Không Gian Song Song

Chương 30

Mục Dục Vũ hốc mắt đột nhiên liền mơ hồ , qua nhiều năm như vậy, trải qua quá nhiều nỗi cô độc khó có thể tưởng tượng như vậy, hắn vẫn còn nhớ rõ cô gái mười sáu tuổi trong trí nhớ, cũng là lớn tiếng như vậy gọi tên của hắn, cô cho tới bây giờ không hề cố kỵ, không nghĩ qua ở trước nơi công cộng gọi tên của hắn có gì không tốt, giọng cô the thé, kỳ thật căn bản không thích hợp lớn tiếng gọi tên người, nhưng mà đã nhiều năm, chỉ có cô gọi vậy, giống như hận không thể để toàn thế giới đều biết tên hắn, hận không thể để toàn thế giới đều nghe được, giọng nói khi cô gọi hắn.

Mục Dục Vũ, em thích anh.

Mục Dục Vũ, anh nhớ kỹ phải thật vui vẻ.”



Có một đoạn thời gian rất lâu về sau, Mục Dục Vũ đều nhớ rõ cảm giác cái lần ngắn ngủi nắm đôi bàn tay Nghê Xuân Yến này. Ngay tại buổi tối hôm đó, hắn biết trụ cột trong trái tim hắn đang dần dần sụp đổ, hắn tinh tường nghe được âm thanh khi nó gãy , hắn cảm thấy đó là nỗi đau chẳng thể nói thành lời. Đó là một loại đau đớn chân thật, rõ ràng không có vết thương, rõ ràng chẳng phải một căn bệnh, nhưng nó lại chẳng thể ngừng được đớn đau, bắt đầu từ vị trí trái tim, giống như có từng vòng từng vòng sắt thiết chặt quanh trái tim, đôi mắt hắn vì đau đớn mà biến thành màu đen, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra.

Lạnh lẽo ẩm ướt , làm người ta cảm thấy khó chịu.

Trong sinh mệnh của hắn từ trước cho đến nay, bản thân hắn chưa một lần đem nước mắt xả ra bên ngoài, Mục Dục Vũ không khóc bao giờ, hắn cũng sẽ không cho phép chính mình khóc, loại hành vi giữ nước mắt này ngay tại thời điểm nó có thể phát sinh đã bị ngăn chặn , tính cả mọi người xung quanh hắn khi biểu hiện hành vi này cũng đều bị hắn luôn luôn phủ nhận. Bởi vì vô dụng, cho nên khóc không ý nghĩa, nhìn một người đàn ông ba mươi tuổi rơi lệ, đại khái có thể khiến cho người khác cảm thấy ngạc nhiên và chán ghét hơn sự thông cảm và sẻ chia, có phải không?Trong hình ảnh chứa đựng nước mắt, nước mắt của đứa nhỏ có thể tác động đến người ta, có đôi khi phụ nữ rơi lệ cũng có loại hiệu quả này, nhưng cái này tuyệt đối không bao gồm một người đàn ông, nhất là không bao gồm ngài Mục.

Cho nên, giống như để thay thế thứ chất lỏng không thể chảy xuôi khỏi hốc mắt, hắn đã đổ mồ hôi, không thể ức chế, giống một có một trọng lực máy nén ở trong cơ thể hoạt động, khiến hắn đau đớn, khiến hắn thống khổ, khiến hắn không thể nói ra rằng bản thân sợ hãi và lạc lõng, nhưng tất cả hành vi đó đã được biểu hiện ngoài cơ thể.

Toàn bộ quá trình đều có một người chứng kiến, Nghê Xuân Yến luôn luôn ở bên cạnh hắn, lo lắng, bất lực nhìn hắn, tay cô bị Mục Dục Vũ gắt gao nắm ở lòng bàn tay, không có bao nhiêu lời dư thừa, cũng chỉ là nắm, là toàn bộ .

Nghê Xuân Yến đại khái sẽ nghĩ hắn điên mất rồi, Mục Dục Vũ nghĩ, có lẽ cô ấy sẽ không thích, hoặc là cô sẽ mừng thầm, có lẽ hành vi của hắn bây giờ có thể sẽ mang đến phiền toái sau này, nhưng không sao cả , Mục Dục Vũ mệt mỏi từ từ nhắm hai mắt, không sao cả , ở ngay phút giây quan trọng này, cùng so sánh với việc bị toàn bộ thế giới xa lánh, hay so sánh với sự cô độc vô vọng một mình, có người cùng anh, bên anh, có đôi bàn tay phụ nữ cho anh nắm lấy, ý nghĩa này, so với tất cả đều lớn hơn.

Không biết đã qua bao lâu, Nghê Xuân Yến đều vẫn không nhúc nhích bàn tay Mục Dục Vũ nắm , tay cô nắm cảm giác thật mềm mại, lòng bàn tay như cái kén, mu bàn tay có chút thô ráp, nhưng mà thật ấm, mềm mại vừa phải, nắm sẽ không làm người ta cảm giác xót xa đôi bàn tay ngọc ngà, ngược lại có loại cảm giác kìm nén. Chính là sự kìm nén ấy, trong nháy mắt khiến hắn cảm thấy bản thân lao lực đến vậy cũng không đến mức hai bàn tay trắng.

Đời này cực khổ dường như vẫn chưa kết thúc, nếu kết thúc thì thật là quá tốt, nhưng ông trời sẽ chẳng làm vậy, nhưng có đôi bàn tay bên hắn để hắn nắm lấy, vì thế ông trời đối với hắn còn không tính là quá tệ.

Mãi cho đến hắn cảm thấy hơi thả lỏng tay một chút, mới buông tay Nghê Xuân Yến ra, xoa xoa mặt mình, khàn khàn nói: “Tôi, tôi vừa mới thất thố , đừng hoảng sợ.”

“Không, không có việc gì.” Nghê Xuân Yến hai má có chút phiếm hồng, ngốc nghếch đáp hắn.

“Siết đau không?” Mục Dục Vũ quay đầu, nhìn cô một cái, rũ mắt xuống nhấp nháy lông mi, “Sớm về nhà đi, ở lại đây cô cũng không giúp được việc gì, có lòng , cám ơn, tôi gọi người đưa chị em cô về.”

“Không cần không cần, ” Nghê Xuân Yến lắc đầu nói, “Tôi vốn là nên đến, đưa cơm cho dì, anh đã trả tôi tiền công .”

Mục Dục Vũ ngẩng đầu lên, thật dài thở dài một hơi, thở dài nói: “Không cần phải làm vậy , mẹ tôi bà, ăn không hết mấy muỗng .”

“Nhưng anh đừng nói như vậy, ” Nghê Xuân Yến sốt ruột phản bác hắn, “Bao nhiêu bệnh ung thư giai đoạn cuối bác sĩ đều nói muốn chết muốn chết, nhưng có người sống thêm ba năm năm năm, anh đừng…”

“Kia không phải mẹ tôi, ” Mục Dục Vũ gục đầu xuống, vừa nói, “Tôi biết, thời điểm nên đến đã đến.”

“Tôi nói, là, Mục Dục Vũ, anh không nên quá đau buồn.” Nghê Xuân Yến không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, trong giọng nói vội vàng mang theo nghẹn ngào , “Khi ba tôi mất tôi cũng hiểu được bầu trời dường như sụp đổ, tôi lúc đó đã nghĩ, hai chị em tôi sao không cùng chết với ba, nhưng chắc ba cũng không vui khi chị em chúng tôi đi theo, tiếp tục gánh thêm một gánh nặng lớn? Tôi nói với anh, đừng cảm thấy chống đỡ không được, con người như anh sao lại không bằng tôi? Qua được núi này thì tốt rồi, thật sự.”

Mục Dục Vũ mệt mỏi lắc đầu, thấp giọng nói: “Cô không hiểu. Tôi không phải chống đỡ không được, tôi chỉ cảm thấy mình mệt mỏi nhàm chán.”

“Làm sao có thể không nhàm chán?” Nghê Xuân Yến trừng mắt mang theo sự phản bác hắn, “Còn sống thì còn nhàm chán. Tôi ăn nói vụng về, cũng nói không nên lời đạo lý lớn gì, nhưng anh ngẫm lại, anh muốn không nhàm chán, ai hầu hạ bà đi đến đoạn đường cuối cùng này? Tôi nói với anh, cả đời ba tôi chỉ gây cho tôi những chuyện phiền toái, cho tới bây giờ cũng không lcho chị em chúng tôi được một ngày ngày lành, nhưng ông đi rồi, tôi còn khóc chết đi sống lại, không vì cái gì khác , ai bảo ông là ba của tôi? Nhưng nếu nói lại, ông ấy là ba tôi, đã tẫn hiếu, cũng hoàn thành đạo lý. Khóc xong rồi, tôi nên làm gì, anh nói đâu?”

Mục Dục Vũ nhìn người phụ nữ luôn miệng nói trấn an bản thân mình này, bỗng nhiên cảm thấy cô thật sự thực ngu ngốc, giống hệt như em trai cô chỉ số thông minh cũng không cao, nói cũng nói không tròn, nhưng trong lời nói trong ngoài đã có không chút nào che giấu sự quan tâm.

Nhưng dựa vào cái gì? Hắn cho tới bây giờ cũng chưa đối với cô tốt mà.

“Nhạ, cho anh lau, ” Nghê Xuân Yến cúi đầu tìm trong cái túi vải bên người, , lục tung lên, theo bên trong tìm ra một cái khăn tay đưa qua , “Sạch lắm , tôi mỗi ngày đều giặt sạch, anh lau mồ hôi, cười một cái, xong rồi đi đến bên hầu hạ dì thật tốt, đừng trưng vẻ mặt cầu xin làm cho bà không yên, được không?”

Mục Dục Vũ không nói gì tiếp nhận cái khăn tay kia, khăn sợi bông giá rẻ, bởi vì giặt nhiều lần, nên gần như bị xù, nhưng sờ lên thực mềm mại.

Hắn ở dưới ánh mắt chăm chú của Nghê Xuân Yến, giơ lên khăn tay, nhẹ nhàng chà lau mồ hôi trên thái dương và cổ.

“Bẩn rồi.” Mục Dục Vũ thì thào nói.

“Đưa tôi, tôi sẽ đi giặt sạch, không có việc gì.” Nghê Xuân Yến đưa tay.

“Quên đi, để tôi bảo người giúp việc giặt.” Mục Dục Vũ bắt tay khăn bỏ vào trước túi áo, nhìn thoáng qua, sau đó nói: “Tôi qua đó.”

“Ừ, đi thôi.” Nghê Xuân Yến hướng hắn gật gật đầu.

Mục Dục Vũ xoay người phải đi, đúng lúc này, Nghê Xuân Yến ở sau lưng hắn hô một câu: “Mục Dục Vũ…”

Hắn bỗng nhiên quay đầu, người phụ nữ kia mang theo đứa em trai ngốc nghếch cách hắn một khoảng cách không xa, hướng hắn cười vẫy vẫy tay, lớn tiếng nói: “Anh đến phòng bệnh nhớ kỹ phải thật vui vẻ.”

Mục Dục Vũ hốc mắt đột nhiên liền mơ hồ , qua nhiều năm như vậy, trải qua quá nhiều nỗi cô độc khó có thể tưởng tượng như vậy, hắn vẫn còn nhớ rõ cô gái mười sáu tuổi trong trí nhớ, cũng là lớn tiếng như vậy gọi tên của hắn, cô cho tới bây giờ không hề cố kỵ, không nghĩ qua ở trước nơi công cộng gọi tên của hắn có gì không tốt, giọng cô the thé, kỳ thật căn bản không thích hợp lớn tiếng gọi tên người, nhưng mà đã nhiều năm, chỉ có cô gọi vậy, giống như hận không thể để toàn thế giới đều biết tên hắn, hận không thể để toàn thế giới đều nghe được, giọng nói khi cô gọi hắn.

Mục Dục Vũ, em thích anh.

Mục Dục Vũ, anh nhớ kỹ phải thật vui vẻ.

Mục Dục Vũ…

Mục Dục Vũ đột nhiên xoay người, hắn cơ hồ hoảng sợ sải chân tiến vào bên trong thang máy, không để ý đến phía sau hẳn có thể còn có người muốn vào thang máy, hắn quyết đoán nhấn nút đóng cửa, rồi nhắm mắt, nước mắt bị đàn áp kìm nén bao nhiêu năm qua liền nghiêng xuốn, không có lý do gì để rơi lệ, hắn dứt bỏ sở hữu băn khoăn, cứ như vậy khóc đến nghẹn thở. Hắn nhớ tới nhiều năm trước ba hắn mạnh mẽ gớ từng ngón tay lôi hắn ra khỏi cửa, quăng ra ngoài đôi giày, thời điểm hắn gọi tiếng “ mẹ”, là lần cuối cùng hắn lên tiếng gọi người giúp đỡ, nhưng mà không có ai sẵn sàng nghe , cũng không có người sẵn sàng đi đáp lại, vì thế đứa nhỏ không thể không một người ương ngạnh lớn lên, luôn luôn cảnh giác, không ngừng vì chính mình tìm ra một con đường, cũng không quay đầu lại đi thẳng về phía trước; hắn nhớ tới buổi tối đêm đầu tiên khi Mục Giác đưa hắn về nhà, nằm ở trên chiếc giường mềm mại sạch sẽ mang theo cảm giác sợ hãi hoang mang không dám ngủ, hắn ôm đầu gối gắt gao nhìn chằm chằm người gác cổng, hắn vạn phần tin tưởng ngay sau đó sẽ có người phá cửa mà vào, sau đó đưa hắn ném ra khỏi căn phòng này, đuổi hắn đến bên đường cái; hắn còn nhớ lại cái ngày đầu tiên Mục Giác dẫn hắn đi đến trường trung học, chứng kiến thấy những khuôn viên, những thiếu nam thiếu nữ khỏ mạnh năng động, hắn bỗng nhiên liền khiếp đảm , hắn cảm thấy chính mình giống người ngoại tộc, giống một quái vật, hắn sợ những người đó phát hiện hắn trải qua quá nhiều dơ bẩn gian khổ.Ở ngay thời điểm hắn sợ hãi, mẹ nuôi nhẹ nhàng bắt tay khoát lên bờ vai của hắn , hắn ngẩng đầu, vừa vặn thấy bà hướng hắn mỉm cười, nụ cười cơ hồ từ nay về sau thật sâu khắc vào trong trí nhớ.

Mục Dục Vũ che mặt mình, hắn không tiếng động nức nở, hắn trải qua rất nhiều, hắn còn muốn tiếp tục trải nghiệm nó, nhưng giữa quá khứ và hiện tại, giữa Mục Dục Vũ và ngài Mục , hắn muốn cho chính mình trở lại như vậy, để cho khóc xong rồi, để vô cùng vui vẻ , giống Nghê Xuân Yến nói như vậy, bước vào phòng bệnh.

Sau khi ngủ một ngày ở phòng ICU, Mục Giác tỉnh lại, trôi qua một ngày, bà được chuyển lại phòng đơn.

Mục Dục Vũ vẫn luôn ở bên người bà, khi bà trợn mắt tìm người đều xuất hiện ở trước mặt bà, tất cả mọi thứ liên quan đến bà hắn đều tự tay làm, hắn làm được hứa hẹn của hắn, mang theo mỉm cười, đưa bà đi đoạn đường cuối cùng.

Ngày thứ ba, tinh thần Mục Giác rất tốt, Mục Dục Vũ thậm chí chủ động để cho Tiểu Siêu đến phòng bệnh thăm bà, Tiểu Siêu thật nghe lời, mang theo thạch hoa quả lại đây, bởi vì Mục Giác không thể ăn, vì thế nó liền tự mình mở hai cái ăn, sau đó đáp ứng yêu cầu của Mục Giác ,hắng giọng hát bài hát ngoại quốc duy nhất mà nó biết 《Time to say goodbye》.

Giờ khắc này Mục Giác vẻ mặt an tường, khuôn mặt của bà có vẻ trang trọng mà xinh đẹp, mái tóc chưa nhiueemx màu hoa râm được buộc gọn gang sau đầu, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên , nhìn chung quanh ánh mắt mang theo lưu luyến cùng bi thương, nhưng tất cả dấu vết đều nhẹ nhàng, càng nhiều , bà không tiếng động nói lời từ biệt.

Mục Dục Vũ ở giây phút này đột nhiên liền hiểu được nguyện vọng bản thân muốn cho bà sống sót cho tới nay có bao nhiêu ích kỷ, hắn chỉ là nghĩ chưa tẫn hiếu thật tốt với bà, còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, còn không nghĩ mất đi thân nhân duy nhất trên đời, nhưng mà những lo lắng hắn sở hữu đều xuất phát từ lập trường của hắn, hắn không có thay Mục Giác nghĩ tới.

Hắn cô độc , vậy thì mẹ nuôi hắn chẳng phải cũng cô độc sao? Một người phụ nữ cả đời chưa gả, lấy âm nhạc làm bạn, bề ngoài lại nhàn nhã hiền lành, bà cũng sẽ mệt mỏi. Mệt mỏi muốn đi , trong lúc đó, giữa sự sống và cái chết, mặc kệ khiếp sợ, không có gì để lại và mất đi, như khách qua đường bình thường, đã đến giờ , nên ra đi , như thế mà thôi.

Hắn luôn nghĩ đến cái chết âm u mà sợ hãi, nghĩ đến người không có ý chí sống là loại hành vi hèn nhát bỉ ổi và yếu đuối, cho tới hôm nay, Mục Dục Vũ mới ý thức được bản thân có bao nhiêu nông cạn.

Tiếng ca thiếu niên trong suốt rõ ràng, giống như âm thanh thiên nhiên, nó không biết bản thân đang hát cái gì, nhưng trong giọng hát của nó lại chứa đựng những chất phác tự nhiên. Sau khi hát xong, Tiểu Bạch ngốc quỳ gối bên giường Mục Giác, bả đầu ngả trên bờ vai bà, rầu rĩ hỏi: “Dì, dì cũng muốn chết, phải không?”

Mục Giác đưa tay sờ sờ đầu của nó, mỉm cười không trả lời.

Tiểu Bạch ngốc quyệt miệng hỏi: “Dì sẽ cũng giống như ba ba tìm hoài không thấy, phải không? Chị của con nói, người đã chết chính là không có, không thấy , con không thích dì không thấy , Tiểu Siêu không thích.”

Mục Giác lắc đầu, dùng âm thanh rất yếu nói: “Sẽ không không thấy. Dì sẽ biến thành cầu vồng.”

“Cầu vồng?”

“Mặt trời sau cơn mưa, màu sắc rực rỡ , Tiểu Siêu sẽ dễ dàng thấy dì.”

“Thật sự?”

Mục Giác cố hết sức gật gật đầu, lại sờ sờ đầu của nó.

Mục Dục Vũ cúi đầu nhìn xem đồng hồ, lại đây vỗ vỗ bả vai Tiểu Bạch ngốc nói: “Được rồi, tôi đồng ý với chị cậu đưa cậu trở về, đứng lên, đi thôi. Cùng dì tạm biệt đi.”

Thiếu niên ngoan ngoãn đứng lên, lưu luyến nhìn Mục Giác liếc mắt một cái, dặn nói: “Vậy dì nhất định phải biến thành cầu vồng nha.”

“Ừ.” Mục Giác nở nụ cười.

Nó lại vui vẻ lên, sôi nổi chạy ra phòng bệnh, bên ngoài lão Trần đang chờ, chuyên môn phụ trách đem đứa nhỏ mang về nhà.

Mục Dục Vũ cúi người nói với Mục Giác : “Đã đến giờ ăn cơm , mẹ ăn hai muỗng cháo được không? Cháo tổ yến cháo, thử xem xem?”

Mục Giác gật gật đầu, Mục Dục Vũ đi qua tự mình nâng bà dậy, đặt gối đầu phía sau bà, đem trên giường bệnh tiểu cái bàn kéo qua đến, đem phó thác Nghê Xuân Yến hầm tổ yến cháo theo giữ ấm dũng lý đổ tiến bên cạnh nhất cái bát nhỏ lý, thổi thổi nhiệt khí, tự mình uy nàng.

Mục Giác miễn cưỡng ăn hai muỗng, cười nói: “Tổ yến sao, thật xa xỉ.”

“Ta ăn được rất tốt.” Mục Dục Vũ mỉm cười nói, “Ngài muốn ăn một chén đổ một chén đều thành.”

“Tiểu Vũ, con giống tên nhà giàu mới nổi.”

Mục Dục Vũ làm sâu sắc tươi cười, lại uy dưỡng mẫu mấy khẩu, ôn tồn nói: “Cũng không chính là nhà giàu mới nổi, ở ngài như vậy văn nhã phu nhân trước mặt, chúng ta đều thổ bỏ đi.”

Nàng chỉ ăn bán bát liền lắc đầu tỏ vẻ ăn không vô , Mục Dục Vũ khổ sở trong lòng, nhưng trên mặt không dám biểu lộ một tia nửa điểm. Hắn hầu hạ dưỡng mẫu lau miệng súc miệng, đem còn lại cháo đổ hồi giữ ấm dũng, đang muốn cấp nàng làm quả táo bùn, Mục Giác kéo hắn lại góc áo, lắc đầu nói: “Không vội , thừa dịp ta hôm nay còn không hồ đồ, ta nương lưỡng trò chuyện.”

Mục Dục Vũ biết đây là muốn công đạo di ngôn , hắn hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi xuống, nhìn dưỡng mẫu không nói lời nào.

“Đừng như vậy, ngươi xem của ta ánh mắt theo ta muốn vứt bỏ ngươi dường như.” Mục Giác trêu ghẹo hắn.

“Ngài cũng không chính là, ” Mục Dục Vũ cường cười, giữ chặt dưỡng mẫu thủ nói, “Ngươi không biết ta rời không được ngài a, lúc trước đâu có , không thể tùy tiện bỏ lại ta mặc kệ, chúng ta còn ký chứng từ , ngài không thể nói chuyện không tính toán gì hết…”

Mục Giác nở nụ cười, vỗ vỗ tay hắn nói: “Ngươi đã muốn trưởng thành, ta tin tưởng ngươi không ta xem cũng có thể quá hảo hảo .”

“Ngài cũng thật để mắt ta, ” Mục Dục Vũ cúi đầu nhếch môi nói, “Ta cũng chưa này tự tin…”

“Tiểu Vũ.” Mục Giác đánh gãy lời hắn, ôn nhu nói, “Đừng nói như vậy, con trưởng thành, mẹ già đi, thời điểm nói tạm biệt đã đến.”

Mục Dục Vũ mân nhanh miệng, nhìn mẹ nuôi, bi ai lắc đầu.

” Con là một tên ngốc.” Mục Giác sờ sờ tay hắn, cười mắng nói, “Gặp người nào cũng nói con thông minh, khen con tốt, không có người nào phát hiện con đúng là một tên ngốc sao?”

Mục Dục Vũ nở nụ cười, hắn nâng lên bàn tay của mẹ, đặt trên hai má.

“Khi mang con về nhà con chỉ cao ngang đến bả vai ta, chỉ chớp mắt, tên ngốc như con cũng đã lớn, bản thân cũng có sự nghiệp lớn, có thân phận địa vị, nhưng mà nó cũng không hạnh phúc, có hay không?” Mục Giác nhìn hắn, rưng rưng cười hỏi, “Làm sao có thể ngốc như vậy, có tiền cũng không quá tốt, cả ngày làm việc cũng không biết thương thay bản thân, ngay cả tìm một người vợ đau lòng thay cũng không, phải không?”

Mục Dục Vũ khàn khàn: “Chỉ cần mẹ còn quản con, ngày mai con liền cùng Diệp Chỉ Lan ly hôn, cưới một người phụ nữ tốt, sinh thằng nhóc con mập mạp.”

Mục Giác cười lắc đầu: “Mẹ không nhìn xa được như vậy, nhưng con nhớ kỹ lời hôm nay nói , cưới một người phụ nữ tốt, sinh không được thằng nhóc con béo cũng không sao cả, chủ yếu đề bản thân trải nghiệm hạnh phúc, được không?”

Mục Dục Vũ nhắm mắt lại, gật gật đầu.

“Mẹ cả đời không làm qua việc lớn gì, cũng không có cái gì quá tốt để giữ lại cho con, chỉ là chút sách vở đĩa nhạc linh tinh , con giũ lại làm kỉ niệm, nếu không muốn giữ, cứ quyên hay cho những người cần. Đàn piano con tặng mẹ để lại cho cô gái nhỏ dưới lầu, nhớ rõ trước khi đưa đi, tìm một thầy giáo dạy nhạc chỉnh âm cho tốt. Trên tủ đầu giường mẹ có một hộp sắt, bên trong có mấy quyển sổ tiết kiệm, còn có vài món trang sức, ” bà nghỉ một lúc lấy hơi, suy yếu tiếp tục nói, “Sổ tiết kiệm có tiền, quyên cấp trường học làm học bổng, trang sức thì giữ lại cho người chân chính con muốn kết hôn. Ngôi nhà mẹ ở thì giữ cho Tiểu Siêu, con chờ mẹ đi rồi, liền giúp mẹ làm hộ , xem như mẹ cho đứa nhỏ đáng thương đó chút vật bảo đảm. Trừ lần đó ra, còn có giống nhau.”

Mắt của bà sáng rực lên, trên mặt phiếm màu đỏ ửng, cố hết sức nói: “Trong phòng đọc sách của mẹ còn có một ngăn kéo khóa, bên trong có hơn quyển nhật ký trước đây mẹ từng viết, còn có một hộp gỗ, bên trong có gì, mẹ muốn mang đi, con nhớ rõ phải đặt trong túi lúc mẹ đi, mẹ phải mang theo…”

Mục Dục Vũ vội nói: “Vâng, con cam đoan, mẹ yên tâm, con nhất định làm được.”

Mục Giác nhẹ nhàng thở ra, biểu tình trên mặt lộ ra như trút được gánh nặng, dịu dàng nhìn Mục Dục Vũ, nhẹ giọng nói: “Cám ơn con, Tiểu Vũ. Mẹ cảm thấy mẹ giống trở lại lúc trung học , muốn đi xa, khi xuất phát, mẹ hưng phấn,nhưng lại luyến tiếc nơi này.”

Mục Dục Vũ gật gật đầu, khàn khàn: “Con hiểu được.”

“Có người ở bên kia chờ mẹ.” Mục Giác dịu dàng , “Có mẹ con, cha mẹ , bạn bè trước kia, còn có một người đặc biệt.”

Mục Dục Vũ nhếch môi nở nụ cười, hắn phụ họa thêm: “Nghe qua thật náo nhiệt.”

“Đúng vậy, sẽ thật náo nhiệt.” Mục Giác thản nhiên nở nụ cười, “MẸ đã già đến như vậy, bọn họ sẽ nhận ra mẹ sao?”

“Sẽ. Mẹ so với lúc trẻ còn đẹp hơn.”

“Tên ngốc con.” tầm mắt Mục Giác từ trên mặt hắn dời đi, dừng ở nơi xa xôi, bà cúi đầu thì thầm , dùng âm thanh mềm nhẹ dễ nghe nói, “Mẹ nhớ rõ rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện, mẹ nhớ rõ hội diễn tốt nghiệp mẹ con làm cho mẹ một cái váy dài màu tím, mẹ khi đó còn rất trẻ, trước mặt rất nhiều người hát vang “ dạ oanh “, mẹ căng thẳng vô cùng, nhưng mà kỳ quái là, âm nhạc vang lên, mẹ liền quên hết thảy , đó là lần diễn xuất tốt nhất.”

“Thật hy vọng có thể tận mắt chứng kiến.”

“Sau đó mẹ chẳng biểu diễn thêm lần nào nữa” Mục Giác cười cười, sờ sờ hai má Mục Dục Vũ, “Người sống trên đời này, luôn nhất định có tiếc nuối, nhưng hãy tin mẹ, thời gian về sau, con sẽ phát hiện có tiếc nuối cũng rất tốt.”

Mục Dục Vũ gật gật đầu.

“Mệt mỏi, mẹ nghĩ nên ngủ một lúc, thằng ngốc con, cũng sớm trở về nghỉ ngơi một chút.”

“Vâng.” Mục Dục Vũ đứng lên, thay Mục Giác kéo kéo góc chăn, tắt đèn, giữ lại một ngọn đèn nhỏ nơi đầu giường, dưới ánh đèn màu cam, hắn chăm chú nhìn khuôn mặt gầy yếu của mẹ nuôi an tường từ từ nhắm mắt, sau đó, hắn cúi đầu ở trên mặt bà khẽ hôn một cái, vừa nói: “Ngủ ngon, mẹ.”

Không biết Mục Giác có hay không nghe thấy được, hắn hoảng hốt cảm giác, dường như mẹ nuôi đang từ từ nở nụ cười.

Ngày hôm sau tình huống Mục Giác liền chuyển tiếp đột ngột, ngày thứ ba và ngày thứ tư đều ở trong tình trạng cấp cứu, nhưng mà tính cách người phụ nữ này hệt như không muốn người ta cảm thấy phiền toái, ngay cả khi bà hấp hối hết sức cũng chưa cho người khác thêm bao nhiêu phiền toái. Đến ngày thứ năm, bà hồi quang phản chiếu một lúc, lôi kéo tay Mục Dục Vũ ánh mắt tha thiết nhìn hắn, Mục Dục Vũ biết bà lo lắng chuyện dặn dò tối hôm đó, vì thế đi qua ở bên tai bà nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, cái đó con nhất định sẽ đưa theo mẹ, mẹ an tâm đi.”

Mục Giác thế này mới buông tay rồi biến mất, thời điểm đi, trên mặt lộ vẻ vừa lòng tươi cười.

Mục Giác vừa đi, Mục Dục Vũ liền ngã bệnh, hắn cả người phát nhiệt độ cao, lại còn kiên trì tự mình xử lý lễ tang mẹ nuôi. Hắn vì mẹ nuôi dưng một linh đường rất lớn, dùng hoa tươi lấp đầy toàn bộ đại sảnh. Mục Giác lúc sinh tiền có bạn bè đồng nghiệp, những người sinh viên bà đã từng dạy cũng đều tới, đại sảnh tràn đầy người. Lui tới càng nhiều , là khách hàng làm ăn với Mục Dục Vũ, rất nhiều người đều hướng về phía danh nghĩa của hắn mà đến, trong lúc nhất thời người đến người đi, như nước chảy, đưa tới giấy vàng cùng vòng hoa vô số kể, Lâm trợ lý mang theo công việc quan hệ xã hội tiếp đón đến chân không chạm đất, cuối cùng miễn cưỡng cũng hoàn thành.

Vào buổi tối trước khi đưa tang, Mục Dục Vũ đã mệt cơ hồ tưởng ngã xuống đất không dậy nổi. Hắn ngồi ở trên ghế bên ngoài linh đường ,nhắm mắt lại tự nhiên chìm vào giấc ngủ, mơ một giấc mơ, không phải giấc mơ quái kia, mà là một giấc mơ thật sựu. Ở trong giấc mơ, hắn đi đến một vũ đài, thấy một cô gái, mặc một cái váy trắng dài thêu hoa, hát một bài hát “ Dạ oanh”.

Hắn bỗng nhiên liền hiểu được, đây là Mục Giác khi còn trẻ tuổi, nàng gương mặt bà thanh tú, dáng người không đầy đặn, nhưng mang chiếc váy trắng dài đó lại thích hợp vô cùng, khí chất nhẹ nhàng uyển chuyển, tiếng ca to rõ trong suốt, đây là một người trời sinh ra để đứng trên vũ đài, bà hiểu được cách dùng tiếng ca để lôi kéo cảm xúc, bà biết đến tiếng ca tràn ngập rung động lòng người xuyên thấu, mặc dù chỉ là ở trong mơ, nhưng cũng đã làm cho Mục Dục Vũ khiếp sợ.

Nhưng bài biểu diễn như vậy lại chỉ có một lần, người ca sỹ như bà dường như cũng biết điều này, bà mang theo nồng hậu ưu thương, giống nhu một chú chim sơn ca sẽ chết trước bình minh, trước khi chết liều mạng muốn dùng toàn bộ sinh mệnh nở rộ quang hoa. Trên thực tế bà cũng quả thật rực rỡ loá mắt, Mục Dục Vũ nghĩ rằng, ngay cả khi hắn chỉ đứng ở góc độ nam tính, hắn không thừa nhận cũng không được, người phụ nữ này quả thật rực rỡ lóa mắt.

Sau đó hắn đã bị người lay tỉnh, nỗ lực mở mắt ra, lại nhìn thấy Nghê Xuân Yến.

“Sao cô lại tới đây.” Mục Dục Vũ nhu nhu thái dương, thanh âm khàn khàn hỏi.

“Tôi đến tiễn dì đoạn đường cuối cùng, nhưng thật ra anh, tại sao lại ngủ ở đây? Nơi này nặng âm khí, dễ dàng sinh bệnh , làm sao cũng không biết mặc thêm áo?” Nghê Xuân Yến cau mày liếc mắt nhìn hắn, hỏi, “Ăn cơm chưa?”

“Chưa.”

“Tôi biết mà, nhạ, cho anh này ” Nghê Xuân Yến đưa qua một cái giữ ấm, nhanh nhẹn mở ra , múc một chén canh đưa qua, “Đây là của anh, anh đã trả tiền công, tôi sẽ không lấy nữa, uống đi.”

Mục Dục Vũ tiếp nhận đến, uống một ngụm, nhất thời ngửi được một mùi thuốc Đông y nồng đậm.

“Cô nói đây là thuốc sao, ” hắn nhíu mày nói, “Quá khó uống.”

“Bên trong đều là thứ tốt, giúp anh bồi bổ, ” Nghê Xuân Yến nói, “Uống đi, Tiểu Siêu nhà tôi đều có thể uống.”

Mục Dục Vũ hít sâu một hơi, từng ngụm từng ngụm đem canh uống sạch.

Sauk hi uống xong có dòng chất lỏng ấm áp chảy vào dạ dày, cảm giác cả người ra mồ hôi, dường như bệnh trạng phát sốt cũng giảm bớt chút, hắn cầm chén đưa cho Nghê Xuân Yến, chán ghét nói: “Khó uống, lần tới đừng làm cho tôi, bằng không tôi muốn lấy lại tiền.”

Nghê Xuân Yến liếc mắt nhìn hắn, dường như muốn cười, lại chịu đựng không cười, nói: “Đã biết.”

Cô tiếp nhận bát tiếp xúc đến tay Mục Dục Vũ , lập tức hỏi: “Tay anh làm sao lại nóng như vậy, phát sốt sao?”

Mục Dục Vũ không kiên nhẫn vẫy tay nói: “Đi đi, ầm ỹ muốn chết, phiền quá.”

“Để tôi xem xem anh có phải phát sốt lại không.” Nghê Xuân Yến nổi giận, đứng lên một phen đè lại bờ vai của hắn, bắt tay đưa lên trán thử xem độ ấm, kêu lên: “Mục Dục Vũ, anh đã phát sốt anh còn làm thế sao? Uống thuốc rồi ngủ đi.”

“Nhỏ giọng chút, mẹ tôi còn đây đó.” Mục Dục Vũ kéo xuống tay cô, lại đột nhiên cảm thấy lạnh lạnh có chút luyến tiếc buông ra, liếc mắt Nghê Xuân Yến, phát hiện mặt cô đỏ.

Mục Dục Vũ lặng lẽ phẩy tay, đứng lên chính chính quần áo, lãnh đạm nói: “Đi, theo tôi đến chỗ này.”

“Đi, đi đâu?” Giọng nói Nghê Xuân Yến nhỏ đi .

“Đi qua bên mẹ tôi, ngày mai đưa tang, bà dặn dò có thứ phải đưa theo.”

“Tôi đi có được khồn?” Nghê Xuân Yến do dự mà nói, “Tiểu Siêu còn trong nhà chờ tôi…”

Mục Dục Vũ từ trên cao nhìn xuống cô, mặt không chút thay đổi nói: “Tôi đang bệnh .”

“Ừ, đến bác sĩ khám uống thuốc đi.”

“Mẹ tôi đi rồi.”

“Tôi biết, anh đừng quá đau lòng.”

“Bây giờ tôi chỉ có một mình.”

Nghê Xuân Yến bị hắn nói đến không còn cách nào , mềm lòng nói: “Được rồi được rồi, tôi cùng anh đi, có thêm một người.”

Bình Luận (0)
Comment