Mọi người có gì trích đoạn, giới thiệu truyện giúp Tác nhé, tks. .....................
Hắn đã bị hắc bào nhân tính kế hắn ngay từ đầu. Không, nói đúng hơn thì hắn chỉ như một con chuột bạch bị người đùa giỡn, không hơn không kém.
- Đến hắn ra tay từ lúc nào, như thế nào, ta còn không biết. Kiếm Vương – Lăng Tiêu ta, xem ra chỉ là hữu danh vô thực.
Hắn thì thào một cách cay đắng.
Vù...
Vù…
Vụt…
Kiếm khí xung quanh hắn bắt đầu dần suy sụp, vạn thanh kiếm ngự không sau lưng hắn cũng bắt đầu rơi rụng…
Hắn quát lên
- Tại sao? Nó tại sao có thể xuất hiện bên trong đan điền của ta? Ngươi xuất thủ lúc nào? Làm cách nào? Hãy cho Lăng Tiêu ta biết.
Hiện tại hắn chỉ còn mong ước một điều, đó là muốn biết đến nguyên nhân sự tình hắc hỏa kì dị xuất hiện bên trong thế giới nội của hắn, ăn mòn sức mạnh Kiếm linh lực của hắn.
Hắn từ đầu đến cuối, rõ ràng là không hề bị người mang mặt nạ chạm tay vào hay thi triển linh lưc kì dị gì ảnh hưởng lên cơ thể ngoài ma âm vang vọng ngay sát bên cạnh.
Ma âm không lẽ có thể truyền hắc hỏa vào cơ thể người khi nghe thấy? Chuyện này làm sao có thể xảy ra được, nếu vậy thì sao không giết hắn hay không chế hắn bằng ma âm đi, đâu cần phải tốn sức dùng hắc hỏa ăn mòn sức mạnh của hắn. Hắn muốn biết.
Vù…
Vụt…
Bất quá thì ngoài tiếng những thanh kiếm liên tục rơi rụng xuống mặt đất, tiếng gió thoang thoảng thôi, hắn không còn nghe thấy bất cứ điều gì.
- Ha ha ha ha…
Lăng Tiêu đột nhiên cười lên quái dị
- Được, nếu ngươi không muốn cho ta biết thì thôi, ta sẽ không hỏi. Bất quá thì ngươi cũng sẽ thể không chiếm được ta, dù là thân xác đã chết.
- Bạo.
Ánh mắt hắn bỗng dưng trở nên điên cuồng, thân thể Lăng Tiêu ngay lập tức dần trở nên to béo, càng lúc càng căng phồng như sắp nổ tung, Kiếm linh lực bên trong loạn chuyển, linh khí tồn tại xung quanh bên ngoài trở nên cuồng bạo.
Kiếm Vương – Lăng Tiêu muốn tự bạo.
- Ngươi nghĩ ngươi có cơ hội sao?
Ngay giữa lúc Lăng Tiêu sắp thành công tự bạo, một giọng nói từ hư không đột nhiên vang vọng, tiếp sau đó
- Xích Hỏa Hắc Ngục.
Hắc bào nhân cùng một loạt các sợi xích đen tối chợt xuất hiện xung quanh Lăng Tiêu, chúng nhanh chóng được nối lại với nhau tạo thành một hình lập phương gần như sắp nuốt trọn Lăng Tiêu vào bên trong nếu như hoàn thành, hắc diễm không ngừng rực cháy trên những sợi xích.
Tuy nhiên, khi hắc bào nhân chưa kịp thốt lên âm thanh “khóa” và kết ấn thi triển thì cơ thể Lăng Tiêu không biết bằng cách gì đó mà đã ngay tức khắc trở lại bình thường. Hắn dữ tợn nhìn hắc bào nhân với một tờ phù chú đang sáng rực trên tay mà gào lên. - Chết!
- Lôi Long.
- Chó chết nhà ngươi…!
Hắc bào nhân kinh hoảng chỉ kịp thốt lên một câu liền…
GRÀO!!!
Trên không trung, một tiếng kêu hoang dại đầy ầm vang sấm nổ, một con Lôi Long to lớn, uy mãnh từ trong hư không xuất hiện, nó rống lên một tiếng run trời rồi ngay sau đó liền ập xuống người đeo mặt nạ hắc bạch, nuốt chửng hắn, phá diệt hắn, khiến hắn tan biến hoàn toàn khỏi thiên địa.
Hắc xích hỏa diễm tan biến, trả lại tự do cho Lăng Tiêu.
ĐÙNG!
Lôi Long nuốt chửng hắc bào nhân xong, nó vẫn không dừng lại, nó cứ thế kích đáp xuống mặt đất khiến mặt đất run rẩy, bạo liệt, hàng ngàn vết nứt hiện hữu, từng mảnh đất cát dày đặc nổ tung bay lên không trung một đoạn rơi xuống.
Nhưng đó chỉ là khúc dạo đầu khi đầu con Lôi Long chạm vào mặt đất, tiếp đó, cơ thể Lôi Long không ngừng phân tán thành những đạo Lôi lực to lớn lan tràn ra khắp mọi hướng, bao liệt thêm một vùng lãnh thổ rộng lớn kéo dài khoảng hơn 20 dặm, Lôi Long và tức cả đạo Lôi lực mới rốt cuộc tan biến, trả lại sự yên tĩnh cho một vùng đất hoang tàn tràn ngập vết rạng khắp nơi, nhiều lổ lớn nhỏ, chỗ thấp chỗ cao. - Vù…bịch.
Gió thổi ngang qua, một phần tư chiếc mặt nạ đen trắng mang theo lổ nhỏ nằm bên mắt phải rơi rụng xuống mặt đất.
Nó hẳn là dấu vết còn lại duy nhất của hắc bào nhân quỷ dị.
- Ha, ha ha ha…
Ngồi trên thanh kiếm ngự không ở trên cao, phù chú biến thành tro, chiến giáp, Thanh Phong Diệt Kiếm biến mất, vạn thanh kiếm đều nằm la liệt trên đất, duy chỉ còn kiếm khí vẫn quanh quẩn bên cạnh, Lăng Tiêu không bị ảnh hưởng bởi Lôi Long không khỏi cười lớn khi chính mắt bản thân nhìn hắc bào nhân bị tiêu diệt.
Hắn thoáng nội thị đan điền giây lát,
- Hết rồi, hết rồi, hắc hỏa diễm hết rồi, ha hả.
Người thi triển chết, hắc diễm có thể vẫn còn tồn tại nhưng nếu hắc diễm đã hết thì người thi triển chỉ có thể là đã chết, chắc chắn chết. Lăng Tiếu không khỏi cảm thấy tâm tình trở nên yên ổn, thanh thản.
Kiếm linh lực của hắn hẳn là cần điều dưỡng một đoạn thời gian mới có thể trở về như cũ.
- Vui vẻ vậy sao?
Một giọng nói âm u bất ngờ từ hư không vang lên khiến hai tròng mắt Lăng Tiêu mở lớn, tiếp đó, hắn không kịp phản ứng gì thì cái cổ đã bị một bàn tay nắm chặc, cơ thể hắn đã bị nhấc lên cao, rời khỏi thanh phi kiếm hắn từ đầu đến cuối luôn đứng bên trên. - Ngươi… ngươi chưa ch-ết làm, là-m s....ao có thể?
Nhìn hắc bào nhân bị lộ ra một bên trán, tóc cùng mắt phải âm u, Lăng Tiêu hoảng sợ, cổ họng bị bóp nghẹt khó phát ra được âm thanh rõ ràng mà nói.
Kinh hoảng hơn khi Lăng Tiêu chợt cảm nhận ra, hắn không thể thi triển được Kiếm linh lực, sức mạnh cơ bắp hay thậm chí là điều khiển kiếm khí xung quanh (biến mất rồi, lấy gì điều khiển), nói đúng ra hơn, hắn đã bị khống chế hoàn toàn, không thể cử động. - Con mẹ ngươi lão già. Tính chơi với ngươi một chút mà không ngờ đến khúc cuối lại bị ngươi chơi ngược.
- Giỏi, rất giỏi.
Nhìn Lăng Tiêu đã trở lại với gương mặt già lão, hắc bào nhân không khỏi vừa có vài phần tức vừa có vài phần khen ngợi nói.
- Ngươi l-à ai? Hãy ch-o ta…
Ánh mắt tuyệt vọng nhưng cũng lại mong chờ, bất quá Lăng Tiêu còn chưa kịp nói hết câu thì hắc bào nhân lại tiếp tục lên tiếng tàn ác
- Giờ thì, chết!
Tay hắc bào nhân tụ lực bóp chặc lấy cổ Lăng Tiêu khiến hắn không thể nói thêm được điều gì. Một con mắt âm u đen tối lại tựa như mờ ảo, mịt mờ nhanh chóng nhìn chằm chằm đôi mắt hắn khiến hắn bắt đầu cảm thấy một giấc ngủ êm dịu, vĩnh hằng đang chờ đợi hắn ở phía trước.
Ít giây sau, thân thể Lăng Tiêu vô lực, buông xuôi hai tay, gục ngã trên bàn tay một hắc bào nhân thần bí.
Xếp hạng thứ 7 trong Vương Vị Bảng, Kiếm Vương – Lăng Tiêu, Kiếm Đại Tông Sư, trong một trận chiến khi bản thân chưa sử dụng hết thực lực, Lăng Tiêu Cửu Kiếm chỉ thi triển ra được thức yếu nhất liền đã rơi rụng, xóa tên khỏi thiên địa.
Lăng Tiêu thua, không phải vì khinh định hay bất cứ nguyên nhân hợp lý, hắn thua, chỉ đơn giản là vì hắc bào nhân vốn không phải con người, và nó chỉ đơn giản như vậy. ……. - Chết rồi, một vị Kiếm Vương của Thiên Long Nhất triều ta chết rồi!
Nhìn hình ảnh phản chiếu trong cổ gương to lớn đã kết thúc khi Lăng Tiêu gục ngã, một vị nam tử uy nghiêm, tràn đầy khí thế quân vương khiến ai nhìn đến đều phải kinh sợ, quỳ lạy đang ngồi trên Long Tọa chợt trở nên giận dữ bất thường.
Một luồng khí thế kinh khủng, tràn đầy uy áp lập tức kéo dài ra bốn phía, trải dài ra cả ngàn dặm khiến tất cả mọi người nằm trong phạm vi đều phải thất sắc, kinh sợ mà quỳ rạp xuống đất không thể cử động. - Tra, phải tra ra cho Trẫm là gương mặt của kẻ nào ẩn đằng sau lớp mặt nạ đó.
…..
- Lăng Tiêu, một Vương Vị cao cấp đã chết.
Đồng lúc, nhiều vị cường giả thuộc hàng đứng đầu của các Tông, Môn, Phái đều nhíu mày cảm thấy sự khó khăn cùng kinh sợ. Đơn nhiên, khó khăn, kinh sợ không phải là đến từ việc Lăng Tiêu chết đi mà là đến từ hắc bào nhân thân mang mặt nạ đầy bí ẩn kia.
Trong trận chiến vừa rồi, ai ai cũng thấy được sự kì dị của hắc bào nhân, có thể nói đó là sự biến ảo không thể lường trước được, lúc chỗ này lúc chỗ khác, lúc ở gần lúc ở xa, quỷ dị khó đoán. Họ cảm thấy nếu như bản thân bị đặt thay vào vị trí của Lăng Tiêu, họ cũng chỉ có nước chết, không thể khác hơn.
Đó là còn chưa nói đến hắc bào nhân bị dính Lôi Long Phù mà vẫn toàn vẹn, không có một tia thương tật mảy may, bởi nên biết rằng, Phù là một loại công cụ có thể khóa chặc thân ảnh phương lại, chiêu xuất ra là không thể có cách nào tránh né mà chỉ có thể đón đỡ trực tiếp. Lôi Long Phù là một Phù chú có thể tổn thương đến Hoàng Vị, vậy mà không thể làm gì được hắc bào nhân, điều này đã nói quá rõ ràng, hắc bào nhân chí ít là Hoàng Vị cảnh trở lên.
Sự xuất hiện của hắc bào nhân, đó là cả một vấn đề rất lớn cần được quan tâm khẩn cấp.
……
Tại trung tâm đại lục.
Tứ Bảng Phân Tranh, Vương Vị Bảng, tên tuổi Lăng Tiêu – Kiếm Vương chợt ảm đạm rồi biến mất khỏi bảng.
Một vài lão giả đầu tóc nửa trắng nửa đen không khỏi nhíu mày mạnh mẽ với hình ảnh phản chiếu trên bầu trời rồi cuối người cầm một quyển sách rồi viết gì đó vào bên trên. Không khí xung quanh bỗng chốc trở nên rất nặng nề dù không hề có một điểm dị động khác thường.
Nhật Nguyệt Tinh Cung,
- Tình nhi, con thấy thế nào, có học tập được thêm cách chiến đấu của Vương Vị cảnh không?
Một mỹ nhân tuổi chừng 26, 27 cầm trên tay một chiếc cổ gương nhìn hình ảnh vừa kết thúc liền xoay người sang bên cạnh cười nhẹ mà nói với một thiếu nữ có sắc đẹp rung động tâm can bất cứ một nam nhân nào nhìn thấy nàng. - Tình nhi, con sao vậy Tình nhi, Tình nhi…!
Bất quá khi thấy thiếu nữ đẹp quá mức khiến người chìm đắm đứng yên như không hề có phản ứng với nàng, gương mặt đang có hai hàng nước mắt tự dưng rơi xuống, nàng mỹ nhân hơi lớn tuổi chợt hoảng hốt lung lay thân thể mềm mại như bông gòn của thiếu nữ liên hồi kêu lên… …….
Quay về Hắc bào nhân.
- Chào mừng Lăng Tiêu ngươi đến với Hắc Ma ta, ta hứa sẽ chăm sóc tốt cho ngươi.
Nhìn thân thể lão già bạc trắng Lăng Tiêu không biết còn sống hay đã chết trong bàn tay, hắc bào nhân không khỏi tươi cười đằng sau chiếc mặt nạ.
Tiếp đó hắn nhìn lên bầu trời trên, nơi hai con mắt đã từng tồn tại
- Chưa đâu, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, các ngươi sẽ còn nếu trải dài dài.
- Khà khà khà…
Lóe lên một nụ cười tà, hắc bào nhân cùng Lăng Tiêu lập tức biến mất trên không trung rất quái dị.
Một phút sau khi hắc bào nhân biến mất.
- Trận chiến quả thật có chút kinh khủng, bất quá thì nó vốn đã có thể kết thúc từ sớm.
Vũ Phong trồi đầu lên từ mặt đất như chỉ vừa ngâm mình dưới dòng nước rồi ngốc lên, hắn nhìn một vùng đất cát nứt vỡ, phân chia cao thấp mảng lớn, mảng nhỏ không khỏi buồn chán, ngáp dài.
Vươn vai hướng lên trên cho thư giãn gân cốt.
- Được rồi, cũng đã đến lúc nên làm việc của ta.
Dùng ánh mắt lạnh lùng, Vũ Phong dần dần bay lên không trung. Cao, lên cao, đến khoảng 1000m, hắn dừng lại, đứng ngay tại mảnh không trung đó.
- Xin lỗi. Ta hi vọng kiếp sau các ngươi có thể sống tốt.
Quần áo phập phùng khẽ lay theo gió,Vũ Phong đưa tay lên bầu trời họa nên một đồ án cùng với các kí tự khó hiểu, miệng hắn không ngừng nhẩm những âm thanh kì quái, không ai có thể nghe hiểu, nó chỉ như là hắn đang nhép miệng mà không nói thành lời vậy.
Hơn nửa ngày sau, dường như mọi thứ đã được hoàn thành, Vũ Phong dừng lại tất cả cá động tác rồi ngắm nhìn Ô Long trấn có lẽ là lần cuối cùng trong giây lát.
Một giờ, hai giờ, ba giờ,… cho đến khi trời gần như đã nhá nhem sắc tối, hắn mới quay người rời đi thẳng về hướng tây của Ô Long trấn.
- Từ nay về sau, Vũ Phong không còn tồn tại, Vũ Phong đã chết tại bên trong Ô Long trấn.
- Ta từ bây giờ tên chỉ một kí tự, Họa.
Âm thanh phiêu động trong không trung, Họa biến mất trong bầu trời đỏ rực hoàng hôn gần tắt…
P/S: Hắc bào nhân là ai? Vũ Phong làm gì nãy giờ? Ô Long trấn sẽ bị gì?
Quyển 1: Ác Quỷ hồi sinh kết thúc!
Kế tiếp
Quyển 2: Ác Quỷ mưa gió!.