Mỗi buổi sáng khi mở mắt ra, Mục Dục Vũ đều thấy Nghê Xuân Yến đã đến ngồi ngay bên giường. Hắn đời này chưa từng chờ đợi một người, lúc này hắn mới phát hiện khi hắn chìm trong cảm giác mong mỏi này, mỗi một phân mỗi một giây đều quá rành mạch, chỉ một chút tiếng động của cánh cửa hắn đều có thể nghe một cách rõ ràng.
Hắn tuyệt đối không sẽ không thừa nhận trước mặt Nghê Xuân Yến, kỳ thật từng những tiếng bước chân, hắn có thể nhận ra tiếng của cô, đôi giày của cô không êm ái mềm mại, cách cô bước đi cũng không hiền thục đoan trang, cô luôn thiếu kiên nhẫn, vội vàng nhiều lắm, năng lực lại hữu hạn, cô hận một giây không thể biến thành hai giây để nhanh chóng hoàn thành mọi việc. Cho nên tiếng bước chân cô luôn rất vội, vội vàng tranh, dường như có điều gì đó vô hình ở phía sau đang thúc giục, so với hắn còn vội hơn. Mỗi ngày thời gian Nghê Xuân Yến đến bệnh viện đều cố định, làm mọi việc cũng cố định , đưa cơm, dìu hắn lau mặt súc miệng, gọt hoa quả, nhiều nhất thì đọc cho hắn vài tin tức trên báo, chưa được một chút, cô lập tức vừa muốn lấy khăn quàng cổ mang áo trở về.
Mục Dục Vũ có đôi khi thậm chí có loại ảo giác, nghĩ đến bản thân tựa như loài vật nuôi Nghê Xuân Yến nuôi thả, thời điểm đến, tất nhiên phải cho ăn, cho ăn xong rồi thì phải đi, một câu cũng không nhiều lời.
Mục Dục Vũ trong lòng thở dài, hắn biết đây là Nghê Xuân Yến đang tỏ thái độ, cô mềm lòng, cô phúc hậu, nhưng cô đến chăm sóc hắn, cũng chỉ là chăm sóc mà thôi, cô cũngkhông thể không nể mặt nói lời nói nặng, nhưng cô cũng khách khách khí khí vẫn duy trì khoảng cách an toàn. Đây là sự chống lại, cũng là một sự phòng bị, càng nhiều cũng là bất đắc dĩ, bất đắc dĩ quanh năm suốt tháng tích góp từng tí một, cô là người phụ nữ đã từng phải thỏa hiệp nhiều lắm, dần dần cân nhắc ra kinh nghiệm chấp nhận thực tế. Không cần dễ dàng phán đoán loại kinh nghiệm này ra sao, trên thực tế, nếu thỏa hiệp đã trở thành việc vụn vặt trong cuộc sống, thì nó tất nhiên mang theo ý chý. Không cần thiết phải sâu xa, nhưng vì lợi ích thực tế, có thể tránh miễn xung đột và những thương tổn không cần thiết.
Không cần hỏi Nghê Xuân Yến hắn cũng biết, cô nhất định là suy nghĩ, hầu hạ thì hầu hạ thôi, ở chung nhiều rồi , sớm muộn gì hắn phiền chán thời điểm, chờ ngày đó đến, hai người tạm biệt, lại không thiếu nợ nhau, cũng không có gì không tốt.
Cô là đầu trọc sợ bị nắm tóc , không có gì tổn thất thì không sao.
Mục Dục Vũ càng cân nhắc, lại càng hiểu được cô, càng rõ , lại càng đau lòng.
Đó là ý muốn chân chính khi muốn bảo vệ người thương, ngay cả khi Nghê Xuân Yến căn bản không phải là cô gái bé nhỏ yếu đuối, nhưng chỉ có người phụ nữ như cô, thân cao bóng cả, mảnh khảnh, cô độc, cô có thể chịu gió gánh sương, khiêng dông tố, càng kiên cường, cô càng làm cho người ta đau lòng.
Sáng sớm ngày hôm nay trời âm u, qua tám chín giờ, bông tuyết li ti nhẹ ngàn trơi xuống. Nhìn bầu trời mênh mông trong tuyết đến cảm thấy rét lạnh, người lạnh lại lười đứng lên, lười biếng không muốn làm gì, thầm nghĩ lui ở trong phòng vây quanh túi sưởi ngủ gà ngủ gật.
Trong phòng bệnh máy sưởi bật rất tốt, Mục Dục Vũ cũng không cần mặc nhiều quần áo. Hắn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, lại nhìn xem đồng hồ, bỗng nhiên bắt đầu lo lắng kéo tới, đã qua thời gian Nghê Xuân Yến mỗi ngày đến, cô sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ?
Lo lắng một khi phát sinh liền phanh không được, Mục Dục Vũ ngốc không nổi nữa, hắn lập tức lấy ra điện thoại gọi cho Tôn Phúc Quân , nhưng điện thoại reo lên, hắn bỗng nhiên lại chần chờ , hắn muốn cùng Tôn Phúc Quân nói cái gì? Nói tôi lo lắng Nghê Xuân Yến anh đi đón cô ấy giúp tôi ư?
Rõ ràng là người phụ nữ hắn coi trọng, loại chuyện này nên để chính hắn làm, mà không phải ủy thác cho một người đàn ông khác.
Mục Dục Vũ đứng dậy xuống giường, hắn đã sớm có thể hoạt động, chẳng qua lúc Nghê Xuân Yến đến, hắn giả vờ yếu ớt nằm trên giường mà thôi. Mục Dục Vũ đem áo khoác mặc vào, quàng khăn quàng cổ, hít sâu một hơi, mở cửa phòng bệnh rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài nhiệt độ so với bên trong thấp rất nhiều, hành lang không có một bóng người, hắn cúi đầu gian nan đi về phía trước , đồng thời còn phát hiện khí lực trên chân không nhiều như hắn nghĩ, trên thực tế, lần này phát bệnh vẫn là làm cơ thể bị hao tổn, tay chân vô lực, đi không đến năm mươi mét liền cảm thấy mệt.
Đi ngang qua phòng trực ban, người bảo vệ y tá và bác sĩ thấy hắn vội chạy đến, vài người tiến lên ngăn lại hắn, trong đó một người bảo vệ hỏi: “Ngài Mục, ngài làm sao vậy? Hôm nay thời tiết thay đổi, rất lạnh , ngài nên quay trở về phòng bệnh đi, đừng để bị lạnh…”
Mục Dục Vũ lạnh lùng liếc mắt một cái, thành công khiến những lời chưa nói xong nuốt trở về, sau đó, hắn tiếp tục lê bước chân tiến về phía thang máy.
“Ngài Mục, ngài Mục , ” bảo vệ không dám lại ngăn đón, đành phải theo phía sau.
“Ầm ỹ cái gì?” Mục Dục Vũ không kiên nhẫn quay đầu, “Câm miệng.”
Đối phương không dám lên tiếng nữa, Mục Dục Vũ ấn nút thang máy, chỉ chốc lát, thang máy đến , hắn đi vào , đóng cửa lại, lại ấn nút tầng một, lúc này, cửa thang máy mở ra, một đám người hùng dũng tiến vào, Mục Dục Vũ suýt nữa bị ngã sấp xuống. Hắn có chút chật vật, đi vào đại sảnh bệnh viện, nhìn dòng người như nước chảy, sốt ruột nhìn chằm chằm cửa lớn ra vào, lúc sau mới phát hiện, di dộn không có số của Nghê Xuân Yến, hắn dường như chưa bao giờ tự mình chủ động đi tìm cô, lúc trước những liên lạc của hắn và cô đều phải thông qua những người khác, như Tôn Phúc Quân, như Lâm trợ lý, như Diêu Căn Giang.
Hắn kỳ thật, thậm chí chưa từng vì Nghê Xuân Yến làm bất cứ chuyện nhỏ gì.
Vậy hắn dựa vào cái gì để người ta tin tưởng hắn? Cùng nhau chung sống ư, những lời này nói rất dễ dàng, ngay cả một bằng chứng hay căn cứ thuyết phục hắn đều không có.
Mục Dục Vũ cảm thấy áy náy.
Hắn chậm rãi đi về hướng cửa lớn, nhìn gió lạnh tiêu điều bên ngoài, hắn híp mắt đứng thẳng, cũng đợi cũng tìm kiếm , không biết đứng bao lâu, lâu đến khi chân hắn cảm giác đông cứng , đột nhiên trong lúc đó, trước mắt hắn sáng ngời, hắn thấy Nghê Xuân Yến mang theo cặp lồng cơm đi tới, Mục Dục Vũ tinh thần phấn chấn, bước nhanh ra đón, vừa động lại phát hiện chân đã mất đi tri giác, suýt nữa lảo đảo té ngã. Nhưng hắn rất nhanh liền ổn định, sải bước đẩy ra của kính, đi ra bên ngoài nghênh đón Nghê Xuân Yến.
Ngoài đó rất lạnh, Nghê Xuân Yến cúi đầu, mãi cho đến Mục Dục Vũ đi đến trước mặt, Nghê Xuân Yến mới đột nhiên phát hiện. Cô trợn to mắt, khó có thể tin nhìn hắn, cái mũi lạnh đáng thương hít hít vào, muốn nói cái gì, lại rõ ràng một câu cũng nói không nên lời.
Mục Dục Vũ nở nụ cười, hắn mở ra đôi tay, một tay đưa người ôm vào trong lòng, khàn khàn: “Tính ra, tôi đã đợi một lúc lâu…”
Nghê Xuân Yến ngơ ngác mặc hắn ôm, nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, mắng: “Làm sao anh lại ra đây? Cảm lạnh thì sao?Anh còn muốn ở lại đây mấy ngyaf nữa sai? Nhanh đi vào đi.”
Mục Dục Vũ cười lên tiếng, hắn nhanh chóng ôm chặt Nghê Xuân Yến, lại lắc lắc, có thể nói sung sướng : “Tôi hạnh phúc quá đi mất.”
“Buông tay ra, đi vào đi vào.” Nghê Xuân Yến không được tự nhiên giãy khỏi, đưa tay nắm cánh tay hắn đưa vào trong, Mục Dục Vũ mới phát hiện tư thế đi của cô có chút không thích hợp, cúi đầu vừa thấy, ống quần của Nghê Xuân Yến bùn bắn tung tóe, đầu gối thượng còn có một vài vết bẩn.
“Này…”
“Ngã một chút thôi, ” Nghê Xuân Yến có chút thẹn đỏ mặt nói, “Không có việc gì, canh không có bị đổ ra ngoài.”
Mục Dục Vũ dừng lại, ở trước mắt bao người, cúi thắt lưng, lấy tay đi lau vết bẩn cho cô.
“Làm, làm gì…” Nghê Xuân Yến mặt đỏ lên.
“Ngã thế nào ?” Mục Dục Vũ ngồi xổm xuống xoa bóp chân cô, nắm đến mắt cá chân nghe thấy cô hít một hơi, Mục Dục Vũ ngẩng đầu hỏi, “Chân trặc rồi?”
“Cũng, cũng không phải rất đau, không sao…”
“Tôi bảo bác sĩ đến xem.” Mục Dục Vũ quyết định thật nhanh nói.
“Đừng, ” Nghê Xuân Yến nói, “Anh về phòng trước, tí nữa tôi sẽ…”
Mục Dục Vũ không nói chuyện, lại ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt cô. Sau đó, hắn đứng lên, lôi kéo tay Nghê Xuân Yến, không nói một tiếng, mang theo cô đi về hướng thang máy.
Bảo vệ ban nãy theo hắn xuống lầu ban nãy lúc này vội giúp hắn ấn thang máy, lại nhường cho Nghê Xuân Yến đi vào, xin lỗi những người khác, đóng cửa thang máy.
Thang máy đi lên, Nghê Xuân Yến có chút khẩn trương, muốn bắt tay rút về đi, Mục Dục Vũ giận tái mặt, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái.
Hắn bình thường nghiêm nghị, Nghê Xuân Yến bị hắn trừng như vậy, cũng không dám lộn xộn, lắp bắp giải thích: “Mục Dục Vũ, tôi tự đi được.”
Mục Dục Vũ không trả lời.
“Chúng ta như vậy không tốt…” Nghê Xuân Yến nóng nảy.
“Có cái gì không tốt?”
“Tôi, hai ta không thích hợp.” Nghê Xuân Yến bất cứ giá nào , thốt ra, “Anh cũng không phải không biết.”
Mục Dục Vũ còn thật sự thực sự nhìn cô, vẫn nhìn đến khi cô mặt đỏ tai hồng, có chút chân tay luống cuống, sau đó, hắn đem tay nàng nắm chặt bỏ vào trong túi áo, thản nhiên nói: “Tôi cảm thấy rất tốt, ai cảm thấy không thích hợp, bảo người đó đến tìm tôi.”
Nghê Xuân Yến toàn bộ đều ngây ngẩn cả người, cô không phải người nhanh mồn nhanh miệng, lao lực nói: “Anh, anh đừng như vậy, hai ta không phải đều nói rõ sao? Tôi chỉ là đến đây chăm sóc cho anh vài ngày, giúp anh nấu ăn , anh không cần cảm ơn tôi, thật sự, nhìn người quen sinh bệnh , có thể giúp tôi cũng sẽ giúp. Anh, anh lại đang bệnh, anh không hiểu sao, Mục Dục Vũ, không nên đùa thành như vậy? Tôi, anh dẫn tôi đi đâu vậy…”
Mục Dục Vũ mạnh mẽ ngẩng đầu, lạnh lùng hỏi: “Người quen khác sinh bệnh , cô cũng giúp như vậy?”
“Ừ, đúng vậy.”
“Tôi muốn chung sống với cô, cũng vì cảm ơn cô?”
Nghê Xuân Yến cắn môi.
Mục Dục Vũ bỗng nhiên nở nụ cười, giọng điệu chậm rãi, nhạ nhàng: “Xuân Yến, kỳ thật cô cũng hiểu tôi, cũng như tôi hiểu cô, cho nên đừng nói chuyện này nữa, hai ta ai còn có thể gạt ai?”
Nghê Xuân Yến ngậm miệng.
Thang máy đến, Mục Dục Vũ lôi kéo cô đi ra, chậm rãi hướng phòng bệnh đi đến. Đi vào bên trong, hắn mệt mỏi, thở phì phò buông lỏng ra tay Nghê Xuân Yến, không khí có chút xấu hổ, Nghê Xuân Yến che giấu nói: “Tôi, tôi đi rót canh cho anh.”
“Đợi lát nữa, cô ngồi xuống.” Mục Dục Vũ chỉ vào cái ghế dựa.
Nghê Xuân Yến không rõ ý , chần chờ ngồi xuống, Mục Dục Vũ đi qua ngồi xổm xuống, cởi giày cô ra, đem chân của cô đặt trên tất của mình, kéo tất, chỉ thấy mắt cá chân trắng nõn sưng lên. Mục Dục Vũ thở dài, đè lại, hỏi: “Đau không?”
Nghê Xuân Yến đôi mắt đỏ lên, không lên tiếng.
“Ngã đau , nhưng cô vẫn tiếp tục đi về đây, trong lòng cô, suốt ruột sợ tôi không uống được canh nóng phải không?” Mục Dục Vũ nhẹ nhàng xoa chân của cô, sau đó thản nhiên hỏi: “Cô làm sao ngốc như vậy, tôi chẳng lẽ còn thiếu mấy muỗng canh này?”
Nghê Xuân Yến cắn môi run nhè nhẹ, run giọng nói: “Tôi mới không.”
Mục Dục Vũ cúi đầu: “Xuân Yến, tôi không phải là người đàn ông hiểu biết tính cách phụ nữ, tôi cảm thấy rất căm tức, trong đầu không thoải mái. Tôi cảm thấy tôi thật uất ức, mẹ nó tôi nên nghĩ đến mùa đông cô đi ra ngoài rất không dễ dàng, tôi nên gọi người lái xe đưa cô đi, nên mua áo khoác cho cô, nên bảo cô ở nhà đợi, không nên đến bệnh viện, trời lạnh đến vậy còn ép buộc cô đến đây hầu hạ tôi. Là tôi ích kỷ, thật xin lỗi.”
Hắn ngẩng đầu, nhìn Nghê Xuân Yến, nhẹ giọng nói: “Cô xem, tôi chính là người ích kỷ , tôi luôn nghĩ đến bản thân đầu tiên, đã quên nên cô ngươi suy nghĩ. Ngoại trừ có chút tiền, còn lại chẳng có ưu thế gì, nhưng tôi còn muốn học thật tốt, muốn học cùng cô chung sống, đời này chỉ có duy nhất một người phụ nữ khiến tôi như vậy, là cô, thật sự.”
Hắn nói xong, cũng không quản Nghê Xuân Yến có phản ứng gì, nhẹ nhàng đem chân của cô đặt lên người, xoa bóp . Chỉ chốc lát, một y tá đi đến, cung kính hỏi: “Ngài Mục, ngài thế nào?”
“Tôi không có gì, nhà tôi chân bị thương, tôi phiền cô mang xe lăn đẩy lại đây, mang cô ấy đi kiểm tra.”
Hắn dùng từ ái muội kích thích cô y tá, cô gái kia mắt sáng lên, tò mò đánh giá Nghê Xuân Yến, sau đó mới gật đầu đi ra ngoài, Nghê Xuân Yến quẫn bách đòi mạng, xấu hổ nói: “Tôi, tôi cái gì cũng không đồng ý…”
Mục Dục Vũ nở nụ cười, nhìn cô nói: “Không có việc gì, cô từ từ xem xét.”
Nghê Xuân Yến sốt ruột xua tay nói: “Mục Dục Vũ, anh nói vậy khiến người ngoài nghĩ thế nào, tôi thì không sợ, tôi không có gì tổn thất, anh không sợ người khác chê cười anh sao…”
“Từ khi nào tôi quan tâm người khác nói thế nào?” Mục Dục Vũ nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Kỳ thật đều là cô không tốt, tôi còn thật sự theo đuổi cô, cô không muốn, tôi không có biện pháp, đành phải tự chủ trương trước.”
Nghê Xuân Yến mang theo căm tức hỏi: “Tôi còn chưa đồng ý nữa?”