Không Gian Vạn Vật

Chương 49 - Hắc Bào Nhân - Thần Bí Vs Lăng Tiêu - Kiếm Vương (1).

Đứng trên bầu trời cách khá xa Ô Long trấn, Vũ Phong phiêu phù bất động tại bên trên nhìn dòng người bên dưới náo nhiệt.

Một giờ sau, thu hồi ánh mắt bản thân, tay hắn nhẹ nhàng giơ lên điểm vào khoảng không trước mặt để chuẩn bị vẽ nên khúc hát tràn ngập bi thương dành cho nhân loại. - Hử?

Bất quá ngay khi hắn vừa di chuyển ngón tay vẽ lên một nét ngang, hắn cảm ứng được thứ gì đó.

- Rất tốt, ta cũng đang cần.

Nở nụ cười tà ác ghê rợn, hắn thu hồi ngón tay lại rồi biến thành tro bụi được làn gió cuốn đi không biết phương hướng.

Trên không trung tại một nơi mà nếu đem Ô Long trấn ra chỉ điểm thì hẳn là cách cửa Tây của trấn một đoạn rất xa, khoảng 30 dặm đường.

Vù vù…

Một bóng người già lão có đầu tóc bạc phơ đang đạp dưới chân một thanh kiếm mà phi hành với tốc độ cực nhanh, khiến bản thân lão giả như thấp thoáng, ẩn hiện sau những đám mây hờ hững trên trời. - Đã chạy gần hết lãnh thổ Thiên Long Nhất triều nhưng vẫn không thể tìm ra được một cái mầm móng có kiếm tâm kiên định. Không lẽ Kiếm Vương - Lăng Tiêu ta cả đời này không có duyên với đồ đệ sao? Không thể đem ý bát để lại cho người kế thừa? - Hài, gần đây dường như có một cái Huyện nhỏ, ta có lẽ nên thử lần cuối, nếu vẫn không thể tìm được thì chỉ đành mạo hiểm lang thang qua mấy lục địa láng giềng tìm kiếm. Nếu cuối cùng vẫn không thể tìm được, vậy thì xem ra trời không những lấy mạng già của ta mà còn diệt đi truyền thừa của ta. - Không được, không được, đến lúc đó ta phải tạo nên một cái lăng mộ truyền thừa, để lỡ đâu ngày sau có người phù hợp yêu cầu liền không lãng phí, truyền thừa Lăng Tiêu Cửu Kiếm không bị thất truyền a. - …?

Đang than ngắn thở dài, thì thào tính toán chuyện riêng của bản thân thì Lăng Tiêu chợt dừng kiếm lại, lơ lửng ở không trung khi nhìn thấy một thân ảnh hắc bào phấp phới bay cách hắn 1km, trên gương mặt có mang theo mặt nạ trắng đen chỉ để lộ ra một con mắt phải đang chăm chú nhìn hắn. “Ngự không mà đứng, đây rõ ràng cũng là một tên Vương Vị cảnh như ta” nhìn thân ảnh người đeo mặt nạ không cần dụng cụ gì mà vẫn có thể lơ lửng trên không trung, Lăng Tiêu âm thầm phán đoán thực lực. - Vù vù...

- Rít rít…

Ngay lập tức trong phạm vi 100m xung quanh Lăng Tiêu, từng đạo, từng đạo kiếm khí nhanh chóng hình thành rồi quấn quanh người hắn tạo nên một quả cầu kiếm khí chuyển động liên hồi, không có bất cứ vật nào có thể lọt qua mà không bị xé thành từng miếng nhỏ.

Tiếng rít, tiếng gió, tiếng xèo xèo vang lên không ngừng.

(Kiếm khí, về sau sẽ rõ. Hiện tại có thể hình dung, kiếm khí là những thanh kiếm được không khí ngưng tụ mà thành, đây là một năng lực đặc biệt của kiếm tu). - Kẻ nào?

Quát lên một tiếng, hai đạo kiếm khí cực kì sắc bén tách ra khỏi quả cầu kiếm khí rồi lấy tốc độ hơn 100m/s phóng về người đeo mặt nạ. (lưu tinh, viên đạn, chớp mắt,… thôi thì nói ra số liệu cho mn dễ hình dung nhé. Vả lại cũng dễ phân chia đẳng cấp sức mạnh và tránh lập từ) Đối với Lăng Tiêu, kẻ tự dưng chặn đường mà không hề lên tiếng phân minh thì chỉ có thể là kẻ sẽ gây bất lợi cho bản thân, thế nên hắn không chừng chờ mà ra đòn tấn công cơ bản nhất để có thể phán đoán rõ nhất tình hình địch hay thù.

Nếu sau đòn tấn công này, người mang mặt nạ không lên tiếng hay tỏ ý phân bua thì hắn chỉ có thể làm một điều, đó là giết.

Vèo!

Hai đạo kiếm khí như hai vệt sáng mang theo uy áp cùng sức phá hoại, hủy diệt khinh khủng khiếp khiến bất cứ thứ gì nằm trong vùng ảnh hưởng đều rơi rụng, bị phá toái thành từng mảnh.

Nhìn hai đạo kiếm khí thét gào tựa như gió cũng tựa như kiếm thật chất càng ngày càng gần, hắc bào nhân mang mặt nạ đen trắng vẫn đứng bất động không chút gì biểu cảm sâu xa. - Ngừng.

Cho đến hai đạo kiếm khí đã nằm trong phạm vi 10m trước mặt hắc bào nhân, bàn tay hắn nhẹ nhàng vung lên đối diện với hai đạo kiếm khí, hắn thốt nhẹ một tiếng. Qủy dị thay, hai đạo kiếm khí đều như tan biến, không còn tồn tại trong thiên địa. - Làm sao có khả năng?

Lăng Tiêu cảm nhận sự liên kết với kiếm khí biến mất, hắn không khỏi cực kì giật mình bởi kiếm khí chỉ có thể tránh né, phá giải, chịu đòn chứ làm sao có thể tự dưng biến mất, đó là làm sao có khả năng xảy ra được. - Hấp thụ?

Lăng Tiêu ngay lập tức nghĩ đến một vấn đề, có lẽ người mang mặt nạ này có trang bị một thứ gì đó có thể hấp thu được kiếm khí của hắn.

Bất quá ngay lúc này, hắn chợt nghe đến một giọng nói nhàn nhạt, lạnh người ngay bên cạnh rất không xa.

- Kiếm Vương – Lăng Tiêu, ngươi tổng cộng có ba lần xuất chiêu, hết ba lần, ngươi tất phải chết.

- Chết!

Tựa theo phản xạ nguy hiểm, Lăng Tiêu hét lên, tay hắn với tốc độ không tưởng chém vòng quanh thân thể.

Vù!

Kiếm linh lực tạo thành một dãy vòng ngân quang tỏa ra từ người Lăng Tiêu, phá tan quả cầu kiếm khí mà lan rộng ra bên ngoài với tốc độ hơn 200m/s, mọi nơi nó đi qua đều như bị rạch phá không nguyên vẹn, những đám mây trắng chốc lát liền bị phân chia thành hai nữa mượt mà. - Khà khà khà…

- Dùng hết lực đi thôi, nếu không ngươi sẽ chết.

Âm thanh một lần nữa vang ngay bên cạnh hắn, nhưng lần này Lăng Tiêu không hề làm hành động gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào thân ảnh người mang mặt nạ trắng đen cách hắn 1km đằng trước.

Trong phạm vi đó, Kiếm linh lực của hắn không chém trúng được ai thì chỉ có một khả năng, tên đó không hề tiếp cận mà chỉ đứng từ xa tạo nên một thuật pháp gì đó có thể truyền tải âm thanh đến ngay bên cạnh người. Bởi vậy đều Lăng Tiêu cần làm lúc này chính là tập trung vào thân ảnh người mang mặt nạ hơn là chú ý âm thanh quấy nhiễu.

Qủa cầu kiếm khí một lần nữa ngưng thành hình, âm thanh lạnh nhạt của Lăng Thiên vang vọng khắp bầu trời.

- Ngươi là kẻ nào, vì sao muốn giết ta? Chúng ta từng có thù oán gì sao?

Đứng bên kia, hắc bào nhân đột ngột cười lên to lớn lộ vẻ đau thương vô cùng

- Há ha ha hà….

- Lăng Tiêu, ngươi hẳn là đã quên rồi nhưng ta sẽ vĩnh viễn không quên cái ngày mà cha mẹ ta, người thân ta ngã xuống dưới lưỡi kiếm của ngươi.

Hắn chợt ra biểu hiện dữ tợn ẩn đằng sau chiếc mặt nạ

- Lên đi, ngươi hôm nay phải chết. Mau lấy ba chiêu mạnh nhất trong Lăng Tiêu Cửu Kiếm của ngươi ra mà dùng.

Sau đó hắn biến mất vào không khí rồi xuất hiện

- Ba chiêu…

- Ba chiêu…

- Ba chiêu…

- ….

Thế nhưng đó lại là hàng ngàn, hàng vạn thân ảnh hắc bào nhân quỷ dị cùng bao quanh Lăng Tiêu vào bên trong, âm thanh “ba chiêu” liên tiếp thốt ra từ ngàn, vạn thân ảnh vang vọng khắp bầu trời.

Một cảnh tượng khiến cường giả nhìn vào đều phải biến sắc bạch, tim gan kêu lên thình thịch, thình thịch trong nỗi chết chóc dâng trào.

Âm thanh có thể dễ nhưng thân ảnh hàng ngàn, hàng vạn làm sao có thể tạo thành đây?

- Ảo giác, là ảo giác!

- Không, là huyễn cảnh, ta bị trúng huyễn cảnh rồi sao?

Mồ hôi nhiễu xuống trên người một vị cường giả cảnh giới Vương Vị thuộc hàng đầu của Linh Ngân tinh cầu, Lăng Tiêu bắt đầu cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, tâm thần hắn đang rơi rụng, đang bị suy yếu. - Chết tiệttt….

Hét lớn lên một tiếng, bản thân Lăng Tiêu dần đứng nghiêm người, trấn định lại. Kiếm tâm kiên định trong cơ thể hắn nhanh chóng lưu chuyển, kích phát, giúp cơ thể hắn dần ổn định, thoát khỏi những ma âm, ảo cảnh hay ảo giác mà hắn cho là như vậy. (Kiếm tâm, về sau lại nói)

Tiếp đó, hơn một giây sau, xung quanh Lăng Tiêu chợt xuất hiện một dòng lực lượng quỷ dị không ngừng hội tụ, lực lượng quỷ dị này vừa bao quanh Lăng Tiêu vừa tập trung lại tạo thành một vòng xoáy nhỏ trước người hắn.

Qủa cầu bằng kiếm khí chợt trở nên dày đặc hơn, cuồng bạo hơn và mở rộng phạm vi ra 150m xung quanh Lăng Tiêu. Đến hiện tại, dù có là không khí cũng không thể lọt qua được quả cầu kiếm khí mà không bị thôn phệ.

Ngay lúc này, trên bầu trời cao hơn nữa so với hắc bào nhân cùng Lăng Tiêu, hai con mắt, một to cỡ nắm tay, một nhỏ cỡ gấp đôi mắt người thường, từ hư không hiện hữu ra, quan sát trận chiến.

Khi hai con mắt xuất hiện.

Tại một cung điện xa hoa, lấp lánh ánh vàng hoàng kim cùng ngọc thạch điêu khắc rồng phượng bay múa đẹp đẽ, một chiếc cổ gương bóng loáng chợt hiện ra hình ảnh từ trên bầu trời quan sát xuống hàng ngàn vạn hắc bào nhân cùng Lăng Tiêu.

Đồng thời, ở một số Tông Môn Phái thuộc dạng đứng đầu đại lục đều cũng có một cái gương tương tự để xem xét tình hình Lăng Tiêu cùng hắc bào nhân.

Tất cả hình ảnh từ chiếc những chiếc gương truyền tải hẳn là đến từ con mắt nhỏ.

Tại một nơi nằm tại trung tâm đại lục mà nơi đó có tồn tại bốn Bảng được xương là “Tứ Bảng Phân Tranh” lần lượt là Hóa Anh Bảng, Vương Vị Bảng, Hoàng Vị Bảng, Đế Vị Bảng, do một tổ chức cường đại nhất Linh Ngân tinh cầu quản lý.

Trên không trung nơi này, một hư ảnh màn hình hiển thị trận chiến của Lăng Tiêu và ngàn vạn thân ảnh hắc bào nhân hiện ra. Tiếp đó, tại Vương Vị Bảng, một dòng chữ nằm ở hàng thứ bảy đến từ trên xuống “Kiếm Vương – Lăng Tiêu, Kiếm Đại Tông Sư” sáng lên, ngay tức khắc kề cạnh bên phải màn hình hư ảnh, dòng chữ “Kiếm Vương – Lăng Tiêu” hiện ra. Đối diện, kề cạnh bên trái màn hình hư ảnh là một dòng “???” hiện ra.

Đây hẳn là hình ảnh truyền tải từ con mắt lớn.

- Vương Vị cấp cao. Rất tuyệt.

- Còn về hai con mắt kia, ta hẳn là nên trốn tránh đi tầm mắt.

(Vương Vị cấp cao không phải là nói về tu vi, còn một đoạn xa để nói đến việc này)

Vũ Phong không biết là đang ở một nơi nào đó mà cảnh nhận được lực lượng kì dị liền không khỏi mỉm cười yêu dị.

P/S: Sự hủy diệt dành cho Ô Long trấn đang đến a.

Bình Luận (0)
Comment