Không Gian Vạn Vật

Chương 1 - Cười Để Kết Thúc.

Nơi này, bóng đen dày đặc.

Nơi này, không mang chút ánh sáng le lói soi đường.

Nơi này, không tồn tại bất kì một thứ vật chất sống nào hay những vật thể nào khác, nó chỉ là một màn đêm đen bao phủ khắp chốn.

Nơi này, duy nhất chỉ tồn tại bay bổng trong không gian đen tối mờ một mịt một nam tử đầy tĩnh lặng nằm yên trong đó…

Hắn đôi mắt tựa có mà cũng như không có cứ nhìn mãi đến khoảng không đêm đen phía bên trên trong một đoạn “vận hành” đã rất lâu rồi, hắn có lẽ là đang cảm nhận một thứ gì đó chăng? - Đến rồi sao? Tử kiếp, ngươi đang chạm vào ta sao?

Hắn chợt mở miệng sau không biết bao nhiêu khoảng “vận hành”, có lẽ chẳng ai biết, bao gồm cả hắn.

Bất chợt lúc này, mặc dù là trong đêm đen không thể thấy thứ gì, nhưng vẫn là cảm nhận được, thân thể nam tử đang có ba thứ thoát ra mau chóng, hình dạng của hắn cũng là đang dần thu nhỏ, mờ ảo và tan biến theo. “Đạo” như một dòng chảy không màu, không mùi, mềm mại, uốn lượng không thể nắm bắt.

“Ý chí” như những ký tự mà không ai có thể thông hiểu, nắm bắt ngoài chính người đã tạo ra chúng.

“Bụi khói, không khí” như những tinh hoa tạo thành cơ thể con người khi khô héo, cạn kiệt.

Ba thứ này, chính là ba thứ đang thoát ra từ cơ thể của nam tử mà bay vào, hòa tan vào không gian vô tận…

- Không còn con đường để ta chạm vào “ngươi” sao?

Bỏ mặc diễn biến của thân thể, có lẽ hắn vốn đã biết chuyện này sẽ xảy ra, hắn khó khăn đưa lên cánh tay phải đã tan rã mất hết bàn tay lên phía trên tựa muốn với tới cái gì đó nhưng đều là vô vọng. - Tu luyện cao nhất cũng chỉ là đến bước này?

- “Ngươi” cho sinh vật con đường tưởng chừng như vô hạn, nhưng cuối cùng “ngươi” lại chặn nó?

- “Ngươi…thật sự là làm ta tức chết”

Nằm lơ lửng, hắn cười mỉm một tia an nhàn vốn đã rất lâu, rất lâu chưa từng xuất hiện trên môi, hắn buông bỏ cánh tay, hắn nhắm mắt lại tựa như hồi ức những kỉ niệm xa xôi không thể tìm lại lần cuối, hắn sắp biến mất, một tồn tại đứng trên đỉnh cao nhất của “Không gian vạn vật” sắp không còn nữa.

Cơ thể hắn lúc này đã chỉ còn phần ngực và cái đầu của một nam tử tuổi chạp 27 với khuôn mặt không thể nhận dạng nhưng bất cứ ai nhìn vào đều phải ngỡ rằng đó chính là cái đẹp nhất, hoàn mỹ nhất tồn tại trên thế gian, không gì có thể so sánh.

Từng hình ảnh, từng ý niệm cuối cùng trong đầu của hắn nhanh chóng thoáng qua

“Các ngươi có thất vọng về ta?” hắn nhớ đến hình ảnh một thuộc hạ rất trung thành, đã từng dưới trướng của hắn, đang ôm một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần mình đầy máu quỳ gối mà khóc rống trước mặt hắn. “Ta xin lỗi…vì không thể làm tròn lời hứa”

“Các ngươi phải chăng rất giận ta khi các ngươi tìm lại được kí ức mà năm tháng phủ bụi?” hắn nhớ đến từng người, từng gia tộc, từng tông môn, từng chủng tộc, từng “vật” bị hắn ra tay chôn vùi. “Ta xin lỗi…vì ta còn có việc quan trọng phải làm”

“Liệu rằng, một ngày nào đó các nàng có tha thứ cho ta?” hắn nhớ lại từng gương mặt xinh đẹp nhất, từng dáng điệu dịu dàng nhất, từng cử chỉ không thể quên nhất, từng nụ cười ngọt ngào nhất, từng lời nói êm dịu nhất của ba người con gái mà chính bản thân hắn tự tay giết chết chỉ để đạt được một cảnh giới cao hơn. “Ta xin lỗi các nàng…vì nó là điều cần thiết trong kế hoạch của ta, ta không làm vậy, ta liền không thể thực hiện được việc đó.”

Đến đây, thân hình của hắn chỉ còn duy nhất một cái đầu không ra hình dạng mà thôi, tuy vậy hắn vẫn còn thời gian để nghĩ, để nhớ một hình ảnh cuối cùng.

Hắn nghĩ đến một hình ảnh mờ mịt, bị giấu kín nhiều năm tưởng chừng như đã bị lãng quên bởi dòng sông lịch sử, đoạn kí ức này có thể nói là tồn tại từ thời xa xưa mà lúc đó sinh vật sống chỉ vừa xuất hiện không lâu trong “Không gian vạn vật”. “Ta xin lỗi…lời hứa của ta và muội…ta không thể làm được….”

Hắn dừng lại, hắn không còn nghĩ về kí ức, quá khứ nữa, đã đến lúc hắn nên buông xuôi cho việc tan biến của bản thân, thế nhưng mà, những chấp niệm của hắn, hắn không thể buông bỏ được cho dù đã cố.

Gào thét, phẫn nộ, không cam lòng mặc cho sự tan ra đang dần nuốt đi môi, mũi, trán, một bên mắt của hắn, hắn vẫn còn là ai thán không dứt

- Nếu đã không thì vì sao lại có “ngươi”?

- Nếu đã có “ngươi” thì vì sao không thể chạm?

- Nếu đã không thể chạm thì vì sao “ngươi” còn cho chúng ta ảo giác có thể với tới?

- Nếu đã có thể với tới thì vì sao ngươi lại không cho?

- HA HA HA…

Không thành tiếng, không thành âm, nhưng hắn vẫn cười, cười đời, cười người, cười chính bản thân.

- Không không có có

- Không có có không

- Có không? Có không?

Tất cả rồi chỉ còn gom lại thành một tiếng thở dài đầy sự tiếc nuối

- Không!

Một tiếng, một kết, một lời cuối đời, hắn hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, hắn như chưa từng tồn tại… Tại bên ngoài kia, bên ngoài không gian tăm tối chỉ có nam tử, một điểm nhỏ không thuộc về bất cứ nơi nào tại đây đột ngột vặn vẹo kịch liệt, càng lúc càng chặc, tiếp đến liền chỉ trong nháy mắt nổ tung, tan tành, biến mất.

Ở không quá xa đằng kia, lơ lửng trôi nổi như không hề đứng, một vị lão nhân râu tóc bạc trắng dài đến tận eo mang trê mình một bộ trang phục màu lục bình đạm nhìn rõ ràng nhất từng chi tiết vừa xảy ra, lão không khỏi nhắm mắt thở dài - Hắn đã chết rồi. Xem ra quả thật là không có đường để đi. Ta nên trân trọng những kiếp còn lại mới được…

Lão dần quay đầu, đi về một nơi xa xôi mà tại đó có gần cả chục bức tượng bằng đá điêu khắc nhiều hình dạng khác nhau đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá không thể diễn đạt nó như thế nào.

Lão ngồi xuống, nhắm mắt, khoanh chân lại như nhập định. Chỉ chốc lát, lão liền từ từ biến thành một bức tượng đá có điêu khắc hình dạng một lão nhân đang an nhàn tu luyện.

Không gian vốn đã yên tĩnh nay lại lắng động đến lạ thường

Bình Luận (0)
Comment