Không Gian Chi Tù Ái

Chương 30

Nhan Nham biết rõ mình đã bị giam ở đây bao lâu, nhưng thời gian trong chiều không gian này rất vô nghĩa, Cho dù cả trăm năm, thì so với thế giới thực tại cũng chỉ là mấy chục năm thôi. Cậu nhìn trời đất, rồi lại ngắm nhìn các thay đổi của sự vật.

Lần đầu tiên cậu tạm quên đi mọi thứ để ngắm nhìn trời đất.

Mà bên trong không gian này, Tưởng Thất Nguyên chưa một lần xuất hiện.

Nhan Nham ngồi ở căn nhà gỗ, giá sách tràn ngập đủ loại sách quý. Cậu chọn một vị trí tốt ở gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ngắm nhìn linh tuyền từng trong vắt, gợn sóng.

Vì sao lại nói từng?

Bởi vì hiện tại, linh tuyền đã không còn trong suốt dĩ vãng như xưa, thậm chí còn đục ngầu vô cùng. Tuy rằng không tệ đến mức làm người ta buồn nôn, nhưng so ra kém hơn trước rất nhiều. Mà đầu sỏ gây nên chính là Nhan Nham. Tại không gian này, bên cạnh việc giết thời gian là nhớ Tưởng Thất Nguyên, thú vui khác của cậu là vấy bẩn dòng sông này.

Đáng tiếc là linh tuyền quá mạnh, có khả năng tự thanh lọc. Nhan Nham ném bao nhiêu đất xuống làm dòng sông đục ngầu, nhưng mấy mấy ngày sau vẻ thanh khiết sẽ trở lại với dòng sông. Nhưng dù vậy, Nhan Nham vẫn làm không biết mệt. mỗi ngày đều hành hạ dòng sông ấy.

—không có biện pháp, vô luận là quá khứ hay hiện tại, linh chủ linh tuyền luôn là kẻ khiến cậu căm thù nhất! Quá khứ linh chủ là thằng khốn vô danh, mà hiện giờ chính là…thằng họ Ôn ngu xuẩn.

Không sai, hiện giờ linh chủ linh tuyền chính là Ôn triết Đào.



Thời điểm biết mình sẽ mất đi không gian, Nhan Nham cũng không hề cảm thấy ủy khuất, không cam tâm hay đau lòng. Dù nó có mang đến thành công hay thất bại cho cậu cũng không quan trọng, cùng lắm chỉ là mất đi một vật ngoài thân, công ty phần lớn là do cậu gây dựng, không có nó thì cậu vẫn có thể tiếp tục sự nghiệp của chính mình.

Chẳng qua, cậu không phải là người hành sự bừa bãi.

Giả dụ cậu nhốt Tưởng Thất Nguyên ở đâu đấy, thứ nơi đó cũng không đủ tính chất như không gian, kiểu gì Ôn Triết Đào cũng có thể tìm đến, lúc đấy thì lành ít dữ nhiều.

Cho nên cậu mới thay đổi hướng hành động, chậm rãi hành động – ai lại có thể nghĩ, Tưởng Thất Nguyên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Thời điểm không gian nhận chủ, Nhan Nham không phải chịu quá nhiều khó khăn. Cùng lắm cũng chỉ là dùng tí máu nhỏ vào Ngọc Thạch mà thôi, nhưng không ngờ khi mang người thứ hai vào không gian lại mang đến thống khổ như vậy – thời điểm ấy, mỗi một khắc cậu đều chịu đựng những trận đau đớn kịch liệt tưởng như không thở được, song vẫn cố chấp chịu đựng.

Cậu tỏ ra thờ ơ, chờ đợi không gian đổi chủ.

Mang không gian tùy thân cho Thất Nguyên, cậu còn cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.  Thất Nguyên của cậu rất quật cường, bị linh tuyền biến đổi thể chất làm cho chết đi sống lại cũng không chịu nhận linh tuyền, thế nên linh tuyền ngày một ô nhiễm, suy bại. Đổi lại nếu đấy là cậu thì mọi chuyện cũng không ra nông nỗi này.

Cậu vẫn bình tĩnh chờ đợi, không ngờ lại xảy ra vài việc ngoài ý muốn.

Thời điểm không gian đổi chủ, cậu và Thất Nguyên có sự liên kết tinh thần rất lớn. Cậu có thể cảm nhận được những rung động của Thất Nguyên và tận hưởng trọn vẹn nó. Nhưng, giữa đường sự việc tiến triển không thuận lợi. tinh thần của Tưởng Thất Nguyên không được như cậu, nên mới rơi vào khốn cảnh.

Khoảnh khắc ấy, cậu quyết định xông vào không gian tùy thân – quyết định nhốt anh vào bên trong, không chiếm được anh thì anh cũng đừng hòng ra ngoài. Tuy nhiên khi tìm thấy Tưởng Thất Nguyên, trông anh chẳng có gì là sắp nguy to, nếu không muốn nói là bình yên vô sự.

Cho nên, cái ngoài ý muốn này là thế nào?

Khoảnh khắc Tưởng Thất Nguyên rời đi, cậu đã bắt gặp một ảo ảnh. Vẻ ôn hòa giả tạo dĩ vãng không còn, trông cực kỳ sung sướng, như chính nhu cầu của mình được thỏa mãn vậy.

Sau đó, Nhan Nham biết vì cái gì ảo ảnh ấy lại xuất hiện.

Ngay từ đầu ảo ảnh này đã có âm mưu thoát ra khỏi thế giới bên ngoài. Mục tiêu ban đầu của hắn là cướp lấy Tưởng Thất Nguyên, thế nhưng sau khi bọn họ song tu, hắn đành chuyển mục tiêu sang một người bên cạnh của Tưởng Thất Nguyên.

Thế nên Ôn Triết Đào là lựa chọn duy nhất.

Mấy trăm năm ở đây, linh tuyền luôn chịu sự khống chế không thể tưởng tượng nổi. Dù được nhận máu của chủ nhân, nhưng vẫn không ngừng tìm biện pháp thoát ra. Vì thế ảo ảnh liền tìm cách khiến không gian đổi chủ, đồng thời giam giữ linh hồn của Tưởng Thất Nguyên, khiến cho Ôn Triết Đào pháp đáp ứng yêu cầu của hắn.

Vì thế, Ôn Triết Đào trở thành linh chủ của linh tuyền, một ngày nào đó có thể hắn sẽ khôi phục thần trí, hoặc vĩnh viễn không bao giờ’

Nhưng chuyện ấy như thế nào cũng không can hệ đến cậu

Về phần Tưởng Thất Nguyên…anh vĩnh viễn sẽ không biết chuyện này.



Thời điểm Tưởng Thất Nguyên quay lại không gian, thì nhìn thấy Nhan Nham ngồi bên linh tuyền ném đất xuống. Anh im lặng đứng bên nhà gỗ, không hiểu nổi chính hành động của mình.

Không gian tùy thân đã trở thần một phần của anh, từ lâu anh đã ngờ ngợ.

Thế nhưng Tưởng Thất Nguyên không có cảm giác cao hứng. Nói thế nào nhỉ? Anh không có ấn tượng tốt với nơi này. Tuy rằng mỗi ngày đến được ăn mỹ thực bậc nhất trên đời, nhưng sau đấy cũng trả giá đủ – anh không thích nghi nổi với mọi thứ ở thực tại. Mà anh cũng không thật sự thoải mái khi ở trong không gian này, nên cực kỳ ít khi lui tới.

Bởi vậy khi tiến lại đây, anh đã lo sợ mình sẽ cùng Nhan Nham cộng hưởng trong cái không gian này. Vì thế quyết tâm không muốn gặp lại em ấy, dứt khoát quên em ấy đi, bất chấp việc không có sở hữu không gian nào cả. Thế nhưng, không gian lại không ngừng kết nối với não bộ của anh, mỗi ngày trôi qua, anh đều cảm nhận được sự tồn tại của nó.

–Cảm nhận được Nhan Nham đang trong đầu anh đi tới đi lui.

Mỗi lúc như thế, Tưởng Thất Nguyên rất muốn nhéo Nhan Nham một cái mà rít lên –Này! Mình thật sự hưởng thụ cuộc sống thế sao?! Có biết mỗi ngày mình chạy lăng quăng trong đầu anh như thế khiến anh rất đau không?!”

Nhưng Tưởng Thất Nguyên vẫn nhẫn nại, không có trách cứ gì.

Chỉ là vì sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Tưởng Thất Nguyên không thể hiểu nổi, anh ngẩn người, không chú ý đến Nhan Nham đang lao tới.

“Thất Nguyên.”

Nhan Nham cười ngại ngùng, khéo léo che đậy điên cuồng dưới đáy mắt, chỉ là Tưởng Thất Nguyên không chú ý đến.

Tưởng Thất Nguyên nhìn cậu một cái, hỏi: “Có gì muốn giải thích với anh không?

Lúc này Nhan Nham không giấu được nữa, đành nói hết mọi chuyện, không quên làm vẻ sướt mướt…thật sự động lòng người.

Dù sao Tưởng Thất Nguyên cũng đã thông suốt mọi chuyện, không gian này thực sự đang chịu sự cai quản của anh.

Đây có thể coi là một sự kiện vi diệu, nhưng kỳ thật Tưởng Thất Nguyên mong Ôn Triết Đào sớm hoàn thành việc lớn, cùng anh tiếp tục làm bậy. Chẳng qua khả năng ấy cực thấp. A Đào hình như đang làm đại sự gì đó, nhất định sẽ không tự nhiên trở về.

Thậm chí anh không thể tìm thấy hắn.



Tưởng Thất Nguyên cuối cùng cũng không đuổi Nhan Nham ra khỏi không gian – thật sự bó tay với em ấy, nước mắt ngắn nước mắt dài, tỉ tê nói không gian là bảo vật gia truyền nhà em, mất đi thì em không có mặt mũi nhìn tổ tông, cho nên cật lực cầu xin ở lại không gian. Thậm chí còn nói là bản thân đã lỡ dùng linh tuyền quá nhiều, nên không thể rời khỏi đây…

Vô luận thế nào, Tưởng Thất Nguyên đều không tin tưởng.

Nhưng mà nhìn Nhan Nham đáng thương như vậy, anh cũng không nhẫn tâm ném em ấy ra khỏi không gian. Nghĩ đi nghĩ lại thì anh cũng không biết dùng không gian thế nào, nên trạng thái hiện giờ là tốt nhất.

Vì thế Tưởng Thất Nguyên có không gian cũng như không, thế giới thì mất đi một thiếu niên tên Nhan Nham.



Thế giới là như vậy, sự biến mất của một người không ảnh hưởng đến sự vận hành của nó. Thời gian cũng trôi, Tưởng Thất Nguyên vẫn sống, dù sinh hoạt có chút khó khăn nhưng anh vẫn sống đàng hoàng. Thậm chí vì thiếu người quản thúc, nên Tưởng Thất Nguyên quẩy càng mạnh.

Phong thái đại thiếu gia trở về, anh tiệc tùng thâu đêm, lên giường với đủ loại mỹ nhân – mặc dù tiết chế hơn xưa, nhưng một tháng phải đi phá đò vài lần.

Nguyên bản anh nghĩ mình sẽ cứ thế mà sống, không ngờ rằng…Đến năm anh bốn mươi tuổi thì nhận ra mình vẫn trẻ trung mãi, mãi mãi tuổi hai mươi. Thật sự không thích hợp.

OMG, anh không già đi sao?!

Vài chục năm sau, Tưởng Thất Nguyên chợt nhớ tới Nhan Nham, rốt cuộc lại bước vào không gian. Khi đi vào, anh lập tức bị ấn tượng bởi thiếu niên tuấn mỹ đang đứng bên dòng sông xanh ngắt.

Thuần khiết tận cùng.

Mặc dù cảm giác có gì đó không đúng, nhưng Tưởng Thất Nguyên thừa nhận, trái tim “già nua” của anh cũng có chút lay động.

== Tự thấy bản thân khốn nạn vãi nồi.

_Hết truyện_
Bình Luận (0)
Comment