Không Để Ý Tây Đông

Chương 23

Cố Tiểu Tây đã trở lại doanh trại. Hai người bắt đầu trắng trợn, bí mật thực hiện "kế hoạch" yêu xa. "Trắng trợn" là vì trước đây bọn họ cũng gọi điện, nhắn tin không ngừng. Còn "bí mật" là bởi vì... nội dung của những tin nhắn và cuộc điện thoại kia... Khụ khụ, hiển nhiên là không thể công khai hoàn toàn...

Ở trong nhà, thể hiện tình cảm thật sự rất khó khăn. Chính là vì có Cố ba ba ở nhà nên... Nói đi cũng phải nói lại, bọn họ cũng... nên về thăm nhà chứ.

Năm ấy, hai người bàn với nhau, nghỉ hè cùng nhau về thăm Cố ba ba. Về đến nhà, sáng hôm sau, Cố Tiểu Tây liền cùng bạn học gặp nhau. Cố Tiểu Đông thì ở nhà, sau khi rời giường liền cảm thấy thân thể nóng lên. Đây là một trong những tật xấu của anh. Mệt mỏi, ngủ trễ, dễ bị sốt. Như hồi bé, để hạ sốt cho Cố Tiểu Đông, Cố ba ba dùng rượu trắng lau người cho anh. Khi cởi áo anh ra, ông nhìn một cái liền thấy trên xương quai xanh của anh là một dấu hôn còn mới. Chắc hẳn là có từ tối hôm qua.

Cố Viêm Vũ là người từng trải, nhìn thấy cái này, còn không hiểu sao?

Tối hôm qua, anh em bọn họ, hai người chung một phòng. Về chuyện ai làm điều này thì... không cần nói cũng biết.

Làm bộ như không thấy gì, Cố Viêm Vũ sau khi sát rượu xong, liền nghe thấy cửa phòng bên ngoài mở, mặt không chút biến sắc lập tức bước ra ngoài. Cố Tiểu Tây vừa vào nhà, Cố Viêm Vũ liền một cước đá hắn ngã xuống đất. Xem Cố Tiểu Tây thân thể rất có tố chất vẫn là nằm sấp nửa ngày chưa dậy được, liền có thể thấy rằng Cố ba ba xuất ngũ nhiều năm như thế, nhưng sức mạnh không hề giảm đi.

"Cha, chuyện gì thế?" Cố Tiểu Tây đầu óc mơ hồ.

"Mày xem, mày làm gì anh trai mày? Đồ súc sinh!" Cố ba ba nổi giận, liền tiện tay xoay người tìm kiếm cây gậy để đánh đứa con bất hiếu này. Bao nhiêu năm không đụng đến, tay có chút không quen a. Gậy đều để chỗ nào rồi a?

"Cha!" Nghe thấy tiếng động, Cố Tiểu Đông đi ra liền nhìn thấy tình cảnh đó, anh lập tức nhào đến ôm lấy cha, "Cha đừng đánh Tiểu Tây! Là con, tất cả đều do con! Là con sai, cha đánh con đi!"

"Tôi không phải cha cậu, tôi không đánh cậu". Cố Viêm Vũ lạnh lùng, không để ý tới anh.

Nghe câu này xong, Cố Tiểu Đông liền choáng váng.

Xưa nay, cha chưa từng nói như thế với mình. Lúc mình gọi cha, ông chưa từng quay lưng về phía mình. Chưa từng lần nào như vậy cả.

Hiện tại, ông ấy nói ông không phải là cha của anh.

Đây là chuyện từ nhỏ đến lớn khiến anh sợ nhất, rốt cuộc cũng đã xảy ra...

Bởi vì ông ấy thật sự không phải cha mình. Không phải cha ruột của mình.

Cho nên, anh tuyệt đối không muốn ông ấy nói như vậy...

Lúc đó, nước mắt Cố Tiểu Đông liền không ngừng rơi xuống. "Cha nói dối, cha chính là cha con... Cha mau đánh con đi... Ô ô ô..." Vừa nói Cố Tiểu Đông liền kéo tay của Cố ba ba đánh lên mặt mình.

Cố Viêm Vũ vừa nói xong, liền hối hận. Trong lòng ông, Cố Tiểu Đông luôn là con của mình.

Kỳ thực, Cố Viêm Vũ không phải là người yêu thích trẻ con. Ông vẫn luôn cho rằng trẻ con rất ồn ào, nghịch phá, thật sự rất phiền phức. Từ khi còn trẻ, thấy trẻ con là ông tránh như tránh tà. Chỉ là, ông làm sao cũng không hiểu, ông lại cùng một đứa bé kết làm cha con, lại gắn bó vô cùng thân thiết. Hơn nữa, đứa bé ấy cũng không phải là con ruột của mình.

Cố Tiểu Đông thân thể luôn yếu ớt là do bị sinh non. Mẹ anh hoài thai trong lúc cơ thể đang cực kỳ suy nhược, các bác sĩ đều đề nghị bà bỏ đứa bé này đi, nêu không liền nguy hiểm đến bà ấy, một xác hai mạng. Lúc đó, Cố Viêm Vũ cũng ra khuyên ngăn , nhưng bà ấy vẫn kiên trì giữ lại đứa bé. Khi đó, tâm bà ấy dường như đã chết, lòng như tro nguội, chỉ biết kiên cường mà sinh đứa bé ra. Sau đó, ngẫm lại thật kỹ chuyện này, Cố Viêm Vũ thật sự cảm động vì quyết định của bà ấy. Thử nghĩ xem, nếu như bà ấy không quyết tâm như thế, thì chắc chắn sẽ không có tiểu thiên sứ này.

Khi Cố Tiểu Đông được sinh ra, anh chỉ có bốn cân, nhìn thật giống như con chuột con,lại phải luôn ở trong lồng giữ nhiệt tận một tháng. Hết thảy những điều đó, Cố Viêm Vũ luôn ghi nhớ trong lòng. Thời điểm, Cố Tiểu Đông được đưa về nhà, nhìn thật giống như một búp bê nhỏ. Đối với Cố Viêm Vũ, anh như là một thiên sứ giáng trần đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời ông. Khi đó, Cố Viêm Vũ thường đi công tác chừng ba đến năm ngày, có khi còn đi tận một hay hai tuần. Về đến nhà, tiểu bảo bối kia nhất định sẽ chạy tới cửa nghênh đón, ôm lấy cổ ông bi bi bô bô nói: "Cha, cha đã trở về" với vẻ mặt ngoan ngoãn. Không chỉ thế, Cố Viêm Vũ nói cái gì, thiên sứ nhỏ kia đều sẽ ngoan ngoãn, nghe lời, ông liền cao hứng, ôm tiểu bảo bối mềm mại kia, không muốn buông tay. Khi ôm trong lòng, bao nhiêu buồn phiền, mệt mỏi đều tan biến. Tất cả đều như không hề tồn tại.

( Chú thích một tý , do đơn vị đo khối lượng của Trung Quốc bằng một nửa của Việt Nam nên anh trai Cố khi sinh ra mới chỉ có 2 cân thôi nhé )

Mỗi khi ra ngoài, xưa nay Cố ba ba đều không cho anh đi bộ, nếu không cõng thì cũng chính là ôm, còn không thì liền cho anh cưỡi lên cổ ông. Cố Tiểu Tây tuy là con ruột,nhưng chưa bao giờ được đối xử như thế. Kỳ thực, Cố Viêm Vũ thực sự không nỡ thả Cố Tiểu Đông xuống, điều này đã khiến cho hàng xóm luôn tưởng rằng anh không thể đi đứng được. Tiểu Đông từ nhỏ không khóc không nháo, rất yên lặng, đặc biệt là vô cùng hiểu chuyện. Cố Viêm Vũ trước kia là bộ đội đặc chủng, từng giết người, nhưng đó cũng là nhiệm vụ của ông, điều này khiến cho cả người ông đầy hàn khí, ai cũng không dám lại gần. Cố Tiểu Đông thật giống như từ sinh ra đã rất thân thiết với ông, anh như là một tia sáng ấm áp trong cuộc đời ông.

Cố Tiểu Đông thân thể không tốt lắm, mới hai ngày mà sinh bệnh ba lần, tất cả tiền bạc đều dùng để chăm sóc anh. Một lần kia, có người đến nhà bọn họ uống rượu, uống say liền cùng Cố Viêm Vũ nói chuyện một hồi. Cái gì mà, thằng nhóc kia nhìn là biết không phải con ông, ông nuôi dưỡng con của người khác, có ngày hối hận đấy. Tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện này, Cố Tiểu Đông mới mơ hồ biết được thân thế của mình, anh liền trốn vào một góc lén lút khóc, nhưng lại bị Cố ba ba phát hiện. Không cần phải nói cũng biết, Cố Viêm Vũ đau lòng biết bao nhiêu, càng ngày càng yêu thương anh, xem anh như là bầu trời của mình, không cho người nói câu kia đến nhà mình nữa.

Đó chính là đứa bé mà ông yêu thương, che chở như bảo vật hơn hai mươi năm nay. Làm sao lại có thể không nhận ? Lại nói, nếu ông không nhận Cố Tiểu Tây làm con, thì cũng không nhẫn tâm đến nỗi bỏ rơi tiểu bảo bối kia a. (Cố Tiểu Tây: Cha, cha đợi lát ... ) Tiểu Đông, con nghĩ ta nỡ lòng nói thế sao? Con nói rằng... muốn ta đánh con, ta thật sự không nỡ a! Vậy ta liền đánh Cố Tiểu Tây hai lần? (...)

"... Cha, cha đánh con đi! Là con quyến rũ Tiểu Tây, là con hại Cố gia đoạn tự tuyệt tôn, con có lỗi với mọi người, con là tội nhân của Cố gia, cha đánh chết con đi! Cha, cha đừng không cần con... Ô ô... Cha... , Cha nhìn con một chút đi... Cha, cha không cần con nữa sao..."

Cố Tiểu Đông càng ngày càng khóc lớn hơn, thở càng lúc càng không đều, đột nhiên lại ho kịch liệt, sau đó "Oa" một cái, liền phun ra một ngụm máu tươi.

"Anh!" Cố Tiểu Tây nhào tới ôm lấy anh, hoảng sợ đến nỗi tay chân run rẩy, luống cuống.

"Tiểu Đông!" Cố Viêm Vũ hối hận đến phát điên. Khi vợ ông ra đi, đứa nhỏ này cũng khóc lớn như vậy, cũng từng ho ra máu như bây giờ. Bác sĩ nói phổi của Tiểu Đông không được tốt, lúc được hoài thai có lẽ đã bị tổn thương, tâm tình không được quá mức kích động, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Khi mà phát bệnh, Cố Viêm Vũ đều nhớ rất kỹ, người ta cắm cái ống vào miệng Tiểu Đông, mỗi khi hô hấp đều rất đau đớn. Ở bên cạnh nhìn tiểu bảo bối, ông đau lòng đến không muốn sống nữa, chỉ hận không thể đem cái đau đớn kia chuyển hết lên người mình.

Hiện tại, anh lại sinh bệnh, lại phải bị cái đau đớn kia dày vò. Làm sao ông lại có thể nói ra câu đó? Cố Viêm Vũ vẫn luôn biết rõ tâm tình đứa nhỏ này không được tốt, biết rõ anh vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện hai người không phải cha con ruột. Nhưng hôm nay, chính lời này của ông đã đâm anh một nhát...

Cố Tiểu Tây cùng Cố Viêm Vũ, hai người bọn họ tay chân luống cuống đưa Cố Tiểu Đông tới bệnh viện. Khi bắt đầu luồn cái ống kia, Cố Tiểu Đông dường như không còn ý thức, anh chỉ là không ngừng gọi cha, Cố Viêm Vũ liền nắm tay anh nói cha ở đây, nhưng anh thật sự là không nghe được. Thời điểm mà cái ống kia hoạt động, anh đau đến nỗi kéo tay Cố ba ba, làm ông đau lòng muốn chết đi sống lại.

Sau một hồi đau đớn, bác sĩ lấy cái ống ra, tất cả đều yên tĩnh lại. Cố Tiểu Đông đang mê man, đột nhiên trợn tròn mắt, "Cha..."

"Cha ở chỗ này." Cố Viêm Vũ nắm bàn tay lạnh lẽo của anh. Anh giống như là không nhận ra người trước mắt.

"Tôi muốn cha của tôi..."

"Cha không cần tôi nữa..."

"Tôi không có cha..."

Vành mắt người đàn ông trung niên kia đỏ lên, "Cha cần con, Tiểu Đông, cha mãi mãi không rời bỏ con..." Rồi ông liền đau lòng ôm lấy anh.

Cố Tiểu Tây lo lắng hỏi bác sĩ: "Anh ấy sao lại không nhìn thấy gì?"

"Có thể là do chịu đả kích quá lớn, đợi một thời gian có lẽ liền tốt hơn. Nếu như không yên tâm, mọi người có thể kiểm tra một chút."

Cố Viêm Vũ ôm anh, một hồi lại hôn lên tóc anh, "Bảo bối, đừng dọa cha..."

Sau trận phong ba này, Cố Tiểu Đông bệnh nặng một hồi liền khỏe hơn.

Con trai bảo bối ông nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, bây giờ lại trở thành con dâu. Đây là cái loại trải nghiệm gì a?

Cố Viêm Vũ không làm sao mà thốt lên được

Ngược lại, ông càng nhìn Cố Tiểu Tây càng thấy không hợp mắt.

Hoá ra... mấy năm nay, lão tử là đang nuôi con dâu cho mày?

Lão tử vất vả, khổ sở nuôi trồng củ cải trắng thật tốt, rốt cuộc lại bị chính nghiệt chủng kia lấy mất.

Tâm lý bị tổn thương nghiêm trọng, Cố ba ba liền tự mình đến bệnh viện chăm sóc Cố Tiểu Đông, tất cả mọi việc đều tự mình làm, không cho Cố Tiểu Tây đụng tay vào.

Một hôm, sau bữa tối.

"Tiểu Đông, đi ra ngoài với cha một chút."

Cố Tiểu Tây: "Con cũng đi!"

Cố Viêm Vũ liếc hắn một cái, "Con ở lại trông nhà."

"Nhà chúng ta có mỏ vàng hay sao mà cần phải trông?"

"Có. Tiểu Đông đi nào." Kéo Cố Tiểu Đông ra ngoài.

"..."

Vợ mình bị cha bắt cóc. Làm sao bây giờ, làm sao đây?

Với lại cũng không thể làm gì, thôi thì đành chờ đến buổi tối rồi tìm vợ bù đắp lại...

Căn phòng nhỏ kia... hai người đã ở hơn hai mươi năm, cảm giác rất quen thuộc. Cửa phòng đóng chặt lại, bên trong chỉ có tiếng thở dốc không ngừng cùng những lời thì thầm nhỏ nhẹ...

Con đường sau này còn rất dài.

Có ngọt ngào, cũng có chông gai.

Trên đời này, có ai chưa từng hạnh phúc? Cần gì phải quản khuyết điểm của người khác?

Từ nam tới bắc, không cần để tâm gì cả.

Bình Luận (0)
Comment