Mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa, tất cả đều trở về đúng với quỹ đạo ban đầu của nó.
Làm được điểm ấy Mục Dục Vũ cứ nghĩ khó khăn, lại cũng không phải dễ dàng. Nói không khó là vì cứ hành động theo quán tính, giang hai tay, bước chân, tuần hoàn lặp đi lặp lại như những năm qua, kinh nghiệm này được tích lũy trong cơ thể như một hệ thống được trang bị định vị, đi đến đâu, làm gì đều tự giác đưa về khuôn khổ của nó.
Nói không dễ dàng lại là vì ranh giới kia có thể co dãn tự nhiên, người ở bên trong càng dùng sức, bắn ngược lại càng mạnh. Mục Dục Vũ cảm giác bản thân hắn đang chống đối sự bắn ngược của ngài Mục, khiến hắn thất điên bát đảo, lòng tràn đầy khổ sở, nhưng một câu cũng không nói nên lời, cũng không có cách nào chia sẻ với ai khác.
Hắn hiểu được, thì ra chính mình chỉ có thể làm ngài Mục, không gian song song trong giấc mơ, chính là lò xo gần biên giới, từng nghĩ đến cách trung tâm càng ngày càng xa, mơ hồ thấy được bầu trời mới, khả kia tân thiên địa cũng là phù dung sớm nở tối tàn, không căn không theo , lò xo giãn đến đỉnh điểm, lạch cạch một tiếng vẫn là đưa người trở về vạch xuất phát.
Những ngày tiếp theo, ngay cả khi ăn cháo dưa muối, hay cả ăn gan rồng tim phượng, thế nào là ngày, thế nào là năm, lại chẳng có chút khác biệt gì. Khác ở chỗ là Nghê Xuân Yến, bé nhỏ không đáng kể , có cô hay không có, cũng không quá lớn .
Cuộc sống không phải phim truyền hình cẩu huyết, thề non hẹn biển rồi lại chia ly, mọi người đều có câu chuyện riêng của họ, huống chi Mục Dục Vũ và Nghê Xuân Yến? Mục Dục Vũ trái lo phải nghĩ, phát hiện được không thể nào tìm được một từ để diễn tả mối quan hệ của hắn và Nghê Xuân Yến trong lúc đó? Khách và chủ? Bạn cũ? Người yêu hay là tình nhân? Không, bọn họ không phải. Bọn họ trong lúc đó thật sự không thể nói rõ có bao nhiêu ràng buộc, thật sự không thể nói rõ có liên quan, ngay cả chút ít sựu tin tưởng và ấm áp, cũng từ tác dụng thuốc ảo giác gây ra, bọn họ không có danh chính ngôn thuận.
Đúng như Tôn Phúc Quân nói , bọn họ căn bản không phải người giống nhau.
Không có Nghê Xuân Yến, Mục Dục Vũ phát hiện bản thân vẫn có thể đi làm, có thể đi công tác, có thể cơ trí tàn nhẫn xử lý sự việc, trên bàn đàm phán không chút nương tay; đi bệnh viện trị liệu, uống thuốc hay kiểm tra cũng không chút nhíu mày, điều nên làm và không nên làm, hắn không hề mắc chút sai sót. Nghê Xuân Yến không bên cạnh thì sao chứ? Hắn không ăn được cơm cô nấu, trong nhà cũng không thấy bóng dáng cô mang chiếc áo đỏ, vậy có làm sao? Lâm trợ lý cho hắn tìm một người quản gia mới nhanh chóng sắp xếp công việc, ở phòng bếp mời đến hai vị đầu bếp nấu món Trung, về tay nghề của Nghê Xuân Yến, thật sự không có cách nào so sánh được.
Ban ngày kết thúc, buổi tối nằm ở trên giường, hắn lại bắt đầu mất ngủ, lúc này không có Nghê Xuân Yến trở nên khác biệt vô cùng, giống như bình sứ có một khe nứt, qua một thời gian lâu, nước bên trong từ từ chảy ra ngoài từng chút một. Lúc này Mục Dục Vũ cảm thấy trống rỗng, một loại thất vọng như sương mù xâm chiếm toàn bộ không gian. Mục Dục Vũ đối với điều này cũng không xa lạ, bởi vì hắn nằm xuống bắt đầu có suy nghĩ”Nếu ngủ đến chết thì không biết có người nào phát hiện”. Điều khiến hắn kinh ngạc là, trên thực tế hắn đã có một khoảng thời gian rất dài không còn nghĩ về nữa, từ khi bắt đầu giấc mơ kì lạ đó, từ khi hắn bắt đầu tiếp xúc Nghê Xuân Yến, hắn quả thật không còn phải chịu đựng cảm giác cô đơn mãnh liệt như vậy nữa.
Cô đơn, Mục Dục Vũ nhắm mắt lại, ra lệnh bản thân triệt tiêu cảm xúc yếu đuổi này.
Trận tuyết đầu đông ở thành phố, Mục Dục Vũ thuận lợi cùng Diệp Chỉ Lan ký giấy ly hôn. Hắn giữ lời hứa, đưa ngôi nhà cho Diệp Chỉ Lan, cũng không tiếp tục trả thù cô vì chuyện kê thuốc. Đại khái hắn tức sự khoan dung của mình gây ra tin tức sai lầm, gần đến giờ ký giấy ly hôn, Đại thiếu Diệp gia đột nhiên cứng rắn , mang theo luật sư đã chạy tới ngăn cản em gái ký tên, tuyên bố cho em gái mời luật sư, tranh thủ cái gọi là quyền lợi hợp pháp, hắn lúc này hồn nhiên quên chính mình từng bán cả em gái, ra bộ dáng anh trai cả chăm sóc tỉ mỉ, ồn ào muốn đem Mục Dục Vũ ở trong nhà phát cuồng nghĩ bóp chết Diệp Chỉ Lan làm chứng cớ mới, đối Mục Dục Vũ mắng: “Họ Mục , anh có phải tên ăn mày đâu? Một phần phí không có mà cũng đòi ly hôn, không có cửa đâu! Tôi nói cho anh, con gái Diệp gia chúng tôi không phải muốn bắt nạt là bắt nạt , bôi ta bị bệnh, còn có tôi là anh trai của nó thay nó làm chủ!”
Mục Dục Vũ lạnh lùng nhìn hắn diễn trò, một câu cũng không nói, chờ hắn luyên thuyên xong , mới quay đầu đối Diệp Chỉ Lan vẫn cúi đầu không nói nói: “Cô bây giờ vẫn còn cảm thấy sinh ra ở Diệp gia là tài trí hơn người?”
Diệp Chỉ Lan sắc mặt tái nhợt, cắn môi không nói lời nào.
“Tiểu Lan, em không phải sợ hắn, anh cả ở đây, em đừng ký thứ này, đối với em không công bằng…”
Diệp Chỉ Lan mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn anh trai, sau đó thảm thiết cười hỏi: “Em không muốn ký, nhưng phải ký, anh không biết vì sao hả anh trai?”
Diệp đại thiếu nói: “Không sợ, họ Mục đó mới phải sợ, hắn không dám báo án , làm lớn chuyện, hắn tránh không khỏi mất mặt!”
“Nếu anh ta chịu được?” Diệp Chỉ Lan hỏi.
“Này, này, dù sao chúng ta không sợ hắn…”
Diệp Chỉ Lan thản nhiên hỏi: “Anh trai, nếu em nói với anh, cho dù Mục Dục Vũ phân một nửa tài sản cho em, em có chết cũng không nhận mang về nhà, anh còn giúp em sao?”
Diệp đại thiếu xấu hổ ở ngậm miệng, thẹn quá thành giận, mắng: “Mày nói vô liêm sỉ gì đó? Mày cho dù ra cửa, gả cho người ta, cũng vẫn là tiểu thư Diệp gia…”
“Được rồi, ” Diệp Chỉ Lan đánh gãy lời hắn, mệt mỏi nói, “Cứ như vậy , tôi mệt mỏi.” Nàng đứng lên, chân thành đi đến trước mặt luật sư, cũng không nói thêm cái gì, cầm lấy bút, ký xuống tờ giấy.
“Tiểu Lan, mày điên rồi, không cần ký…” Diệp đại thiếu quá sợ hãi, nhảy lên ngăn cản.
Lâm trợ lý lập tức dẫn người ngăn lại hắn, Mục Dục Vũ đưa ánh mắt, Lâm trợ lý lập tức mang theo người đem Diệp đại thiếu cùng luật sư của hắn đẩy ra khỏi phòng.
Diệp Chỉ Lan nhíu mày nhìn nhìn, ký xong.
Mục Dục Vũ lúc này ngoài ý muốn , hắn bất giác đưa mắt nhìn vợ trước, phát hiện Diệp Chỉ Lan mặc một bộ quần áo cũ rất quen, Cashmere màu tắng sữa, bên trong là váy nhung màu xanh theo bộ, trên người không mang trang sức, trên mặt cũng không trang điểm đậm.
Mục Dục Vũ nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhớ đến, cũng không chắc chắn là năm trước, cả đầu không thực tế ảo tưởng về Diệp Chỉ Lan sao? Khi đó cô ta còn chưa lấy hắn, cũng không thiếu điêu ngoa tùy hứng, nhưng rốt cuộc vẫn có nét thanh xuân làm trụ, phát triển tính tình công chúa, kỳ thật cũng đáng yêu.
Nhưng hắn tận mắt thấy người phụ nữ đáng yêu lột xác thành điên cuồng, đơn thuần diễn biến thành cố chấp, hắn cứ việc lòng tràn đầy chán ghét, nhưng đối với sự biến hóa chưa bao giờ tiếc hận, càng không nghĩ tới ngăn cản. Cho đến ngày nay, Mục Dục Vũ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, có lẽ cô ta vẫn còn cần ở hắn, một cơ hội, nếu hắn nhìn cô ta nhiều thêm vài lần, nếu cô ta bước chậm thêm vài bước, có lẽ hai người bọn họ, không đi đến tình cảnh tệ như vậy.
Nếu mỗi ngày sống chung, cho dù không có tình yêu, cũng có thể sinh ra chút tình cảm thân tình?
Cuộc sống không bao giờ có nếu.
Mục Dục Vũ cười khẽ , đều đến bước tình thế này, nghĩ về điều đó thì còn ý nghĩa gì?
Hắn cúi đầu, đặt bút ký tên bên cạnh Diệp Chỉ Lan.
Giờ khắc này đối phương đều có loại cảm giác thoải mái, cũng không khỏi thở dài một hơi. Bởi vì cách gần, đôi bên đều cảm nhận được phản ứng đối phương, Mục Dục Vũ quay đầu, mỉm cười, bình sinh lần đầu tiên hắn dúng ánh mắt dịu dàng nhìn vợ trươc, sau đó hỏi: “Sau này có tính toán gì không?”
Diệp Chỉ Lan nhẹ nhàng nói: “Đại khái, đến Châu Âu , tôi vẫn muốn sống ở đó một thời gian, nếu có thể, tìm đại học …”
“Tốt lắm, ” Mục Dục Vũ gật đầu nói, “Kế hoạch của cô tốt lắm.”
Diệp Chỉ Lan bỗng nhiên nở nụ cười, lắc đầu nói: “Biết không, đây là lần đầu tiên anh khen tôi.”
Mục Dục Vũ hơi hơi nhíu mi, ở trong đầu tìm kiếm, quả thật trước đó chưa bao giờ đồng ý khen Diệp Chỉ Lan, hắn tươi cười sâu sắc, vươn tay nói: “Chúc cô tất cả thuận lợi.”
Diệp Chỉ Lan thấp giọng nói cảm ơn, cũng vươn tay cầm lấy, hai người theo chuẩn tắc của giao tiếp nắm lại rồi nhanh chóng buông ra, sau đó, Diệp Chỉ Lan nắm thật chặt quần áo trên người, đối hắn nói: “Tôi đi rồi, cũng chúc anh tất cả thuận lợi.”
Cô cầm lấy túi xách, chuẩn bị bước ra cửa, Lâm trợ lý gọi lại cô: “Diệp tiểu thư.”
Diệp Chỉ Lan ngừng lại.
Lâm trợ lý đem đưa trang giấy qua, thấp giọng nói: “Này, là tiên sinh bảo tôi đưa cho cô , phía trên có địa chỉ và điện thoại, là bạn của cô lúc trước.”
Diệp Chỉ Lan khó có thể tin nhìn hắn.
“Anh ta tuy rằng nghỉ học rồi, nhưng tự bản thân mở lớp dạy piano, tình cảnh cũng không tệ lắm.” Lâm trợ lý cười nói, “Tôi nghĩ anh ấy hẳn là vui lắm khi thấy cô.”
Diệp Chỉ Lan hốc mắt đột nhiên liền đỏ, cô nhanh chóng tiếp nhận trang giấy, cất vào trong túi xách, ngẩng đầu nhìn lại tầm mắt Mục Dục Vũ nói: “Mục Dục Vũ, cảm ơn .”
Mục Dục Vũ không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, Diệp Chỉ Lan muốn nói cái gì, vẫn còn che miệng không đề cập tới, xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Mục Dục Vũ mang theo Lâm trợ lý và luật sư về nhà, ở trong thang máy, Lâm trợ lý liên tiếp nhìn về phía Mục Dục Vũ, lại muốn nói lại thôi, Mục Dục Vũ nhíu mày nói: “Có cái gì thì nói đi!”
Lâm trợ lý cười nói: “Không, chính là có chút cảm khái.”
“Ồ?”
“Diệp tiểu thư, trước kia chưa từng biểu lộ hòa nhã với tôi, lần đầu tiên nhìn cô ấy như thế, giống như, thật cảm kích, thật vui vẻ, khụ, tóm lại nói không rõ.”
“Tôi còn không biết anh thì ra là người đa sầu đa cảm như vậy, ” Mục Dục Vũ ra vẻ chán ghét trừng mắt nhìn.
Lâm trợ lý sợ tới mức lui về phía sau từng bước, vội vàng nói: “Tiên sinh, tôi chỉ là tình cờ nói về chuyện đó thôi.”
“Thằng nhóc ngốc đó ” Mục Dục Vũ dừng dừng, nhíu mày nói, “Thật sự là đồ ngốc, một chút năng lực cũng chẳng có, cũng không biết nói Diệp Chỉ Lan nhìn trúng hắn cái gì, thật đúng là.”
“Tình đầu ý hợp.”
“Ngốc.” Mục Dục Vũ lạnh lùng đánh giá một chữ.
Lúc này thang máy đến tầng dưới, leng keng một tiếng mở ra, Mục Dục Vũ rõ ràng nghe thấy Lâm trợ lý ở hắn phía sau nói thầm câu: “Có ngốc, làm gì có ai ngốc như Nghê Xuân Yến?”
Mục Dục Vũ đè lại cửa thang máy, quay đầu âm trầm hỏi: “Anh vừa mới nói cái gì?”
“Hả?”
“Cái gì mà không ai ngốc qua Nghê Xuân Yến?”
“Ồ, chuyện đó, ” Lâm trợ lý dường như không có việc gì nói, “Nghê Xuân Yến tiểu thư không có nhận thứ ngài tặng, đem cửa tiệm sang bên ngoài, nghe nói là muốn chuyển đi, chuyển xong cầm một chút tiền, tôi quên đi một chút, vừa vặn cầm đúng tiền lương chúng ta bồi thường.”
Mục Dục Vũ cảm thấy trong lòng rét run, cắn răng hỏi: “Cái gì, cái gì tiền lương?”
“Ngài không phải mời cô ấy làm đầu bếp sao? Bởi vì không biết tiền lương ra sao, là đưa về nhà Mục hay bên nhân sự công ty, cho nên tôi vẫn chưa kết toán cho cô ấy.”
“Vậy người đâu?”
“Chuyển đi rồi.” Lâm trợ lý lắc đầu thở dài nói, “Cô gái này rất cẩn thận , những thứ mang đi đều là lúc trước mang đến , những thứ còn lại đó, giống như một danh sách rành mạch, một cái bát cũng không lấy, thật sự là, ai tính toán cái này với cô ấy chứ…”
Mục Dục Vũ chỉ cảm thấy tiếng tim đập nhanh cô cùng, lớn đến lỗ tai đều bị ảnh hưởng ông ông, hắn ngốc nghếch đứng ở kia, qua một hồi lâu, mới ngơ ngẩn hỏi: “Vậy, ngôi nhà mẹ tôi thì sao?”
“Ồ, cái đó cô ấy nhận, bởi vì tôi nói là phu nhân tặng cho em trai cô ấy .”
Mục Dục Vũ lập tức nói: “Đi, đi chỗ đó xem.”
“Nhưng mà tiên sinh, ngài buổi chiều còn có hội…”
“Hủy bỏ, ” Mục Dục Vũ vò tóc, vừa nói, “Hủy bỏ, tôi phải đi xem.”