Không Gì Ngoài Rắc Rối

Chương 18

Mark chìa ra một góc bài và đưa một ngón tay lên. Người chia bài xì lác ăn anh với một con đầm và anh bỏ bài. Vận may của anh như cứt. Nó đã tồi tệ như thế kể từ khi anh và các chàng trai đến Vegas vào đêm thứ Sáu. Cách đây hai ngày, và anh đã mất hơn mười một ngàn đô. Đó là chưa kể đến hai trăm đô anh đã bỏ ra cho màn múa khêu gợi trong lòng tồi tệ ở Scores.

Anh ngồi cùng bàn với Sam và Daniel bên trong Players Cub ở MandalayBay. Hông anh đau nhức từ lúc tối và đầu anh ong ong vì uống quá nhiều rượu. Dĩ nhiên, đây ắt hẳn là ý tưởng của Sam. Một bữa nhậu quên trời đất cuối cùng trước khi Mark trở thành phụ tá huấn luyện viên. Trước khi anh không còn sát cánh bên các anh chàng với tư cách là cầu thủ nữa. Trước khi anh chính thức trở thành thành viên của ban huấn luyện.

Anh cảm thấy quyết định mình đưa ra thật tốt. Tốt vì anh có cái gì đó để làm hơn là ngồi ở nhà trong khi cuộc đời cứ mãi trôi qua như thế. Nếu anh không đánh được quả cầu vào gôn, thì việc kêu gọi mọi người làm thay anh từ đằng sau ghế huấn luyện viên cũng là một sự lựa chọn khá tốt. Một vài tháng trước đây, anh đã để cho cơn giận lấn át tất cả nên anh thậm chí không muốn suy nghĩ gì đến vị trí trong ban huấn luyện. Giờ, anh chờ đợi một cách vui thích với việc hòa mình vào trận đấu và tạo cho mình một con đường đi khác đến với chiếc cup. Có thẻe lần thứ hai anh lại được khắc tên lên đó.

“Tôi đi đây,” anh nói, và cầm lấy các thẻ của mình.

Sam ngước nhìn lên từ các lá bài. “Còn sớm mà.”

Hiện giờ đã là nửa đêm. “Gặp các cậu vào sáng mai.” Anh đổi các thẻ thành tiền mặt và đi ra khỏi câu lạc bộ riêng biệt đó và đi xuôi về cuối hàng lang đến thang máy. Khi Sam gọi anh vào tối thứ Sáu và đề cập rằng anh ta và một vài anh chàng nữa sẽ đến Vegas, Mark đã tận dụng cơ hội đó để ra khỏi thành phố. Anh chưa rời Seattle kể từ trước tai nạn, và một chuyến đi đến Thành phố Tội lỗi nghe có vẻ là một kế hoạch hay. Anh cho rằng mình sẽ đi cùng với các chàng trai này lần cuối cùng, đi đến các câu lạc bộ vũ thoát y và đánh bạc. Chắc chắn rằng hai trong số các trò tiêu khiển yêu thích của anh sẽ giúp tâm trí anh thoát khỏi các rắc rối.

Đúng hơn là một rắc rối. Anh chỉ có một rắc rối duy nhất. Chelsea Ross.

Ngay cả khi anh đi xuyên qua sòng bài chứa đầy người, anh vẫn cảm thấy thật cô độc. Một sự giận dữ không rõ ràng mà anh đã không cảm nhận trong nhiều tháng qua đột nhiên lại xuất hiện anh cau có mặt mày. Anh đã yêu cô thật sâu đậm. Sâu đậm hơn rất nhiều so với những người phụ nữ trước đây mà anh còn nhớ được. Sâu đậm hơn nhiều so với mức mà anh có thể tưởng tượng được. Cô đã mang ánh sáng và nụ cười vào cuộc đời anh trong khi nó chảng có gì ngoài bóng tối và sự giận dữ. Cô như một ngôi sao băng bay ngang quan bầu trời đêm, thắp sáng nó trong một vài giây ngắn ngủi. Giờ thì bóng tối đã quay trở lại.

Anh nhấn nút thang máy và cánh cửa đằng sau anh mở ra. Anh vào trong và đi lên phòng.

Anh đã phải lòng cô còn cô thì đến với anh chỉ vì tiền. Cô làm cho anh muốn cô, làm anh tin rằng cô cũng muốn anh. Trong khi đó cô chỉ muốn có được tiền. Và điều kỳ lạ là anh dường như hoàn toàn có thể tha thứ cho cô tội lừa dối anh. Mười ngàn đô la là một số tiền lớn, và anh biết tại sao cô cần nó. Khỉ thật, anh muốn cô có được nó. Và anh cũng có thể tha thứ cho cô bất cứ điều gì chỉ để cô thắp sáng cuộc đời anh thêm một ít lâu nữa.

Bất cứ điều gì ngoại trừ lời nói dối cuối cùng của cô. Cô nói là cô yêu anh. Và điều gì đó thật gay gắt, giận dữ và cay đắng đã đánh mạnh vào anh. Ngay vào bụng như một cú đấm dữ dội. Anh có hể không phải là người đàn ông mà anh đã từng cách đây tám tháng. Anh có thể đã từng là một thằng ngố vì làn da thơm ngát và bàn tay mềm mại của cô, nhưng anh không thích mình bị trêu đùa như một thằng ngốc. Chúa ơi, có phải cô đã nghĩ rằng cô có thể nói dối vào thẳng mặt anh như thế sẽ khiến anh cảm động và tin cô sao?

Anh nghĩ rằng việc đi cùng các chàng trai này sẽ khiến anh không nghĩ đến Chelsea nữa. Anh đã sai. Cô vẫn luôn hiển hiện trước mặt anh bất kể những gì anh đã làm hoặc anh đã chạy bao xa.

Khi vào trong phòng, anh cởi quần áo và leo lên giường. Nhìn lên trần nhà tối đen, anh cố làm cho Chelsea đi ra khỏi đầu mình.Anh đã làm em phải yêu anh ngay cả khi em biết đó thật là một ý tưởng chẳng hay ho gì. Anh đã làm em yêu mọi thứ thuộc về anh, cô đã nói với những dòng nước mắt lăn dài trên má cô. Anh làm cho em yêu anh nhiều hơn so với bất cứ ai em đã từng yêu trong cuộc đời mình

Anh muốn tin cô. Anh muốn nắm lấy tay cô và ấn cô vào ngực mình cho đến khi lời nói dối của cô trở thành hiện thực. Cho đến khi anh nghiền nó thành từng mảnh nhỏ và nặn nó thành bất cứ điều gì anh muốn. Cho đến khi anh tin nó.

Mark với tay cầm điều khiển trên bàn cạnh giường và mở tivi. Anh chuyển từ kênh này đến kênh khác cho đến khi nó quay trở lại với kênh xem trả tiền. Anh xem bản phim khiêu dâm, nhưng chẳng có gì thú vị cả. Anh bấm nút xuống và chọn phim kinh dị. Trên màn hình xuất hiện các bộ phim mới nhất và một vài phim “kinh điển” như Psycho, The Omen và Slasher Camp.

Anh nhướn mày và ngồi thẳng dậy. Ai có thể nghĩ được Slasher Camp là “phim kinh điển” cơ chứ? Anh nhấn nút chọn và tựa lưng vào sau gối. Bộ phim mở đầu khá vô tội. Với hình ảnh các nhân vật tư vấn đi vào các cabin và chuẩn bị sẵn sàng cho mùa lễ hội. Sau khi bắt đầu được khoảng mười phút, Chelsea bước ra khỏi xe buýt của trường, cô đang mặc quần soóc ngắn và áo thun dài chỉ ngay phía trên rốn. Mái tóc vàng của cô được kẹp phía sau đầu, và đôi mắt màu xanh chỉ hơi lộ ra bên dưới cặp mắt kính mát. Cô đã nói đúng. Họ chỉ thuê cô vì bộ ngực của cô, nhưng cặp mông trong chiếc quần soóc ngắn mới thu hút được sự chú ý của anh. Một sức đè nặng lên hõm thượng vị và ngực anh siết chặt lại.

“Chào mọi người,” cô gọi lớn khi thả chiếc túi du lịch lên mặt đất. “Các thiên thần đã đến. Chúng ta hãy bắt đầu tiệc tùng nào.” Cô trông như một đứa con gái hư hỏng. Như một người cố vấn trại hư hỏng. Như trí tưởng tượng của tất cả các cậu bé ở tuổi thanh thiếu niên. Cũng như trong tưởng tượng của anh.

Trong mười phút tiếp theo hoặc hơn, Mark xem các cố vấn trại bỏ lại các đồ tạp phẩm và tuôn ra khỏi các cabin, sự chú ý của anh hoàn toàn tập trung vào một vài cảnh nhỏ có Chelsea. Anh lắng nghe tiếng cô nói và cười, và anh nhìn mông cô trong các cặp quần soóc ngắn đó. Chỉ nhìn hình ảnh cô trong bộ phim kinh dị năm năm tuổi khiến anh thấy thật khó khăn.

Một nam diễn viên với mái tóc nâu bờm xờm như một tay lướt sóng, mặc một chiếc áo sơmi Abercrombie màu xanh lục tìm thấy một cái rìu cắm chặt vào một bức tường. Cậu ta giật nó ra khỏi đó và đặt nó lên kệ kế bên bình cứu hỏa. Sau đó cậu ta cho tay vào túi quần và lấy ra một bao cần sa. Mark nhớ Chelsea đã từng nói với anh rằng, những kẻ xấu xa thường là người đầu tiên bị giết chết trong một bộ phim kinh dị. Và Mark đoán rằng Quý ông Lướt sóng Đầu Bờm Xờm này sẽ là người ra đi đầu tiên. Máy quay phim quay lướt qua cửa sổ và cái gì đó trông như ai đó mang mặt nạ đang quan sát khu trại từ cánh rừng.

Lúc chạng vạng, cảnh phim được thay đổi với hình ảnh Chelsea đang đứng ở phía cuối cầu tàu. Mặt trời đang lặng như trải vàng lên khắp cơ thể cô khi cô cởi quần soóc và áo dây ra. Cô mặc một chiếc quần lót màu trắng, “thằng bé” của Mark ngay lập tức căng lên. Cô nhảy vào hồ và bơi trước khi lên bờ. Nước chảy xuống ngực và nhỏ xuống từ cằm cô khi cô bước lên bờ. Một người đàn ông xuất hiện trong khung hình, lưng cậu ta quay về phía máy quay. Cô há hốc miệng đầy ngạc nhiên, sau đó mỉm cười.

“Anh làm em sợ quá,” cô nói khi vươn tay về phía Ông Lướt Sóng Đầu Bờm Xờm. Cô hôn cậu ta thật lâu và thật nồng nhiệt và họ trượt người xuống trên bãi cát. Mark có sự ham muốn vô lý là đấm vào đầu thằng nhóc kia một phát. Xé toạc cậu ta ra. Anh cảm thấy ốm khi âm thanh của khoái lạc phát ra từ miệng Chelea. Khoái lạc mà cô ấy có được với một người khác.

Điều này thật điên khùng. Chelsea không thuộc về anh, nhưng ngay cả khi cô thuộc về anh đi chăng nữa, đây chỉ là phim ảnh, và đó không phải là âm thanh cô phát ra khi cô quan hệ. Anh biết cô phát ra âm thanh như thế nào và những gì trên phim không phải là nó. Âm thanh của cô như hơi thở, nhỏ hơn trong lúc quan hệ. Cô nói, “Ôi Chúa ơi,” hay “Ôi Chúa tôi” rất nhiều lần. Đôi khi là “Ôi Chúa ơi, Mark!” Và khi cô đạt cực khoái, tiếng rên rỉ của cô xuất phát từ điểm thỏa mãn tận sâu, sâu bên trong con người cô.

Một bàn tay dơ bẩn nắm lấy cái đầu bờm xờm của tay lướt sóng và cắt đứt đầu của cậu ta. Máu bắn lên khắp người Chelsea và cô thét lớn. Tiếng thét ghê rợn khi cô đứng dậy và chạy trốn vào rừng. Mark nhớ cô đã kể cho anh và các chàng trai về cảnh này. Anh chờ đợi chiếc rìu cắt ngang cổ cô, và khi nó làm thế, anh quay đầu sang hướng khác.

Mark Bressler, cựu đội trưởng của Chinooks Seattle, người đã trải qua vô số lần đổ máu. Anh đã chứng kiến tiếng gãy xương và máu phun ra. Anh đã từng nhìn thấy đế sắc như dao cạo của giày trượt lướt qua da thịt và tiếng va chạm của cơ thể với sức va đập mà anh có thể cảm nhận được sự tổn thương. Trong hầu hết các trường hợp, đó chỉ là chuyện bình thường mà thôi. Nhưng lần này. Anh không thể xem nó. Anh không thể xem bất cứ ai làm tổn thương Chelsea. Ngay cả khi anh vẫn còn tức điên vì cô, nó vẫn làm anh nóng gan nóng ruột. Ngay cả khi anh biết rõ rằng cảnh đó chỉ là giả. Cái rìu. Máu.Tiếng thét.

Cô là một diễn viên. Cô làm cho điều đó trông giống như thật. Như thật như khi cô nói, “Em yêu anh.”

Anh tắt tivi, và vào sáng hôm sau, anh quẳng áo quần mình vào vali và đi chuyến bay sớm nhất quay về Seattle. Anh cảm thấy cô đơn hơn khi anh đến Vegas. Anh cầm lấy tạp chí In Flight và đọc về các căn hộ cao cấp ở một sân golf ở Scottsdale. Anh nghĩ về các căn nhà mà anh và Chelsea đã đến xem gần đây nhất. Anh cần sớm đưa ra lựa chọn.

Sau chuyến bay dài hai tiếng, anh bước vào căn nhà trống vắng của mình, và chiếc vali rơi từ trên tay anh xuống. Sự trống vắng của căn nhà rộng hơn một ngàn tám trăm mét vuông đè nặng lên anh. Không có ai đợi anh ở đó. Không ánh sáng. Không tiếng cười. Không ai cố chỉ huy anh. Cuộc đời anh hoàn toàn là một sự thất bại. Tệ như khi anh gặp phải lớp băng mỏng và nó phá hủy mọi thứ. Và cũng như lớp băng mỏng vô hình đó, các cảm xúc của anh đối với Chelsea thật đáng ngạc nhiên và đầy đau đớn.

Tiếng chuông cửa vang lên, và anh đã không nhận ra mình nửa mong đó sẽ là Chelsea cho đến khi anh mở toang cánh cửa và nhìn vào một người phụ nữ ở độ tuổi trung niên với mái tóc đen cắt ngắn và cặp mông hình quả lê. Chỉ chưa đến ba giây, trái tim anh đột ngột đập mạnh và cũng đột ngột ngừng hẳn lại.

“Tôi là Patty Egan. Tôi là nhân viên chăm sóc sức khỏe tại nhà mới của anh.”

“Chelsea đâu rồi?”

“Ai cơ? Tôi không biết Chelsea nào cả. Chương trình chăm sóc sức khỏe của Chinooks đã thuê tôi qua Life Force.”

Life Force? “Tôi không cần y tá.”

“Tôi còn hơn cả một y tá.” Cô ta đưa cho anh một chồng thư.

Chelsea đã từng hơn một trợ lý. Cô từng là người yêu của anh. Không hiểu sao anh không nghĩ mình có cùng rắc rối với Patty. Nhưng anh vẫn không muốn có một ý tá trong nhà anh và làm việc dưới quyền anh.

Đã có thời gian trong cuộc đời mình, anh sẽ sẵn sàng đóng sầm cửa lại ngay trước mặt Patty và chẳng thèm bận tâm gì nhiều về hành động đó. Chelsea từng gọi anh là đồ đầu bư ích kỷ. Anh thích nghĩ rằng anh chẳng còn ích kỷ chút nào nữa. “Cám ơn, nhưng tôi không thích lắm,” anh nói, và cầm lấy bức thư của mình từ tay cô ta. “Tôi không cần cô.” Anh bắt đầu đóng cửa lại và thêm vào một lời tốt lành, “Dù thế nào, chúc cô một ngày tốt lành.”

Tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa nhưng anh đã lờ nó đi. Anh bước vào phòng làm việc và gọi Connie Backus. Ắt hẳn ai đó đã phát hiện ra mối quan hệ giữa anh và Chelsea và đã đuổi việc cô.

“Tại sao lại có người chăm sóc sức khỏe mới xuất hiện ở mái hiên nhà tôi?”

“Xin lỗi vì đã mất nhiều thời gian tìm kiếm ai đó. Nhưng Chelsea đã nghỉ việc chỉ với một lời nhắn để lại khiến chúng tôi rất khó khăn.”

Đống thư trên tay anh rớt mạnh xuống mặt bàn. “Chelsea đã nghỉ việc sao?”

“Vào tuần trước. Tôi nhớ không lầm là vào hôm thứ Ba.”

Ngay sau ngày cô bước ra khỏi đời anh. “Cô ấy có rõ lý do với cô không?”

“Cô ấy nói gì đó về việc sẽ quay trở lại L.A.”

Chelsea đứng trong bếp với một túi bắt bông kem trong một tay, đang nặn các hình trái tim lên ba tá bánh nướng nhỏ. Một vài lớp kem lệch sang một bên và rớt xuống mặt bàn. May mắn của cô gần đây dường như cũng đang biến dần đi. Hết điều này đến điều khác xảy ra. Cách đây một vài ngày, cô bị bể bánh xe. Và hôm qua, cô đánh mất điện thoại di động của mình. Cô nhớ lần cuối cùng nhìn thấy nó là trước khi cô đi tắm vào ngày hôm qua.

Cô làm việc cho Georgeanne Kowalsky đến nay đã được ba ngày, và thật tình mà nói, nó cũmg không tệ. Cô dứt khoát đã từng làm những việc còn tệ hơn nữa. Việc giữ tóc của một ngôi sao ngu ngốc nào đó trong khi cô ta nôn vào xô đựng đá xuất hiện trong đầu cô.

Cô cũng đã nộp đơn cho công việc nữ hầu bàn ở một vài nhà hàng và quán bar khác. Dĩ nhiên không có các quán bar thể thao. Không có tivi được treo trên các bức tường.

Georgreanne ló đầu mình ra từ một trong những cánh cửa thấp dẫn đến phòng bếp lớn. “Chelsea, có người muốn gặp em.”

“Ai thế?”

“Anh,” Mark trả lời và bước vào phòng bếp.

Tim Chelsea đập mạnh và cô dường như quên thở.

“Em có ổn khi ở một mình với anh ta không?” Georgeanne hỏi.

Không ổn chút nào. Chelsea gật đầu và chủ của cô rời khỏi phòng bếp. “Anh đang làm gì ở đây thế?”

“Tìm em.”

Anh vẫn cao lớn và đẹp trai như cô nhớ. Ngực cô như co thắt lại khi cô nhìn thấy anh. Cô hít thật sâu để vượt qua được tất cả các nỗi đau và nói, “Chúng ta chẳng có gì để nói với nhau cả, Mark.”

“Anh có rất nhiều điều phải nói. Tất cả những gì em cần làm là chỉ việc lắng nghe mà thôi.”

“Anh không còn có thể ra lệnh cho em phải làm gì được nữa.”

Anh hơi mỉm cười khi băng qua chiếc máy trộn kiểu dáng công nghiệp và đi về phía cô. “Em yêu, em không bao giờ giỏi trong việc nghe sai bảo. Anh đang đề nghị em lắng nghe.”

“Sao anh tìm được tôi?”

“Jules.”

Jules biết rõ toàn bộ câu chuyện xấu xa này. “Jules nói cho anh sao?” Thằng khỉ. Anh ta phải biết việc nhìn thấy Mark sẽ làm cô tổn thương đến thế nào chứ. Cô sẽ đánh anh ta khi cô gặp anh ta vào tối nay.

“Anh đã đe dọa sẽ đánh anh ta bán sống bán chết nếu anh ta không nói cho anh về em. Vì lý do nào đó anh không rõ, anh ta cảm thấy chuyện đó khá vui.”

Jules là mẫu người tai quái. Ắt hẳn đó là lý do tại sao mà anh ta yêu Bo.

Anh đi vòng quanh bàn về phía cô. “Sao em lại bỏ việc?”

Cô nhìn ra hướng khác. Trốn khỏi ánh mắt nâu dữ dội của anh. Cô không cần phải hỏi đó là công việc gì. Cô nhún vui. “Tôi không thể tiếp tục làm việc. Nhất là sau tất cả những gì đã xảy ra.”

Anh không nói một lời nào trong một quãng thời gian. “Anh đã trả giá cho ngôi nhà ở quận Queen Anne. Ngôi nhà mà em thích.”

“Ồ.” Anh ta đã lái xe cả quãng đường đến đây chỉ để nói với cô điều đó sao?

“Anh đã chấp nhận vị trí phụ tá huấn luyện viên.”

“Tôi biết.” Cô yêu anh, nhưng việc nhìn thấy anh mang đến cho cô sự sung sướng lẫn với đau đớn, trái tim tan nát của cô như bị xé tan thêm một lần nữa. “Tôi phải quay trở lại làm việc,” cô nói, và quay người về phía những chiếc bánh nướng.

“Anh đã nói dối em.”

Cô nhìn qua vai mình. “Anh đã không nhận công việc từ Chinooks sao?”

“Không. Anh có nhận.” Anh lắc đầu. “Anh nói dối về điều đã nói trước đó.”

“Về ngôi nhà à?”

“Anh đã nói dối khi anh bảo em rằng em chẳng là gì đối với anh. Anh đã nói dối khi anh nói rằng anh không yêu em.”

Cô quay về phía anh. “Tại sao?”

Anh nhún vai. “Vì anh thật ngốc. Vì anh yêu em và anh đã sợ rằng em chỉ đang diễn mà thôi. Sợ em chỉ chơi đùa với anh như một thằng ngốc, và anh đã giận điên lên vì anh không muốn quay trở lại cuộc sống trước khi em xuất hiện trên mái hiên nhà anh với mái tóc hai màu và chiếc áo khoác màu cam. Anh nói dối vì anh không nghĩ rằng em có thể yêu anh.”

Dĩ nhiên là cô có thể yêu anh. Cô không thể ngăn được chính mình.

Anh cầm lấy túi bắt bông kem từ tay cô và đặt nó lên bàn. “Chinooks đã gởi đến cho anh một người chăm sóc sức khỏe khác vào sáng nay.”

“Thế anh có gọi cô ấy là ‘đồ đần’ không?”

“Không. Anh đã đối xử rất tốt với cô ấy vì em.” Không hiểu sao Chelsea cảm thấy nghi ngờ về việc anh đã đối xử rất tốt ấy. “Anh đã trở thành một người tốt hơn kể từ khi em xuât hiện trong cuộc đời anh,” anh nói tiếp. “Anh muốn trở nên tốt hơn vì em.”

Giống y như Jerry Maguire, chỉ khác là Mark nóng bỏng hơn nhiều so với Tom Cruise. Cao hơn nữa.

“Anh yêu em và anh xin lỗi vì đã không tin khi em nói rằng em yêu anh.” Anh cho tay vào túi quần jeans và lấy ra chiếc điện thoại đã bị mất của cô.

“Anh lấy nó ở đâu thế?”

“Jules trộm nó cho anh.” Anh đưa nó cho cô, sau đó lấy điện thoại của mình ra và nhấn số. “Anh nghe được bài hát này trên một chương trình phát thanh cũ vào ngày hôm kia. Nó thật sến.” Hai má anh hơi ửng đỏ như thể anh đang xấu hổ vậy. “Nhưng mỗi khi anh gọi, em sẽ biết được cảm nhận của anh đối với em.” Màn hình chiếc BlackBerry của cô sáng lên, sau đó Glen Cambell hát về việc lúc nào cũng mong muốn và khao khát.

Cô ngước nhìn lên khi trái tim cô tưởng như vỡ ra vì xúc động và nước mắt che mờ cả mắt cô. “Jules đã tải bài này xuống cho anh sao?”

“Anh đã tự làm việc đó. Anh đã phải mua đĩa CD và chép nó qua điện thoại của em. Anh phải mất nhiều thời gian mới làm được.”

Cô mỉm cười với hình ảnh anh đang cố gắng chọn lựa đoạn nhạc phù hợp để chép sang điện thoại của cô. “Em không biết anh có thể làm điều này.”

“Anh có thể làm được rất nhiều điều, Chelsea.” Anh nhét điện thoại vào lại túi quần. “Anh có thể yêu em và làm em hạnh phúc, nếu em để anh làm điều đó.” Anh lấy ra một chiếc nhẫn. Một chiếc nhẫn kim cương cực lớn.

Cô há hốc miệng vì kinh ngạc. “Nó là đồ thật sao?”

“Em nghĩ là anh sẽ mua cho em một chiếc nhẫn giả à?”

Cô không biết phải nghĩ gì. Anh đang ở đây. Anh yêu cô. Anh đang đeo chiếc nhẫn kim cương bốn carat vào ngón tay cô. Tất cả đều có vẻ không thật.

"Em đã từng nói thật khó để nói ‘không’ với một chiếc nhẫn lớn.” Anh đặt đầu những ngón tay mình bên dưới cằm cô và nhẹ nhàng nhấc mặt cô lên. “Chelsea, anh biết khi em xuất hiện trên mái hiên nhà anh rằng em sẽ là một rắc rối với anh. Em hách dịch và ồn ào. Em đã mang ánh nắng vào khoảng thời gian rất đen tối trong cuộc đời anh. Em đã cứu lấy anh khi anh thậm chí không biết mình cần phải được cứu vớt. Anh yêu em vì điều đó. Anh sẽ luôn yêu em vì điều đó.” Anh đưa tay cô lên môi và hôn vào các khớp ngón tay cô. “Xin hãy nói với anh rằng em sẽ ở lại mãi trong cuộc đời anh và vĩnh viễn làm phiền anh, em nhé.”

Cô gật đầu, và nụ cười tươi tắn của cô hợp với nụ cười toe toét của anh. “Em chấp nhận, Mark, em yêu anh. Những ngày qua không có anh thật là khủng khiếp.”

Anh kéo cô sát vào ngực anh, như thể anh không bao giờ muốn thả cô ra, khi anh hạ thấp miệng mình xuống tận miệng cô. Nụ hôn nhẹ nhàng của anh chạm đến tận sâu trong linh hồn cô, và khi nó kết thúc, cô vòng hai tay mình quanh hông và tựa má mình lên bộ ngực rắn chắc của anh.Tai cô lắng nghe âm thanh nhịp đập trái tim anh. Đôi mắt cô đong đầy nước mắt và anh hôn lên mái tóc cô. “Anh biết rằng em muốn quay trở về L.A và theo đuổi sự nghiệp diễn xuất của mình. Anh hiểu điều đó quan trọng với em. Anh có một giải pháp. Em có thể gọi nó là kế hoạch B.”

Cô mỉm cười bên trong mặt trước chiếc áo phông trắng của anh. “Kế hoạch B đó là gì?”

“Khi em không đóng phim hay quảng cáo, em sẽ đến Seattle và sống cùng anh. Trong thời gian không thi đấu, anh sẽ đến và sống với em ở L.A.”

“Em không nghĩ thế.” Cô lắc đầu và ngước nhìn lên. Cái nhìn trong mắt anh gần như làm trái tim cô như vỡ tan ra. “Nếu em không ở đây, ai sẽ chắc chắn rằng anh không quay trở lại con người gàn dở trước đây của anh? Ai sẽ là người trả lời tất cả email từ người hâm mộ và chơi khúc côn cầu ba người chứ? Ai sẽ là người quắc mắt nhìn Derek?”

Anh mỉm cười, và cô nói tiếp, “Em có kế hoạch C.”

“Đó là gì?”

“Trước đây anh đã từng nói với em rằng anh chỉ giỏi có hai điều. Khúc côn cầu và tình dục. Anh đã đánh giá thấp mình rồi.” Cô nhón chân lên và hôn vào cằm anh. “Anh giỏi rất nhiều thứ, Mark à. Anh giỏi vì đã khiến cho em phải yêu anh. Em sẽ không đi đâu cả. Em sẽ ở lại đây.”

Mark lướt tay mình lên vai, cổ và giữ khuôn mặt cô trong hai bàn tay anh. “Với anh.”

Cô mỉm cười. “Anh may mắn lắm đấy.”

Cựu ngôi sao khúc côn cầu và anh chàng xấu tính toàn diện của giải NHL Mark Bressler nhìn vào đôi mắt xanh của Chelsea và cười tủm tỉm. Cô thật hách dịch và huênh hoang. Và cô khiến anh thật hạnh phúc vì được sống. “Ừm,” anh nói. “Anh thật may mắn.”
Bình Luận (0)
Comment