Không Gian Vạn Vật

Chương 40 - Quay Về.

Hai ngày sau khi hắn thu nhặt dược hắn cần và lập đến cấm phong che dấu một cực kì khổng lồ các loại khí đồng thời xâm nhập vào thân thể hắn từng giây, từng phút. Hắn rời đi khỏi Bách Thú Lâm.

Ô Long trấn,

Đứng trước cửa thành Nam mới mẻ và rộng lớn hơn so với hai, ba năm trước của trấn, dòng người bên trong như là chảy hội. Vũ Phong đứng bên ngoài nhìn vào cũng không quá kì quái, đây là sự tình hắn đã đoán trước sẽ xảy ra.

Bước vào dòng người, Vũ Phong một tay bỏ vào túi quần chậm rãi bước đi, bước đi, bước đi, bước cho đến khi tiến đến trước cổng Vũ gia ngày trước, bất quá thì giờ cổng ra vào của Vũ gia biến hóa khá lớn, các nhà dân xung quanh đều bị phá bỏ để xây nên công trình mới, công trình Triệu gia.

Từ lúc Triệu gia bị Vũ gia thu lấy, Vũ gia nhanh chóng bàn bạc di dời nơi ở của Triệu gia nhằm dễ quản thúc.

Nhìn bảng hiệu to lớn Vũ gia lại nhìn sang bên trái cách khá xa là bảng hiệu của Triệu gia có phần kém sắc hơn, Vũ Phong bước đến vài người lính canh gác.

- Đứng lại!

- Tiểu tử ngươi là người phương nào, có biết nơi đây là đâu?

Tám tên lính canh cơ bắp cuồn cuộn có tu vi đều là Luyện khí tầng 6 ngay tức khắc dùng giáo mác ngăn chặn hắn lại, ai nấy đều biểu lộ khuôn mặt dữ tợn hù dọa.

Gương mặt của Vũ Phong so với trước kia có vài phần khác, vả lại lính canh có thể đã bị đổi thành nhóm người khác nên hắn bị chặn lại không có gì lạ. Còn về quần áo kì lạ của hắn, lính canh không ngạc nhiên vì trong trấn cũng có vài người mặc giống vậy, tiểu biểu là Vũ Nhật Thanh thiếu gia là một người nằm trong số đó. - Báo với gia chủ hoặc là người nào đó cao tầng của Vũ gia, ta Vũ Phong mất tích bốn năm nay về thăm nhà.

Vũ Phong không làm gì quá đáng, hắn dùng biện pháp bình thường nhất để khai báo thân phận nhằm muốn bình an tiến vào Vũ gia. Xong việc hắn sẽ đi, sau đó… thật khó nói điều gì tiếp theo xảy ra. - Hừ, ngươi là ai mà muốn bọn ta vào thông báo với cao tầng Vũ gia? Thật nực cười.

- Vũ Phong, chúng ta chưa từng nghe.

- Ngươi nên biến đi, nếu không đừng trách chúng ta mạnh tay.

Dù vậy, tám tên lính cơ bắp vẫn là mắt để trời, ỷ được làm người hầu cận, phục vụ Vũ gia là coi người khác chẳng ra gì. Họ cứ thế đuổi Vũ Phong đi, không cần kiêng dè gì. - Ừm, ta đi.

Vũ Phong quái lạ tựa như chính hắn cảm thấy bản thân sai nên liền quay người rời đi ra vách tường đối diện cổng trước Vũ gia dựa lưng, nhắm mắt. Hắn có lẽ là đang suy nghĩ điều gì đó hoặc chờ đợi gì đó, có khi là để ngủ không chừng.

Hắn cứ đứng thế năm phút, mười phút rồi lại hai mươi phút.

- Nếu không có người quen, ta đành dùng biện pháp mạnh vậy.

Chờ gần ba mươi phút vẫn không thấy một bòng hình quen thuộc nào có thể giúp hắn nhận dạng, Vũ Phong chỉ đành lắc đầu bước đi.

Một bước chân, hắn biến mất tại chỗ hẻo lánh.

Một bước chân, hắn xuất hiện tại một góc khuất bên trong Vũ gia không để ai phát hiện.

Đứng bên trong Vũ gia, hơi nhìn xung quanh có vài bóng người mặc phục sắc người hầu, kẻ làm hối hả di chuyển. Vũ Phong hơi cảm nhận vị trí của Nhật Thanh liền bước đi.

Ban đầu về Ô Long trấn, hắn dự là mang theo tiểu Mẫn của hắn rồi rời đi, nhưng mà khi vào trấn, cảm nhận Nhật Thanh còn bên trong, hắn đành phải làm người tốt đi cảnh cáo một hai, chứ nếu không khi sự việc xảy ra, Nhật Thanh chết mất thì hắn cảm thấy hơi có lỗi.

Kể từ ngày Vũ gia xuất hiện năm vị Linh sư cảnh cùng với việc thôn tính được Triệu gia, kiến trúc bên trong Vũ gia hoàn toàn thay đổi. Nó trở nên lớn hơn, rộng hơn và hầu như tất cả mọi thứ đều được xây lại rất mới mẻ.

Nhìn bên ngoài thì Vũ gia, Triệu gia hai bên riêng biệt nhưng ở bên trong, Vũ gia và Triệu gia là được kết nối với nhau, thông suốt hai nhà khi không có vách tường to lớn phân biệt, vì vậy nên người hai bên qua lại hay con cháu trao đổi, luyện tập cùng nhau là đều rất thường xuyên.

Nhân khẩu bên trong cũng đã tăng từ gần 100 người lên con số hơn 500 người bao gồm cả binh lính, người làm, kể hầu và cả nhân khẩu bên Triệu gia.

Và tất nhiên, người Triệu gia dù cao tầng hay con cháu, lính lác đều bị ức hiếp, yếu thế và không thể làm gì khác ngoài việc chịu đựng. Họ hoàn toàn bế tắc trước thực lực quá mạnh mẽ của Vũ gia.

Khoảng cách giữa Linh Sư cảnh và Luyện khí cảnh là không tài nào có thể đong đếm được.

Tại trung tâm hai nhà Vũ – Triệu, một chiến đài đấu võ rộng lớn được dựng lên để hằng năm tổ chức các cuộc tỷ thí khen thưởng hoặc thường ngày được con cháu sử dụng để trao đổi kĩ năng chiến đấu.

Ngay lúc này, xung quanh chiến đài tụ tập trên dưới 50 thanh thiếu niên đa số là người Vũ gia có độ tuổi từ 13 đến 20 tuổi đang không ngừng bàn tán hai thân ảnh thiếu niên bên trong chiến đài. - Tên Nhật Thanh điên rồi, hắn không ngờ lại dám khiêu chiến với Vũ Nan huynh chỉ vì lý do vớ vẫn đó.

- Đúng tên khùng, Vũ gia ta mạnh, Triệu gia chỉ là kẻ phụ thuộc thì bị ức là là đúng rồi, cần gì phải bảo vệ chúng. Chết người như chơi.

- Mà kế ra thì cũng quái lạ đi, tên này rõ là tư chất Phế vật từ hồi đi kiểm tra tư chất trên Phủ Trấn chủ về, vậy mà qua bốn năm tu vi hắn vẫn tăng đột biến lên Luyện khí tầng 7 sơ kì. Tốc độ còn là vượt qua đa số thiên tài của Vũ gia ta. - Không a, ta nghe là hắn được ông nội hắn cho ăn vài loại dược liệu với tăng tu vi nhanh như vậy.

- Dốc tổ, ta rõ ràng nghe cha ta nói cha mẹ, ông bà nội hắn đều bỏ bê hắn từ hồi biết hắn có tư chất Phế vật, họ làm gì quan tâm mà cho hắn ăn tài dược, tất cả đều là do hắn tu luyện hết đấy. - Mẹ nó, nếu thật sự là do hắn tự thân tu luyện thì chẳng phải quá hư cấu sao. Tư chất Phế vật mà 15 tuổi có tu vi Luyện khí tầng 7, tu vi bằng cả hai đại thiên tài Vũ Thi Thi tỷ 18 tuổi và Vũ Thực huynh 18 tuổi? - Ta nghĩ chắc là hôm giám định tư chất của Nhật Thanh là có vấn đề.

- Ta cũng nghĩ như ngươi, tiếc là lúc đó chúng ta không có mặc ở đó, cái gì mà Giám Tiềm Châu chúng ta còn chưa được chứng kiến mà.

- Ha hả, cái này khỏi lo. Ta nghe cha ta nói, cuối năm nay, Đại trưởng lão sẽ mua ở trên Huyện về một viên Giám Tiềm Châu để giám định tư chất cho toàn bộ Vũ gia a. - Cái này ta cũng biết, cha ta cũng nói cho ta nghe vậy. Đúng là tuyệt vời.

- Tốt quá, ta nghĩ lúc đó ta sẽ có tư chất Thượng đẳng chấn động cả Vũ gia.

- Bố khỉ, ta chính là nghe Gia chủ nói ta có tư chất Địa thể hồi bốn năm trước kia.

- Mẹ, vậy có là gì, 3 năm trước Gia chủ nói ta tư chất là Thiên thể triệu năm khó gặp này.

- ….

- Khoan!

- Hình như các ngươi bàn càng ngày càng lạc đề thì phải?

- Quay lại nói chuyện Nhật Thanh và Vũ Nan, các ngươi nghĩ ai thắng?

- Đơn nhiên là Vũ Nan huynh thắng, huynh ấy năm nay 20 tuổi, tu vi lại là Luyện khí tầng 8 sơ kì hơn Nhật Thanh cả một tầng, khí lực chênh lệch không phải đùa. Lần này Nhật Thanh nếu không chết thì cũng là nằm liệt giường. - Đúng a, ta còn nghe nói Hổ Cuồng Quyền của huynh ấy đã tăng lên tầng 4, sức chiến đấu kinh người, Nhật Thanh không cẩn thận là chắc chắn chết.

- Có lần Vũ Nan huynh đối chiến với Vũ Viêm, một thiên tài đã trưởng thành có tu vi Luyện khí tầng 9 đã có thể duy trì hơn 10 hiệp mới bại a, rất là kinh người. - ….

Bên trên chiến đài.

- Nhóc con, mặc dù tu vi của ngươi có chút kinh người so với lứa tuổi 15, nhưng điều đó không thể khiến ngươi trở thành đối thủ ta.

- Ngươi tốt nhất là rút lui đi thôi, việc muốn che chở cho mấy tên phế vật Triệu gia ta sẽ xem như chưa nghe qua. Còn nếu không thì đừng trách, ngươi nên biết quy luật của chiến đài này.

Một thanh niên thân cao 1m85, cơ bắp có vẻ vượt trội so với cơ thể bình thường cùng với khuôn mặt khá tuấn tú nhìn Nhật Thanh đối điện với vẻ kinh thường không che dấu. - Hừ, ỷ bản thân mạnh mẽ lại dựa hơi gia tộc ức hiếp những người yếu thế, các ngươi hẳn không cảm thấy nhục nhã sao?.

- Chênh lệch một cảnh giới cũng chẳng sao, đánh với loại người như ngươi bất quá chỉ như đánh với cẩu mà thôi, việc gì phải sợ, ngược lại ngươi nên chuẩn bị tâm thần đau đớn đi thì hơn. - Đến đây đi.

Dựa lưng vào một trong bốn vách chiến đài, tay cầm một mảnh vải trắng nhỏ hình vuông không ngừng lau lau thanh kiếm gỗ dài chừng 1,2m đã chế tác từ hơn một năm trước trên tay, Nhật Thanh vẫn trang phục sơ mi tay ngắn không nhìn Vũ Nan, người được xem như là kẻ đại diện tầng lớp con cháu mà lạnh nhạt nói. - Nhóc con láo toét.

Không thể chịu được lời sỉ nhục của Nhật Thanh, Vũ Nan thần sắc vừa giận vừa dữ tợn lên rồi liên tục bước ra vài bước.

- Sinh ra đã là phế vật, cha mẹ hay ông bà đều bỏ nên để ta xem lúc ngươi chết đi thì có ai quan tâm a.

Vừa nói với giọng điệu tàn độc, Vũ Nan vừa tạo nên thế như một con hổ dũng mãnh hàng lâm, hung tợn, sau lưng hắn một hư ảnh con hổ cao to chừng 1m8, 1m9 hiện ra dùng ánh mắt thèm khát nhìn Nhật Thanh. - Nào nào, con hổ nhỏ mau đến đây.

Trên tay cầm thanh kiếm gỗ không ngừng bước đến phía trước cách Vũ Nan 40m, Nhật Thanh giơ thanh kiếm gỗ ra chỉ chỉ hư ảnh con hổ cùng Vũ Nan bộ dạng mà mở một nụ cười khiêu khích cùng mỉa mai. Bởi lẽ khi hắn nhìn thấy chiến kĩ, hắn lại nhớ đến bài giảng của Vũ Phong ngày trước về cái chiến kĩ.

Bình Luận (0)
Comment