Cực hạn của Hỏa linh tu sĩ trên thiên địa là đốt cháy tử kén, xé rách luân hồi thành thần.
Hỏa diễm của thần, đốt cháy vạn vật, hỏa nhãn của thần, không gì không thấu, hỏa thủ của thần, một chưởng liền có thể đem vài vực phá tan thành bình địa.
Đời này thần dường như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thần xuất hiện, vạn tộc quy phục, chỉ cần thần tạ thế, không chỉ thiên địa nổi sấm, ngay cả bách thú trong thiên hạ cũng phải phủ phục.
__
"Vạn trượng hồng trần, cửu thiên thập thiên, mấy đời trôi qua, nghìn kiếp nghìn thu, trăm vạn ngàn năm, ai thấu được ta?"
Một ngày, một đêm, trên ngọn thông thiên sơn, một vị phật giả nửa quỳ trên mặt đất, cả người người vương đầy máu tanh, máu tanh màu đen che khuất khuôn mặt của người. Người đưa tay lau máu trên mặt, để lộ ra một cặp phật nhãn ảm đạm, khóe môi người tươm máu, ngài chợt cười, nụ cười bi ai: - Ngàn năm trôi qua, vẫn vậy, ta vẫn vô vọng chìm đắm trong hồi ức, trong bi thương. Ta đã cố gắng mấy ngàn năm, nhưng tại sao bao nhiêu công sức của ta đều trở thành mây khói? Tan đi trong thiên địa?
Người cười thảm, cười haha, mắt người đẫm lệ, lệ châu rơi xuống tay người, len lỏi rồi bám lên kỳ hoa ảm đạm trên tay người. Kỳ hoa, kỳ hoa mà người vun trồng mấy ngàn năm...
__
"Ầm ầm"
Nơi này lôi điện không ngừng vũ nát đại địa, trên phiến đại địa có một cây trụ cao trăm mét điêu khắc một đầu chim ưng uốn lượn. Trên đỉnh trụ, một lão giả áo quần lam lũ đang ngồi xếp bằng, xung quanh lão tản ra bạch khí nhàn nhạt, bạch khí nhẹ nhàng tán ra, xung quanh mấy tia lôi điện đang chuẩn bị vũ xuống liền giống như có hồn, như chớp tiêu tán đi.
Lão giả đang tĩnh tọa, chợt mở mắt ra, đôi mắt lão ảm đạm thiếu tinh quang, giống như một đôi mắt mù. Lão ngắm nhìn cảnh vật tận xa mấy ngàn dặm, chợt nhiên khe khẽ thở dài. "Tranh tranh đấu đấu, tranh đi đấu lại, cuối cùng một thế hệ thần linh liền vẫn lạc. Mấy ngàn năm trôi qua, nhưng luân hồi xa vẫn tiến không ngừng, không ngừng. Đến khi nào, các ngươi mới hiểu rõ, thần cũng chỉ có một kiếp một đời, không phải vĩnh sinh bất diệt. Còn đến khi nào, các ngươi mới hiểu, chỉ có một lòng một tâm, mới có thể vượt qua một thế này." "Đại thế, cứ vậy mà bên trong đã nổi lên bão tố. Đáng tiếc, niên thọ ta đã sắp tận"
Vị lão giả cứ như vậy mà lẩm bẩm, sau cùng, lão chép miệng, tiếp tục tĩnh toạ. Chung quanh lôi điện vẫn đang vũ nát đại địa, đột nhiên có một tiếng gào thét khủng bố vang lên làm chấn động trời cao. Lão giả nghe tiếng gào, bình bình thản thản vung tay, một chưởng vung xuống nháy mắt trấn áp đi tiếng gào kia, lôi điện lại tiếp tục phủ xuống đại địa kêu lên ầm ầm ầm.
__
Trong Chung Linh sơn mạch, Diệp Phàm trên tiểu thụ không ngừng bắn ra hỏa diễm, còn bên dưới Hắc lang đang gầm gừ chạy lại tấn công đám tráng hán.
"Cẩn thận hắc lang"
Tên đầu lĩnh vội vã kêu lên, thầm nghĩ tên địch nhân kia cũng thật giảo hoạt, không ngờ lại còn định lợi dụng Hắc lang công kích bọn hắn, rồi sau đó làm ngư ông đắc lợi. Hắn vừa vất vả né tránh một đóm hỏa diễm, vừa vung đao xông tới muốn đánh chết hắc lang ngay tại chỗ, tránh phiền phức.
Hắn thân là Kỳ sĩ cảnh tam tinh, tất nhiên không sợ một con Nhất tinh yêu thú. Cánh tay rắn chắc của hắn vung đao lên, trong lòng hắn cười dữ tợn, một con hắc lang còn chưa trưởng thành mà cũng muốn đấu với hắn, quả là nằm mộng. Đao cương của hắn mãnh mẽ vô cùng, đao trên tay vừa định chém xuống, khóe mắt đột nhiên nhảy lên, thân thể nhanh như chớp lăn một vòng tránh né một đóm hỏa diễm sượt qua mặt. "Chết tiệt, mau giết hắn đi"
Hắn giận dữ gào lên với mấy tên thủ hạ, trái tim nhảy lộp bộp, nhưng chưa đợi hắn bình tâm lại thì một cái đầu sói dữ tợn đang nhe răng máu đã xuất hiện ngay sát mặt hắn, là hắc lang. "Gào"
Hắc lang gào lên, cắn phập vào cổ của tên thủ lĩnh, một đòn này trong chớp mắt làm cho tên thủ lĩnh mất đi sức chống cự. Tên thủ lĩnh tuyết vọng quơ hai tay lung tung, một tay cố gắng vung đao chém hắc lang, đúng lúc này một đóm hỏa diễm bắn vào tay hắn làm cho hắn đau đớn buôn thanh đao ra, rồi vài giây sau, ánh mắt của hắn dần trở nên vô thần, không còn sức sống, sâu trong ánh mắt, loe lóe lên một tia không cam tâm. Cuối cùng Hắc lang chậm rãi thả tên thủ lĩnh ra, cơ thể to lớn của hắn mềm oặt ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt. "Đại ca"
"Thủ lĩnh"
"Aaa, mau giết chết con hắc lang đó báo thù cho đại ca!"
Bọn tráng hán nhìn thấy cảnh này, hai mắt liền trở nên đỏ hoe, trong lòng bùng lên nộ hỏa, thân thể như bị mất lý trí. Nhưng chưa đợi bọn chúng kịp làm gì, Diệp Phàm đứng trên cao đã bắn thêm vài đóm hỏa diễm xuống, một lần nữa bọn chúng lại vất vả tránh né, trong đầu liên tục chửi rủa. "Hắc lang"
Diệp Phàm chợt hét lớn, đám tráng hán này đã hoàn toàn hỗn loạn, chỉ cần hắn và Hắc lang phối hợp tốt, bọn chúng nhất định ăn đủ quả đắng.
Hắc lang nghe được lời Diệp Phàm nói lập tức hiểu ý nhào tới tấn công đám tráng hán.
"Aaaa"
Một bên không ngừng bị Diệp Phàm dùng hỏa diễm công kích, một bên lại bị Hắc lang vây hãm, chỉ trong phút chốc mấy tên tráng hán đã hoàn toàn mất đi lực chống cự, toàn bộ đều bị một người và một sói tiễn xuống diêm vương, tất cả đều chết không nhắm mắt. "Hô hô"
Tựa người vào thân cây thở dốc, Diệp Phàm nhìn mấy cái xác vô hồn bên dưới, nhịn không được mà cười lớn, đưa tay chạm vào ngực, trái tim hắn vẫn còn đang nhảy thình thình. Hắn không ngờ chỉ mình hắn cùng Hắc lang lại có thể đem gần chục tên cường giả Kỳ sĩ cảnh giết chết, đây thực sự là đại kỳ tích a.
Nhìn xác mấy tên tráng hán, trong tâm Diệp Phàm cũng không có bao nhiêu thương xót. Đây là đại thế giới mà cường giả vi tôn, muốn sinh tồn, phải biết đâu là địch đâu là bạn, một khi lâm vào tử chiến, nhân nhượng chính là nhu nhược.
Muốn lớn mạnh, trở thành cường giả một phương, phải hiểu hai chữ - Quyết đoán.
Thả người xuống mặt đất, Diệp Phàm chậm rãi kiểm tra mấy cái xác, sau khi đã xác định toàn bộ đám tráng hán đều tử vong, hắn liền thò tay vào áo bọn chúng muốn tìm "báu vật", nhưng đáng tiếc: "Một đám nghèo kiết xác"
Diệp Phàm lúc này chợt nhớ kiện hàng mà bọn tráng hán bảo vệ, bây giờ toàn bộ bọn trán hán đã tử vong, kiện hàng cũng trở thành vô chủ. Nghĩ tới đây ánh mắt hắn liền trở nên hưng phấn vô cùng. Một lô hàng được đám cường giả Kỳ sĩ cảnh áp tiêu, nhất định đều không phải là vật bình thường, chắc chắn có báu vật vô giá.
Hai người Diệp Phàm chậm rãi quan sát mấy kiện hàng. Mấy kiện hàng này được buột bằng dây thừng cứng chắc, được cố định ngay ngắn san sát nhau. Kiện hàng được làm bằng gỗ, Diệp Phàm lấy một cây đao chém mạnh vào vách thùng, không ngờ lại không có chút tác dụng nào, xem ra đây cũng không phải là loại gỗ tầm thường. "Tiểu Phật Nộ"
Tay phải thúc dục hỏa cầu, Diệp Phàm nhẹ phất tay bắn một đóm hỏa diễm vào thùng gỗ. Hỏa diễm vừa chạm vào mặt gỗ liền kêu lên "xùy" một tiếng, dễ dàng đốt cháy mặt gỗ thành một cái lỗ sâu.
Tiểu Phật Nộ có lẽ đã nằm ngoài hỏa kỹ tam phẩm rồi, Diệp Phàm hưng phấn lẩm bẩm.
Trong đại thế giới tu linh của hỏa linh tu sĩ, hỏa kỹ chia thành cửu phẩm, từ nhất phẩm tới tam phẩm gọi là linh chiến kỹ, từ tứ phẩm tới lục phẩm gọi là địa chiến kỹ còn lục phẩm trở lên, được xem là vô thượng kỹ, cửu phẩm lại càng hiếm có, hầu như chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, gọi là đế kỹ.
Tiểu Phật Nộ uy lực khủng bố, phía sau nó còn có hơn thập thất thức, nếu như học được toàn bộ, hắn tin mình hoàn toàn có thể đạt được thành tựu đời trước, phàm nhân biến thành thần, tìm hiểu bí mật hắc thủ xé trời, đòi lại một chưởng năm xưa.
Dùng Tiểu Phật Nộ đốt cháy vách thùng thành tro, Diệp Phàm mệt mỏi thở dốc, thúc dục Tiểu Phật Nộ tiêu hao quá nhiều hỏa linh, mà cảnh giới của hắn bây giờ chỉ là lục linh, cố gắng cũng chỉ thi triển được tối đa dưới 30 lần mà thôi. Đấy là còn do có Ngũ hành đồng cùng Hỏa nhãn kim tinh trợ giúp thổ nạp hỏa linh liên tục, nếu không e rằng cho hắn vài ngày, hắn cũng không thi triển nổi hỏa diễm uy lực như Tiểu Phật Nộ. "Cái gì đây?"
Bất chợt ánh mắt Diệp Phàm lóe sáng, hắn nhìn thấy rõ trong thùng hàng có một chiếc hắc chung thô ráp nằm trơ trọi giữa thùng. Chiếc chung này to chừng đầu của Diệp Phàm, chung quanh không hề có ba động linh khí, ảm đạm thất sắc như một tảng đá bình thường. "Uy"
Diệp Phàm nghi hoặc cầm chiếc chung lên, thầm nghĩ đây chắc chắn không phải là một chiếc chung bình thường. Nhưng hắn lại không biết nó là gì.
"Hả?"
Đưa cánh tay sờ sờ chiếc hắc chung, bỗng một cảm giác mềm mại xuất hiện trên cánh tay, Diệp Phàm đưa mắt nhìn, chỉ thấy một hàng chữ sáng bóng, được thiêu khắc mềm mại uốn lượn quanh cái chung thô ráp. Dòng chữ này ẩn dưới thân chung, làm cho Diệp Phàm ngay lần đầu nhìn không hề thấy nó.
Trên hắc chung có khắc ba chữ, Luyện Linh Chung.