Không Đợi Anh Ngoảnh Lại

Chương 11

Một ổ bánh kem mới ra lò, bên ngoài phủ một lớp kem sữa tươi trắng tinh, rắc thêm sô cô la, dâu tây, cherry, còn có mấy thứ xanh xanh đỏ đỏ không biết là gì trang trí thêm. Dưới bàn tay thoăn thoắt của cô thợ làm bánh, chỉ sau chốc lát đã hoàn thành một ổ bánh sinh nhật xinh xắn, hấp dẫn. Diệp Tiểu Du vốn chỉ muốn mua một miếng, nhưng khi đứng ngoài cửa tiệm, nhìn cô thợ bánh trình diễn tay nghề điêu luyện của mình, cô ngơ ngẩn, bất giác nói: Tôi cũng muốn một cái.

Diệp Tiểu Du không mấy coi trọng ngày sinh nhật của mình, cô cũng chưa từng được nhận quà sinh nhật. Hồi còn ở với mẹ, dù bận rộn thế nào mẹ cũng sẽ nấu cho cô một bữa thật ngon xem như chúc mừng. Cũng không thể khác được, một mình mẹ gánh vác gia đình, tiền bạc chẳng dư dả đâu mà tổ chức tiệc tùng rình rang. Sinh nhật năm nào cũng vậy, có quà mừng hay không không quan trọng, mà điều quan trọng là trong ngày sinh nhật có thể được vui vẻ bên cạnh người mình yêu thương.

Nhưng nguyện vọng này dường như cũng khó mà đạt được.

Cô bán hàng đã cho bánh vào hộp, buộc dây cẩn thận rồi mang ra. Diệp Tiểu Du mỉm cười đầy vẻ mong đợi.

“Ăn nhiều bơ như vậy, không sợ mập sao!” Ngô Binh từ phía sau thò đầu nhìn, mỉm cười nói.

Diệp Tiểu Du hoảng hồn ngoảnh đầu lại, Triệu Linh, Hồng Yến, còn có Kỷ Siêu, bốn người bọn họ đều mặc trang phục dạo phố rất thoải mái.

“Mọi người định đi đâu vậy?” Cô ngưỡng mộ nhìn bọn họ.

“Ngô Binh mời tụi em đi Karaoke, cô cũng đi chung nha!” Triệu Linh tiến lên trước kéo tay cô.

“Không được, cô còn có việc!” Cô xoay người, chiếc bánh đã được đặt lên bàn.

“Có phải tối nay muốn cùng ai đó chúc mừng sinh nhật không?” Ngô Binh cười, nhỏ giọng hỏi, “Đèn cầy, âm nhạc, thế giới lãng mạn dành cho hai người.”

Hai cô nữ sinh cùng bật cười, có chút tò mò, chỉ có Kỷ Siêu vẻ mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm nào, ánh mắt thăm thẳm như biển sâu cứ nhìn cô chằm chằm. Bởi vì Tiểu Du đã từng bị anh bắt gặp bộ dạng thảm hại của mình mấy lần, nên tự nhiên giữa cô và anh giống như có một bí mật gì đó. Hai người cảm thấy thân thiết với đối phương hơn so với những người khác một chút, nhưng khi ở trước mặt người khác lại phải biểu hiện như là không thân thiết gì.

“Làm gì có thế giới hai người nào, chỉ là sinh nhật bình thường thôi.” Cô mỉm cười tự chế giễu bản thân, trên mặt thấp thoảng vẻ cô đơn.

Kỷ Siêu bỗng nhiên lấy trong cặp ra một hộp quà nhỏ đưa cho cô, “Sinh nhật vui vẻ, cô Diệp.”

Diệp Tiểu Du ngạc nhiên, mở to hai mắt, “Làm sao em biết?”

“Trên website của trường có sơ yếu lí lịch của các giảng viên, chỉ cần tùy tiện click một cái là biết thôi.” Kỷ Siêu lơ đãng nói.

Nhưng trừ phi là cố tình tìm hiểu thì mới biết được, chứ có ai rảnh rỗi đâu mà tùy tiện xem. Diệp Tiểu Du cảm động đến mức không thốt nên lời. Đây hình như là lần đầu tiên trong đời cô nhận được quà sinh nhật.

“Cô, quà gì vậy?” Triệu Linh le lưỡi, kéo Hồng Yến bước lên phía trước.

Diệp Tiểu Du nhìn sang Kỷ Siêu, anh mỉm cười, nháy mắt một cái rồi gật đầu.

Diệp Tiểu Du tháo tờ giấy màu hồng gói bên ngoài hộp quà ra, bên trong là một chiếc hộp thuỷ tinh màu xanh lam, mở tiếp ra xem, đó là một chiếc kim cài áo hình thiên nga thủy tinh bên trên có khảm những hạt kim cương nhỏ.

“Woa, đẹp quá!” Diệp Tiểu Du không kềm được, lên tiếng tán thưởng, khuôn mặt tràn ngập sự vui sướng, không phải vì có người tặng quà ình mà bởi vì dụng tâm của người chọn quà rất hợp với tâm ý của cô. Từ trước tới nay, cô luôn nỗ lực, luôn phấn đấu, không vì hoàn cảnh khó khăn mà tự hạ thấp yêu cầu của mình. Cô luôn hi vọng mình có thể giống như nhân vật trong truyện cổ tích. Cô không chỉ là một con vịt xấu xí, rồi sẽ có một ngày, cô sẽ biến thành thiên nga, dang cánh bay cao. Những lời này trước giờ luôn được giấu kĩ trong tim cô, không ngờ rằng lại bị Kỷ Siêu nhìn thấu. Là trùng hợp sao?

“Có đắt lắm không?” Diệp Tiểu Du ngần ngại nhìn Kỷ Siêu, dù gì cậu ấy cũng chỉ là một sinh viên.

“Không đâu, chỉ là đồ thủ công mỹ nghệ bình thường thôi.” Kỷ Siêu nói qua loa cho xong chuyện, nhưng ánh mắt lại lấp lánh hạnh phúc vì vẻ mặt vui sướng của cô.

Ba người kia cùng nhìn Kỷ Siêu một cách kì quái chẳng khác nào nhìn thấy người ngoài hành tinh. Động vật lạc loài khác người này bây giờ càng ngày càng giống người rồi.

“Xin lỗi cô, tụi em không biết.” Hai cô nữ sinh là người hồi phục tinh thần trước tiên, nói với vẻ áy náy. Ngô Binh cất giọng đầy thâm ý, “Hay là vầy đi, cô mời tụi em ăn bánh kem, tụi em mời cô đi hát Karaoke, mở một Party sinh nhật khó quên cho cô, công bằng chứ?”

Ý tưởng rất tuyệt nhưng một lát nữa Kỷ Dược Phi sẽ đến. Diệp Tiểu Du khó xử lắc đầu, “Cám ơn mọi người, bánh kem cô mời các bạn ăn, hát Karaoke thì không cần đâu, cô còn có việc bận.”

“Ah, vậy đâu có vui, cô không đi, Party sẽ không còn là tiệc sinh nhật nữa, đi đi mà!” Triệu Linh lắc lắc cánh tay cô.

“Đi đi, cô độc một mình thổi nến, buồn lắm đó.” Một chiếc lá rơi bám trên tóc cô, Kỷ Siêu tiện tay phủi xuống.

“Cô… …” Làm sao cậu ấy biết được cô thổi nến một mình, cặp mắt đen láy, sâu thẳm như biển kia ngày càng nhìn thấu tâm tư người khác, Diệp Tiểu Du bất giác muốn lẩn trốn.

“Diệp Tiểu Du!” Một giọng nói không vui ở phía sau truyền tới, bốn người cùng xoay người nhìn lại. Một người đàn ông tuấn tú, lịch lãm đang đứng dựa lưng vào xe hơi, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn người đứng bên cạnh Tiểu Du – Kỷ Siêu.

“Chồng cô… Kỷ Dược Phi.” Diệp Tiểu Du gượng cười, lên tiếng giới thiệu. “Bọn họ là sinh viên của em!” Phía bên kia bóng cây, Kỷ Dược Phi lạnh lùng khẽ gật đầu một cái, mở cửa xe, vẻ sốt ruột chờ cô đi qua.

Trừ Kỷ Siêu ra ba người còn lại đều kinh ngạc đến nỗi miệng tròn như chữ O, “Cô kết hôn rồi sao?”

Diệp Tiểu Du gật gật đầu, đưa bánh kem cho Kỷ Siêu, nói nhỏ: “Cám ơn món quà của em!” Rồi quay người nói với bọn Ngô Binh: “Chơi vui vẻ nha.”

Kỷ Siêu nhếch môi, đáp lại ánh mắt Kỷ Dược Phi. Theo bản năng, anh không thích người đàn ông này. Mặc dù anh ta vừa đẹp trai lại nhiều tiền, bộ mặt mang theo cái vẻ tự đắc của một người thành đạt, nhưng anh ta lại khiến Diệp Tiểu Du lúc nào cũng u buồn sầu não.

Giờ phút này, Kỷ Siêu muốn giữ chặt lấy bàn tay của Diệp Tiểu Du, không để cô lên xe, nhưng anh không có tư cách cũng như lập trường để làm điều đó. Kỷ Siêu không nén nổi tự tức giận bản thân mình. Anh biết hôm nay là sinh nhật cô, từ sáng sớm đã đi tìm cô, nhưng chẳng may, ngày hôm nay cô không có tiết dạy, tìm khắp nơi chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Thật không ngờ, tự nhiên lại tình cờ gặp cô ở ngoài trường. Quả nhiên cô vẫn chỉ có một thân một mình cô đơn mừng sinh nhật. Tình cảnh đó khiến anh tan nát cõi lòng, mà người đàn ông ở trước mắt kia, cái người được gọi là chồng của cô kia, lại cư xử như không hề hay biết chút gì về điều này. Anh thấy khó chịu đến mức muốn đánh cho anh ta một trận.

Diệp Tiểu Du ngồi vào trong xe, quay người về phía bọn Kỷ Siêu mỉm cười, vẫy vẫy tay, Kỷ Dược Phi đóng cửa xe một cái “rầm”, không chờ cô mở miệng nói “tạm biệt” đã phóng xe chạy như bay.

“Wow, đúng là một người đàn ông hoàn hảo!” Hồng Yến chắp tay trước ngực, nhắm mắt mơ màng, nói một cách cường điệu.

“Không ngờ cô Diệp đã kết hôn rồi, uhm, chồng của cô nhất định là vô cùng ưu tú, đổi lại là mình thì cũng lấy thầy từ lâu rồi, bắt thầy nhốt lại.” Triệu Linh cũng nhào vô góp vui.

Kỷ Siêu thầm thở dài. Hình như Diệp Tiểu Du không phải là người có khả năng bắt nhốt người khác, chỉ có thể bị người ta điều khiển mà thôi, bao nhiêu tâm sự đều hiện ra hết trên mặt, haiz!

“Không cần phải chảy nước miếng đâu các người đẹp, đó là chồng của người ta. Chúng ta đi Karaoke quan trọng hơn.” Ngô Binh liếc sang Kỷ Siêu, ngạc nhiên khi thấy cậu ta không hề mất hồn hay kinh ngạc gì cả, xem ra là mình nhầm rồi, “Kỷ Siêu, đi chứ?”

“Tất nhiên!” Kỷ Siêu nhìn chiếc bánh kem trong tay mình. Sinh nhật của cô, anh nhất định phải ăn mừng thật vui vẻ.

Xe chạy như bay.

“Mấy bữa nay em đang lẩn tránh anh có phải không?” Kỷ Dược Phi vẫn nhìn về phía trước, bỗng nhiên lên tiếng hỏi. Không dễ dàng gì mới tìm được cô, anh không muốn giữa hai người lại là sự im lặng.

“Đâu có!” Diệp Tiểu Du cúi thấp đầu, không nhìn anh.

“Em muốn cãi nhau với anh sao?” Anh giảm tốc, đưa tay xoay đầu cô sang, không thích cô cứ lẩn tránh ánh mắt của anh.

“Chúng ta có lí do để cãi nhau sao?” Bờ vai cô căng ra, giọng lãnh đạm. Cãi vả là khúc nhạc đệm của những cặp vợ chồng mặn nồng ân ái, mỗi lần cãi vả lại yêu nhau nhiều hơn một chút. Bọn họ tương kính như tân, khách sáo lại thêm phần lịch sự, muốn cãi nhau cũng khó.

Câu nói này của cô khiến trái tim anh giống như bị một nhát dao đâm “phập” vào, nhưng lại không thể nói gì để phản bác lại lời cô, chỉ nhìn cô chằm chằm.

“Em cũng biết anh bận bịu công việc.” Kỷ Dược Phi biết đây lại là những lời nói sáo rỗng cũ rích, nhưng lúc này chỉ có nói như thế mới có thể kéo dài cuộc nói chuyện giữa bọn họ. “Anh không có thời gian để lúc nào cũng ở bên em, chăm sóc em.”

Diệp Tiểu Du mỉm cười, “Em có từng bắt anh phải làm những việc như vậy chưa? Thực ra, em đã quen với việc chỉ có một mình. Thế giới một người không gò bó, không trói buộc.”

“Em có ý gì, đừng nói với anh là em đang khao khát tự do đó. Có phải thằng nhóc con vừa rồi đã khiến tim em lạc lối? Anh cảnh cáo em, Diệp Tiểu Du, em là phụ nữ đã có chồng, đừng làm những chuyện mất tư cách như vậy.” Anh mất kiểm soát dừng xe ngay giữa đường, quay sang gầm lên với cô. Đừng tưởng rằng anh nhìn không ra, thằng học trò vừa nãy vẻ mặt dịu dàng phủi lá trên tóc cô, ánh mắt đó rõ ràng trắng trợn hiện lên hai chữ “yêu thương”. Một cậu học trò cao to, tuấn tú, một cô gái xinh xắn, tao nhã, phối thêm khung cảnh lá vàng rơi rụng lả tả giữa trời thu. Bức tranh này được vẽ lên hài hoà một cách đáng ghét, hại anh bây giờ lửa giận ngút trời.

Diệp Tiểu Du kinh ngạc nhìn anh, cảm thấy da đầu tê rần, hai vai run lên không ngừng, “Em biết anh vốn có tài kinh doanh thiên phú, thật không ngờ khả năng viết kịch bản của anh cũng không tệ.” Cô giận dữ nói.

“Viết kịch bản, ha ha, em ngốc nghếch hay là ngây thơ đây. Không nhận ra ánh mắt thằng nhóc đó nhìn em rất khác thường sao? Diệp Tiểu Du, cô trò yêu nhau sẽ khiến em không thể đứng vững trong ngành giáo dục nữa. Tới lúc đó, dừng trách anh đã không nhắc nhở em.” Anh vô cùng tức giận, nói không lựa lời.

Diệp Tiểu Du cố nén giọt lệ trong khoé mắt, khẽ mỉm cười nói: “Những việc này không phiền anh lo lắng. Nếu như có một ngày em thích anh chàng ấy thì cho dù có bị khai trừ ra khỏi ngành giáo dục, em cũng cam lòng chấp nhận.”

“Em không đợi thêm được nữa rồi chứ gì?” Anh châm chọc hỏi. Cơn bực tức trong lòng lại dâng lên, anh cố ép bản thân nén xuống mọi giận dữ, đố kị, mất kiểm soát, gầm thét, tra xét… … Ngay cả anh cũng không chịu nổi con người đó của mình.

“Người không đợi thêm được nữa chỉ sợ là anh đó!” Diệp Tiểu Du cũng không còn kịp suy nghĩ, buột miệng nói.

“Em có ý gì?” Anh nắm lấy tay cô, “Em nói rõ ràng ra đi, đừng có đổi đề tài đánh trống lảng.”

Cô vùng ra khỏi tay anh, lạnh lùng nói: “Có nhất thiết phải dùng ngôn ngữ để diễn tả không, em tận mắt chứng kiến cũng đủ rồi.”

Sắc mặt của Kỷ Dược Phi thay đổi liên tục, trắng thành xanh, xanh lại thành trắng. Anh đột nhiên hét lớn một tiếng, cầm cái hộp đựng khăn giấy bằng mi-ca trên xe, ném về phía cô để trút giận.

Diệp Tiểu Du bị bất ngờ, theo phản xạ đưa tay lên chắn trước mặt. Góc nhọn của hộp khăn giấy rạch một đường lên mu bàn tay cô.

Máu cứ thế tuôn ra, nhỏ xuống chiếc áo gió màu trắng của cô, trông như những đoá hoa mai đang nở rộ. Cô không cảm thấy đau đớn, chỉ trừng mắt nhìn Kỷ Dược Phi không dám tin.

Khoảnh khắc đó thật sự cũng không quá lâu, có lẽ chưa tới 10 giây. Đầu cô bỗng nhiên nóng bừng lên, không thể tiếp tục chịu đựng ngồi trên xe thêm nữa. Cô giật lấy túi xách, mở cửa xe, không nói một câu, xuống xe rồi hoà vào dòng người tấp nập trên đường phố.

Lên đại một chiếc xe buýt, cô mới bắt đầu cảm thấy đau. Máu trên mu bàn tay đã khô lại, tạo thành vết xước gớm ghiếc, một đường ngoằn nghoèo chảy dài xuống tới khuỷu tay.

Vốn dĩ Tiểu Du vẫn còn do dự, nấn ná, nhưng sự việc xảy ra bất ngờ hôm nay đã đẩy nhanh quyết định của cô. Không có cô, cuộc sống của anh sẽ đầy màu sắc hơn. Vậy cô tội tình gì mà bám riết không buông chứ?

Cô đã không còn chút sức lực nào để níu kéo, để tranh giành.

Hoá ra, anh và cô, cuộc đời mỗi người đều có con đường riêng cần phải đi, con đường của mỗi người mỗi khác. Đã từng đi chung trên một chặng đường, hôm nay đến lúc phải dừng lại rồi!

Năm tháng vô tình, rồi có một ngày, cô sẽ quên mình đã từng có một thời vì yêu mà không chùn bước suốt 12 năm trời, quên đi giọng nói và gương mặt của anh, quên đi ngày tháng họ từng sống bên nhau, không còn cảm giác gì với anh nữa, không còn yêu anh nữa. Tình yêu, suy cho cùng, cũng không thể thắng nổi năm tháng.

Tất cả bây giờ chỉ là tạm thời, có duyên thì hợp, hết duyên thì tan, rồi cũng sẽ qua đi thôi.

Lúc này đây, Diệp Tiểu Du thật muốn được ai đó ôm vào lòng, nhẹ nhàng hôn cô, cho cô sự an ủi ấm áp. Trong đầu cô loé lên hình ảnh của từng người từng người một nhưng rồi lại phát hiện không hề có một người nào giống như thế. Cô càng không thể gọi điện ẹ khóc lóc kể lể, như thế sẽ làm mẹ cô đau lòng.

Diệp Tiểu Du cười trong nước mắt, hai tay ôm chặt lấy chính mình. Đã không có chỗ để đi, vậy thì đi đâu mà chẳng được, chỉ cần không trở về cái nơi có anh kia là được.

Mọi kết cục đều đã được định sẵn

Mọi dòng lệ đều được định phải chảy xuôi

Nhưng đột nhiên lại quên mất sự khởi đầu đó là thế nào

Vào cái ngày hè không thể quay trở lại năm ấy

Cho dù em có theo đuổi và tìm kiếm ra sao

Anh của thời niên thiếu cũng chỉ như những bóng mây thoáng qua

Và khuôn mặt tươi cười nhợt nhạt của anh

Từ từ bị nhấn chìm bởi những áng mây khi mặt trời đã lặn

Khi lật giở trang bìa đã ngả vàng

Quyển sách vụng về mà số phận đã đóng

Mắt rưng rưng

Em đọc đi đọc lại

Nhưng vẫn không thể không thừa nhận

Cuộc tương ngộ giữa anh và em chỉ là một quyển sách được viết quá vội vàng.
Bình Luận (0)
Comment