(Thường thì mấy NVP ko mấy quan trọng hoặc chưa đến lúc, tác ko tả, mấy bạn tự hình dung ra đại 1 hình ảnh :3 )
Nhật Thanh đang tại bên trong bóng tối u ám của cuộc đời thì bên tai hắn chợt nghe đến âm thanh của Vũ Phong, gương mặt ảm đạm liền trừng lên đôi mắt lớn
- Ngươi vừa nói cái gì?
“Tên này làm sao biết được? ‘Thế giới đó’, hắn biết gì sao? Có khi nào hắn cũng như ta đều là kẻ xuyên việt?” Nhật Minh phán đoán cực nhanh trong lòng, Vũ Phong, tên phế vật cùng thời với hắn có vấn đề.
Nhìn sắc mặt tràn đầy kinh ngạc của Nhật Thanh, Vũ Phong không trực tiếp trả lời câu hỏi của Nhật Thanh thốt ra mà chỉ đưa đến một đôi mắt tựa như vân vụ mờ ảo, hắn nhàn nhạt nói - Người khác giông giống như ngươi khi qua đây chắc chắn đều sẽ có những món đồ tuyệt vời hoặc phương tiện vô đối nhằm tăng lên thực lực. Nhưng ngươi đừng buồn, đó bất quá chỉ là vẻ ngoài, khi bọn người đó mất đi “thứ đó” thì bất quá cũng chỉ là phế vật không hơn không kém mà thôi Vũ Phong đặt tay lên bờ vai nhỏ bé của Nhật Thanh
- Thế giới này không đơn giản như trong những quyển tiểu thuyết hay truyện tiên hiệp, ngươi đến nay hẳn cũng biết. Ngươi có, người khác cũng có, không những thế mà họ còn đến trước ngươi vài ngàn, vài vạn năm, một khi ngươi để họ biết rằng ngươi sở hữu một thứ tốt đẹp, ngươi không thể chạy đâu. - Ha ha ha….
Hắn nở lên một nụ cười quỷ dị khiến ai ai cũng kì quái rằng “tên phế vật này cười cái gì, hắn hết phế rồi đến bị khùng à?”
Lời nói của Vũ Phong không khiến người khác hiểu nhưng Nhật Thanh rõ ràng mồn một. Theo hắn thì “món đồ, phương tiện” là Bàn tay vàng, “ngươi có, người khác có” tất là thế giới này không chỉ dõi theo bước chân của một người, còn về “ngươi không thể chạy” nghĩa là hai tên có Bàn tay vàng gặp nhau và phát hiện bí mật của đối phương liền tìm cách chiếm hữu, một trong hai ách phải có kẻ chết.
Nhật Thanh thân thể bỗng run run nhìn Vũ Phong
- Ngươi… ngươi là?
Hắn đã xác định ra một điều, tên Vũ Phong cùng mang danh hiệu phế vật với hắn chắc chắn không phải một người thường, tên này có lẽ là một lão quái vật chuyển sinh hoặc là một kẻ xuyên việt giống hắn nhưng có kiến thức nhiều hơn, nói không chừng là cả hai, vừa xuyên việt, vừa là lão quái vật cũng nên. - Không vội.
Vũ Phong từ chối trả lời nghi vấn của hắn.
- Nơi này không thích hợp để nói chuyện. Nếu ngươi có hứng thú thì tối nay đến chỗ ta, hai người cùng tâm sự đêm khuya.
Nở một cái nụ cười yêu dị nhưng tràn đầy thân thiện, Vũ Phong chợt đưa hình nhân gỗ dường như vừa mới hoàn thành đang cầm trên tay cho Nhật Thanh.
- Đây xem như là món quà đầu tiên ta tặng cho ngươi, mặc dù ta và ngươi đã có gặp nhau khá nhiều lần trước đó. Đêm nay hi vọng ngươi làm ra lựa chọn đúng đắn.
Nói xong, Vũ Phong đứng dậy bước lại gần Tuyết Nhi, xoa đầu nàng một cái rồi cả hai rời đi khỏi sân luyện tập Vũ gia, khuất bóng dáng trong đôi mắt mờ mịt của Nhật Thanh. - Cố lên chàng trai trẻ, cuộc sống còn dài, đời luôn luôn có những điều bất ngờ diễn ra và điều thú vị cần ngươi khám phá.
Hai người dù đã rời đi nhưng một âm thanh văng vẳng của Vũ Phong không biết từ đâu bỗng động lại trong đầu Nhật Thanh một cách kì lạ và dường như chẳng ai nghe thấy ngoại trừ hắn.
Không hiểu chính xác điều gì khi mà lời nói của Vũ Phong có khá nhiều ẩn ý sâu xa, lại thêm cả sự kì bí cũng như câu cuối cùng vừa vang vọng, Nhật Thanh suy tư chốc lát rồi bất giác theo phản xạ đưa hình nhân gỗ nhỏ bé lên nhìn thoáng qua, định là xem xem tên phế vật còn tệ hơn cả hắn cho hắn hình gì.
Bất quá, khi chỉ vừa nhìn đến gương mặt hình nhân, hắn hoàn toàn đờ người.
Bức hình nhân điêu khắc này tại sao, tại sao nó là có khuôn mặt của hắn ở kiếp trước? Gương mặt của một nam ca sĩ 23 tuổi vừa đẹp trai vừa khoai to như củ sắn?
Nhật Thanh cứ ngốc như thế một thời gian khá lâu.
Ngoài sân luyện tập,
- Ca ca, huynh vừa nói điều gì với tên phế vật đó vậy, muội nghe không có hiểu gì hết luôn á?
Đi được một đoạn nhỏ, Tuyết Nhi nhịn không được tò mò liền dùng đôi mắt to tròn lấp lánh hỏi Vũ Phong.
- Tiểu Tuyết, đừng gọi người khác là phế vật.
Lại xoa đầu nàng một cái, Vũ Phong lấy ra một khúc gỗ mới giấu trong ngực mà tiếp tục dùng dao gọt đẽo.
- Không quan trọng. Muội nên về phòng luyện tập thêm những thứ ta đã chỉ dạy. Có lẽ sắp tới muội và Nhật Thanh sẽ thường xuyên luyện tập cùng nhau cũng nên.
- Hả? Vậy là huynh định dạy cho hắn?
Hắn vừa dứt lời, Tuyết Nhi liền kinh ngạc kêu lên, ca ca nàng từ lâu đều không để ý đến ai khác ngoài nàng nay lại không những đột ngột quan tâm đến một tên phế vật mà còn chuẩn bị chỉ dạy cách thức tu luyện độc nhất vô nhị của huynh ấy? Nàng dường như không thể tin vào chính tai nàng. - Ừm, muội có lẽ không biết, ta có nợ hắn một chút ân tình, hiện tại đã đến lúc phải trả. Vả lại dù ta có dạy, hắn có thể tiêu thụ được hay không còn là một vấn đề khác biệt, nếu không được ta liền đá hắn đi.
Tuy nói là vậy, nhưng Vũ Phong thật sự không hề nợ nần một chút gì đối với Nhật Thanh, hắn nói thế bất quá cũng chỉ muốn khiến Tuyết Nhi bớt đi ý kiến.
- Hi hi, ra là vậy.
Tuyết Nhi như chợt hiểu ra, nàng mỉm mười đáng yêu một cái rồi ôm trầm lấy cánh tay của hắn mà bám víu như lúc nào thường thân thiết.
“Bên ca ca cảm thấy thật vui, hi vọng sẽ vĩnh viễn như lúc này” Nàng ngây thơ suy nghĩ, hai tay cũng men theo phản ứng mà khóa tay Vũ Phong lại chặc hơn như không muốn tách rời. - Tiếc là chỉ vừa 5 tuổi.
Nói nhỏ một tiếng không làm Tuyết Nhi phát hiện, Vũ Phong cứ thế tiếp tục điêu khắc, bước chân hai người lại di chuyển, mục tiêu là dạ vòng vòng khắp Vũ gia như thường ngày vẫn làm.
Một, hai phút sau,
- Tuyết Nhi, sao con không chăm lo tu luyện, suốt ngày cứ bám lấy tên nghịch tử này?
Hai người vừa đi đến một cái ngã rẽ liền bị một đôi nam nữ tuấn tú, xinh đẹp thuộc lứa tuổi trưởng thành chặn lại. Giọng nói không vui được phát ra từ chính nữ tử đang có thần sắc nghiêm nghiêm.
Hai người này không ai khác chính là cha mẹ của Vũ Phong, Tuyết Nhi, Vũ Lâm và Mạc Thiên Hoa.
- Cha, mẹ, lát nữa con sẽ về tu luyện mà.
Gặp hai người, Tuyết Nhi liền hoảng hốt núp ngay ra sau lưng Vũ Phong e dè thốt lên, còn Vũ Phong thì vẫn như cũ, chẳng quan tâm xung quanh mà cứ nhìn khúc gỗ đục khoét hình nhân. - Không lát lúng gì hết, con phải mau về tu luyện ngay.
Mặt Mạc Thiên Hoa hầm hầm quát lên với Tuyết Nhi một cái rồi lập tức quay sang Vũ Phong, gương mặt nàng bỗng chốc trở nên dữ dằn tức giận mà xổ ra một tràng như bom nổ, bạo tạc. - Còn ngươi tên nghịch tử, ngươi vì sao mà cứ suốt ngày cắm đầu vào mấy khúc gỗ nhảm nhí đó?
- Nhìn ngươi xem, ngươi giờ đã 6 tuổi rồi, 6 tuổi mà vẫn chỉ là mới bước đầu của Luyện khí tầng 1, ngươi còn thua cả tiểu tử Nhật Thanh phế vật kia nữa, thật khiến ta tức chết. - Hừ, người còn ung dung điêu khắc được sao? Ngươi có biết người Hồng gia ngày mai sẽ đến từ bỏ hôn ước với nhà ngươi, cái hôn ước mà ông nội ngươi khó khăn lắm mới lấy về được cho ngươi không? Tức quá, đã thế còn là nhà gái từ hôn đấy, trời ơi, nó là nhục cỡ nào... - Ngươi… ngươi…
Nói đến đây, Mạc Thiên Hoa nhìn thấy Vũ Phong vẫn không hề phản ứng gì liền nhăn nhó mặt mày, thở hồng hộc như một con cọp mẹ tiếc rằng dạy con không thành hùm mà thành heo, nàng không nhịn được khí nộ mà nhanh chóng bước đến chỗ Vũ Phong rồi đánh đến một bạt tai rất mạnh so với sức chịu đựng của người bình thường.
Vụt.
Thế nhưng bạt ta này chỉ vồ vào không khí, đi ngang qua Tuyết Nhi, hoàn toàn không thể trúng Vũ Phong.
- Vậy à, con biết rồi.
Né qua một bên, cách vị trí cũ vài bước, Vũ Phong nhẹ nhàng nói dù cho gương mặt chỉ chuyên tâm vào khúc gỗ đã có hình dạng sơ khai của một tiểu nữ tử, hắn không hề chú ý gì đến cha, mẹ hắn đang đứng tại đây. - Cha mẹ còn gì muốn nhắn với con nữa không, nếu không thì con xin phép. Còn tiểu Tuyết, huynh nghĩ muội nên về nghe lời cha mẹ quay về phòng chuyên tâm tu luyện, khi khác chúng ta lại nói chuyện cũng không mất mác gì.
Nói xong, hắn lê bước chân tiến đến về phía cha hắn đang đứng nhằm đi qua ngã rẽ.
Dù rất kinh ngạc trước việc đứa con phế vật có thể tránh né được tốc độ bạt tai của một Luyện khí tầng 8 như nàng nhưng nàng cũng vội bỏ qua không chú ý nhiều, nàng quát lên - Nghịch tử mau dừng lại.
- Phong nhi.
Đồng thời cùng lúc, Vũ Lâm chợt lên tiếng, điều này buộc Mạc Thiên Hoa phải im lặng nhường lời lại cho phu quân nàng.
Về phía Vũ Phong, hắn dừng bước nhưng vẫn không quay đầu.
- Dù ta không biết con đang làm cái gì, nghĩ như thế nào thì ngày mai khi có thông báo con cũng phải đến phòng đại sảnh để gặp người Hồng gia, con hiểu chứ?
Không như Mạc Thiên Hoa còn yêu thương, lo lắng cho Vũ Phong, Vũ Lâm chỉ bình đạm nói với cảm xúc ẩn bên trong từng âm điệu là không nhiều, hắn có lẽ đã xem như bản thân không hề có một đứa con trai nào, tiểu tử mà hắn đang nói chuyện chỉ là con nhà người ta mà thôi.
Thấy biểu hiện của Vũ Lâm, Tuyết Nhi không khỏi vui mừng cho Vũ Phong, bên trong lòng còn không ngừng hô “chỉ mỗi cha là tốt với ca ca”, riêng về phần Mạc Thiên Hoa, nàng là có tiếng chua xót và tiếng khóc trong lòng, nước mắt tự dưng cũng chảy ra hai hàng chỉ bởi nàng hoàn toàn hiểu. - Mai con sẽ đến.
Bỏ lại đơn giản một câu, Vũ Phong rời đi. Từ đầu đến cuối hắn tựa như không hề chú ý bất cứ cái gì, nhưng thật ra thì từng lời nói, từng cái cử chỉ, từng cái hành động của ba người, hắn đều nhìn rõ, hiểu rõ, hắn chẳng qua chỉ là không để tâm mà thôi.
Với cái đầu óc cổ lão nhưng lại trong hình dạng trẻ con, hắn không cần phải quá chú ý đến mấy cái tình cảm mà hắn đã quá rõ ràng trong lòng bàn tay.