Không Gian Song Song

Chương 43

“Tỉnh lại,  những tiếng cười vỗ tay hoan hô trong giấc mơ đều vỡ tan thành những mảnh nhỏ,  mỗi một mảnh vỡ đều có thể phản chiếu hình ảnh của hắn, có thể tưởng tượng  thấy từng  vết nứt , thậm chí ý chí kiên định như Mục tiên sinh, cũng sẽ trát đầy tay máu tươi, vết thương và sẹo.”



Không gian trong mơ, lấy bố cục hoang đường này, lại biểu hiện một loại cảm xúc chân thật bình thường, chân thật đến nỗi hắn giống như đã sống ở đó vài chục năm, quả thật từng có một người vợ tên là Nghê Xuân Yến, hai người bọn họ sinh một đứa nhỏ là Mục Phỉ Nhiên. Kia đứa nhỏ thật nghịch ngợm, bị thành viên trong nhà chiều chuộng, thường thường luôn nhõng nhẽo, nhưng mà nó bản tính thiện lương, sùng bái ba nó, còn tuổi nhỏ đã được dạy sống có trách nhiệm.



Bọn họ người một nhà còn bao gồm một bà nội  tên là Mục Giác,  lại có một em vợ luôn luôn ngốc nghếch, nhà bọn họ rất náo nhiệt, có hai đứa nhỏ, trong nhà liền ầm ỹ không ngừng, cả ngày gà bay chó sủa, nhưng chuyện đó rất bình thường.



Không giống như Mục gia, tráng lệ, người giúp việc thành đàn, một đống người trưởng thành hầu hạ hắn, nhưng lại lúc nào cũng có vẻ lạnh lùng trống trải, rất kỳ quái.



Mục Dục Vũ sống đến ba mươi tuổi đầu, mới phát hiện có một cuộc sống tồn tại như vậy: phòng ở không lớn, tiền gởi ngân hàng nói vậy cũng không bao nhiêu,  áp lực sinh tồn tăng dần theo thời gian, chức vụ làm việc để kiếm sống cũng không thấy được tiền đồ, tuổi mỗi một lớn, người đàn ông trung niên tất nhiên sẽ suy tàn, những tham vọng và dã tâm tất nhiên sẽ dần thoái nhượng. Một người đàn ông nuôi sống cả một đại gia đình, nói vậy kinh tế quẫn khốn cũng luôn xuất hiện, người như vậy xem ra, cơ hồ đều có thể nhận lấy hai chữ uất ức .



Làm sao có được thành tựu giống hắn như bây giờ?



Nhưng hắn không có gia đình. Mục Dục Vũ kia , hắn đau đầu nhức óc có người đau,  vợ hắn nhất định sẽ mang cơm nóng đến tận đầu giường chăm sóc hắn, bọn nhỏ sẽ phá lệ ngoan ngoãn, vây quanh hắn hát nhạc thiếu nhi; còn có mẹ của hắn,  mẹ của hắn còn sống,  bà sẽ  vừa dùng một loại trêu chọc đặc biệt trêu hắn, vừa chăm sóc giúp hắn mau bình phục.



Trong môi trường mà  Mục Dục Vũ đang sống đó, nói vậy tính cách yếu đuối nhiều lắm, tương ứng , hắn cũng tất nhiên không biết làm gì . Nhưng mà, Mục Dục Vũ kia có cái gì tất yếu thế nào cũng phải tính toán? Hắn lại không cần có trách nhiệm với nhiều nhân viên, không cần chọn một bỏ hai các kế sách chống lại công ty cạnh tranh. Hắn đại khái chưa bao giờ trải qua đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió kích thích và nguy hiểm, hắn cũng không nếm thử qua thành công và cũng chẳng hiểu rõ áp lực lớn dần theo nó.



Mục Dục Vũ còn có một chút khiến hắn canh cánh trong lòng, bất kể như thế nào hắn cũng chẳng phải là người đó. Hắn làm gì đều có người nhà giúp đỡ, hắn chẳng sợ bên ngoài thất bại thảm hại, về nhà còn là có người  coi hắn như kho báu.



Không cần tiêu tiền, không cần ký hợp đồng, không cần khen thưởng trách phạt, không cần như  nhà tâm lý học xem xét nhược điểm người ta, chiến tranh tâm lý, không cần làm một chuyện gì, cũng mẹ kiếp có người đối tốt với hắn.



Tốt vô điều kiện.



Mục Dục Vũ có chút buồn bã, hắn cũng không phải thấy trong mơ nhiều dịu dàng liền vội vàng phủ định chính mình, hắn cho tới bây giờ, vẫn không có gì hoài nghi cuộc sống mà hắn chọn lựa. Bởi vì đó tính cách phù hợp với hắn, phù hợp với khát vọng và dã tâm, hắn đối tuyệt không hối hận.



Ngoài ra, sự dịu dàng từ trong giấc mơ khiến hắn thật sự bình tĩnh, hắn nghĩ, thì ra bao nhiêu chuyện cũ liền như vậy như hạt cát trôi qua kẽ tay,  thì ra hồi tưởng  lại,  vào ngày đó năm đó lúc đó, hắn lựa chọn Nghê Xuân Yến, cuộc sống hoàn toàn sẽ thay đổi.



Hắn bình tĩnh suy  nghĩ một Mục Dục Vũ lợi hại, về sau khi tỉnh giấc, hắn ở  trong căn nhà trống trải hoa lệ của mình, nhìn Diệp Chỉ Lan làm ra các loại dấu vết nghệ thuật trừu tượng: trên tường vẽ hoa trừu tượng ,  thảm phô màu sắc lạnh lùng, các tác phẩm điêu khắc hình thù kỳ lạ, phối hợp với toàn bộ thiết kế thủy tinh lạnh lẽo cứng rắn, toàn bộ căn nhà như một sản phẩm nghệ thuật tiên phong mang đầy sự hiện đại, miệng hô khẩu hiệu, như đang gào thét chỉ trích. Mục Dục Vũ bỗng nhiên cảm thấy rất lạ, vì sao bản thân  có thể ở ngôi nhà này mà  sống lâu như vậy? Hắn sống ở đây, cùng người phụ nữ đó không hợp nhau, quả thực trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, nhưng hắn vẫn không chịu đặt xuống.



Lúc này hắn hồi tưởng bản thân còn ở trong ngôi nhà giấc mơ,  ba phòng nhỏ, nội thất cũ lộn xộn, bởi vì có đứa nhỏ còn thường xuyên có thể nhấc chân liền đụng phải một món đồ chơi, trong hoàn cảnh đó, hắn cảm thấy rất hợp, giống như ngôi nhà là một bộ phận cơ thể, cùng hô cùng hấp, đều có thể lây cảm động.



Mục Dục Vũ châm lửa xì gà, ở trong phòng hắn, lấy sự cẩn thận như khi đầu tư vào một hạng mục lớn xem xét, lần đầu tiên còn thật sự tự hỏi giấc mơ quỷ quái đó có  ý nghĩa gì. Hắn nghĩ, không gian trong mơ gây cho của hắn toàn bộ xúc động, cho hắn chậm rãi ý thức được bản thân vẫn là một  con người, loại bỏ sự mạnh mẽ của  Mục tiên sinh bên ngoài, của hắn nội bộ, kỳ thật vẫn là một người đàn ông bình thường.



Hơn nữa là một người đàn ông  Trung Quốc bình thường , hắn cũng không phản cảm quan niệm vợ đặt  lò sửi trên đầu giường, những thứ vụn vặt như lông gà vỏ tỏi trong mơ, kỳ thật còn khiến hắn cảm thấy dịu dàng.



Giống như  chiếc khăn tay thêu mà mẹ hắn cất giữ lại, ở trong hiện thực nhiều lần trải qua tang thương, rõ ràng sớm không biết để ở nơi nào, muốn tìm cũng không có khả năng tìm được. Nhưng trong mơ nó lại xuất hiện , nó biểu  đạt toàn bộ tình yêu, cũng được cất giữ hoàn chỉnh.



Loại này tình yêu liên hệ với khát vọng nội tâm, không mãnh liệt, không vô cùng lo lắng, nhưng là lại nước chảy đá mòn, không ngừng cọ rửa. Mục Dục Vũ chậm rãi đứng lên, hắn từ từ phun ra từng vòng khói, ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, hắn nghĩ nếu chính mình là một người đàn ông bình thường,  có khát vọng như vậy cũng không kỳ quái, nhưng hắn tuyệt đối không muốn buông tha ích lợi khi làm Mục Dục Vũ tiên sinh sở hữu, bởi vậy, hắn muốn giải quyết vấn đề là, như thế nào vừa làm Mục tiên sinh , đồng thời, có năng lực đem sự dịu dàng trong giấc mơ nguyên chuyển đến hiện thực?



Hắn chưa bao giờ phủ nhận chính mình lại tham lam lại ích kỷ, này hai loại phẩm đức ở hắn xem ra chính là nguyên thủy tư bản tích lũy  từ  động lực, cũng là động lực tiến bộ xã hội, hắn nghĩ hắn nếu là thương nhân,  hắn nên làm chuyện của người thương nhân, xác định mục tiêu, tối đa hóa lợi ích.



Rất đơn giản, đem Nghê Xuân Yến biến thành chính hắn .



Khiến cô trở thành người phụ nữ của hắn, khiến cô ở trong hiện thực vì hắn lo liệu gia đình, thương hắn, chiếu cố hắn, chờ điều kiện thật tốt còn có thể vì hắn sinh đứa nhoe. Để hồi đáp, hắn sẽ cho cô cuộc sống thật tốt, không chỉ có kinh tế bảo đảm, đương nhiên còn có đứa em trai ngốc của cô, tiếng hát đứa nhỏ đó tốt lắm, tìm chuyên gia giáo sư dạy nó, với hắn mà nói, đây cũng là một đầu tư nhỏ.



Mục Dục Vũ bỗng nhiên hứng thú phấn khởi, trong đầu nhanh chóng bắt đầu tính toán nên thực hiện mục tiêu tương ứng này thế nào, càng nghĩ càng kích động, cơ hồ nhịn không được nghĩ nên lập tức thực thi. Nhưng kinh nghiệm nhiều năm từ  thương trường khiến thời điểm hắn  càng hưng phấn càng phải duy trì bình tĩnh, vì thế hắn nghĩ nghĩ, trước phân ra nặng nhẹ, đầu tiên gọi điện thoại luật sư ly hôn, khẳng khái thêm điều khoản bồi thường phí tổn, số lượng không nhiều lắm, nhưng không được quá nhiều, mục đích là làm cho Diệp Chỉ Lan nhanh chóng ký giấy ly hôn. Tiếp theo, hắn gọi điện thoại Lâm trợ lý, bảo Nghê Xuân Yến thuê hai nhân viên, cho cô bớt bận rộn. Cuối cùng, hắn nghĩ nghĩ, lại gọi Diêu Căn Giang.



“Thưa ngài.” Diêu Căn Giang khuyết thiếu cảm xúc thanh âm vang lên, “Thực xin lỗi, ngài có việc cần nhờ thì  ngắn gọn phân phó, vợ tôi  hai ngày này không thoải mái, tôi đang hầm thuốc Đông y cho cô ấy.”



Mục Dục Vũ ngẩn người, nói: “Lão Diêu, Tôi gọi cho anh là công việc, anh hầm thuốc là việc riêng, anh đây là công và tư chẳng phân biệt được.”



“Thuốc Đông y là chú ý lửa và  thời gian , bỏ lỡ dược tính sẽ yếu bớt.” Diêu Căn Giang nghiêm trang trả lời, “Muốn tôi tiếp tục phổ cập kiến thức khoa học cho ngài nhận biết sao?”



Mục Dục Vũ tức giận nói: “Không cần nhiều lời, tôi muốn biết động tĩnh gần nhất Diệp Chỉ Lan bên kia.”



“Cô ta học làm ngôi sao, gần đây độc thân.”



“Này thật kỳ quái , chẳng lẽ anh không đem một nửa tin tức truyền đi ra ngoài?



“Có, không ít thanh niên tài tuấn tin là thật, nhưng Diệp Chỉ Lan đại khái được cao nhân chỉ điểm, trong lúc không sai nửa điểm, cô ta mỗi ngày nghỉ ngơi theo quy luật, quy luật đến kỳ quái.”



“Như thế nào?”



“Bởi vì cô ta chưa bao giờ là người như thế.” Diêu Căn Giang nói, “Điểm ấy tiên sinh ngài cũng biết.”



“Khác thường tất quỷ.” Mục Dục Vũ cười lạnh một chút, “An bài vài cái đội, tôi và cô ta gặp mặt nhau, về phần bọn họ nên viết như thế nào, trong lòng anh đều biết.”



“Vâng.”



“Lão Diêu, anh có ý như vậy sao?” Mục Dục Vũ đột nhiên hỏi, “Cả ngày vây quanh vợ, ngày qua ngày vẫn vui vẻ?”



Diêu Căn Giang thanh âm ấm không ít, dường như còn mang theo ý cười: “Tôi cảm thấy rất có ý tứ.”



Mục Dục Vũ trầm mặc , theo sau mắng câu: “Không tiền đồ.”



“Cám ơn.”



Mục Dục Vũ  cúp điện thoại, lại nghĩ nghĩ, lại gọi  Lâm trợ lý, làm cho hắn giúp chính mình hẹn Diệp Chỉ Lan, nhân tiện tìm một nơi yên tĩnh, hắn còn chưa phân phó xong, đột nhiên nghe thấy bên ngoài một trận tiếng bước chân, theo sau, cửa bị người gõ vang,  chị Dư t\\thanh âm mang theo run run nói: “Tiên sinh, có chút chuyện, tôi muốn báo cho ngài.”



Mục Dục Vũ nhíu mày, cúp lên điện thoại, lạnh lùng nói: “Tiến vào.”



Chị Dư nhanh mặt đi vào, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa có: “Tiên sinh, tôi phát hiện bức tranh treo trong phòng khách đã bị đánh cắp .”



Mục Dục Vũ suy nghĩ một hồi không nhớ tới đó là tác phẩm của ai, hắn không thích  tranh trừu tượng hiện đại, xem không hiểu, nhìn cũng chán. Nhưng hắn nhớ rõ giá, đó là ở trong buổi tiệc đấu giá mùa xuân người khác chụp được hối lộ của hắn, tổng giá trị vượt qua một trăm vạn.



Chút tiền này đủ để cho một người bình thường bí quá hoá liều .



Mục Dục Vũ trực giác nhận thức vì chuyện này không đơn giản, trong nhà nhiều nhất chính là nhân viên bảo vệ, ba ban thay phiên, còn trang bị hệ thống giám sát tiên tiến, trộm bình thường rất ít khả năng trộm, trộm chuyên nghiệp lại không nên nửa vời , hắn nhìn chằm chằm  chị Dư  nửa ngày sau, thản nhiên hỏi: “Chị nói là có trộm trong nhà?”



“Đúng vậy, ” Chị Dư  mang theo áp lực tức giận nói.



“Tìm được rồi?”



“Tìm được rồi.” Chị Dư nói, “Tôi cho người tìm kiếm .”



“Báo  cảnh sát đi.” Mục Dục Vũ không chút để ý nói, “Dám trộm thứ này, phải trả giá một chút.”



“Nhưng mà tiên sinh, ” chị Dư do dự mà nói, “Cảnh sát gần nhất, người kia cũng liền xong rồi, việc này nói ra  cũng không dễ nghe. Hơn nữa mọi người dù sao cũng là đồng nghiệp, tôi là nghĩ, chúng ta đem này nọ trở về, đem người đuổi đi, tôi tin tưởng người kia cũng là nhất thời hồ đồ mà thôi.”



“Ngươi khen ngược tâm, ” Mục Dục Vũ thản nhiên cười cười, hỏi: “Ai trộm ?



“Là, ” Chị Dư dừng dừng, thấp giọng nói, “Tôn Phúc Quân.”



Mục Dục Vũ hơi hơi lắp bắp kinh hãi, trừng mắt nhìn.



“Thật sự là anh ta, tôi cũng không nghĩ tới,  nhưng người phòng bếp thấy hắn lén lút đến phòng nghỉ, hơn nữa tôi vừa mới dẫn người đi qua, lục soát ngay dưới sàn, “Chị  Dư vội vàng nói, “Tôi hỏi qua hắn , anh ta thừa nhận là anh ta trộm ,  tôi còn nghe nói cha anh ta sinh bệnh nằm viện, là ung thư gan, trị liệu tốn không ít tiền, anh bí quá hoá liều, cũng là có thể lý giải…”



Mục Dục Vũ nhíu mày, hắn nghĩ nghĩ hỏi: “ anh ta ở đâu?”



“Tôi đuổi anh ta đi rồi .”



Mục Dục Vũ đứng lên, trừng mắt nhìn chị Dư , sau thản nhiên nói: “Chị ngang nhiên không hỏi qua tôi đem đuổi nhân viên của tôi, chị năng lực lớn chị…”



Chị Dư  trắng mặt, run giọng nói: “Tiên sinh…



“Anh ta chắc còn chưa ra khỏi cổng, bảo anh ta lại đây, chị đuổi đi,  thì tìm anh quay về .”

Bình Luận (0)
Comment