Không Để Ý Tây Đông

Chương 26

Cố Tiểu Đông cảm thấy anh bắt đầu có thể nhớ rõ mọi việc kể từ khi năm tuổi, bởi vì anh mơ hồ nhớ lại những sự việc trước đây, nhất là cái sự việc phát sinh vào thời điểm anh được năm tuổi... Đại khái là chuyện này đã làm cho tâm hồn nhỏ bé của anh lần đầu tiên bị tổn thương nghiêm trọng. Chính xác mà nói, tâm hồn của anh liên tiếp bị tổn thương nghiêm trọng.

Năm ấy, có một ông chú đến nhà bọn họ làm khách, ông ấy là cộng sự trước đây của cha. Ông chú này với cha đều cao lớn như nhau, nhưng lại khác nhau ở chỗ... ông chú này thì nhiệt tình, vui vẻ, hay nói hay cười, tuy là có hơi nói nhảm một chút, còn cha thì không giống như thế, ông ấy luôn trầm mặc, ít nói. Hôm ấy, cha giữ ông ấy lại cùng ăn tối với gia đình,đến khi bữa cơm sắp kết thúc,ông chú ấy dường như cái gì cũng nói ra. Cố Tiểu Đông thì ngoan ngoãn ngồi ở chỗ của mình yên lặng lắng nghe, hình như chú ấy nói về chuyện bọn họ trước đây làm thế nào để "Chấp hành nhiệm vụ", tuy là anh nửa hiểu nửa không, nhưng vẫn cảm thấy chú kia nói chuyện rất hùng hồn, bộ dáng này đúng là có chút thú vị. Lúc sau, anh cảm thấy khát nước, bèn xuống bếp lấy nước uống, khi quay lại thì nghe thấy ông chú đó hạ giọng nói: "Lão Cố, thằng nhóc kia nhìn là biết không phải con ông, ông nuôi dưỡng con của người khác, có ngày hối hận đấy."

Cố Tiểu Đông cầm ly nước đứng ở cửa thật lâu, dường như không có ý định đi vào, sau đó lại thẫn thờ quay về phòng. Anh đã mơ hồ hiểu ra điều đó có nghĩa là gì, anh chính là không thể tin được, cũng rất không muốn tin tưởng chuyện đó. Anh yêu cha nhất, cha chính là bầu trời, là toàn bộ thế giới đối với anh, nhưng anh lại không phải con ruột của cha?! Tại sao có thể như vậy...?

Anh cũng không thể biết chính xác cảm giác lúc đó như thế nào, chỉ là bản thân anh cảm thấy rất đau lòng... Cảm giác ấy rất khó để nói ra, nó giống như là khi bạn biết được món đồ chơi bạn yêu thích bấy lâu nay lại không phải là của bạn. Không! Cha không phải là đồ chơi, so với tất cả các món đồ chơi cha còn quan trọng hơn rất nhiều, chỉ là bây giờ... anh biết được mình không phải do chính cha sinh ra...

Thấy đứa con đi uống nước gần nửa ngày rồi mà vẫn chưa quay lại, cảm thấy có điều không đúng, Cố Viêm Vũ liền lập tức đứng dậy đi tìm Cố Tiểu Đông, nhưng tìm tất cả các phòng rồi cũng không thấy bóng dáng anh. Không lẽ là đi ra ngoài rồi? Điều này chắc chắn không có khả năng, bởi ông không hề nghe thấy tiếng mở cửa nào cả. Hơn nữa, đứa nhỏ này trước nay luôn nghe lời, sẽ không một mình chạy ra ngoài. Càng nghĩ càng lo lắng, Cố Viêm Vũ đi từng phòng tìm một lần nữa, cuối cùng cũng phát hiện ra một âm thanh rất nhỏ phát ra từ bên trong tủ âm tường. Cái này... hình như là tiếng khóc nức nở?! Vừa mới mở tủ ra, Cố Viêm Vũ liền nhìn thấy một dáng người quen thuộc, đứa nhỏ kia giống như là đem chính mình cuộn lại ở một góc trong tủ, hai tay thì ôm chặt đầu gối, đầu thì gục xuống giữa hai chân, lại còn phát ra những tiếng nấc nhỏ nhẹ, trông thật thương tâm... Cố Viêm Vũ cảm thấy vô cùng căng thẳng, nhanh chóng ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu bảo bối, ôn nhu hỏi: "Bảo bối, con làm sao vậy?" Ông biết, chắc chắn là đứa nhỏ này đã nghe thấy bọn họ nói chuyện. Lão Tôn này... miệng thật là lớn, cái gì cũng nói ra được.

Cố Tiểu Đông ngẩng đầu lên, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, giọng dường như có chút khàn khàn lại nức nở kêu lên một tiếng "Cha", rồi vươn hai tay nhỏ bé ra như muốn được ôm. Cố Viêm Vũ thật sự rất đau lòng, liền vươn hai tay ôm con vào trong lòng, rồi đặt con lên trên giường, nhẹ giọng dỗ dành, an ủi.

"Bảo bối, con nghe thấy cái gì? Chú kia ăn nói lung tung, con đừng tin hắn."

"Ô ô... Cha... Cha không phải... không phải là cha con sao..."

"Là cha của con. Cha vĩnh viễn sẽ là cha của con."

"Thật không cha...?!"

"Thật, cha cam đoan."

"Con là con của cha có đúng không...?"

"Là con của cha, con là con của cha... không thể là ai khác..."

Tâm hồn Cố Tiểu Đông lần đầu tiên bị tổn thương nghiêm trọng, ngay khi Cố Viêm Vũ thề rằng anh là con của ông thì tạm thời được chữa khỏi.

Nhưng là, lần thứ hai bị tổn thương rất nhanh sẽ tới.

Lão Tôn miệng rộng thật sự rất thích náo nhiệt. Năm đó, ông ấy cố gắng thu xếp công việc, rồi liên lạc với tất cả các đồng đội để làm một bữa tiệc tụ họp.

Khi Cố Viêm Vũ đi công tác về chính là vào cuối tuần, ngày tụ họp chính là ngày hôm sau. Chỉ là, thật vất vả cho Cố Tiểu Đông, đợi thật lâu cha mới đi công tác về, nên anh sẽ không dễ dàng buông tha. Hơn nữa, từ sự kiện "Cha ruột" lần trước, anh liền đặc biệt dính lấy Cố Viêm Vũ. Tới gần giữa trưa, thấy cha thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, Cố Tiểu Đông liền nhắm mắt đi theo sau cha, nhìn thật giống như một con chó nhỏ, mắt ngập nước, chớp chớp mắt nhìn Cố Viêm Vũ. Cố ba ba biết rõ đứa nhỏ này sẽ không cho mình đi, đành phải luôn miệng cam đoan với con :"Cha sẽ trở về nhanh thôi". Nhưng, vô ích! Đứa nhỏ này không khóc lại không nháo, chỉ cứ như vậy đi theo sau. Cố Viêm Vũ đi tới cửa, anh liền ngẩng đầu lên, bàn tay nhỏ bé cầm lấy vạt áo khoác của cha, nhất định không buông ra. Cố Viêm Vũ kỳ thật là không đành lòng giật tay con ra, cuối cùng vẫn là hung dữ dậm chân một cái... "Vậy con đi cùng cha không?" Tuy rằng lão chiến hữu truyền lời nói không được mang theo người nhà, chỉ có đồng đội tụ họp, nhưng cục cưng cũng là ta, ai có thể nói không được?

Nhóm chiến hữu của Cố Viêm Vũ nghe vậy liền gật đầu như gà mổ, không thể phản bác.

Kỳ thật, Cố Viêm Vũ không còn cách nào khác, đối với bảo bối thì ông thật sự là yêu thương, chiều chuộng hơn cả trời. Dường như lúc này đây, ông không tự giác mà nhoẻn miệng cười, một mặt thì thay quần áo cho bảo bối, mặt khác thì bồng con đi ra ngoài.

Đợi tới khi hai người đến khách sạn, thì có gần sáu báy người ngồi trong phòng, bọn họ vừa thấy ông liền đứng dậy chào hỏi.

"Lão Cố, vài năm không gặp?Một chút bóng dáng cũng không thấy a!"

"Lão Cố tới trễ a, lát nữa phải phạt uống ba chén rượu!"

Giây tiếp theo, không khí đột nhiên yên lặng. Một đám đàn ông... ánh mắt hầu như đều bị hấp dẫn bởi búp bê nhỏ bé, trắng trẻo, hồng hào ở phía sau lão Cố. Chỉ thấy một đứa bé với làn da trắng ngần, một màu tóc màu nâu thật sự cuốn hút người khác đang mở thật to đôi mắt màu hổ phách, lông mi thì cong vút, cái mũi thì như được khéo léo điêu khắc giữa hai gò má trắng đến lạ thường, nổi bật nhất chính là đôi môi nhỏ nhắn, hồng nhuận như được điểm chu sa... thật giống như toàn bộ đường nét, chi tiết đều được rất nhiều nghệ nhân kỳ công nhào nặn. Không, đây... chỉ có thể là do những nghệ nhân chuyên nghiệp nhất, xuất sắc nhất nặn ra. Chỉ có thể là như vậy... mới có thể tạo ra một khuôn mặt tinh xảo, tuyệt mĩ đến từng đường nét như thế!

"CMN, đây là búp bê thành tinh sao?!" Có người bất chợt thốt ra trước khi tinh thần hồi phục hoàn toàn.

Kỳ thật, đối đứa nhỏ này, Tôn Gia Vĩ đã gặp qua, chẳng những đã gặp qua, mà lần trước ông còn làm nó khóc lớn, cũng chính vì thế mà ông bị lão Cố đuổi ra ngoài a...

"Yêu, bảo bối đến đây, đến đây, cho chú ôm một cái!"Ông bước tới, định đùa với đứa trẻ này một chút. Tuy nói rằng đứa nhỏ này không phải con ruột của lão Cố, nhưng đứa trẻ này cũng thật là hiếm gặp. Xem bộ dáng ngoan ngoãn, hiền lành thế này, chắc sẽ không nhớ được sự việc lần trước đâu... Ngày đó, chưa được ôm bảo bối này, thật là tiếc nuối!

Cố Tiểu Đông chính là vẫn luôn đứng bên cạnh, cầm lấy ngón tay của cha, bởi vì trong phòng này thật nhiều người cao lớn, trông thật giống như người khổng lồ... Điều này làm cho anh không khỏi cảm thấy đáng sợ. Lại nói, khi thấy Tôn Gia Vĩ có ý định bước tới, anh thật sự sợ hãi, liền nhắm chặt mắt lại, trốn sau lưng cha.

Cố Viêm Vũ thấy bảo bối của mình thật sự rất sợ hãi, bèn xoay người ôm lấy con, "Được rồi, ông đừng dọa thằng bé nữa." Sau đó, ông hướng mắt về phía những người còn lại: " Các anh em, mọi người cũng đừng hút thuốc nữa, con tôi khó chịu."

Ngay sau đó, bọn họ liền chạy đi bỏ thuốc hoặc ra chỗ khác hút cho hết, không khí cũng dần dần trở nên trong lành. Cùng lúc đó, nhân viên khách sạn cũng đang mang đồ ăn lên phục vụ.

Cố Viêm Vũ ôm Cố Tiểu Đông ngồi xuống, để con ngồi trên đùi mình, sau đó ông liền lần lượt chỉ vào từng người rồi bảo con gọi tên từng chiến hữu. Trong đó, Trương thúc thúc và Hoắc thúc thúc đối với Cố Tiểu Đông thật sự rất là yêu mến, sau đó... bọn họ tranh nhau muốn anh làm con dâu nhà mình. Anh cũng không hiểu lắm, chỉ thấy cha cười nhưng không trả lời bọn họ, như vậy là đồng ý sao? Nghĩ vậy, anh liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó đột nhiên mọi người cùng nhau cười vang lên?! Tiếp đó, bọn họ lại chuyển sang chủ đề khác, anh càng nghe lại càng không hiểu, nên đành ở đó làm một Tiểu Đông thật sự ngoan ngoãn, nghe lời. Nhưng cũng không tệ lắm, anh ôm bàn tay to lớn của cha cả buổi liền cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

* Beta: Từ đó thật sự là con dâu đấy , con dâu đấy nhé. Tiểu Đông à từ bé anh đã được định làm thụ rồi , công sao nổi.

Bữa cơm này kéo dài tới hơn ba giờ, cho đến khi Cố Viêm Vũ đứng dậy, đặt Cố Tiểu Đông trên ghế, rồi đi vào phòng vệ sinh thì mọi người mới dần ra về. Rượu cũng đều đã uống, tán gẫu cũng không nói gì quá đáng, lúc này ông lại bắt đầu nói nhảm, Tôn Gia Vĩ uống cũng nhiều lắm rồi, hình như ông đã quên cái lần bị dạy dỗ hôm trước?! Thật là hết cách, lần này ông lại liều mạng nhắc lại chuyện cũ rồi...

"Bảo bối, cha con còn chưa quay lại, hay là hắn bỏ con rồi?"

Cố Tiểu Đông nhìn qua chỗ khác, không thèm để ý tới ông.

"Hắn chắc chắn là đi rồi, đã nửa ngày rồi mà còn chưa quay về đây."

Trẻ con đối thời gian dài hay ngắn dường như không khái niệm, Cố Tiểu Đông nghe ông chú này nói như vậy, liền cảm thấy hình như cha đã đi rất lâu rồi, mà vẫn chưa thấy về.

Tôn Gia Vĩ nhìn thấy đứa nhỏ kia nhìn xung quanh rồi hướng mắt về phía cửa, trên mặt hiện thì hiện rõ sự lo lắng, ông liền không ngừng cố gắng "thêm mắm dặm muối" làm tổn thương trái tim bé nhỏ của Cố Tiểu Đông.

"Cha con thật sự đi rồi, ông ấy không cần con nữa, hay là con đi theo chú nhé? Chú làm cha con, có được không?" Nói xong, ông liền đưa tay ra định miết khuôn mặt nhỏ nhắn kia, đứa nhỏ này... làn da trắng nộn, mềm mại, chỉ nhìn thôi cũng muốn cắn một cái, nhân cơ hội này ông phải trải nghiệm thử mới được!!!

Cố Tiểu Đông quay đầu né tránh, tức giận hét lên "Không cần", rồi tiếp tục nhìn về phía cửa chờ cha. Đã lâu như vậy rồi mà cha còn chưa trở về... Cha không cần mình nữa sao? Cũng là do mình hôm nay không ngoan, cứ đòi cha mang mình đi cùng, nên cha không thích mình nữa rồi...

Tôn thị bên kia vẫn tiếp tục ra sức tẩy não Cố Tiểu Đông, "Hắn vốn cũng không phải là cha ruột của con, bây giờ hắn không cần con nữa, vậy thì con làm con chú đi, được không?"

Cố Tiểu Đông rất dễ khóc, bây giờ anh đang cố gắng nén lại. Lắc lắc thân mình, anh gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa, đó chính là nơi duy nhất chứa toàn bộ hy vọng của anh.

"Đến đây, kêu một tiếng cha nào, kêu một cái... ân? Vừa rồi, con không phải là đồng ý làm con dâu của Hoắc thúc thúc sao, như vậy sau này con cũng phải gọi hắn là cha. Con xem trong phòng này, người nào cũng đều có thể là cha của con, con chọn lấy một người đi, dù sao người họ Cố kia với con cũng chẳng có quan hệ huyết thống gì cả."

Cố Tiểu Đông dường như đã mơ hồ, không còn nghe rõ nữa, "Đại Vĩ, được rồi a! Cùng một đứa nhỏ nói bừa còn ra thể thống gì."

Cố Tiểu Đông ra sức nén khóc, cố gắng kiên định cự tuyệt: "Con không gọi, chú là người xấu." Thanh âm này... rõ ràng là lẫn thêm tiếng khóc nức nở.

Tôn Gia Vĩ vui vẻ cười nói, "Sao chú có thể là người xấu chứ, chú làm cha của con, nuôi dưỡng con, như vậy liền trở thành người xấu sao? Đến đây, về nhà với chú đi!" Nói xong liền muốn ôm lấy đứa nhỏ kia.

Cố Tiểu Đông cố gắng xoay người né tránh "ma trảo" của thúc thúc xấu xa kia, nhưng anh lại không đủ sức nên đã bị một đôi bàn tay to lớn, xa lạ giữ chặt lại, rốt cuộc anh cũng đành phải la to lên: "Cha ——"

Theo sau tiếng gọi này chính xác là một tiếng khóc kéo dài, nó giống như là một câu thần chú để gọi "người kỵ sĩ" đến. Cửa vừa mở ra, Cố Tiểu Đông quay đầu lại thì nhìn thấy bóng dáng cha, anh ngay lập tức liền khóc to hơn "Oa", "Cha! Cha... Ô ô..." Trong vài giây ngắn ngủi, những sợ hãi cùng ủy khuất từng chút, từng chút một hội tụ lại với nhau, chúng hóa thành nước mắt trút xuống như mưa, kèm theo đó là những hoang mang, rối loạn được bộc lộ thật rõ trên khuôn mặt tuyệt đẹp kia, trông thật đáng thương... Chớp mắt một cái, dường như chẳng ai ngờ được, đứa bé kia nhanh như chớp từ trên ghế nhảy xuống, nếu như Tôn Gia Vĩ không ở bên cạnh đỡ lấy thì thiếu chút nữa liền bị ngã sấp mặt xuống dưới sàn nhà.

Cố Viêm Vũ không hiểu làm sao lại thành ra như vậy. Từ trước tới nay, đứa nhỏ này chưa bao giờ khóc lớn đến thế. Sau đó, "hạt đậu vàng" kia dường như không cần người dẫn đi, bước thật nhanh về phía ông, thấy vậy ông liền vội vàng bước tới ôm chầm lấy con, "Bảo bối làm sao vậy, không khóc nữa..."

Hai tay Cố Tiểu Đông gắt gao ôm lấy cổ Cố Viêm Vũ, mặt vùi vào ngực ông, rồi vừa khóc vừa kể lể, nhưng là... anh nói cũng không xong, chỉ có thể nghe thấy tiếng "cha" đứt quãng. Ở trong phòng, mọi người đều nhìn thấy sự uất ức của đứa nhỏ kia, dường như ánh mắt bọn họ không hẹn mà gặp, tất cả đều hướng về phía Tôn Gia Vĩ, phê phán hành vi ly gián quan hệ cha con của ông. Tới lúc này, Cố Viêm Vũ liền hiểu ra chuyện vừa xảy ra.

Kỳ thật, Tôn Gia Vĩ cũng không thật sự muốn ly gián tình cảm cha con giữa Cố Viêm Vũ và Tiểu Đông. Hôm nay, ông nói những lời này bởi vì ông quả thật đã uống quá nhiều, Cố Viêm Vũ biết khi không say rượu, ông ấy chắc chắn sẽ không nói những lời kia. Hơn nữa, làm trò trước mặt chiến hữu... dù sao chuyện này cũng không đáng để mọi người gây chuyện với nhau. Thật ra, Tôn Gia Vĩ làm chuyện này chỉ vì lo cho Cố Viêm Vũ, bởi... sâu trong thâm tâm, ông luôn cảm thấy không đáng thay cho lão Cố. Ông nghĩ, lão Cố chính là đang làm một người cha ngốc nhất, ông ấy đối với đứa trẻ kia... quả là yêu thương, săn sóc vô cùng. Lại nói, mới vừa rồi, trong lúc ăn cơm, ông từng chút, từng chút săn sóc, lo lắng cho thằng nhóc đó. Đứa nhỏ kia, nhìn là biết nó không còn nhỏ. Kỳ thật, lúc năm tuổi, mấy đứa trẻ thường rất hoạt bát, với lại chúng nó cũng tự mình ăn được rồi. Đứa trẻ này sao có thể không tự mình ăn được chứ... Lần trước, Tôn Gia Vĩ còn tận mắt nhìn thấy lão Cố cho nó ăn no, rồi bản thân mới bắt đầu ăn. Lúc này, ông lại nhìn thấy đứa nhỏ kia khóc lên khóc xuống, làm nũng với lão Cố, thật là... không biết nói gì nữa. Tôn Gia Vĩ biết, Cố Viêm Vũ đã dùng nửa đời người chiến đấu hết mình trên chiến trường. Bọn họ là chiến hữu sát cánh bên nhau, cùng kề vai chiến đấu, bao nhiêu năm cùng dãi nắng dầm mưa, cùng vào sinh ra tử, nên không ai hiểu Cố Viêm Vũ hơn ông. Trên chiến trường kia, chỉ có mồ hôi và máu, thậm chí là phải đổi cả tính mạng. Bỗng dưng, không biết từ đâu ra một đứa con hoang, không rõ cha mẹ là ai, cũng không biết đến lúc nào thì cha mẹ ruột của đứa nhỏ này sẽ mang nó rời đi, tới lúc đó... chẳng phải bao nhiêu công sức của lão Cố sẽ như "dã tràng xe cát" sao?! Ông đây chính là thay lão Cố lo lắng cho được mất sau này...

Cố Viêm Vũ mãi mãi sẽ không biết lão Tôn vì ông mà dụng tâm như thế, mà cho dù ông có biết thì chắc chắn cũng sẽ không cảm kích. Lúc này đây, ông chính là ném cho Tôn Gia Vĩ một ánh mắt "Ngươi đợi đấy". Chỉ đáng tiếc, người uống say đến hồ đồ kia dường như chẳng mấy để tâm. Cố Viêm Vũ ngồi lên ghế sô-pha, bế bảo bối đặt lên đùi mình, rồi một tay vòng qua cái mông nhỏ, tay kia thì nhẹ nhàng đặt lên sau cổ bảo bối, ôn nhu an ủi. Một đám người trong phòng, nếu như không chính mắt nhìn thấy cảnh này, thì dù có đánh chết, bọn họ cũng không tin cái cử chỉ cùng giọng nói ôn nhu kia là xuất phát từ chính miệng của "sát thủ mặt lạnh" Cố Viêm Vũ. Chẳng qua, bọn họ vẫn là không tin, chỉ nghĩ là mình uống quá nhiều nên mới ảo tưởng, hoa mắt như vậy.

"Bảo bối, không khóc a..."

"Cha ở đây..."

"Không khóc nữa... Bảo bối ngoan... Cha đây rồi..."

Năm đó, ông chính là dùng một động tác mà bóp chết năm người đàn ông. Lúc này, tay ông đang đặt trên cái cổ mảnh khảnh, trắng như tuyết của bảo bối, nếu muốn vặn gãy thì cũng chẳng tốn bao nhiêu sức lực, chỉ là bây giờ... ông phải cẩn thận điều chỉnh lực đạo của mình cho thật nhẹ nhàng, ôn nhu...

Một vài người dường như không hẹn mà cùng chung ý nghĩ: Mãnh hổ ngửi tường vi (*).

(*)Edit: Tức là ngay cả hổ dữ cũng có hoa tường vi trong lòng nó, nó cũng có khi tinh tế ngửi hoa tường vi. Những tham vọng lớn lao rồi cũng sẽ bị chinh phục bởi sự dịu dàng, đẹp đẽ. Ý chỉ sự cứng rắn và mềm mại của con người.

Trước mắt bọn họ... chuyện này là thật sao?!

Là "vị vua dũng mãnh nhất giữa vạn thú", ông không biết phải dùng biện pháp nào để làm cho "đóa hoa" này "nở rộ", ông chỉ biết bản thân phải nhẹ nhàng nâng niu, vuốt ve "đóa tường vi" mềm mại, mẫn cảm kia. Có lẽ là do ông ân cần dỗ dành, cho nên "đóa tường vi" đã dần bình tĩnh lại và ngừng khóc thút thít. Và bây giờ, bảo bối ấy đang nằm trong lòng ông, mơ màng ngủ... Đối với Cố Viêm Vũ, không có cái gì gọi là vua vạn thú cả, ông chỉ biết rằng: Giờ phút này, ông chính là nơi cư trú, là thế giới an toàn nhất mà bảo bối có thể được che chở, yêu thương.

Nhân tiện, lại ở đây nói một câu, tên đầu sỏ Tôn Gia Vĩ đã hai lần âm mưu muốn giết hại tâm hồn bé nhỏ của cục cưng... từ nay về sau chính là cái "tên vàng" chói lóa nhất trong sổ đen của gia đình.

Thúc thúc xấu xa.

Bình Luận (0)
Comment