Không Gian Song Song

Chương 38

Mục Dục Vũ bây giờ có cảm giác này, hắn đưa Nghê Xuân Yến đến bên cạnh,  nhìn cô mỗi ngày nấu nướng cho hắn, tuy rằng miệng chọn thứ này bỏ thứ kia, nhưng hắn hết sức vui , trong lòng hắn hiểu được, cho dù là cố ý nói  khó nghe, thì đó cũng là sự vui vẻ của riêng hắn, tuy rằng điều kiện thành lập loại vui vẻ này khiến Nghê Xuân Yến bối rối. Nhưng bây giờ hắn phát hiện, thứ quyền lợi chỉ riêng mình hắn bị người khác phá hỏng, sự tức giận cũng từ từ bùng lên.”



Những người được gọi từ phòng bếp trên mặt đều rõ ràng mang theo lo sợ bất an, còn mang theo hối hận, dường như ba bốn người này trước đó có thương lượng với nhau, ở trước mặt Mục Dục Vũ đều tận lực để chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, giống như căn bản không có gì xảy ra, tất cả là do đồng nghiệp không có thời gian trao đổi mà thôi. Bọn họ thậm chí ám chỉ, chuyện này sở dĩ như vậy, chủ yếu còn là vì Nghê Xuân Yến tính tình cương ngạnh, hiểu sai những lời đồng nghiệp đùa giỡn, còn tức giận không làm việc, bọn họ đều cảm thấy thật oan uổng, bởi vì bọn họ thật sự không phải có ý đó.



“Tiên sinh, ngài nói xem chuyện này, da mặt cô đó chắc cũng khá mỏng, khụ, cũng trách chúng tôi, miệng nói chuyện không để ý, nếu không như vậy, chờ Nghê Xuân Yến đi làm lại, chúng tôi đến xin lỗi cô ta một tiếng ” đầu bếp trưởng là lão Dương cười ra mặt nói, “Nói như thế nào chúng tôi cũng là nhân viên lâu năm, nên chiếu cố cho cô ta một chút…”



Chuyện này thật ra không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng, người bình thường muốn trách phạt , thì đánh năm mươi gậy thì xong rồi. Đáng tiếc bọn họ gặp được ông chủ là Mục Dục Vũ, bọn họ hợp nhau đến bắt nạt người phụ nữ là Nghê Xuân Yến, Mục Dục Vũ biết bản thân hắn không thể chịu nổi một hạt cát dưới đáy mắt, nói mấy câu lươn lẹo, hắn đã nhìn ra những người này chưa hết ý, hắn kìm nén lửa giận, đột nhiên nghĩ đến ban đêm nhiều năm trước gặp Nghê Xuân Yến . Hắn mang theo một đám thiếu niên hăng hái đến sân thể dục, ý của hắn là trước mặt mọi người hung hăng nhục nhã Nghê Xuân Yến một phen, nhưng khi hắn đạt tới mục đích lại cảm thấy  âm thanh nhóm thiếu niên  cười vang thanh hết sức chói tai. Cái này giống như hắn chỉ muốn niềm vui đó do một mình hắn tận hưởng, đột nhiên có người cùng chia xẻ, sự vui vẻ kia liền suy giảm, chẳng những không vui vẻ , lại bị những người khác quấy rầy khiến mọi chuyện trở nên thật lố bịch.



Mục Dục Vũ bây giờ có cảm giác này, hắn đưa Nghê Xuân Yến đến bên cạnh,  nhìn cô mỗi ngày nấu nướng cho hắn, tuy rằng miệng chọn thứ này bỏ thứ kia, nhưng hắn hết sức vui , trong lòng hắn hiểu được, cho dù là cố ý nói  khó nghe, thì đó cũng là sự vui vẻ của riêng hắn, tuy rằng điều kiện thành lập loại vui vẻ này khiến Nghê Xuân Yến bối rối. Nhưng bây giờ hắn phát hiện, thứ quyền lợi chỉ riêng mình hắn bị người khác phá hỏng, sự tức giận cũng từ từ bùng lên.



Mục Dục Vũ cười lạnh một chút, liếc mắt nhìn  đầu bếp, hỏi: “Ý tứ của anh, đây đều là vui đùa?”



“Là, là vui đùa.”



“Nghê Xuân Yến tính tình nóng nảy, ngay cả vui đùa đều không phân biệt được, đây là ý của anh?”



Đầu bếp to béo không đoán được chắc chắn lập trường của ông chủ, lo sợ bất an liếc mắt nhìn hắn, không dám trả lời.



“Rất tốt , ” Mục Dục Vũ bĩu môi gật gật đầu, tay phải vỗ vỗ tay vịn, lơ đễnh ngẩng đầu cười cười, ôn tồn nói: “Lão Dương, ngày mai anh không cần đến làm .”



“Hả? !” Dương đầu bếp vẻ mặt dại ra.



“Không chỉ có anh, tất cả các anh, ngày mai đều không cần đến đây, đến chỗ chị Dư nhận hết tiền lương tháng này, cứ như vậy đi.” Mục Dục Vũ dễ dàng nói xong, đứng dậy vỗ vỗ ống tay áo muốn đi.



“Tiên sinh, tiên sinh đây là nói như thế nào , ngài vì sao đuổi việc chúng tôi, chúng tôi…” Dương đầu bếp thất kinh, bước lên một bước run giọng nói.



“Tiên sinh, ngài không thể làm như vậy, chúng tôi làm sai chuyện gì, hơn nữa chúng tôi cùng ngài ký hợp đồng , ngài không thể…”



“Vì sao đuổi việc các ngươi?” Mục Dục Vũ xoay người thản nhiên hỏi, “Tôi nói tôi thích được không? Về phần hợp đồng, tôi bù đắp tổn phí không nổi sao? Các anh có chuyện gì không phục , kiện tôi đi, tôi còn có một đoàn luật sư đang rỗi việc đó.”



Vài người hai mặt nhìn nhau, dần dần, đều vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt oán giận ánh mắt đều hướng về phía đầu bếp béo kia. Mục Dục Vũ nghiêng đầu thưởng thức một hồi, mới cười nhẹ, nói: “Được rồi,  tôi chỉ nói đùa các anh một chút thôi, khẩn trương cái gì.”



Mấy người kia mơ màng, nửa ngày mới có một đánh bạo hỏi câu: “Vậy tiên sinh ngài đang nói thật hay nói đùa?”



“Đúng vậy.” Mục Dục Vũ gật gật đầu, nhíu mày nói, “Đều là đàn ông, không phải chỉ một vài câu nói đùa đều không phân biệt được sao?”



Người kia mồ hôi lạnh đều đổ xuống dưới , cười mỉa nói: “Không, câu nói đùa này có chút lớn, tôi còn nuôi cả gia đình, nếu thật sự bị ngài sa thải, trong nhà đều không còn đường sống.”



“Không nghiêm trọng như vậy, ” Mục Dục Vũ vẻ mặt ôn hoà cười nói, “Chẳng qua nói trở về, toàn bộ tòa nhà các anh hầu hạ cũng chỉ có mình tôi là chủ, công tác thanh nhàn, quy định cũng không bao nhiêu, thu nhập cũng kha khá, nếu thật sự mất việc, cũng khó kiếm việc được như vậy.”



Đầu bếp béo lúc này phục hồi tinh thần lại, bài trừ khuôn mặt tươi cười gật đầu nói: “Cũng không phải nhưng, tiên sinh ngài lần tới không nên nói đùa, tôi vừa mới bị ngài dọa đến suýt nữa bệnh tim tái phát.”



Mục Dục Vũ cười ra tiếng đến, đi qua vỗ vỗ thịt bả vai lão Dương, nói: “Lão Dương nói sao vậy , đàn ông cũng chẳng phải da mặt mỏng, tôi chẳng qua chỉ nói vài câu cũng không được?”



Hắn vừa dùng những câu khi nãy lão Dương nói,  đầu bếp  béo cho dù cố ý không hiểu, lúc này cũng nghe ra ý tứ. Trên mặt hắn cứng đờ, vội nói: “Chịu được chịu được.”



“Vậy được, ” Mục Dục Vũ gợi lên khóe miệng, quét mắt nhìn vài người còn lại, đề cao tiếng nói : “Tôi thấy nhân viên ở nhà này đều thiếu tinh thần hài hước, về sau không có việc gì đều nên nói đùa một chút, mang lại bầu không khí sôi nổi, các anh cảm thấy sao?”



“Hả? Còn sôi nổi nữa?” Lão Dương vẻ mặt đau khổ nói, “Tiên sinh ngài tha tôi đi, tôi biết sai rồi, tôi lần tới không bao giờ phạm vào nữa.”



Mục Dục Vũ nhấp nháy lông mi, hỏi: “Không muốn sôi nổi ?”



“Không sôi nổi !” Lão Dương lập tức thu lại tươi cười, đứng đắn nhẹ vỗ miệng, nói, “Xem  tôi không ngừng được cái miệng thối này, sau này sẽ không đùa hay nói giỡn nữa.”



Mục Dục Vũ cười nhưng không nói, vẫy tay để bọn họ tiếp tục làm việc.



Hắn quay người lại, phát hiện  chị Dư đứng ở một bên, ánh mắt có chút hốt hoảng, đại khái một màn  vừa rồi cũng kích thích đến chị ta. Mục Dục Vũ ngoắc lại đây, chị Dư đi đến trước mặt hắn, cố gắng trấn định, nói: “Tiên sinh, ngài muốn phân phó cái gì?”



“Chị Dư này, tôi nhớ rõ chị đã làm việc cho tôi được năm sáu năm nay.” Mục Dục Vũ thản nhiên hỏi.



“Hơn sáu năm, từ khi ngài mua lại chỗ này, tôi liền đến đây.”Chị Dư trả lời.



“Lâu như vậy, thời gian cũng rất nhanh , ” Mục Dục Vũ nhìn chị ta, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, khẩu khí lại mang theo ôn hòa, “Chị là người tôi tin tưởng, những người trong nhà làm việc gì, cơ bản cũng không giấu diếm được chị, tôi cưới phụ nữ gì, qua mấy ngày, ăn mặc có cái gì kiêng kị, có cái gì chú ý, chị đều biết.” Hắn liếc chị Dư  một cái, tiếp tục nói: “Ngày lễ ngày tết, nên như thế nào, nghênh đón hay chuẩn bị lễ vật gì, tiếc khách ra sao, trong nhà hai mươi mấy người phát tiền lương,  phân chia công việc, đến việc ăn uống, phúc lợi của bọn họ, tất cả đều một tay chị quản lý.”



“Tiên sinh, có phải tôi có chỗ nào chưa tốt hay không…”Chị Dư có chút hoảng loạn, ngẩng đầu nói, “Ngài hôm nay nói cái này…”



“Tôi cưới vợ mà không bớt việc, chị ngay cả cô ta cũng đều quản , có đôi khi tôi nghĩ ngợi, thật sự là đều nhờ vào chị.” Mục Dục Vũ ôn tồn nói, “Tôi nói nhiều như vậy , ý tứ chính là nên nói cho chị, công việc bình thường của chị tôi đều quan sát, nhất cọc cũng không đổ vào,  tôi nghĩ nên  biểu đạt lòng cảm kích của tôi, hiểu không?”



Chị Dư có chút cảm động, lắc đầu nói: “Ngài khách khí , đây đều là điều tôi nên làm.”



Mục Dục Vũ khoát tay, ngắt lời chị ta, thở dài nói: “Đều nói , việc quản gia này sống vụn vặt lại làm lụng vất vả, mấy năm nay tôi cưới vợ lại không bớt việc, khiến chị thêm phiền phức, vất vả cho chị .”



Chị Dư vội nói: “Không có, tôi không vất vả như vậy.”



Mục Dục Vũ cười như không cười nhìn chị ta, một lúc sau mới nói: “Tôi đem cái nhà này giao cho chị quản, là vì tôi biết, chị nhất định sẽ tận tâm hết sức làm tốt công việc này, bởi vì chị là một người có tài. Nhưng bây giờ tôi có chút không rõ, tôi muốn mời một người đầu bếp hợp ý tôi, chị vì sao không đồng ý ?”



Chị Dư  lắp bắp kinh hãi, lắc đầu nói: “Tôi không có ý này, chuyện này không phải tôi được quyền hỏi đến .”



“Vậy là tốt rồi, ” Mục Dục Vũ cười cười, thản nhiên nói, “Nghê Xuân Yến không phải đầu bếp bình thường, cô ấy là bạn học cũ của tôi, cũng là bạn bè tôi, tình cảm với mẹ tôi cũng rất tốt,  tôi hy vọng cô ấy ở đây không chỉ là một nhân viên, mà là một người khách đến giúp đỡ, đối với khách không thể thất lễ, đây chính là yêu cầu của một người quản gia, chị Dư,  những chuyện khác chị đều hoàn thành xuất sắc, đừng làm việc nhỏ này ảnh hưởng đến việc phán đoán của tôi về chị được không?”



Chị Dư  sắc mặt trắng bệch, im lặng gật gật đầu.



“Tốt lắm, các người làm thế nào đem Nghê Xuân Yến chèn ép đi, liền như thế nào đem cô ấy làm trở về.” Mục Dục Vũ lạnh lùng nói, “Ngày mai tôi hy vọng có thể ăn thức ăn cô ấy nấu, được không?”



“Vâng, tiên sinh.”



Chị Dư làm việc rất có hiệu quả, quả nhiên ngày hôm sau Mục Dục Vũ về nhà liền ăn được thức ăn Nghê Xuân Yến làm , rất đơn giản như súp đậu hủ đầu cá, hơn nữa có một bát canh gà rau chân vịt, một dĩa ớt xanh xáo gan lợn, một chén nhỏ chưng sườn, đồ ăn  rất đơn giản, nhưng  Mục Dục Vũ ăn tâm trạng vui sướng. Hắn sau khi ăn xong nhớ tới bản thân có nhờ thư ký chọn hai cái áo cho chị em họ, vì thế tự mình đi lấy lại đây, tính đợi lát nữa đưa cho Nghê Xuân Yến, thuận tiện uyển chuyển biểu đạt rằng bữa ăn rất ngon miệng.Thừa nhận sẽ hiệu quả  hơn việc công kích nhân viên, Mục Dục Vũ cũng không phải không biết điều, hắn  chỉ là không có cách nào dùng tự nhiên trên người Nghê Xuân Yến. Hắn quá giống người lịch lãm làm cao, đạo lí đối nhân xử thế thủ đoạn đều là vì sống còn, có thể đạt  đến mục đích, không cần quanh co lòng vòng , cũng không biết vì sao, chống lại Nghê Xuân Yến, hắn chính là cảm thấy ràng buộc, dường như có câu nhìn không thấy tường chống đỡ, lại dường như Nghê Xuân Yến khác biệt với những người khác, dùng phương pháp khéo léo trên người cô như vậy thật lãng phí.



Mục Dục Vũ trước đó làm cho chị Dư đem Nghê Xuân Yến giữ lại, hắn  nghĩ đối phó với loại phụ nữ còn không bằng nói thẳng, đưa áo cho cô, trực tiếp khen cô hai câu,  nói ẩn ý ngược lại nghe không hiểu. Nhưng chờ hắn ăn xong rồi người giúp việc thu dọn bàn, Nghê Xuân Yến cũng không có lại đây. Mục Dục Vũ ngồi không yên, hắn đứng lên hướng phòng bếp, bất kể như thế nào, hôm nay hắn cũng phải nhìn thấy người phụ nữ ngốc kia.



Từ phòng ăn đến nhà bếp phải đi qua một hành lang dài hẹp, mặt trên treo vài bức tranh,  trần nhà treo chuỗi đèn thủy tinh, nhưng ánh sáng không rõ, phạm vi tầm mắt còn có chút mông lung. Thời điểm này thì hầu hết mọi người đều đã về nhà, những người ở lại là nhân viên bảo vệ hay lái xe chờ, hơn nữa nhân viên trong phòng bếp, đã về gần hết. Mục Dục Vũ khi đến phòng bếp đột nhiên nghe thấy góc kia có một nam một nữ ở nhỏ giọng nói chuyện, hắn nhíu mày ngưng thần nghe, thì ra là Nghê Xuân Yến và Tôn Phúc Quân.



Mục Dục Vũ giật mình, chậm rãi bước tới gần, hắn cũng không biết bản thân vì sao lại muốn làm chuyện nghe lén như vậy, nhưng sự tò mò về suy nghĩ của Nghê Xuân Yến nháy mắt chiếm thượng phong, hắn không thể khống chế bản thân muốn nghe  cuộc đối thoại này, muốn nghe xem Nghê Xuân Yến sau lưng cùng Tôn Phúc Quân tán gẫu cái gì, hắn kỳ thật còn  mơ hồ tức giận, hai người lén lút trốn tránh nói chuyện, bọn họ sao lại thế này?



Bọn họ có quan hệ gì?



“Đại Quân, anh phải giúp tôi.” Nghê Xuân Yến giọng nói có chút sốt ruột, “Như thế này thì làm sao mà sống được?”



“Đừng nói như vậy, tiên sinh đối với cô rất tốt , mấy ngày hôm trước Dương mập mạp làm khó dễ cô,  chị Dư quở trách cô, tiên sinh sau đó đều không phải thay cô trút giận sao?” Tôn Phúc Quân dường như còn mang theo ý cười, “Tôi đã nói, ngài ấy là người tốt ngoài lạnh trong nóng.”



“Anh thì biết cái gì, thật sự là, ” Nghê Xuân Yến hổn hển hạ giọng mắng, “Tôi chưa nói Mục Dục Vũ là người xấu, tôi biết hắn khó khăn, hắn đối với nhà chúng tôi có ân,  nếu là nơi khác tôi cơm bưng nước rót hầu hạ anh ta thế nào cũng được, nhưng mà, khụ, tôi nói với anh,  tôi không phải ngốc, tôi, tôi…”



“Sao lại thế này? Bọn họ còn nói khó nghe với cô sao?”



“So với kia còn không bằng đâu, ” Nghê Xuân Yến nghẹn khí nói, “Bọn họ nói, bọn họ giáp mặt khách khí, sau lưng lại nói tôi không đứng đắn, chuyên môn thông đồng kẻ có tiền, còn nói Mục Dục Vũ ly hôn đều là vì hồ ly tinh là tôi…”

Bình Luận (0)
Comment