Khi bước vào cánh cửa lớn phía trước, bỗng nhiên hắn thoáng nhìn hình ảnh phản chiếu của hắn dưới sàn, dáng người cao ngất, khí độ bất phàm, từng chi tiết đều hoàn mỹ biểu hiện của người đàn ông thành công, cả người hắn, giống hệt như hắn mong muốn vậy, tồn tại như một tượng đài.
Hắn trở thành biểu tượng của riêng hắn.
“
Hắn là ngài Mục.
Cho nên hắn phải làm chuyện ngài Mục nên làm , thời khắc hắn bước ra khỏi xe, hắn phải trở về với khuôn mặt ban đầu, hắn cần người chung quanh kính sợ, ai cũng không thể biểu lộ nửa điểm vô lễ với hắn.
Ai cũng không biết gương mặt nghiêm khắc này, người đàn ông ba mươi tuổi này không bao giờ cười, vừa mới nãy, hắn không thể ức chế cảm nghĩ trong đầu về bóng dáng cô gái mười sáu tuổi kia, hắn ở trong một giấc mơ, cùng kết hôn với cô ấy, bọn họ là những người mà ngài Mục hắn chưa hề tưởng tượng được, chỉ sợ chỉ cần hắn tưởng tượng thôi cũng phải rời khỏi cuộc sống hiện thực này.
Ngài Mục đây luôn mang những bộ Tây phục được cắt may khéo léo, hắn không thể dễ dàng bỏ qua dù chỉ là một nếp nhăn trên quần áo, toàn thân hắn hắn là biểu tượng cả sự quyền thế, mỗi từng bước đi đều nhớ rõ thẳng lưng, lặng lẽ, nếu có thể không lên tiếng, hắn sẽ lựa chọn những cái phất tay hay ánh mắt để cấp dưới giải quyết công việc.
Khi bước vào cánh cửa lớn phía trước, bỗng nhiên thoáng nhìn hình ảnh phản chiếu của hắn dưới sàn, dáng người cao ngất, khí độ bất phàm, từng chi tiết đều hoàn mỹ biểu hiện của người đàn ông thành công, cả người hắn, giống hệt như hắn mong muốn vậy, tồn tại như một tượng đài.
Hắn trở thành biểu tượng của riêng hắn.
Dưới biểu tượng này, hình tượng ngài Mục vô cùng chói lọi, tất cả mọi thứ , thế cho chỉ cần nhìn vậy, hắn không thể tìm ra một điểm gì giống hắn của người đàn ông Mục Dục Vũ bình thường trong giấc mơ quỷ quái kia, cho dù chỉ là một dấu vết.
Kỳ thật người đàn ông kia cũng không phải không có khả năng tồn tại , lần đầu tiên hắn tự hỏi như vậy, có lẽ, mỗi thời khắc trong những năm đầu, nếu lựa chọn con đường khác, vận mệnh của hắn nói không chừng sẽ khác so với hiện tại.
Mục Dục Vũ nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu của mình bỗng nhiên hốt hoảng, hắn bất động, người chung quanh cũng không dám động, hai mặt nhìn nhau, nhưng không có ai đánh vỡ trầm tư của hắn. Cho đến khi chị Dư quản gia nhịn không được , nhẹ nhàng ho khan một tiếng, tiến lên nói: “Thưa ngài, hoan nghênh ngài trở về.”
Mục Dục Vũ phục hồi tinh thần lại, xoay người gật gật đầu, nâng bước đi đến hướng trong phòng, chị Dư bước nhanh đuổi kịp, thấp giọng nói: “Tiên sinh, người xem, phu nhân cũng đi ra nghênh đón ngài về nhà , ngài…”
Mục Dục Vũ dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn về phía bên đó, quả thực thấy Diệp Chỉ Lan đứng ở kia, thấy hắn quay đầu, lập tức nở một nụ cười đáng thương.
Mục Dục Vũ nghĩ đến bản thân nhìn lầm rồi, lại nhìn đi qua, thật đúng là Diệp Chỉ Lan.
Cô ta phá lệ mặc một chiếc áo và váy liền thân màu xám, bên ngoài khoác áo lông màu vàng, tóc chải gọn gàng, trên mặt đại khái cũng trang điểm, nhìn qua trông bớt tiều tụy hơn .
Mục Dục Vũ nhếch môi, lập tức làm như không thấy quay đầu tiếp tục đi về phía trước .
“Thưa ngài, trước…” Chị Dư đuổi theo hắn.
Mục Dục Vũ đột nhiên dừng lại, chị Dư hoảng sợ, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt hắn lạnh băng, mới đột nhiên biết mình vi phạm .
Mục Dục Vũ nhìn người phụ nữ trung niên này, đã được đào tạo tốt qua một khóa quản gia, không nói nhiều, lại làm việc rất chu đáo, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng mà khiến Mục Dục Vũ lựa chọn chị ta để quản lí. Nhưng hắn quên đó là một phụ nữ, tâm địa chị ta không đủ cứng rắn, hơn nữa mỗi ngày đều cùng Diệp Chỉ Lan ở chung, theo thời gian, quên mất bổn phận bản thân cũng là dễ hiểu. Mục Dục Vũ mỉa mai nghĩ, có lẽ chị ta theo bản năng tuổi tác cũng muốn tác hợp cho đôi vợ chồng bọn hắn cũng nên, nhưng chuyện này nhất định không thể để chị ta nhúng tay vào.
“Tôn Phúc Quân ngày mai sẽ tới thu dọn một vài thứ” Mục Dục Vũ lạnh lùng nói, “Chị chiếu cố hắn , cũng từng là khách và chủ, đừng cho hắn cảm thấy họ Mục ta có người nào đó không tốt.”
Chị Dư lắp bắp kinh hãi, lập tức hiểu được Mục Dục Vũ đây là ở gián tiếp cảnh cáo chị ta, gật đầu liên tục nói: “Vâng, thưa ngài.”
“Tôi mệt rồi, nói phòng bếp làm vài thứ, đưa đến phòng tôi.”
Chị Dư không dám lại nói thêm cái gì, cúi đầu nói: “Vâng.”
Mục Dục Vũ trong phòng rửa mặt chải đầu xong, thay quần áo, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, hắn giương giọng nói: “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, người vào thì ra là Diệp Chỉ Lan.
Cô ta bưng khay, trên khay vài món hầm linh tinh thích hợp với Mục Dục Vũ, cố gắng cười cười, nhỏ nhẹ nói: “Dục Vũ, tôi, tôi mang đến đồ ăn khuya.”
Mục Dục Vũ sắc mặt nhanh chóng trầm xuống dưới, hắn nửa ngày không nói lời nào, Diệp Chỉ Lan bị hắn nhìn đến run run, cúi đầu , đầu càng cúi càng thấp.
“Đem đồ đặt ở đó, cô có thể đi rồi.” Thật lâu sau, Mục Dục Vũ thản nhiên nói.
Diệp Chỉ Lan đem thức ăn đặt ở trên bàn, quay đầu hướng hắn cười lấy lòng , nói: “Vậy, anh, anh ăn đi cho nóng.”
Mục Dục Vũ ngồi xuống, tùy tay cầm lấy một quyển sách lật xem, cũng không thèm để ý, nhìn một lúc lâu, hắn ngẩng đầu, phát hiện Diệp Chỉ Lan còn đứng đó.
Mục Dục Vũ liếc cô ta một cái, lại đem tầm mắt trở về cuốn sách, vẫn không nói lời nào.
Yên lặng càng lúc càng kéo dài, Diệp Chỉ Lan hô hấp dường như cũng dồn dập, lại qua 5 phút, cô ta rốt cục không nín được , nói: “Tôi, tôi có việc muốn thương lượng với anh.”
“Ừ.” Mục Dục Vũ lật qua một trang.
“Anh có thể buông tha cho anh hai được không?”
Mục Dục Vũ cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Chuyện này tôi không đủ khả năng.”
“Đừng như vậy, Mục Dục Vũ, tôi không phải đến cãi nhau với anh .” Diệp Chỉ Lan nhẫn nại.
Mục Dục Vũ khẽ cười , khép lại sách, ngẩng đầu nói: ” Cô vẫn còn mang theo thói quen gọi cả tên lẫn họ của tôi, Diệp Chỉ Lan, hai chúng ta, có thể không giả vờ như tương kính như tân* được không?”
*Tương kính như tân : Vợ chồng xem nhau như khách, lịch sự.
Diệp Chỉ Lan hít sâu một hơi, nghẹn ngào nói: “Được rồi, tối hôm nay tôi thành tâm thành ý xin lỗi anh, Dục Vũ, chuyện trước kia đều là tôi không đúng, là tôi làm sai , tôi khiến anh mất mặt mũi, tôi đáng chết, anh có gì bất mãn cứ trút lên người tôi, cho dù anh vu khống nói tôi bệnh tâm thần tôi cũng chấp nhận, nhưng anh có thể buông tha anh hai được không, anh hai không làm gì anh…”
“Tôi muốn cô đồng ý ly hôn thì sao?” Mục Dục Vũ im lặng hỏi, “Buông tha cho phí trợ cấp, buông tha cho tài sản, chuyển khỏi nhà, cô đồng ý sao?”
Diệp Chỉ Lan đột nhiên trợn tròn mắt, thốt ra : “Không có chuyện đó!”
Mục Dục Vũ nhướng mày, gật đầu nói: “Tôi cũng đoán được cô cũng sẽ nói như vậy, nhưng mà, cô được nhận đến một nửa tài sản của tôi, có thể sánh với anh trai cô thì chắc tài sản có giá trị hơn.”
Diệp Chỉ Lan mặt đỏ lên, cắn răng nói: “Anh có ngày hôm nay, còn không phải nhờ đến Diệp gia chúng tôi…”
“ Cô cảm thấy tôi sẽ cảm kích cô?” Mục Dục Vũ cười hỏi.
Diệp Chỉ Lan ánh mắt bịt kín nước mắt, khàn khàn nói: “Đừng nói như vậy được không, Dục Vũ, hôm nay tôi, thật không phải muốn cùng anh ầm ỹ, chúng ta có thể trò chuyện bình tĩnh được không? Tôi nhớ rõ, vừa kết hôn chúng ta có thể nói chuyện tốt…”
“Phải không?” Mục Dục Vũ gục đầu xuống, mở mở trang sách, thản nhiên nói, “Làm khó cho cô khi nhớ rõ vậy.”
“Tôi nhớ rõ rất nhiều, khi chúng ta hưởng tuần trăng mật, anh tặng tôi trang sức, anh còn khen tôi đàn violon thật hay, anh còn nói tôi là người vợ lý tưởng của anh, Dục Vũ, kỳ thật anh không chán ghét tôi có phải hay không, anh cũng từng thích tôi đúng hay không…”
“Được, ” Mục Dục Vũ ba một chút đem cuốn sách vứt trên bàn, lạnh lùng nói: “Diệp Chỉ Lan, cô đừng có giở những lời thoại rẻ tiền của mấy phim truyền hình quê mùa đó ra với tôi, tôi cảm thấy thật kinh tởm!”
“Anh…”
“Lúc cô cảm thấy chán ghét khi làm Mục phu nhân, cảm thấy đứng ở bên cạnh tôi là hạ mình biết bao, thì lúc đó tôi cũng cảm thấy chán ghét y hệt vậy, có đôi khi tôi cũng kỳ quái, rõ ràng người đáng ghét như vậy, vì sao còn có thể cưới về nhà, vì sao còn muốn cho cô ta theo họ mình, vì sao tôi có thể chịu được người như vậy đứng cùng gian phòng với tôi, thậm chí cùng một giường?” Mục Dục Vũ nhẹ giọng nở nụ cười, nhìn Diệp Chỉ Lan, lắc đầu nói, “Đây là tôi với cô xuất thân không giống, cuộc hôn nhân, chúng ta đều bất đắc dĩ, đối với cô tôi chưa từng nghĩ đến mấy lý do vớ vẩn hoang đường như tình yêu, tôi chỉ tính toán đôi chút, giá trị tôi giữ cô lại, so với giá trị không có cô là đủ rồi.”
Hắn vừa nói vừa đứng lên, mở ra cửa phòng nói với Diệp Chỉ Lan : “Đi nhanh, trừ phi cô đồng ý rời khỏi nhà này, nếu không chúng ta cứ tiếp tục , tôi không sao cả, tôi có đủ thủ đoạn chơi đùa với cô, nhưng cô có khả năng sao? Diệp Chỉ Lan? Diệp gia nếu không có người cho cô chỗ dựa, cô lấy cái gì ra đấu với tôi?”
Diệp Chỉ Lan thất tha thất thểu bước đi, Mục Dục Vũ khi cô đi rồi phịch một tiếng dùng sức đóng cửa lại, dường như làm vậy có thể đem cảm giác chán ghét Diệp Chỉ Lan đẩy ra ngoài cửa.
Hắn đi trở về cái bàn kia, ngồi xuống đem thức ăn khuya Diệp Chỉ Lan mang đến từ từ ăn, trong lúc ăn hắn bình tĩnh nghĩ, tay nghề đầu bếp càng ngày càng không được, chỉ một chén canh, có thể mang đến hương vị khác.
Ăn xong những thứ này, hắn rung chuông cho giúp việc mang nước và thuốc đến, sau đó đọc sách khoảng 30 phút, lúc này mới cởi quần áo lên giường ngủ.
Khi hắn nằm trên cái giường tinh xảo này, Mục Dục Vũ cảm thấy thật mệt mỏi, thân thể hắn đang dần cạn kiệt, bằng không vì sao chỉ là nói mấy câu với Diệp Chỉ Lan, liền cảm thấy mỏi mệt?
Kỳ thật cô ta nói không sai, cô ta cũng từng là người không đáng chán ghét.
Nhưng vì sao lại biến thành như vậy?
Mục Dục Vũ nhớ tới lúc trước nghe nói tới tin tức cô ta bao nuôi tình nhân ở học viện âm nhạc, nếu không phải vì mặt mũi thật sự khó coi, hắn thậm chí cũng không hề cảm thấy bản thân bị tức giận hay xúc phạm?
Giống như đó là một người phụ nữ không có quan hệ với hắn, toàn bộ giá trị tồn tại, chỉ gói gọn trong vài ba từ mà thôi.
Đây là hôn nhân của hắn. Cùng một người xa lạ đóng một câu chuyện cười, nhưng giờ này phút này, hắn cảm thấy cười không nổi.
Hắn bỗng nhiên nhớ đến giấc mơ kì lạ kia , hắn nghĩ, đêm nay đi, để hắn tiến vào giấc mơ kia, làm một người không giống với Mục Dục Vũ, chỉ đêm nay, một lần là đủ rồi.
Bởi vì tại giấc mò đó, hắn là một người chồng bình thường của một người phụ nữ bình thường, hắn có một gia đình bình thường và một đứa nhỏ cũng bình thường, hai chữ bình thường này, đột nhiên trở nên thật nặng nề .
“Ba…” Chuông bạc rung lên đúng hẹn tới.
Mục Dục Vũ lập tức mở mắt ra , đứng lên, hắn có chút tham lam nhìn chằm chằm thằng nhóc nho nhỏ trước mắt, đầu tóc thằng nhóc rối bù như tổ chim, hai má khóe miệng còn có vết bầm xanh tím, trang phục lung tung, mặt trên còn có bùn đất, nhìn xuống chút nữa, một chân mặc giày, một chân khác lại không mang, lộ ra bàn chân nhỏ xíu trắng nõn, chẳng qua bây giờ đã dơ, dưới ánh mắt săm soi của hắn, mấy ngón chân bắt đầu giật giật.
Thoạt nhìn giống người vừa bị đánh.
“Ba…” Thằng nhóc không yên bất an nhìn chăm chú hắn, bắt tay giấu đến sau lưng, lắp bắp nói, “Con, Phi Phỉ, không không ngoan, con, con ngã …”
Mục Dục Vũ theo dõi nó không nói lời nào.
“con , con, không đánh nhau…” Phỉ Phỉ căng thẳng , lại lỡ miệng nói huých toẹt ra hết , mặt đỏ lên, mắt đen bất an mà sợ hãi nhìn hắn.
“Lại đây!” Mục Dục Vũ ngẩn người, đối đứa nhỏ ngoắc nói.
Thằng nhóc chần chờ xoa người không dám tiến lên. Mục Dục Vũ khẽ quát một tiếng: “Lại đây, nghe thấy không!”
Phỉ Phỉ không dám không nghe, lắp bắp cọ đến trước mặt hắn.
“Đưa bàn tay ra.”
Phỉ Phỉ lo lắng, ánh mắt rưng rưng nước mắt, kêu nói: “Con không dám ba ba lần tới con không dám nữa .”
“Đưa tay ra đây xem!” Mục Dục Vũ không kiên nhẫn đi qua, đem bàn tay nhỏ của nó kéo lại đây, khi đó nghe thấy thằng nhóc chịu đau hít một hơi đâu, Mục Dục Vũ cúi đầu cuộn tay áo nó lên vừa thấy, trên cánh tay một vết thương sưng đỏ.
Hắn thử thăm dò nhéo nhéo, thằng nhóc khóc thành tiếng, ồn ào: “Đau.”
“Ta nghĩ con không đau đâu.” Mục Dục Vũ tức giận tiếp tục niết xương cốt, phán đoán hẳn là không bị thương đến xương bên trong, vì thế buông ra, hỏi, “Đánh nhau phải không?”
Thằng nhóc bĩu môi , khóc nói: “Lần tới con không dám nữa .”
“Đánh sao, thắng không?”
Thằng nhóc hồ nghi ngẩng đầu nhìn hắn, trên gương mặt còn vương nước mắt, nhưng vẫn là lắc đầu nói: “Không.”
“Đánh nhau với thằng nhóc lớn hơn sao?”
“Vâng!” Phỉ Phỉ nặng nề mà gật đầu, “Bọn họ hư, bọn họ có đến ba người, đều lớn hơn Phỉ Phỉ.”
“Đối phương thì sao? Có bị thương không?”
“Vâng, con lấy đá ném bọn họ “Giọng nói Phỉ Phỉ nhỏ xuống, “Con lần tới cũng không dám nữa ba ba.”
“Vậy so ra con cũng chưa phải thiệt.” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Được rồi, tìm mẹ con bôi thuốc đi, đã nói ta nói , không gọi mẹ đánh con.”
“Ba ba…”
“Còn đứng đây để ta đánh phải không?”
“Con không muốn.” Phỉ Phỉ lập tức che mông nhỏ, xoay người bỏ chạy, giọng nói lanh lảnh khác hẳn sợ hãi khi nãy.