Chuyển ngữ: Agehakun
Chỉnh sửa: Andrea
Thẩm Văn Hiên là một chàng trai mỏng manh dễ vỡ, đoá cúc non nớt bị Hàn Dữ Tiếu hái xuống, rầm rì nằm sấp trên giường cả buổi không đứng dậy nổi, nếu không phải cậu không còn hơi sức thật, chắc chắn sẽ một chân đá Hàn Dữ Tiếu rớt xuống dưới giường.
Hàn Dữ Tiếu được ăn no nê, cảm thấy mỹ mãn, hiện tại tâm tình cực kỳ tốt. Hai người vẫn chưa mặc quần áo, đang đắp chăn nằm trên giường, toàn thân Thẩm Văn Hiên tràn đầy dấu hôn hồng hồng, bờ môi sưng tấy, con mắt đo đỏ, Hàn Dữ Tiếu nhìn một lát, cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
Nhưng hắn phát hiện Thẩm Văn Hiên ghé vào cái gối, cầm điện thoại chọt chọt chọt, không biết đang tìm cái gì.
Hàn Dữ Tiếu vốn không muốn nhìn trộm, kết quả ánh mắt vừa liếc qua lại đột nhiên quét thấy mấy từ.
Hàn Dữ Tiếu ngây ngẩn cả người, tiến sát vào đọc.
Chỉ thấy trên thanh tìm kiếm của Thẩm Văn Hiên, thình lình xuất hiện mấy câu ——
“Làm sao để thu nhỏ chít chít lại?”
“Giải phẫu thu nhỏ chít chít.”
“Bạn trai quá lớn nên cắt thế nào cho tốt.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Văn Hiên hết sức nghiêm túc, gật đầu không ngừng, nhìn có vẻ rất là động tâm.
Hàn Dữ Tiếu: “…”
Thẩm Văn Hiên bất thình lình bị Hàn Dữ Tiếu cắn một miếng, ui chao, tức giận quay mặt lại, “Cậu làm gì thế! ** cũng bị cậu ** rồi, sao cậu còn muốn cắn tôi nữa!”
Hàn Dữ Tiếu đặt tay lên cái mông mượt mà trắng như tuyết của Thẩm Văn Hiên, dấu răng trên đó còn chưa biến mất, Hàn Dữ Tiếu cảm thấy mình không ngại cắn thêm mấy phát nữa.
“Cậu cũng đang xem mấy thứ linh tinh gì thế hả?” Hàn Dữ Tiếu hỏi cậu.
Thẩm Văn Hiên u ám nhìn vào mắt hắn, “Chính cậu không có mắt à, ba ba chuẩn bị thiến cậu.”
Thẩm Văn Hiên tức giận, Hàn Dữ Tiếu kia rốt cuộc đã ăn cái gì mà cái thứ mất nết kia lại lớn ghê thế chứ, ban nãy cậu đã khóc thành như vậy mà cái tên khốn kiếp Hàn Dữ Tiếu cũng không biết dừng lại.
Ngược lại còn rất dũng mãnh.
Hàn Dữ Tiếu tịch thu điện thoại của Thẩm Văn Hiên, tắt máy, ném vào ngăn tủ đầu giường.
“Cậu làm gì thế?” Thẩm Văn Hiên muốn bổ nhào qua giải cứu điện thoại di động của mình, lại bị Hàn Dữ Tiếu túm chặt eo kéo trở về.
Hàn Dữ Tiếu đơn giản rõ ràng phun ra hai chữ, “Làm – cậu.”
Thẩm Văn Hiên cúc mở hai lần, khóc đến khàn cả họng, Hàn Dữ Tiếu đang ninh ít cháo cua trong phòng bếp cho cậu, Thẩm Văn Hiên ngửi thấy mùi thơm, ngoan cường bọc chăn quanh người rồi lết ra, dù sao trong nhà hiện tại cũng chỉ có hai người bọn họ, nhưng mà mỗi lần đi bộ đều cảm thấy chân run run, cuối cùng dứt khoát ngồi trong phòng khách, căng cuống họng gọi Hàn Dữ Tiếu, kêu hắn mau quay lại đây ôm cậu qua.
Hàn Dữ Tiếu xem như bội phục Thẩm Văn Hiên rồi, eo đã mềm thành như vậy còn không thành thật.
Hắn ôm Thẩm Văn Hiên, Thẩm Văn Hiên rầm rì trong lòng ngực của hắn, “Tôi đói rồi, cậu chuẩn bị chút đồ ăn cho tôi trước đi, cháo phải khi nào mới xong chứ.”
Cậu dụi dụi cái đầu mềm oặt, mái tóc nhàn nhạt ánh nâu, bọc trong chăn như một con nhộng, ngoài miệng thì hung ác, nhưng biểu cảm với giọng nói thì lại dịu nhẹ. Hàn Dữ Tiếu không nhịn được hôn lên mặt cậu một phát.
Thẩm Văn Hiên lập tức cảnh giác, “Cái đồ cầm thú nhà cậu, có phải lại muốn ** tôi hay không hả, tôi nói cậu này, không thể tiếp tục, nếu làm nữa là tôi, tôi…”
Cậu cứ “tôi” hồi lâu nhưng vẫn không ra được một câu hoàn chỉnh, cuối cùng chỉ có thể trừng mắt cắn lên bả vai của Hàn Dữ Tiếu, bày tỏ lập trường.
Cũng may Hàn Dữ Tiếu không tiếp tục giày vò cậu nữa, loại chuyện này dù sao cũng phải chú ý thì mới có thể duy trì phát triển, nếu lần này doạ sợ Thẩm Văn Hiên rồi, về sau mà muốn lừa gạt Thẩm Văn Hiên thò ra khỏi động thỏ của mình thì hơi bị khó.
“Tha cho cậu đấy.” Hàn Dữ Tiếu buồn cười nhìn cậu, hắn đặt Thẩm Văn Hiên ngồi xuống ghế tựa, nhét một cái bánh bao và sữa bò ấm vào trong tay cậu, “Cháo sắp được rồi.”
Thẩm Văn Hiên ngậm bánh bao chay trong miệng, ngắm nhìn bóng lưng bận bịu của Hàn Dữ Tiếu ở trong phòng bếp.
Hàn Dữ Tiếu tùy tiện mặc cái áo ba lỗ với quần ngủ đi xuống, cách phối đồ này nói thật ra là chẳng dễ nhìn chút nào, nhưng vẫn không che mất được dáng người đẹp và cặp chân dài, đến cái bóng lưng cũng giống như siêu mẫu. Thẩm Văn Hiên nhìn thấy trên bả vai của Hàn Dữ Tiếu đều là vết cào cấu của cậu, còn có cả dấu răng, cắn rất mạnh.
Cậu lại có chút nhớ ăn không nhớ đánh, hèn mọn bỉ ổi cười khì khì.
Cậu không nhịn được lấy điện thoại từ trong túi tiền ra, chụp cái ảnh bóng lưng của Hàn Dữ Tiếu, đăng vào vòng bạn bè, nhưng lại chỉ cài cho một mình Hàn Dữ Tiếu mới có thể thấy được.
“Chồng tui ~ [hình ảnh].”
Sau khi Hàn Dữ Tiếu trông thấy, khẽ cong khóe miệng nở nụ cười.
Hắn cũng đăng lên một tấm, chỉ cho mình Thẩm Văn Hiên nhìn thấy.
Thẩm Văn Hiên vừa trông thấy lập tức xù lông.
“Hàn Dữ Tiếu, cái đồ biến thái nhà cậu, cậu chụp tấm này lúc nào thế hả?”
“Ê không cho phép cậu cười, cậu xóa ngay cho tôi!”
“Đưa điện thoại đây để tôi kiểm tra!”
Hàn Dữ Tiếu dễ dàng khống chế Thẩm Văn Hiên, “Đừng làm loạn, ăn cơm.”
Thấy Thẩm Văn Hiên sưng mặt, không chịu, hắn đành phải lấy điện thoại ra cho cậu xem, “Chỉ có một tấm này.”
Bấy giờ Thẩm Văn Hiên mới “hừ” một tiếng, lúc ăn cơm, cậu nhìn thấy Hàn Dữ Tiếu xóa bỏ tấm hình không thể để người khác thấy kia đi, nhưng trong khung chat lại bắn ra một tin nhắn, chính là tấm ảnh ban nãy.
“Lưu lại đi.” Khóe miệng Hàn Dữ Tiếu ngậm ý cười, “Sau này làm hình kết hôn.”
Thẩm Văn Hiên vừa mắng hắn lưu manh, vừa thành thật bấm vào lưu ảnh.
–
Khi kì nghỉ hè năm cấp ba sắp kết thúc, Thẩm Văn Hiên và Hàn Dữ Tiếu đặt chân lên tuyến đường sắt cao tốc của Yển Thành.
Hàn Dữ Tiếu đã xem vài phòng nhỏ ở trên mạng, sắp vào tháng chín rồi, cũng sắp bắt đầu vào học, hai người cũng muốn giải quyết vấn đề nhà trọ cho sớm.
Thẩm Văn Hiên ngồi ở trên tàu, đầu cứ lâng lâng, nhìn Hàn Dữ Tiếu chợt cười một tiếng.
Hàn Dữ Tiếu hỏi cậu cười cái gì, cậu nói, “Thấy chúng ta có giống đôi phu phu tân hôn đi bố trí phòng cưới hay không?”
Hàn Dữ Tiếu cũng cười rộ lên, “Vậy cậu muốn phòng cưới như thế nào?”
Thẩm Văn Hiên chưa nghĩ ra, cậu ăn bánh ngọt, chỉ nhớ mỗi mèo, “Muốn nuôi mèo á, Chung Nịnh còn có mèo vậy mà tôi lại không có, tôi cũng muốn nuôi.”
Chung Nịnh nuôi một con mèo Ragdoll mắt xanh, vừa ngoan ngoãn lại vừa mềm mại, suốt ngày uốn éo trong ngực của Chung Nịnh muốn ôm một cái muốn sờ một cái, Thẩm Văn Hiên trông thấy mà thèm.
“Nhưng mà cậu phải chịu trách nhiệm dọn phân.”
Thẩm Văn Hiên nhanh chóng xung phong, “Tôi chịu trách nhiệm. Tôi chịu cả trách nhiệm cho nó cho ăn nữa.”
Thẩm Văn Hiên nghĩ tới mèo con lông mềm như nhung sắp có được, tâm trạng lại tốt hơn rồi.
Hàn Dữ Tiếu đều nghe theo ý cậu, “Còn muốn gì nữa không?”
Thẩm Văn Hiên suy nghĩ một hồi, không nghĩ ra được nữa, cậu quay đầu nhìn Hàn Dữ Tiếu, nhỏ giọng thầm thì một câu.
Hàn Dữ Tiếu không nghe rõ, rướn tai lại gần.
Thẩm Văn Hiên nhìn hai bên một chút, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn tiến đến bên tai Hàn Dữ Tiếu, “Tôi nói là, không còn yêu cầu gì nữa, chỉ cần được ở với cậu, cái gì cũng được hết.”
Thẩm Văn Hiên nói xong câu đó lập tức rụt trở về, nhìn ra ngoài cửa sổ, vành tai hồng hồng, cậu không biết nói lời âu yếm cao siêu giống như Hàn Dữ Tiếu, nhưng mà cậu biết Hàn Dữ Tiếu nghe hiểu được toàn bộ.
Tay Hàn Dữ Tiếu bắc ngang qua thành ghế, cầm lấy tay của Thẩm Văn Hiên.
Tháng tám rồi, thời tiết đã ấm lên, ánh mặt trời bên ngoài rực rỡ tươi đẹp, trong khoang lại rất yên tĩnh, phần lớn người ở đây đều đang ngủ trưa.
Hàn Dữ Tiếu và Thẩm Văn Hiên mười ngón đan xen, từng ngón tay của hai người dính chặt lấy nhau.
Ngón tay của Thẩm Văn Hiên trắng trắng tròn tròn, mềm mại, còn lòng bàn tay của Hàn Dữ Tiếu thì lại thô ráp hơn nhiều, da sẫm màu hơn Thẩm Văn Hiên.
Trạm tiếp theo mà tàu cập bên —— chính là trạm đường sắt cao tốc Yển Thành.
Thẩm Văn Hiên thành thành thật thật cho hắn nắm, cũng khẽ ngáp một cái.
Hàn Dữ Tiếu nhìn chằm chằm, đột nhiên nở nụ cười nói.
“Tôi cũng yêu cậu.” Hắn nói khe khẽ.
Điều tốt nhất mà tôi từng có trong đời, chính là gặp được cậu.
End.