Tưởng Thất Nguyên làm mặt 囧 –Có thể không 囧 sao? Không nghĩ tới Nhan Nham xinh đẹp, đậm chất thần tiên, không vướng bụi trần lại n*ng cúc đến thế….Chuyện này làm anh bị đả kích không nhẹ.
Mà hình như Nhan Nham nổi giận còn vì nguyên nhân khác.
Trên thực tế khi Nhan Nham phơi bày hết cơ thể, Tưởng Thất Nguyên không hề thấy kích thích, không áy náy còn cố tình tán phét rằng: “Nhan Nham, đây là tình yêu. Còn thấy hợp mặt rồi cùng lên giường không phải tình yêu, anh chỉ muốn chúng mình trải nghiệm cảm giác gần gũi thôi.” Đấy cũng là lúc Tưởng Thất Nguyên bắt đầu mất hứng thú với Nhan Nham
Nhan Nham nheo mắt lại, đầy hoài nghi.
Thấy tình hình như vậy, Tưởng Thất Nguyên cũng không khẩn trương. Anh còn cảm thấy chuyện thường ấy mà, nếu không thấy hứng thú thì anh cũng không ép mình phải thể hiện bản lĩnh đàn ông. Nhưng mà anh có mà dám khai thật, vì thế bình tĩnh tiếp tục chém gió: “Khi anh yêu người khác, những người mà trước mình ấy, anh chỉ toàn là tán tỉnh rồi gạ chịch, đầu óc ngoài trừ việc quất nhau thì không nghĩ được gì khác. Nhưng mà mình không giống thế, anh không muốn đối xử mình như đối xử với bọn họ.”
Tưởng Thất Nguyên thấy mình chém gió thế rất hay nhưng vẫn chưa đủ, nên nói thêm tiếp: “Anh thật sự yêu mình, càng ngày càng yêu mình, anh sợ nhất việc làm tổn thương mình.” Đợt trước xem ti vi thấy em nữ chính nghe được câu này liền khóc bù lu bù loa. Không biết chiêu này có tác dụng với đàn ông không?
Hiển nhiên là dùng được.
Tưởng Thất Nguyên ngốc ra nhìn Nhan Nham, nhìn thật sâu vào ánh mắt, nhìn cậu một lần nữa nở rộ nụ cười khuynh thành với má lúm đồng tiền. Linh cảm mình sắp dính quả phốt nữa, anh lập tức bổ sung: “Đương nhiên đây là chuyện quá khứ?”
Ánh mắt Nhan Nham lập tức lạnh lẽo: “Ý mình là sao?”
“Chúng ta không phải chia tay rồi sao?”
“Em chưa đồng ý.”
Tưởng Thất Nguyên không bị Nhan Nham làm cho lay động, lập tức lôi chuyện vừa nãy ra: “Nhưng mà mình chạy đi gây sự với Ôn Triết Đào.” Tưởng Thất Nguyên thấy sao mà lắm chuyện xảy ra thế. “A Đào là bạn anh, ai gây chuyện với nó cũng là gây chuyện với anh.”
Nhan Nham nâng cằm Tưởng Thất Nguyên, dữ tợn nói: “Ý mình là….chúng ta hiện tại là kẻ thù sao?”
“Tất…” Tại thời điểm Tưởng Thất Nguyên định gật đầu thì phát hiện ánh mắt âm ngoan của Nhan Nham, cảm giác nếu mà anh thừa nhận thì chắc chắn A Đào sẽ bỏ mạng. Vì thế Tưởng Thất Nguyên lập tức bi tráng phủ nhận: “Kẻ thù? Mình ơi, đừng nói quá thế!”
Nhan Nham cười, nhưng mắt không cười: “Vậy mình nói xem, quan hệ của đôi ta là gì?”
“Bạn bè.” Không biết có phải ảo giác hay không, thời điểm Tưởng Thất Nguyên nói ra câu này, cả người bỗng run lên bần bật, cũng không phải cả cơ thể mà chỉ là một khu vực ở đùi, đau đớn không tả nổi.
Đừng nói là bị rút gân? Tưởng Thất Nguyên không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, nó gần giống với giật điện. Trên thực tế, tuy rằng thoạt nhìn anh bị Nhan Nham ức hiếp nghiêm trọng, thế nhưng bản thân lại không nhận thức được tình hình. Lúc vui thì nói được vài câu dễ nghe, lúc cáu lên thì lập tức chọc giận đối phương.
“Mình nghĩ chúng ta là bạn bè?” Nhan Nham cười như không cười nói: “Tại vì em giam cầm mình nên mình mới nghĩ thế?”
Đây không phải là đẩy anh vào bước đường cùng sao? Tưởng Thất Nguyên không còn lời gì để nói. Nói thật, bị hỏi đến đây đã khiến anh ghét cậu không thể diễn tả nổi. Vì thế anh mất hứng, không kiên nhẫn nói: “Thế giờ mình thích gì? Ờ, chúng ta là kẻ thù. Muốn đánh nhau không?”
Đê ma ma, là đàn ông thì quyết đoán đi.
Tưởng Thất Nguyên hoàn toàn vô vọng với Nhan Nham, gạt tay đang nâng cằm anh lên của cậu. Đứng dậy, phủi sạch bụi bận trên quần áo, hiên ngang bước đi, bỏ lại cậu phía sau không biết đang tỏ thái độ gì.
“Tưởng Thất Nguyên!!!”
“Làm sao?” Tưởng Thất Nguyên không quay đầu lại “Muốn nói gì nói nhanh mẹ ra đi.”
“Không cho mình đi!”
Tưởng Thất Nguyên lại bị Nhan Nhan gây sự, anh quay đầu cười nhạo: “Anh thích thì anh đi. Mình có quyền gì cấm anh!”
“Đây là địa bàn của em, em không cho phép thì mình không được đi!”
“Anh cứ đi!” Tưởng Thất mặc kệ thật giả, liền tiến về phía trước. Nhưng đúng theo lời Nhan Nham nói. Anh lập tức bị nhốt lại trong căn nhà gỗ này – cánh cửa chặn đường Tưởng Thất Nguyên, chỉ cần anh đến gần nó lập tức bắn ngược anh trở về.
Được! Nơi giam cầm anh ngày càng nhỏ.
Bị dội ngược lại theo đúng lời nói của Nhan Nhan, Tưởng Thất Nguyên cũng lười động đậy, buồn bực quỳ rạp trên mặt đất, hạ quyết tâm dù Nhan Nham nói gì cũng không đáp lại – Có giỏi thì để anh chết đói ở đây. Nhưng mà, Nhan Nham quả thực không chạy đến dỗ anh.
Tưởng thất Nguyên nằm im như thế được mười phút, mới ngẩng đầu. Lúc này anh mới phát hiện, Nhan Nham không ở đây nữa. ORZ…Tưởng Thất Nguyên quỳ rạp xuống. Cái thằng vẹo cũ này định bỏ đói anh thật à? Cái nơi này ngoại trừ giá sách, bàn gỗ, ghế dựa còn cái mẹ gì nữa đâu.
Thời điểm Tưởng Thất Nguyên đang ưu thương thì anh phát hiện trên bàn xuất hiện mấy thứ này nó. Tưởng Thất Nguyên chăm chú nhìn vào. Được đấy! Một đĩa thịt sườn, hương vị phảng phất, làm Tưởng Thất Nguyên muốn chảy nước miếng!
Ngay tại lúc Tưởng Thất Nguyên vươn tay ra, trên bản gỗ tự nhiên xuất hiện một bộ bát đũa.
Mọi thứ quá hoản hảo.
Vào lúc Tưởng Thất Nguyên đang há hốc mồm, bàn gỗ bày ra cả một bữa tiệc thịnh soạn – cánh gà, nồi cơm điện, vịt nấu bia….
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Tưởng Thất Nguyên ngốc ra ngồi trước bàn, tự nhiên không biết làm thế nào mới đúng. Nhưng mà, cơn chấn động ở chân lại lập tức truyền đến. Tưởng Thất Nguyên theo bản năng ôm lấy đùi, lập tức đụng vào thứ gì đó cứng cáp. Là di động!
Tưởng Thất Nguyên sáng bừng mắt, lấy di động ra. Phát hiện hai cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. Sao anh lại không chú ý đến điện thoại chứ? Bây giờ anh chỉ còn cách gọi lại cho đối phương, trước lúc đấy anh kiểm tra qua tin nhắn, đọc được nội dung lập tức bị kích động.
[Anh đang ở đâu?]
Được gửi bởi Ôn Triết Đào.