Diệp Phàm cười lạnh, cưỡng ép nuốt vào một ngụm máu, nén cảm giác đau đớn ở hai tay, bắt đầu điều động linh lực cơ thể, điều hòa khí tức.
Vừa rồi tuy bị Bá Vương Lôi Ngục của Thiên Kình thánh tử làm cho cơ thể chịu trùng kích lớn, bị trọng thương không nhẹ. Nhưng mà Diệp Phàm rõ rõ ràng ràng tên thiếu niên kiêu ngạo trước mặt thương thế so với hắn cũng không kém là bao.
Giống như dự đoán của Diệp Phàm, lúc này Thiên Kình sắc mặt trở nên trắng bệch, hiển nhiên là do dùng sức quá lực, áp chế không được thương thế, vết thương cũ lại tái phát. "Tiểu tử này sao lại có lực phòng ngự kinh khủng đến như vậy!"
Thiên Kình oán giận mắng. Hắn ý định chỉ dùng một chiêu là có thể giết chết Diệp Phàm, hoàn toàn không nghĩ tới hắn lại không những không đắc thủ mà bản thân còn chịu lỗ nặng, làm vết thương cũ tái phát. "Vũ kỹ Huyền cấp, lai lịch của ngươi cũng không nhỏ a."
Diệp Phàm lạnh giọng, dùng nhãn lực của hắn tự nhiên nhìn ra Bá Vương Lôi Ngục trong tay Thiên Kình là một môn vũ kỹ Huyền cấp cao cấp, giá trị to lớn. "Đáng tiếc ngươi lại không có mạng để mà giữ nó nữa."
Diệp Phàm thản nhiên nói.
Mà Thiên Kình sau khi nghe Diệp Phàm nói nhất thời thẹn quá hóa giận, mắng:
- Tiểu tử cuồng ngông, may mắn đỡ được của ta một chiêu thôi lại mạnh miệng đến như vậy.
Theo hắn nghĩ, nếu như không phải bản thân hắn mang thương tích không thể đem mười thành hỏa hầu phát uy thì Diệp Phàm đã sớm bị hắn giết. "Không thử thì làm sao biết được."
Diệp Phàm trầm giọng.
Chỉ thấy hắn đem Xích Hỏa kiếm nắm chặt, hỏa linh lực lần nữa đốt lên thân kiếm, từ sâu xa bên trong mắt hắn Ngũ Hành đồng nháy động, hoàn toàn nhìn rõ từng tơ căn kẻ chỉ mọi cử động của Thiên Kình Thánh tử.
Lúc này, linh hồn hải của Diệp Phàm chợt nội sóng lớn. Chỉ thấy linh hồn chi hỏa của hắn giống như biển cả vô biên chứa đầy hỏa linh. Những hỏa linh này không ngừng trào dâng, chạy khắp thân người tiến hành chữa trị lục phủ ngũ tạng của hắn. "Ngũ hành chi lực lượng - Soi thấu bản nguyên"
"Hỏa hải chi hồn - Muôn đời bất hủ"
Diệp Phàm âm thầm gào thét, đột nhiên hắn động, tàn ảnh tầng tầng mê hoặc lóe lên, trong nhất thời tốc độ của hắn đạt tới vô cùng, trong chớp mắt đã quỷ mị xuất hiện trước mặt Thiên Kình.
Hắn vung ra một kiếm, cự kiếm Xích Hỏa như núi lớn đè xuống, khủng bố hỏa diễm phảng phất vô cùng vô tận bọc lấy cự kiếm. Chém xuống. "Hỏa kỹ chi viễn cổ"
Diệp Phàm trầm giọng, Xích Hỏa kiếm trong tay run lên dữ dội. Mà ngay tại lúc này, sau lưng hắn xuất hiện kinh biến. Chỉ thấy không gian sau lưng hắn biến hóa, hắc ám dày đặt tiêu thất.
Sau lưng hắn hiện ra ảo ảnh, có thái dương nở rộ chói mắt, nguyệt tinh lạnh lẽo ảm đạm, hỏa hải cuộn trào, tinh cự rơi rụng, tràng cảnh vô cùng khủng bố. "Thái Dương Tế Nguyệt"
Chợt Diệp Phàm gầm lên, Xích Hỏa kiếm như không gì cản nối, chém về phía Thiên Kình Thánh tử.
"Mạnh... mạnh như vậy!"
Thiên Kình sợ hãi tột độ, hắn theo bản năng đưa Thiên Lôi kích lên đỡ, nháy mắt "keng" một tiếng Thiên Lôi kích trong tay hắn liền bị đánh bay ra ngoài. Mà Thiên Kình Thánh tử bản thân cũng giống như là một viên đạn bắn ra xa, máu tươi nhuộm đỏ tầng không, không rõ sống chết.
Dễ dàng đánh bay Thiên Kình Thánh tử, Diệp Phàm cũng không thừa thắng xông lên mà lặng yên quan sát hai người Tử Linh đang giao chiến.
Đằng xa, Tử Linh cùng Tần Nhất tuy tu vi ngang nhau nhưng rõ ràng giao chiến Tử Linh cô nàng kia lại đang chiếm được thượng phong.
Hồng Sinh Hà trong tay nàng quá mạnh mẽ, không ngừng ép cho Tần Nhất chật vật bước lui tránh mũi nhọn.
"Chíp"
Đúng lúc này sắc mặt Diệp Phàm đại chấn, hắn nhìn Già Thiên điểu lắc lư bay vào tay hắn liền khẽ thở ra một hơi.
"Rốt cuộc xong"
Hắn liếc Tử Linh một cái, chợt hai chân phát lực, tốc độ hắn trong chớp mắt bạo phát liền xuyên qua hắc ám, biến mất trong tầm mắt hai người Tử Linh.
Ngay tại sau khi cấm chế bị hủy, chỉ thấy vô tận khói trắng trong phút chốc đã phủ kín mặt điện. Tử Linh nhướng mày, nàng cắn răng một cái, thân thể tự dưng chấn động. "Hồng Hà Tạo Hóa"
Phành một tiếng, một đóa hoa sen cự đại từ trên trời hiển hiện ra. Chỉ thấy nó tỏa ra tầng tầng hải lãng mạnh mẽ, đem Tần Nhất chấn lui mấy chục bước.
Vừa lúc này, Tử Linh liền bỏ qua hắn, thân ảnh yểu điệu chớp động phi hành ra xa, mau chóng đuổi theo Diệp Phàm.
"Xú nữ nhân"
Tần Nhất giận dữ chửi mắng, vội vác đao đuỗi theo hai người.