Dưới dòng chảy dung nham, một cánh tay mang theo bạch quang vươn ra, sau đó chậm rãi leo lên mặt đất.
Người này không ai khác chính là Diệp Phàm.
Dung nham này có thể dễ dàng nhấn chìm tu sĩ Đại sư cảnh, nhưng nhờ đoàn bạch quang thần bí kia mà Diệp Phàm hoàn toàn không chịu bất kỳ thương tổn nào, hơn nữa toàn bộ thương thế trên người hắn cũng hoàn hoàn biến mất. Lúc nảy vừa kịch chiến cường giả Chân nhân cảnh, tuy thành công đem địch nhân làm trọng thương nhưng bản thân hắn cũng suýt nữa chết đi, nếu không ngờ lạc vào thế giới thần bí kia, có lẽ hắn thật sự khó có thể tỉnh lại. "Có lẽ sau này phải cẩn thận hơn, bây giờ mình chỉ là một tiểu tu sĩ cửu linh, chứ không phải truyền kỳ cường giả Chân thần cảnh."
Diệp Phàm đi lại chỗ tên thanh niên áo đen vẫn còn đang bất tỉnh, hai mắt lóe lên, từ trong bàn tay xuất hiện một đạo bạch diễm.
"..."
Một tiếng trầm đục vang lện, tên thanh niên áo đen chợt trợn mắt lên rồi liền mất đi sinh cơ, biến thành một người chết.
Một tên cường giả siêu cấp Chân nhân cảnh vậy mà lại chết một cách như vậy. Nếu việc này mà lan truyện ra ngoài nhất định tạo nên sóng gió ngập trời, chấn kinh Nam Thiên vực. "Tha... tha cho ta, ta có rất nhiều linh thạch a."
Đằng kia còn có mấy tên tu sĩ khác cũng bị dư chấn hỏa liên làm cho trọng thương, có một tên vẫn còn tỉnh đang sợ hãi nhìn Diệp Phàm, mở miệng yếu ớt cầu xin.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn hắn, bạch diễm trên tay bạo phát ra ra hào quang sáng lạn, phù một tiếng, tên tu sĩ kia liền trợn mắt lên rồi sau đó mềm oặt ngã xuống mặt đất, trở thành một cổ thi thể không hồn.
Bên cạnh hai tên Đại sư cảnh cũng không tránh khỏi tai ương.
Nhìn quần áo trên cơ thể đã rách te tua, Diệp Phàm liếc nhìn người thanh niên áo đen, sưu một tiếng liền đem bộ áo trên người hắn cởi ra, tiện thể đem Xích Hỏa kiếm ném luôn vào trong trữ vật giới chỉ.
Cự kiếm này là vũ khí linh phẩm, uy lực to lớn vô cùng, bây giờ Diệp Phàm không có vũ khí nào cầm tay, chi bằng sử dụng cự kiếm này, vừa vặn cự kiếm cũng thuộc hỏa hệ, nhất định sẽ đem thực lực của hắn bạo phát thêm vài lần.
Mặc bộ áo bào đen vào người, mặc dù có chút rộng nhưng vẫn đỡ hơn là không có gì. Hắn đem mũ trùm đầu kéo lên che khuất đi khuôn mặt tuấn tú của mình, bây giờ hắn dám chắc không một ai có thể nhận ra hắn, hoàn toàn đem hắn trở thành một vị thấn bí nhân.
Diệp Phàm âm thầm cười một tiếng rồi sau đó đi lại chỗ Luyện Linh chung, Lạc Nha có lẽ đã thu vào trong cái chung, hắn cười khẽ một tiếng đem Luyện Linh Chung thu vào trữ vật giới chỉ. "Tiểu tử... ngươi vẫn còn sống!"
Lúc này trong đầu Diệp Phàm vang lên thanh âm kinh ngạc của Lạc Nha. Diệp Phàm nghe vậy cười một tiếng, nói:
- Đem bài tẩy đi giết người, nếu như tự làm bản thân chết đi thì không phải rất mắt mặt sao.
Hắn truyền âm:
- Mấy tên tu sĩ này tại Nam Thiên vực danh tiếng nhất định rất cao, để người khác biết được bọn chúng bị ta giết thì nhất định vô cùng phiền phức.
Hắn chợt đưa chân lên, bịch bịch bịch mấy tiếng liền đem đá xuống dòng dung nham nóng đỏ, xèo xèo xèo, bốn cái xác triệt để biến mất.
Lạc Nha thấy vậy âm thầm kinh hãi, chợt than thở:
- Ngươi đúng là quái nhân.
"Ầm Ầm"
Sâu bên trong thông đạo phát ra hàng loạt âm thanh chấn động, theo sau đó là một cỗ khí tức cổ xưa vô cùng nồng đậm xuất hiện, thẩm thấu vào trong không khí. Nghe thấy âm thanh này, Diệp Phàm cau mày, quát khẽ một tiếng: - Dị bảo xuất thế rồi, mau tranh thủ thời gian.
Nói xong Diệp Phàm liền dậm chân một cái, thân thể nhanh nhẹn nhảy về phía trước, nháy mắt mất hút.
__
Đây là một tòa cổ điện to lớn vô cùng cổ xưa, chung quanh có rất nhiều tượng đá cao lớn, tỏa ra khí tức uy nghiêm khủng bố.
Giữa cổ điện lấp lóe kim quang, chỗ này có đặt một cái rương to khổng lồ, bên trong kim quang tóe ra, nhìn là biết bên trong toàn bộ đều là trân bảo.
Lúc này bên ngoài cái rương, một tầng sáng đang lung lay dữ dội, phát ra từng trận oanh minh, chấn động cả lòng đất. Vầng sáng này tựa như vô hình, lúc thấy lúc không, có lẽ là cấm chế thủ hộ rương bảo vật này.
Mà bên dưới mặt đất, có một nữ tử áo tím đang dùng một dãy lụa hồng liên tục công kích vầng sáng. Thiếu nữ này chính là Tử Linh tiên tử, nàng sớm đã tách nhóm tiến đến chỗ này trước nhằm chiếm tiên cơ, không ngờ vừa bước vào thì đã gặp phải cấm chế, lấy thực lực viễn siêu của nàng vậy mà không thể phá hủy được nó, điều này làm cho nàng cảm thấy vô cùng bất mãn. "Nếu đã chết rồi thì nên dễ giải với người đời sau một chút, hừ, tên gia hỏa chết tiệt."
Tử Linh tiên tử hừ lạnh, cảm thấy người đặt ra đạo cấm chế này thật rãnh rỗi, dù sao cũng đã chết rồi, còn tốn công sức vô ích làm gì, chỉ khổ cho hậu bối chán nản a.
__
Ở phía mặt ngoài cổ địa có 3 thông đạo to lớn, mỗi hai bên thông đạo đều có hai bực tượng hình cự xà quấn quanh trụ đá, miệng mở to như muốn táp hết sinh linh thiên địa, cũng may nó chỉ là một cái tượng không có sinh mệnh.
Đúng lúc này từ bên trong thông đạo có bóng người đi ra, đi đằng trước là một lão già áo vàng, tự nhiên chính là Hoàng Thần. Phía sau lão còn có tên thiếu niên cầm thương tu tu lôi Thiên Kình thánh tử cùng vô số tu sĩ mạnh mẽ khác. "Hừm"
Không biết lúc nào giữa cổ điện đã xuất hiện một nữ tử áo tím, nàng cau mày nhìn cái rương báu khổng lồ tản mác ra kim quang mê người, lầu bầu:
- Vẫn không được, hừm, đám gia hỏa đó bắt kịp rồi.
Nàng nhíu chặt mày, buồn bực tự nói.
"Đáng ghét thật."
Hoàng Thần kinh nghi nhìn Tử Linh tiên tử đang tức giận đứng trước mặt, trong lòng thầm thở ra một hơi. Tốc độ của thiếu nữ này quá nhanh, lão dùng toàn lực đuổi theo nàng vậy mà vẫn không kịp.
Nhìn tình hình của nàng, có lẽ vẫn chưa lấy được dị bảo, lão thầm thở ra một hơi.
Chợt ánh mắt chuyển đến rương báu lấp lóe kim quang ở giữa cổ điện, ánh mắt lão liền sáng lên, quên hết trời trăng.
Ở bên cạnh Thiên Kình thánh tử cũng bị chiếc rương kia làm động dung, nếu như có thể ôm toàn bộ báu vật trong cái rương đó vào tay thì nhất định hắn sẽ một bước lên mây. Nghĩ tới đây hắn lại thầm nghiến răng đem thiếu nữ trước mặt nguyền rủa tám vạn tám nghìn lần.
Vớ vẩn, sớm muộn gì ta cũng vượt qua ngươi mà thôi.
Hắn trợn mắt nhìn Tử Linh đang đứng bất động, chợt đạp chân nhảy tới, lôi minh kêu bang bang, một đạo sấm sét từ bên trong cơ thể hắn bạo phát ra bên ngoài, trong chớp mắt xuất hiện ở cách nàng mấy m, chân đạp mặt đất vỡ vụn, nhìn đạo cấm chế màu vàng mà cười nói: - Nếu tiên tử không chê thì bây giờ chúng ta hợp lực lại đem cấm chế này phá đi, sau đó tùy vận may mà xem dị bảo sẽ vào tay ai a.
Tử Linh khì cười, khinh thường nói:
- Bằng ngươi vẫn không đủ đâu.
Nói xong nàng bất bình quay đầu nhìn đám tu sĩ đang trố mắt ra nhìn rương báu, quát khẽ:
- Nếu muốn đoạt bảo thì mau lại giúp ta phá cấm chế, hừm, thấy bảo là trố mắt ra nhìn, một đám tham lam.