Mọi người ngay lập tức bị bất ngờ, dời mắt qua nhìn hắn nhưng một số đứa trẻ thông minh hơi suy nghĩ lời hắn liền cũng nhanh chóng khôi phục.
“Tự biết bản thân phế phẩm nên không muốn kiểm định, nhường cho người khác là phải” Mấy đứa trẻ thông minh đều có cùng một ý nghĩ như vậy.
- Ngươi có chắc không, Vũ Phong?
Đại trưởng lão hơi kinh ngạc hỏi ngược, Vũ Phong làm ra hành động này khiến hắn có khó hiểu nhưng sẽ không quan tâm mấy, nếu Vũ Phong đã chịu nhường danh ngạch thì cũng là một điều tốt. - Đại trưởng lão cứ sắp xếp, bây giờ chúng ta nên xuất phát kẻo không kịp thì rất thiệt thòi.
Bình đạm nói xong, Vũ Phong liền lui về vị trí cũ, tay vẫn liên tục điêu khắc đóa hoa hồng sắp thành hình.
- Được thôi, vậy Tiểu Y sẽ thay cho Vũ Phong để đi giám định tư chất.
- Thật tốt quá.
Đại trưởng lão vừa dừng, huynh muội Tiểu Y tràn ngập vui nắm tay nhau không ngừng kích động, tiếp đến lão lại nói.
- Năm người có tên trong danh sách theo ta, chúng ta bây giờ sẽ khởi hành đến Phủ trấn chủ.
- Xuất phát.
Nhìn sáu tiểu nam nữ bao gồm cả Vũ Phong đã chụm lại một cụm, Đại trưởng lão liền phất tay khởi hành. Nhóm bảy người, sáu nhỏ, một trung niên rời khỏi cổng chính Vũ gia.
Ô Long trấn là một trấn khá nhỏ với dân số chỉ khoảng 6000 đến 7000 người cư ngụ. Nó là một mảnh đất có dạng như một hình vuông với bốn cổng trấn lớn bao gồm:
Cổng Nam nối với Bách Thú Lâm, một khu rừng rộng lớn tràn ngập thảo dược, linh dược và thịt yêu thú thơm ngon có thể giúp tu luyện giả ăn vào sẽ được đề thăng được tốc độ tu luyện, hấp thu linh khí. Bất quá, yêu thú là rất tàn bạo cùng với số lượng nhiều vô kể nên kẻ vào chỉ có nước chết trừ phi là Luyện khí tầng 11, 12 mới có khả năng còn đi ra được nếu không đi vào quá sâu bên trong, nhưng nó cũng là việc rất nguy hiểm.
Cổng Bắc nối với con đường lớn đến Vân Diệu huyện và là nơi duy nhất mà các gia tộc có thể đi thương mại hay buôn bán, trao đổi hàng hóa các kiểu.
Cổng Đông và cổng Tây đều là nối với các con đường dẫn đến thế giới xa cách bên ngoài có thể là trấn khác hay chỉ là những nơi hẻo lánh không ai biết đến. Hai con đường này rất ít người đi, trừ những người muốn khai phá một bầu trời mới, có điều, người đã đi vào hai con đường này đều chẳng ai quay trở về, vì vậy nên người Ô Long trấn còn gọi hai con đường là “con đường chết”. Gần 50 năm nay, chưa từng có ai dám bén mảng đi vào “con đường chết”.
Trong Ô Long trấn, nếu chia hình vuông ra thành bốn hình vuông nhỏ có kí hiệu số 1, 2, 3, 4 từ trái qua phải và từ trên xuống dưới thì vị trí năm gia tộc lớn nhất trấn và Phủ trấn chủ được phân chia như sau:
Phủ trấn chủ nằm ở rìa đường chia cắt đứng thuộc ô vuông số 2. Diện tích phủ lớn bằng một gia tộc, dân số khoảng 50 người bao gồm cả chính chủ và người giúp việc, binh lính chân tay, đơn nhiên người giúp việc, binh lính là nhiều vì Phủ trấn chủ không phải như các gia tộc có trưởng lão, cao tầng, Phu trấn chủ chỉ có gia đình một người mà thôi.
Triệu gia nằm ở rìa đường chia cắt ngang thuộc ô vuông số 2, nhưng so với Phủ trấn chủ thì nằm sâu vào trong hơn một chút. Dân số khoảng 100 đến 110 người.
Hồng gia nằm hơi sâu so với rìa đường chia cắt ngang thuộc ô vuông số 3. Dân số khoảng 100 đến 120 người.
Gần như là đối diện với Hồng gia là Lang gia thuộc ô vuông số 1. Dân số trong bốn năm gần đây đã tăng lên 130 người.
Diệp gia nằm tại sâu bên dưới so với đường chia cắt đứng thuộc ô vuông số 3. Dân số tầm 110 người.
Cuối cùng là Vũ gia nằm tại bên dưới gần trung tâm ô vuông số 4. Dân số trong bốn năm gần đây đã giảm còn khoảng 90 đến 100 người do ra đường làm ăn gặp cướp nên chết đi gần 20 chục người. Vũ gia hiện tại cũng đang cố tuyển thêm nhân lực nhưng người được việc không biết lý do đều từ chối, còn người ngốc thì Vũ gia không cần.
Vì nằm gần như tại trung tâm ô vuông số 4 nên nhóm bảy người sau khi rời khỏi nhà liền phải mất thêm hơn chục phút đi bộ để thoát ra con hẻm nhỏ mà tiến đến đường lớn trong trấn, nơi mà người người buôn bán, trao đổi vẫn đang diễn ra. - Đậu hũ thúi đâyyyy
- Hồ lô đường, hồ lô đường 3 đồng một que, hai que 7 đồng đây.
- Tranh treo tường, một bức 100 đồng (= 1 bạc)…
- Mại dô, mại dô, đèn lồng nhập khẩu…
- Bình gốm…
- …
Chưa bước hẳn ra đường, nhóm bảy người đã nhìn thấy dòng người đông đúc qua lại với đủ loại quần áo màu sắc, giới tính, già trẻ cùng với từng tiếng reo hò buôn bán, mời chào của những gánh hàng bên đường hay trên quầy ven đường. Quan cảnh thật sự là nán nhiệt, ồn ào hơn nhiều so với Vũ gia bình tĩnh làm việc hằng ngày. - Nhắc mới nhớ, ca ca đã ba ngày nay chưa dắt muội đi ra ngoài dạo rồi đấy, hừ hừ, ca ca phải đền đấy.
Bước đi bên cạnh Vũ Phong, ngắm nhìn đường lớn thân thuộc vài cái Tuyết Nhi liền lộ vẻ mặt giận dỗi trừng mắt trong với hắn, nàng xem ra là lại giở chứng làm nũng. - Ừm, đợi xong việc hôm nay rồi tính.
Dừng lại động tác tay vì tác phẩm đã hoàn thành.
- Tặng tiểu Tuyết của ta xem như đền bù chuyện này, bỏ lỗi cho ta nhé.
Vũ Phong tươi cười một cái điệu bộ anh trai rồi đưa Tuyết Nhi đóa hoa hồng bằng gõ nhỏ xinh rất chân thật như một bông hoa tươi.
- Nhớ đó, hi hi.
Vui mừng nhận bông hoa, Tuyết Nhi cười nhẹ không tiếp tục làm phiền hắn.
- Ngoan, ngoan.
Xoa đầu nhẹ đầu nàng vài giây, hắn rời tay mà ngước mặt nhìn bầu trời ánh nắng có chút chói chang.
- Khá nóng nực.
Nhẩm nhẹ một câu, hắn đưa tay nới lỏng mảnh vải kì lạ (lúc đầu miêu tả như thế nhưng sau này sẽ chính thức gọi luôn caravat, comle, sơ mi,…) trên cổ cho lồng ngực thoáng mát rồi đưa một tay hướng đến túi quần bỏ vào mà bước đi bình thường vững vàng có nét kì lạ làm hấp dẫn đến vài ánh mắt của thiếu nữ và trẻ nhỏ trên đường bao gồm cả Tiểu Y đi song song với hắn, ánh mắt nàng rất kì lạ. - Ôi, hên quá tự dưng có đám mây che trời, thật là mát.
- Thoảng mái thật a.
Cảm thụ ánh sáng nhạt màu, cở thể chợt dịu nhẹ, mang mát, mọi người gần chỗ Vũ Phong nhìn lên bầu trời âm thầm vui sướng.
“Thật kì quái, vừa mới lúc nãy ta rõ là thấy bầu trời quang đãng, một đám mây còn không có thì sao lúc này tự dưng xuất hiện ra một đám mây lẻ loi che chở?” Nhật Thanh đi giầy trắng, mặt trên người bộ đồ kiểu dáng sơ mi tay dài được săn lên cực kì nghi hoặc với sự xuất hiện của đám mây nhỏ chỉ che phủ diện tích 10m x 10m trên bầu trời kia. “Chờ đã, hình như nó còn đi theo từng bước chân ta đi phải” nhìn ra phía sau thấy bản thân đi ra một bước, bóng mây liền men theo một bước, Nhật Thanh nhíu mày nặng, hắn một hồi suy nghĩ nổi lên. “Ra là lão quái vật”
Cuối cùng, ánh mắt Nhật Thanh dừng lại trên người Vũ Phong sau khi dò xét xem người nào sẽ đứng ở trung tâm cái bóng mây, bởi dựa theo kinh nghiệm tích góp của hắn, kẻ đứng ở trung tâm luôn là kẻ đặc biệt. - Kinh ngạc lắm sao?
Bỗng chốc ngay lúc này, Vũ Phong quay đầu lại cười nhạt với Nhật Thanh khiến hắn khá là giật mình. Hơi ngập ngừng chút, hắn gật đầu mạnh.
- Bài học sắp tới sẽ có liên quan đến, đừng vội.
Nhẹ nhàng nói xong Vũ Phong liền quay đầu lại, Nhật Thanh im lặng. Đoàn người cứ bước thẳng trên con đường lớn trong sự náo nhiệt của dòng người thêm ba phút rồi dừng lại tại một quán kiệu, xe chở để mướn lấy một cỗ xe ngựa đi đến Phủ trấn chủ bởi con đường lớn này rất dài và trấn thì cũng rất rộng.
Hai giờ trôi qua trên chiếc xe ngựa chạy thẳng với tốc độ cao gấp 10 lần đi bộ không mái che dưới bóng mát của bóng mây trên cao, nhóm bảy người rốt cuộc dừng lại tại trước một cánh cửa to lớn có 6 tên binh lính đứng canh đang rộng mở. Trên cao cánh cổng là một biển hiện điêu khắc chữ đẹp uốn lượn được làm bằng đồng nặng nề “Phủ Trấn Chủ”. - Đây là 20 bạc, ngươi ở đây chờ bọn ta a.
- Tất nhiên rồi quý khách.
Đút vào tay một vị trung niên phu xe vài cục bạc rồi trao đổi vài lời, Đại trưởng lão mang theo sáu đứa nhỏ bước đến cổng lớn.
- Ta là Đại trưởng lão Vũ gia, đại diện Vũ gia đến tham dự hội.
Móc trong ống tay áo ra một tấm thiệp mời có chữ vàng lấp lánh, Đại trưởng lão đưa thiệp cho một tên dáng vẻ có lẽ là “đại ca” trong nhóm sáu người mà khai báo danh tính.
Tên binh lính to con cẩn thận cầm lấy thiệp mời lật ra xem xét một hồi cho đến khi nhìn thấy dấu ấn của Phủ trấn chủ - Vương Vãn Vinh liền nhẹ khép thiệp lại, hắn lễ độ trao trả danh thiếp cho Đại trưởng lão rồi nói, một tay đồn thời đưa ra mở rộng lối. - Mời đại nhân Vũ gia.
Dù là người làm thêu của Phủ trấn chủ, nhưng địa vị hắn không cao, tu vi chỉ là Luyện khí tầng 4 phế phẩm khi ở tuổi đời 33 nên đối với Đại trưởng lão có sự kính cẩn cần thiết. - Đa tạ.
Khách khí một câu, Địa trưởng lão quay người với sáu đứa tiểu nam nữ.
- Khi vào trong phải đi theo sát ta, không được đi lung tung.
- Vâng.
Năm đứa trẻ đáp mạnh trừ Vũ Phong.
- Đi theo ta.
Biết rõ phản ứng dở dở, ương ương của Vũ Phong nên Đại trưởng lão cũng không nổi khí, lão bắt đầu tiến vào bên trong Phủ trấn chủ. Sáu đứa trẻ, 4 nam, hai nữ liền nối đuôi theo sau, không rời Đại trưởng lão.