Không Gian Vạn Vật

Chương 32 - Bài Giảng Cuối Cùng (3).

Tuyết Nhi và Nhật Thanh vốn nghe câu đa rất nhiều nên họ chỉ tiếp tục ghi chép, không biểu hiện kinh ngạc gì lớn.

- Yếu tố thứ ba . Linh lực có mạnh có yếu, có lỏng có đặc, có tinh thuần, không tinh thuần. Muốn linh lực mạnh mẽ ngoài việc nhờ thiên phú thì bản thân tu luyện giả cũng cần cực kì chăm chỉ, nổ lực rèn đúc linh lực, dù tu vi đã lên đến ngưỡng cửa đột phá nhưng nếu cảm linh lực quá lỏng thì buộc phải cắn răng đè nén đột phá tăng cường linh lực, nếu không dù tu vi có cao cũng chỉ là kẻ yếu nhất cùng cấp, có khi còn bị kẻ dưới tu vi hạ gục thì nhục đến sống bằng chết. - Yếu tố này, các ngươi cũng tự lo liệu.

Hắn dừng 10 giây.

- Yếu tố thứ tư , chính xác hơn là thuộc tính của đan điền.

- Thuộc tính tu luyện giả bao gồm: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi, Băng, Thạch, Quang, Ám, Không gian, Thời gian và một số thuộc tính dị loại đặc thù. - Tu luyện giả sau khi xuất hiện đan điền, kết nối kinh mạch tạo thông đạo thì chưa nên quá chú tâm tinh tiến linh lực. Ở đây họ còn cần phải giải phóng thuộc tính để dòng linh lực có thể mang theo các công dụng đặc thù ví dụ như Hỏa có đặc tính thiêu đốt, hủy diệt, Mộc có thể tăng tốc độ hồi phục thương thế, xua đuổi bệnh tật, chữa thương, Phong có tốc độ hơn người, tạo lốc càn quét bát phương, Lôi vừa tốc độ vừa sắc bén, gây nên tê liệt cho địch thủ,… - Thông thường thì mỗi một tu luyện giả chỉ có sở hữu riêng cho bản thân một loại thuộc tính đan điền không hơn, tuy nhiên vẫn sẽ có một số trường hợp ngoại lệ có thể sở hữu nhiều loại thuộc tính khác nhau và chính điều đó dẫn đến tu luyện giả tổn hại hay có lợi. - Hại là vì sỡ hữu hai, ba loại thuộc tính tương khắc, đan điền phế hoặc chỉ được sử dụng một thuộc tính, còn lại phải bị phong ấn. Tại đây, thuộc tính này cũng không thuần khiết bằng người khác, nên trong trường hợp đối đầu cùng thuộc tính đều thua. - Tất nhiên sẽ có các trường hợp đặc biệt nên dù có sở hữu thuộc tính tương khắc, tu luyện giả vẫn mạnh mẽ vô cùng.

- Lợi là sỡ hữu thuộc tính tương hỗ nhau, tu luyện đều thuận lợi, có điều nếu đem một thuộc tính bên trong ra so sánh đều kém hơn người một thuộc tính.

- Chi tiết hơn, ra ngoài xông xáo sẽ rõ.

Hắn nghỉ ngơi 1 phút rồi lại tiếp tục.

- Yếu tố thứ năm , có thể hiểu là tốc độ phản xạ, suy nghĩ, xuất chiêu, nhanh chậm, kết ấn.

- Trong một trận chiến, sở hữu tốc độ nhanh là một ưu thế rất lớn, đúng hơn là có thể kiểm soát trân chiến.

- Tài liệu thêm thì tự tìm.

Lại dừng 10 giây

- Yếu tố thứ sáu . Yếu tố này ta không cần nói nhiều, hai ngươi đều có thể hiểu được nó là gì.

- Ở đây ta chỉ lưu ý một điều rằng, Thể thuật không phải là biện pháp duy nhất tăng lên sự trâu bò, mình đồng da sắt.

- Có khúc mắt gì thì tự giải.

Sau ba giây tiếp theo.

- Yếu tố thứ bảy , nó bao gồm ba loại cơ bản. Loại thứ nhất là công pháp, thuật, ấn, yết quyết, thần thông. Loại thứ hai là Ý, Thế, Vực. Loại thứ ba là chức nghiệp bao gồm: Luyện dược sư – Đan sư, Luyện chế sư, Luyện khí sư, Phù chú sư, Trận pháp sư, Thuần thú sư, Khôi lỗi sư. - Ngoài ra, còn nói đến một số người có năng lực đặc biệt khác người.

- Thông tin thêm tự mò.

- Tốt rồi, chúng ta kết thúc phần “Đại Chúng”. Giờ sẽ qua “Của Ta”.

Nói đến đây, hắn ngước đầu lên nhìn bầu trời sau đó chợt như thở dài phiền muộn nói

- Thật ra thì về phần “Đại Chúng” không phải sở trường của ta, nên ta chỉ nói đến cho các ngươi biết là có những gì, ra làm sao, riêng về việc tu luyện ta hoàn toàn bó tay. Đó là lý do từ nãy giờ ta chỉ là ráng lướt qua để các ngươi có thông tin, còn cách thức tu luyện thì các ngươi tự dùng não cùng với kiến thức thu thập được từ thế giới bên ngoài suy diễn. - Phần hai “Của Ta” mới chính là phần tăng lên thực lực mà ta am hiểu nên nó sẽ rõ ràng hơn rất nhiều. Hai ngươi nên thư giản đầu óc vài mươi phút, chúng ta lại tiếp tục.

Hơi ngẫm nghĩ chút, hắn lại nói

- À, mà nhớ là cất sách tập đi vì phần này khá là dễ hiểu và lại còn có ví dụ minh họa nên cực kì dễ hình dung, không cần tốn công sức ghi chép lại, nhưng nếu rãnh quá, muốn ghi chép thì ta cũng chịu. - Ừm, các ngươi ngoài này đợi ta vào phòng làm chút việc.

Trong vẻ mặt kì quái, nghi hoặc của Nhật Thanh và Tuyết Nhi khi nghe lời hắn nói, hắn rời đi vào phòng đóng cửa lại để Nhật Thanh và Tuyết Nhi nhìn nhau khó hiểu, bởi lẽ, hắn từ trước đến giờ thì khi giảng bài làm gì có ví dụ minh họa, hắn hôm nay tự dưng đổi chứng tốt đẹp?

Hai người chỉ có thể cho là vậy rồi ngồi xuống mỗi người một tâm trạng đọc sơ lược về những gì ghi được.

Nhật Thanh là vẻ tiếc nuối vì lần này đã là bài giảng cuối cùng, về sau hắn sẽ không còn được nhận kiến thức mới lạ, không hẳn là cách thức tu luyện thật sự chứ không hoang man, lờ mờ, không rõ ràng như trong truyện.

Còn Tuyết Nhi là gương mặt ảm đạm, cảm xúc không biểu hiện quá rõ ràng nhưng nét buồn là không thể phai nhạt trên gương mặt.

- Đã sẵn sàng chưa?

Khoảng 13 phút sau, Vũ Phong bước ra khỏi phòng với một bộ trang phục cổ điển quần tây, áo sơ mi trắng dài tay được săn lên, trên cổ không hề có caravat thường ngày. - Nếu đã sẵn sàng….

Nhìn Nhật thanh cùng Tuyết Nhi nhẹ gật đầu, hắn cười tà một cái sau đó biến mất ngay tại chỗ một cách huyền bí khiến cả hai cùng dại đôi mắt ra, tâm thần như lắng động trầm xuống lạ thường. - … vậy thì bắt đầu.

Âm thanh ma quỷ bất giác hiện lên ngay bên cạnh khiến hai người chợt giật thót mình tỉnh người, tròng mắt khẽ di chuyển thì đã phát hiện Vũ Phong không biết từ lúc nào đã ngồi tại vị trí cũ mà ban đầu ngồi giảng phần một “Đại Chúng” cho hai người, điều này quá quỷ dị.

Tuyết Nhi cùng Nhật Thanh không thể làm gì hơn ngoài việc sửng người không hiểu chuyện quái gì xảy ra.

Bịch!

- Bất ngờ lắm sao?

Đang ngẩn người thì đột nhiên trên vai của Nhật Thanh như có một bàn tay nhỏ bé của ai đó đặt lên cùng với âm thanh rất quen thuộc truyền đến khiến hắn giật nảy mình quay lại với tốc độ tên bắn để rồi bắt gặp một thân ảnh ma quái. - Phong… Phong ca, sao… sao có thể, ngươi không phải là đang…

Nhìn rõ là Vũ Phong, Nhật Thanh không tự chủ thốt lên đồng thời quay người lại vị trí của nhìn Vũ Thanh trước mặt, bất quá nơi đó nào có ai.

- Thế quái nào!?

Không thấy Vũ Phong ngồi vị trí chính giữa giữa hắn và Tuyết Nhi, Nhật Thanh kêu kinh, sau đó lại tiếp tục quay nhanh về phía Vũ Phong đang sau lưng hắn nhưng lần này lại vẫn không có ai, hắn con mẹ nó đứng hình toàn tập. - Tiểu Tuyết của ta, muội thật thơm, thật mềm mại, phải chi ta mãi mãi được ôm muội như thế này thì thật tốt?

Đang ngẩn người vì tình cảnh Vũ Phong tự dưng biến mất rồi lại xuất hiện trước sau Nhật Thanh thì Tuyết Nhi chợt cảm nhận như đang được ai đó ôm chặc, đầu nàng đang được đầu ai đó ghé sát vào thì thào, ngửi ngửi, tiếp đó là một giọng nói rất nhỏ truyền đến nhưng cực kì quen thuộc khiến nàng vừa ngây người vừa có cảm giác gì đó khác lạ bỗng nổi lên khó hiểu trong lòng. - Ca ca…

Nhẹ nhàng thốt ra hai từ như trong tiềm thức, nàng đưa tay lên chạm vào tay Vũ Phong thì bất quá là chạm vào chính người nàng, Vũ Phong đã bình đạm ngồi ngay trước mặt nàng, ở vị trí giữa nàng và Nhật Thanh.

Nàng lần nữa cắn môi nhỏ tự có suy nghĩ kiên cường.

- Thanh đệ, ta đang ở chỗ này, ngươi quay đi đâu vậy?

Nhìn bóng lưng Nhật Thanh đang không ngừng xoa xoa mặt mày cho tỉnh táo, Vũ Phong cười nhạt khiến Nhật Thanh lần nữa quay lại.

- Ngươi tốt nhất là bình tĩnh để tập trung nghe bài giảng của ta còn hơn là chú ý đến điều quái dị vừa rồi.

Bạch bạch.

Nhận ra điều đúng lý, Nhật Thanh tát tát hai cái lên mặt cho tỉnh táo rồi gật đầu cùng với ánh mắt kiên định nhìn Vũ Phong.

Tuyết Nhi cũng lắc lắc đầu gạt bỏ ý niệm mờ ảo trong đầu.

- Ta hiểu.

- Ừm, vậy vào vấn đề chính.

Vũ Phong nhìn cả hai người hỏi

- Hai người thấy ta vừa rồi lúc nơi này, lúc nơi kia là như thế nào?

- Phong ca là một Linh sư cảnh, có linh lực rồi dùng một thuật pháp dịch chuyển gì đó để biến mất tại chỗ rồi xuất hiện ở một chỗ khác trong một phạm vi nhất định.

Hơi nghiền ngẫm, Nhật Thanh đưa ra câu trả lời dựa trên thông tin tự thân có được từ trong truyện kiếp trước cùng với năng lực Linh sư cảnh mà Vũ Phong kiến giải. - Muội không biết.

Đối với Tuyết Nhi, nàng chẳng hề biết gì ngoài việc chờ đợi Vũ Phong giải thích, kiến thức của nàng rất ít và chính điều này khiến nàng cảm thấy tự ti bản thân ngu dốt.

Chính vì vậy, Vũ Phong chỉ có thể dựa vào câu trả lời của Nhật Thanh xét đến.

- Không, ta không phải Linh sư, cũng chẳng hề sử dụng linh lực hay thuật pháp dịch chuyển gì.

Nhích lại gần Tuyết Nhi, nhẹ xoa đầu nàng mà an ủi, Vũ Phong lắc đầu nói

- Ta đơn giản chỉ là di chuyển bước chân và suy nghĩ.

- Cái này nói ra thì khó hiểu, thôi thì ta lại cho hai ngươi xem thêm vài lần minh họa.

Hắn nhìn Nhật Thanh đang chăm chú lắng nghe nói lên

- Thanh đệ, ngươi có phải đang dắt quyển sách ghi chép ngay tại thắt lưng?

- Đúng.

Vừa khẳng định, Nhật Thanh vừa sờ quyển sách bên hông.

- Ngươi giờ lấy ra đọc thử xem, nó có còn là của ngươi hay không?

Lời của Vũ Phong khiến Nhật Thanh nhíu mày, hắn lập tức lấy quyển sách ra rồi lật trang ra xem dưới ánh trăng vàng nhạt.

Bình Luận (0)
Comment