muốn."

Tuần Sâm đột nhiên nhìn về phía cửa, "Cậu tìm ai?"

Theo bản năng, Cố Tiểu Đông quay đầu nhìn lại, đột nhiên sau gáy một trận đau đớn, sau đó cái gì cũng không biết nữa.

Một tay Tuần Sâm vỗ xuống gáy gọn gàng nhanh chóng. Tiếp được người ngã xuống, khiêng trên vai, đi ra ngoài.

Kỳ thực không cần ông phải kích động như thế. Đứa nhỏ này xuất hiện ở bên trong quán rượu này, có thể theo manh mối đó chậm rãi tra ra. Thế nhưng, hơn hai mươi năm , hoàn toàn không có tin tức. Phái ra nhiều người điều tra như vậy, không hề có một chút tin tức nào. Hiện giờ, bỗng dưng một người lớn sống sờ sờ rơi xuống trước mặt, khuôn mặt lại giống nhau như đúc. Niềm vui bất ngờ này quá lớn. Ông thật sự là không muốn mạo hiểm một chút nào. Tuyệt đối không thể đem người đánh mất một lần nữa. Cho dù bắt buộc phải dùng tới thủ đoạn không đủ tư cách đi nữa. Ngược lại, đợi mọi chuyện qua đi, giải thích một chút sẽ không sao.

Tuần Sâm cõng Cố Tiểu Đông đi qua đại sảnh. Một người phục vụ bước nhanh lên phía trước.

"Tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì? Cần tôi giúp đỡ hay không?"

"Bằng hữu của tôi đột nhiên té xỉu , bây giờ tôi muốn đưa hắn đi bệnh viện." Bước chân dưới chân Tuần Sâm không ngừng lại.

Người phục vụ nhìn ông thong dong trấn định, không nghi ngờ chút nào, còn giúp ông mở cửa.

Tuần Sâm mang người thẳng đến bãi đậu xe. Mở cửa xe đem người nhét vào chỗ ngồi phía sau. Chính mình lên xe. Audi màu đen "Xoạt" một tiếng - khởi động, mang theo Cố Tiểu Đông rời khỏi khách sạn.

Sau khi Tuần Sâm vừa lái xe, một bên nhìn. Tất cả đều giống như nằm mơ vậy. Ông lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại.

"Thiệu Lương, cậu đang ở nơi nào?"

"Ở nhà."

"Nói cho cậu một chuyện." Dừng lại một chút, "Hiểu Bình, có tin tức rồi."

Bên kia yên lặng một hồi. Một lát liền truyền đến một câu, "Cô ấy đang ở nơi nào?"

"Kỳ thực chúng ta đều nên chuẩn bị sẵn tâm lý đi, " Tuần Sâm hít sâu một hơi, "Cô ấy đã không còn trên đời nữa ."

Càng lâu dài trầm mặc."Làm sao cậu biết được ?"

Tuần Sâm không trả lời vấn đề này."Tôi có một tin tức tốt cho cậu."

Bên kia thở dài thật sâu một tiếng."Kết quả như thế này, còn có tin tức tốt gì sao?"

"Có. Cậu chuẩn bị sẵn sàng đi. Tôi mang một người qua chỗ cậu."

"Người nào?"

"Cậu nhìn liền biết. Mở cửa đi, tôi tới cửa rồi."

Cửa lớn phía trước biệt thự từ từ mở ra. Xe Audi mang theo một lễ vật quý giá, lái vào đại trạch Mạnh gia.

Bình Luận (0)
Comment