Vườn anh đào vạn cây đủ màu sắc
Hương hoa thơm ngát dịu ngọt lan tràn
Cánh đào bách sắc tung bay cuồng vũ
Thiên địa ảm đạm trước cảnh mộng.
Dưới gốc cây anh đào hồng nhạt ấm áp cổ lão nhất, to lớn nhất nằm tại trung tâm vườn hoa anh đào, một đôi nam nữ tuyệt sắc đang nắm tay dạo chơi, vui vẻ lướt qua từng gốc anh đào đủ màu sắc. - Tiện nhân, ngươi vì sao phản bội ta?
Thốt ra một câu tràn ngập đau thương, nam tử không rõ mặt mũi chợt dừng lại bước chân, buông bàn tay nhìn chằm chằm nữ tử hắn yêu thương vô cùng, mặt mũi không có nhưng người nhìn vào liền có thể cảm nhận được ánh mắt căm phẫn cùng với hai hàng lệ tình rơi xuống trên gò má.
Mẫu đơn nghìn dặm đầy rực rỡ
Đủ màu, đủ sắc* ngập thương khung
Gió đưa thoang thoảng mùi hương mộng
Đung đưa cánh hoa nồng thế gian.
*: sắc đây có nghĩa là sắc đẹp. tuy cùng hình dạng nhưng hoa màu tím và hoa màu đen có sắc đẹp khác nhau. Tại trung tâm vực hoa mẫu đơn, trên một chiếc xích đu mọc đầy hoa mẫu đơn đủ màu sắc, một đôi nam nữ đang ôm nhau nồng thắm mà vừa nói cười vừa đung đưa xích đu trước sau. - Tiện nhân, ngươi vì sao phản bội ta?
Không khí vui vẻ như thế nhưng nam tử không rõ mặt mũi lại bỗng nhiên thốt ra một câu chứa đầy sự chua chát, cay đắng của bản thân khiến nữ tử diễm lệ khiến thiên địa thất sắc cứng người.
Hồ Liên nghe thoáng tiếng chèo nhẹ
Đầu thuyền nhiễu tay đẩy nước lên
Nước dâng, hoa lân, mùi thơm trắng*
Mông lung, mờ mắt nhiều sắc Liên.
*trắng này ko phải màu sắc mà là sự tinh thuần, thuần kiết, trong trắng. (tất cả đều là tự ta sáng tác, mn thấy tệ đừng chê)
Trên chiếc thuyền nhỏ có một đôi nam nữ yên ả du thuyền, nam đuôi thuyền chèo mái, nữ đầu thuyền nhặt cánh hoa liên, khung cảnh đầy sự yên bình khó tả.
- Tiện nhân, ngươi vì sao phản bội ta?
Bất quá ngay lúc này, nam tử không mặt mũi chợt buông mái chèo, gương mặt đau đớn đầy dữ tợn quát lên đầy cay đắng đối với nữ tử đang vui vẻ, vô tử với đến một bông hoa liên xanh nhạt huyền lệ.
Ba khung cảnh xảy ra ở ba nơi khác biệt nhưng ngay giờ phút này đều như chung một dòng chảy sự tình diễn ra.
- Chàng… Chàng chắc không phải nói thiếp đâu, đúng không?
- Huynh… mắng muội là tiện nhân phản bội?
- Huynh… huynh gọi muội sao?
Nữ tử quay người với vài giọt lệ đang rơi.
Nữ tử bậc khóc lớn ngay tại trên xích đu, gương mặt nàng đã thấm đẫm toàn nước mắt. Nữ tử sắc mặt trắng bệch không còn chút máu ngước nhìn hắn mà run giọng hỏi. - Hà hạ ha, không biết à? Ngươi còn tưởng bản thân mình vô tội?
Cười buồn trong vô tận đau đớn, nam tử phẫn nộ gầm lên
- Ngươi xem đi, tiện nhân.
Sau đó bàn tay nam tử không mặt, không mũi chợt vũ động tạo ra một vòng tròn hình ảnh rất lớn ngay một bên không xa họ.
Ba nữ tử tâm can đau đớn dõi ánh mắt bi thương nhìn theo, nhìn vào hình ảnh đang dần hiện lên trong vòng tròn.
Chỉ giây lát, ba nàng đều mở to mắt ngẩn người.
Ba vòng tròn ở ba nơi khác nhau thế nhưng hình ảnh bên trong lại giống quá đến không thể tin được, điều khác nhau duy nhất chỉ là hình dáng nữ tử tương xứng với ba nữ tử ở mỗi nơi.
Nội dung vòng tròn thứ nhất là khung cảnh không quần áo của một nam tử có gương mặt anh tuấn, to con vạm vỡ nhưng có chút hư ảo đang cùng với một nữ tử ôn nhu, dịu dàng như nước quần quại dưới gốc cây anh đào to lớn, tiếng kêu, tiếng rên không ngừng điên loạn chúng sinh.
Nội dung vòng tròn thứ hai cũng là khung cảnh không quần áo của một nam tử có gương mặt anh tuấn, to con vạm vỡ nhưng có chút hư ảo đang cùng với một nữ tử diễm lệ, nóng bỏng khiến người điên cuồng thèm khát điên loan, đảo phượng dữ dội trên ngay bên cạnh chiếc xích đu giữa rừng hoa mẫu đơn.
Nội dung vòng tròn thứ ba cũng là khung cảnh không quần áo của một nam tử có gương măt anh tuấn, to con vạm vỡ nhưng có chút hư ảo đang cùng một nữ tử thanh thuần, đáng yêu lại có vẻ xấu hổ, ngượng ngùng “đẩy” trước rồi lại “đẩy” sau cực kì chậm chạp trên chiếc thuyền nhỏ khiến làn nước rung động liên hồi. - Ha ha ha…
- 1000 năm, ta chỉ bế quan một ngàn năm chớp mắt nho nhỏ, tiện nhân ngươi lại làm ra hành động như thế này.
Mặc nữ tử như ngừng thở, sắc mặt trắng bạch một màu như tuyết trắng lạnh giá không chút mạch máu, sắc mặt ảm đạm kinh ngạc với hình ảnh đang diễn ra, chưa kịp thốt một lời nói, nam tử không mặt mũi sầu khổ đưa tay vuốt khuông mặt vô hình như lau đi nước mắt chảy dài. - Nếu không còn yêu thương ta thì vì sao không nói lời chia tay, ta sẽ không trách nàng. Nhưng mà vì sao, vì sao nàng lại giả bộ như chuyện đó chưa từng xảy ra, hằng ngày vẫn vui đùa bên ta? - Nàng có biết ta đau như thế nào không?
Chấm dứt câu này, nam tử không mặt mũi ngay lập tức từ trạng thái đau thương, tình cảm chuyển sang tràn đầy sự lãnh huyết cùng lạnh lùng, vô cảm.
- Tiện nhân, ngươi nếu đã phản bội ta thì chỉ có một con đường…
Nhàn nhạt thốt ra một câu, nam tử nhanh như chớp dùng lấy bàn ta bóp chặc cổ nữ tử bên cạnh mà nhấc lên trên không trung, cách mặt đất 40cm.
- Đó là chết!
Năng lực quỷ dị của hắn phong tỏa mọi sức mạnh đạo và ý chí của nữ tử khiến nàng dù muốn hay không muốn đều chẳng thể điều động được một chút lực lượng nào ngoài việc trơ mắt buồn nhìn hắn với hai hàng nước mắt chảy dài.
Tay hắn bắt đầu siếc mạnh lại trong sự vô vọng và dường như đã thừa nhận hình ảnh bên trong của ba nữ tử là người hắn từng yêu thương nhất…
- Muội xin lỗi.
Một tiểu nữ tử đang khoanh chân trong một chiếc giường bằng ngọc thạch toát ra từng tia, từng tia ôn nhu không ngừng xâm nhập vào cơ thể nàng chợt mở đôi mắt trong trẻo tròn xoe đầy ẩm ướt, hai hàng nước mắt nhỏ từng giọt xuống, môi nàng đột ngột mấp mấy ba từ để rồi khi nàng bình tĩnh lại, nàng không thể hiểu giấc mơ kia là gì, nữ tử kia vì sao nhẫn tâm phản bội nam tử không rõ mặt mũi, nàng vì cớ gì đau thương mà khóc, còn nói lời xin lỗi? - Muội xin lỗi, muội xin lỗi, muội thật sự xin lỗi.
Một tiểu nữ tử đang ngồi xếp bằng bên trong một thạch thất bí mật nào đó không ngừng khóc lên từng tiếng nấc nhỏ trong giây lát khi vừa tỉnh khỏi giấc mơ tràn ngập hoa mẫu đơn, tiếp đó qua vài giây nàng liền trở nên khó hiểu cùng bực bội, nữ tử trong mơ đó làm sao lại đê tiện như vậy, mà nàng tại sao lại khóc cùng thương tâm? - Thiếp xin lỗi, thiếp không hề biết chuyện đó đã xảy ra…
Một tiểu nữ tử cành vàng lá ngọc đang ngồi trong mật phòng được trang trí lộng lẫy có điêu khắc rồng phượng, nàng mở to đôi mắt ra liền kều gào lên trong vẻ ăn năn vô hạn nhưng chỉ chốc lát liền tĩnh tâm lại rồi ngẩn người một hồi.
Tiên giới, Luân Hồi giới.
- Là kẻ nào to gan lớn mật dám động vào đồ nhi của ta?
Nhìn ba tiểu nữ tử đang chăm chú lắm nghe hắn giảng bài đột nhiên cơ thể run lên bần bật rồi khóc lóc, hồn của các nàng cứ như bị lạc vào thế giới quái lạ nào đó khiến Luân Hồi Đạo Tiên nổi giận đầu tóc bạc trắng tung bay. Lão là không gào thét ra thành tiếng nhưng mọi nơi trong Tiên giới đều ầm ầm vang vọng ngôn từ như sấm nổ rợp trời của lão. - Luân Hồi Nhãn, khai.
Ý niệm trong đầu, ngay lập tức tất cả các hình ảnh nơi có tồn tại sinh vật* sinh sống đều hiện hữu trong tâm trí lão. *: Sinh vật là vật có thể cử động: Ma, Qủy, con kiến, muỗi,…
Đầu lão nhanh chóng phân tích, lướt qua từng hình ảnh khả nghi nhất có thể. Trong đó, khung cảnh sân sau phòng Vũ Phong cũng có nhưng hình ảnh hiện hữu trong đầu lão chỉ có bóng dáng hai người Nhật Thanh và Tuyết Nhi, bóng dáng Vũ Phong hoàn toàn không có.
Luân Hồi Nhãn là đôi mắt chỉ có thể thấy những hình ảnh liên quan đến sinh vật đã từng Luân Hồi, không nói đến Vũ Phong trước kia đã từng là tồn tại vượt qua “Tiên”, chỉ nói việc hắn sống lại không phải do Luân Hồi làm đã đủ để khiến Luân Hồi Nhãn không thể quan sát. - Không thấy?
- Xem ra là ngươi chưa từng Luân Hồi.
- Nhưng ngươi cũng không thoát được ta.
Giận dữ một câu, tay phải lão từ một hóa ra ba cái tay rồi chạm vào đầu của ba tiểu nữ tử ngồi bên dưới.
- Nhập mộng.
Đạo Hồn* của lão chợt xé ra ba phần nhỏ xâm nhập vào não hải của ba nàng, sau đó sử dụng năng lực quỷ dị tiến nhập vào giấc mộng vừa rồi của ba nàng để xem xét tình hình ra sao. *:Chưa thành Thần là Linh hồn, Thần là Thần hồn, Tiên là Đạo hồn. Còn về “hồn” viết không là ý chỉ đặc biệt.
“Vườn đào, ruộng mẫu đơn, hồ sen đều rất đẹp a”
Nhìn khung cảnh thơ mộng của ba đồ đệ, lão hơi khen ngợi giây lát liền quan sát tứ phía xung quanh sự tình.
- Là bên kia.
Thấy hai bóng người nam nữ ở mỗi khung cảnh khác nhau, một phần Đạo Hồn của lão cấp tốc chớp nháy chưa đầy một giây liền đã xuất hiện ngay bên cạnh đôi nam nữ trên xích đu, trên thuyền, dưới gốc cây anh đào.
Bất quá ngay khi lão vừa xuất hiện cạnh đôi nam nữ, nam tử không mặt mũi đột ngột như có thể cảm ứng thấy lão mà xoay gương mặt qua đối nhãn với ba phần Đạo Hồn của lão ở ba nơi khác nhau. - ….
Phụttttt
Không kịp phản ứng gì, Luân Hồi Đạo Tiên liền không những mất liên hệ với ba phần hồn mà bản thân còn bay lùi ra một đoạn lớn như tên lửa phóng với tốc độ bàn thờ, trên miệng không ngừng phun ra một phần lớn Đạo và Ý chí tu luyện cả vài trăm triệu năm tích góp.
Sau vài chục giây bay thẳng, hắn ngã xuống ở một thác nước chảy êm đềm cách cực xa nơi đồng bằng lão ngồi giảng bài cho ba đồ đệ mà bất tỉnh hoàn toàn.
Luân Hồi giới trở nên yên tĩnh lạ thường.
Có một số tồn tại trong thiên địa mà không phải ai cũng có thể diện kiến, gọi tên hay thậm chí là nhớ đến hình dáng của họ trong đầu. Hậu quả rất là khó lường.
P/s: Các nàng đê tiện vậy sao, nếu không thì tại sao các nàng lại phải xin lỗi? Hồi sau sẽ rõ.